CHƯƠNG 10
Edit: Tiêu Lan
Beta: Eugen
Ở phía đông bầu trời, một tia chớp xẹt qua làm mây đen quay cuồng hiện rõ. Gió bên ngoài khá lớn, cây cối không ngừng lay động.
Tối nay Âu Dương Ngoạt không ngủ được. Từ trên giường lớn đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, đẩy ra tấm kính thuỷ tinh thật dày, ra ngoài ban công. Cây tường vi màu tím dưới lầu đã sắp bò lên tới ban công phòng cậu.
Lười biếng nằm tựa vào ban công, dựa vào ánh sáng tia chớp vừa vặn có thể thấy rõ lúc này cậu đang mặc áo ngủ màu trắng, ở trước ngực hơi mở rộng lộ ra da thịt tuyết trắng. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, không có trăng, giông tố càng ngày càng gần. Nhớ rõ thời tiết ngày đó cũng giống như hôm nay….
“Nhiệm vụ lần này là gì?” Diêm Hạo Nguyệt ngồi nhìn màn hình máy tính 3D trước mắt.
Lúc này, giữa màn hình cho thấy một người đàn ông mặc âu phục, tóc dài buộc sao ót, ngũ quan tuấn mỹ. Tuy rằng trên mặt không lộ ra một chút biểu tình nhưng không ảnh hưởng tới dung mạo của hắn. Phun ra lời nói lạnh lùng, thật máy móc: “Diêm Hạo Nguyệt. Danh hiệu: Giáo hoàng. Nhiệm vụ lần này: Ám sát phó chủ tịch quốc hội uỷ ban bảo hộ. Tư liệu nhiệm vụ lần này đã ký xuất, thời gian giới hạn nhiệm vụ là hai ngày cuối tuần.”
“Ân, đã biết.” Tay nâng má, Diêm Hạo Nguyệt nghiêng người, thờ ơ nhìn người đàn ông trên màn hình.
“Hạo Nguyệt, nhiệm vụ lần này cậu phải cẩn thận, tổ chức không tra được bên trong, cậu cũng biết.”
“Ha ha, đã biết, đã biết. Tôi nói Ảnh a, cậ vẫn cứ lạnh lùng như vậy, cười đi, mặt cậu không đổi sắc tôi nhìn đều chán ghét.”
“Làm chuyện của cậu đi, xú tiểu tử! Dong dài như vậy.” Người đàn ông điển trai trên màn hình lúc này đã biến mất.
“Sách, lại chạy trốn.”
*****************
“Nhanh lên! Ở đó! Có người xâm nhập vào bên trong.” Một đám người tướng mạo hung ác mặc âu phục màu đen, cầm súng lục xuất hiện trước mặt Diêm Hạo Nguyệt.
Không đem những người này để vào mắt, Diêm Hạo Nguyệt xinh đẹp lộn ngược một cái ra phía sau, xuất ra súng lục bên hông, lướt nhanh qua đỉnh đầu lao tới phía sau lưng đám người kia…
Trong lúc nhất thời tiếng súng nổi lên bốn phía. “Mau! Hắn đi hướng lầu hai, ngăn hắn lại…” Bất quá chỉ duy trì ngắn ngủi 20 phút, cậu đã thông suốt đi tới lầu hai.
Mở ra cửa phòng lầu hai, chỉ thấy một người đàn ông ngồi trên ghế đang đưa lưng về phía Diêm Hạo Nguyệt, nhìn tia chớp bên ngoài cửa sổ. “Hạo Nguyệt, ngươi làm việc luôn nhanh như vậy.” Người đàn ông tao nhã xoay ghế lại.
“Ảnh, tại sao? Tại sao là ngươi? Tại sao lại phản bội tổ chức?” Như một tên ngu ngốc, nhìn thấy đối tượng ám sát xuất hiện trong phòng lại chính là bạn của mình, dù là ai cũng sẽ minh bạch người này chính là kẻ phản bội. yuurj.wordpress.com
“Không, Hạo Nguyệt ta không có phản bội tổ chức, phải nói ta nguyên bản không phải là người trong tổ chức.” Ảnh cười cười, hôm nay Diêm Hạo Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng người đàn ông này cười, nhưng mà cái tươi cười kia thật giả dối làm người ta chán ghét.
Vỗ vỗ tay, một đám người yên lặng xuất hiện “Hạo Nguyệt, buông vũ khí, theo ta đi.” Tiếng nói của Ảnh thật thấp, mang theo vài phần cầu xin.
“Đi theo ngươi? Đi đâu? Ảnh, ngươi đã phản bội ta, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta lại tin tưởng ngươi lần thứ hai?” Lúc này, Diêm Hạo Nguyệt chậm rãi nhìn người đàn ông hướng cậu đi tới, trong lòng rất khó chịu.
“Hạo Nguyệt, ta nói lại một lần nữa, buông vũ khí theo ta đi.” Nam nhân trên mặt bắt đầu mây đen dày đặc, Diêm Hạo Nguyệt biết hắn đã không còn kiên nhẫn.
Nhắm mắt lại trầm mặt một hồi, Diêm Hạo Nguyệt thở dài thật mạnh “Ảnh, ngươi nhớ không? Khi ta nhận nhiệm vụ này, ngươi không phải bảo ta phải cẩn thận sao? Nói thật, cám ơn ngươi nhắc nhở ta.”
Nghe cậu nói xong, người đàn ông đột nhiên ngẩn ra “Chết tiệt, ngươi đã làm gì?” Người đàn ông rống giận với đám thủ hạ: “Mau, lập tức rời khỏi nơi này.”
10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1 ‘Bang!!!!’ Một tiếng vang thật lớn, mang theo khói đặc cùng lửa cháy cuồn cuộn, toàn bộ ngôi nhà sụp đổ, chôn vùi vào ngọn lửa hừng hực bên trong…
Diêm Hạo Nguyệt từ trong mộng tỉnh lại, cả người mồ hôi đầm đìa. “Mình như thế nào ngủ ở chỗ này?” Hơi hơi nhíu nhíu mày, có chút ão não chính mình ngủ ở ngoài ban công.
Muốn đi xuống lầu lấy nước uống, nhưng mà hiện tại ngay cả khí lực từ ghế dựa đứng dậy cũng không có. Cậu đành phải ra sức chống đỡ thân thể, chậm chạp đi về giường, thầm nghĩ chờ tỉnh ngủ rồi uống vậy.