Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 32: Chương 32




CHƯƠNG 31

Edit: Tiêu Lan

Beta: Eugen

“Ừ, đi ngay.” Miệng thì nói thế, nhưng người thì một chút cũng không động, mắt nhìn chằm chằm vào máy chơi game, ngón tay thì ấn liên tục.

Thuần Dã biết cậu chỉ trả lời cho có lệ, tiến lên nắm lấy cánh tay Âu Dương Ngoạt, kéo cậu xuống lầu.

Luôn luôn chán ghét cùng người lạ tiếp xúc nói chi là đụng chạm, khi bị Thuần Dã chạm vào, cậu nhíu mày nhưng không từ chối. Không phải vì quan hệ bạn bè, cũng không phải vì tín nhiệm, cậu không từ chối chỉ vì cậu muốn thay đổi.

Bởi vì bây giờ cậu không phải là sát thủ bài danh NO.2, danh hiệu giáo hoàng. Bây giờ cậu chỉ là học sinh trung học bình thường. Cậu đã có tự do, thoát khỏi bó buộc làm sát thủ, hiện tại cậu chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống của một người bình thường.

Bởi vì chưa đến giờ tan học nên trong căn tin không có người, nhưng mà cho dù có tan học cũng không có bao nhiêu người, đa số học viên cấp C đều tự mình mang đồ ăn theo.

“Cậu ăn cái gì?” Nhìn cơm trưa hôm nay, Thuần Dã hỏi người còn đang vùi đầu vào máy chơi game kia.

“Một ly cà phê, một phần điểm tâm.” Âu Dương Ngoạt đầu cũng không ngẩng theo thói quen trả lời.

“Này, tiểu tử, cậu nghĩ đây là nhà của cậu sao? Làm gì có điểm tâm?”

Âu Dương Ngoạt bị kéo từ trong trò chơi ra, ngẩng đầu, ý thức được là mình đang ở trong căn tin học viện, lập tức đổi lại: “Lấy cho tôi một ly cà phê và một phần bánh mì là được.” Dù sao tiền mặt trên người cậu cũng không mang theo nhiều, may mắn còn mang theo tiền Nhật, trước khi đi quản gia có kêu người hầu đổi giúp cậu.

“Vậy chúng ta đến căn tin nhìn xem.”

Nói căn tin, chẳng thà nói là siêu thị thì đúng hơn.

Căn tin học viện, giống như một siêu thị lớn vậy, bên trong trang hoàn còn xa hoa hơn so với siêu thị. Toàn bộ học viện cũng chỉ có một cái căn tin này, nhưng bên trong cái gì cũng có. Từ khu đặc biệt của học viên cấp A, đến khu cho học viên cấp B và khu bình thường cho học viên cấp C. Từ cơm đến đồ ăn vặt, vật dụng hằng ngày đến đồ dùng học tập, thậm chí tạp chí cũng có, đầy đủ mọi thứ hết.

Nhìn Âu Dương Ngoạt không chút do dự đến khu bình thường lấy thức ăn, Thuần Dã kinh ngạc hỏi: “Cậu…tại sao không đến khu đặc biệt? Loại thức ăn này cậu ăn được sao?” Hắn cũng không quên vừa rồi Âu Dương Ngoạt nói ‘một ly cà phê, một phần điểm tâm’ loại yêu cầu cao như thế…

“Không sao cả.” Âu Dương Ngoạt nói.

“….” Nếu không phải tận mắt thấy chú của Âu Dương Ngoạt là Âu Dương Sóc, thật sự hoài nghi cậu ta có phải là thiếu gia hay không. Loại cá tính có thể thích nghi trong mọi hoàng cảnh này, Thuần Dã có chút không tin.

Hai người chọn xong thức ăn, Thuần Dã thuận tiện cầm một cuốn tạp chí mới phát hành, sau đó trả tiền rồi rời đi.

Thời gian nghỉ trưa là hai tiếng, tuy rằng cấp C không có khu nghỉ ngơi riêng biệt, nhưng vì giảm bớt phiền toái, Thuần Dã mang theo người từ đầu tới cuối vẫn đắm chìm trong thế giới game đến phòng nhạc nghỉ ngơi.

Trong phòng nhạc rất trống trải cùng yên tĩnh, đặt rất nhiều bàn, cách đó không xa còn có một cây đàn dương cầm.

Tuỳ tiện tìm một vị trí ngồi xuống, Âu Dương Ngoạt buông máy chơi game trong tay, cậu ăn bữa trưa rất nhanh, sau đó lại bắt đầu tiếp tục ‘công việc’.

Thuần Dã cũng tự giác không đến quấy rầy Âu Dương Ngoạt, hắn vừa ăn cơm vừa xem tạp chí mua lúc nãy.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh phát ra từ máy chơi game.

Xem xong quyển tạp chí thật dày, Thuần Dã lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ: “Ngoạt, còn 10 phút nữa là đến giờ vào học, tiết một tiết hai là giờ thể dục, mình đi thay đồng phục thể dục, cậu ở đây đợi mình.”

“Được.” Ngón tay ấn rất nhanh trên máy chơi game, Âu Dương Ngoạt cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.

Chờ Thuần Dã thay quần áo xong vừa vặn chuông báo vào học cũng vang lên.

Âu Dương Ngoạt bỏ máy chơi game vào trong túi quần, đi theo Thuần Dã đến sân vận động. Lúc này, trên sân vận động các học viên cùng lớp với Âu Dương Ngoạt đều có mặt đầy đủ, có nam có nữ nâng một tấm đệm thật lớn trải trên mặt đất, bất quá không ai biết tấm đệm này mang đến làm gì.

Thấy hai người xuất hiện, các nữ sinh liền vây quanh lại đây.

Mắt thấy đám nữ sinh kia sắp đến gần, Âu Dương Ngoạt rất buồn bực muốn đem đám nữ sinh này giết sạch. “Xuất kỹ năng nghề nghiệp của cậu đi.” Bỏ lại câu này, Âu Dương Ngoạt liền rời khỏi Thuần Dã trốn đi thật xa.

Bây giờ yêu cầu cậu phải kiềm chế, phải tỉnh táo lại. Cậu có tật xấu là thích máu, không biết có phải là do trước kia huấn luyện hay không. Nếu cậu nổi lên sát khí, có ý tưởng muốn giết người, thì bản chất sát thủ của cậu càng hiện ra, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn. Bản chất từ đầu đã đi sâu vào linh hồn rồi, cho dù đến nơi này cũng không thay đổi. yuurj.wordpress.com

Bây giờ tuy rằng sát khí cậu không mạnh, nhưng cậu phải khống chế bản thân thật bình tĩnh. Vì cậu cúi đầu nên người đứng đối diện không thấy được vẻ mặt của cậu. Này là Âu Dương Ngoạt cố ý, cậu không muốn thân thiết cùng bạn học khác, nhưng cũng không muốn làm người ta sợ, lại càng không muốn phiền toái, cho nên cậu cúi đầu. Bởi vì bây giờ ánh mắt cậu lạnh như băng lại mang theo tàn nhẫn.

Thuần Dã cực độ buồn bực nhìn bóng lưng của cậu, đột nhiên hắn cảm thấy bóng lưng kia của Âu Dương Ngoạt rất đáng sợ, Nếu hình dung, thì Âu Dương Ngoạt giống như tử thần, toàn thân tản ra khí tức màu đen, không phải loại khiến người ta sởn gai óc mà là cảm thấy lạnh tận xương tuỷ.

“….” Ha ha đúng là ngu ngốc, nhất định là mình hoa mắt. Cảm thấy cái quái gì, mình lại không phải nữ sinh. Thuần Dã quay đầu lại, bắt đắc dĩ trưng ra nụ cười nghề ngiệp, thuận tiện ngăn cản các nữ sinh ý đồ đi qua tìm ‘phiền toái’ cho Âu Dương Ngoạt.

Từ thời gian ở chung ngày hôm nay, Thuần Dã có chút lý giải tính tình Âu Dương Ngoạt. Đối với bất cứ chuyện gì thì cậu là một người thờ ơ, còn đối với bất cứ ai thì cậu lại là một người lạnh lùng. Bất quá đối với hắn thái độ tương đối tốt hơn nhiều. Chán ghét ồn ào, chán ghét nơi náo nhiệt, thậm chí cảm giác cậu chán ghét tiếp xúc gần gũi với người khác. Cho nên nếu lúc này để các nữ sinh líu ríu bên cạnh cậu, lấy một chút hiểu biết của Thuần Dã đối với Âu Dương Ngoạt thì hắn có thể phán đoán là Âu Dương Ngoạt nhất định sẽ nổi bão.

Vào học, bắt đầu tập hợp cả lớp, nữ sinh vây quanh Thuần Dã cũng tản ra. Âu Dương Ngoạt bình tĩnh tư tưởng đi qua đứng bên cạnh Thuần Dã, bởi vì cậu là tân sinh cho nên không có chỗ ngồi trống chỉ có thể đứng bên cạnh. Lần đầu tiên thấy vị giáo viên thể dục, là một người trẻ tuổi diện mạo rất bình thường.

Làm xong hoạt động chuẩn bị, mọi người mới từ trong miệng của vị giáo viên kia biết được, nội dung buổi học hôm nay là trắc tay trở mình. (chắc là lộn người đi)

Khó trách lại có tấm đệm lớn như vậy…

“A ~ ~ ~ Nham Kỳ lão sư ~ ~ ~ trắc tay trở mình rất khó a, em không được đâu.”

“Đúng vậy a, Nham Kỳ lão sư, thầy xem chúng em ở tuổi này xương cốt đều già rồi, còn học trắc tay trở mình cái gì a.”

“Nham Kỳ lão sư, em là tình huống đặc biệt, muốn xin phép nghỉ.”

Nữ sinh bên kia tỏ vẻ kháng nghị, nhưng mà nam sinh bên này không có lời bất mãn nào. Giáo viên muốn dạy cái gì, học viên có thể thay đổi sao, đây chẳng phải là rất không có phép tắc. Cho nên, các nữ sinh kháng nghị không có hiệu quả, vẫn không có gì thay đổi.

Đầu tiên là giải thích, rồi làm mẫu. Sau đó phân hai người thành một tổ bắt đầu luyện tập. Mà vị giáo viên kia thì đứng một bên nhìn, ngẫu nhiên lên tiếng sữa chữa.

Nhàm chán ở một bên nhìn những người này luyện tập, nhưng mà tâm trí Âu Dương Ngoạt đều đặt trên máy chơi game trong túi quần.

“Tốt oa! Cậu dám nhàn nhã đứng đây, tại sao không đi luyện tập?” Thấy Âu Dương Ngoạt nhàm chán, Thuần Dã tiến lên cười hỏi.

“Cậu không phải cũng không có tập sao?” Ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú nữ sinh luyện tập cách đó không xa, mặc kệ cô có làm như thế nào cũng không được, còn khiến bạn học kế bên cười ha ha.

“Hả hả, vậy chúng ta trốn đi.” Nghe trong lời nói Âu Dương Ngoạt có vẻ mất kiên nhẫn, Thuần Dã nhỏ giọng nói.

Thu hồi tầm mắt, Âu Dương Ngoạt nhìn hắn một cái: “Cậu thường xuyên trốn học?”

“Không có, ngoại trừ trốn tiết thể dục, những tiết khác mình chưa trốn bao giờ.” Chỉ ngủ thôi.

Đề nghị này cùng ý muốn với Âu Dương Ngoạt, gật gật đầu, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, hai người ăn ý trộm chuồn ra khỏi sân vận động.

Trốn hai tiết thể dục, buổi chiều chỉ còn ba tiết, hai người lúc này mới về tới phòng học. Này là khoá tạo hình mỹ thuật, Thuần Dã bởi vì buổi tối còn phải đi làm ở câu lạc bộ ngưu lang nên vừa vào lớp liền ghé lên bàn ngủ, Âu Dương Ngoạt thì lại tiếp tục ‘công việc’. Đang chơi vui vẻ thì giáo viên phụ trách gọi cậu đi lĩnh đồng phục cùng sách vở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.