Tương lai, ngày 04 tháng 08 năm 3005.
Ở nơi nào đó vùng ngoại ô nước Pháp, có một tòa biệt thự phong cách Noman. Đi qua cánh cửa sắt hình hoa văn, mở ra là mái nhà nghiêng truyền lại khí chất đẳng cấp quý tộc.
Muốn nói biệt thự này có gì khác biệt, có lẽ là các loại thiết bị máy tính kiểm soát công nghệ cao được lắp đặt ngầm trong vách tường cùng bãi cỏ.
Lúc này, tại phòng nào đó trong biệt thự, máy vi tính hiển thị không gian ba chiều đột nhiên tự động khởi động, màn hình hiện ra một ít văn tự đồng thời cũng bắt đầu phát ra âm thanh như con người:
+ Sát thủ: N02
+ Họ tên: Diêm Hạo Nguyệt
+ Biệt hiệu: Giáo hoàng
Nhiệm vụ thất bại, xác nhận tử vong.
“Chậc, chậc, chậc, xem ra lần này lỗ vốn nặng. Chẳng những nhiệm vụ thất bại còn bồi thường sát thủ bài danh thứ 2 trong tổ chức chúng ta nữa chứ.” Một người đàn ông thần bí nhìn màn hình trước mắt tự lẩm bẩm.
Ta xin nói đôi lời về cách xưng hô trong truyện này, tuy bộ này là hiện đại nhưng ta vẫn quyết định sử dụng cách xưng hô ‘ta – ngươi’. Bởi vì bộ phụ tử này không giống những bộ phụ tử khác, em tử bộ này không mún gọi anh phụ là cha nên ta không bít để hai cha con nhà nỳ xưng hô với nhau thế nào, gọi tên thì không rồi, ‘tôi – anh’ cũng không được, ‘tôi – ông’ lại càng không xong, ôi thôi anh phụ người ta trẻ trung sáng ngời thế kia mà kêu ông nghe khiếp quá. Nên thôi cứ ‘ta – ngươi’ cho nó lành
Tiểu Ngoạt nhi thích làm gì nhất? Tám ký tự, không cách, không hoa, không dấu