Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 35

Edit: Tiêu Lan

Beta: Eugen

Radio: “Mời Âu Dương Ngoạt, Cương Bản Thuần Dã cấp C năm hai ban ba, cùng Nham Kỳ cấp C năm nhất ban hai đến văn phòng hiệu trưởng. Lập lại một lần nữa, mời Âu Dương Ngoạt…”

Nghe thông báo, tầm mắt cả lớp đều tập trung vào hai người, Thuần Dã nghiên đầu nhìn về phía Âu Dương Ngoạt. “Này, Ngoạt, ngay cả năm nhất kia cũng bị gọi lên, mình nghĩ chắc là vì chuyện vào giờ nghỉ trưa ngày hôm qua.” Nhớ lại một cước không lưu tình của Âu Dương Ngoạt ngày hôm qua, hắn liền cảm thấy da đầu run lên.

Âu Dương Ngoạt cho người ta ấn tượng rất mạnh, cũng rất thần bí. Xinh đẹp giống như hoa anh túc, không lúc nào không toả ra nguy hiểm trí mạng nhưng lại rất hấp dẫn.

Âu Dương Ngoạt không nói lời nào có nghĩa là cậu ngầm thừa nhận, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này, các nữ sinh trong lớp tò mò vây quanh hai người, hỏi không ngừng. Một số người muốn lôi kéo Âu Dương Ngoạt đáp lời đều bị Thuần Dã khéo léo giữ lại, Âu Dương Ngoạt cũng thuận lợi đi ra phòng học.

Giải quyết đám nữ sinh hiếu kỳ kia xong, Thuần Dã mới đuổi theo Âu Dương Ngoạt, trên hành lang, hai người thông thả đi đến văn phòng hiệu trưởng.

“Hai em tới rồi, ngồi đi.” Khi hai người vào văn phòng thì lão sư của bọn họ cũng có ở đó, còn có hai lão sư khác. Học viên năm nhất kia cũng ở đây. Chủ nhiệm ban thấy hai người đi vào thì chỉ hai người ngồi vào hai cái ghế trước mặt.

“Hôm nay gọi cha em tới đây cô nghĩ ba em trong lòng đều đã hiểu rõ là chuyện gì, vị này là lão sư phụ trách năm hai cấp B, giờ nghỉ trưa hôm qua trong ban họ có một học viên bởi vì bị đau ngực mà đưa đi bệnh viện, sau khi kiểm tra phát hiện có bốn cái xương sườn bị nứt….”Nói đến đây chủ nhiệm ban còn không quên nhìn về phía vị lão sư kia xem lời mình nói có sai chỗ nào hay không.

Loại chuyện này, bình thường là sẽ do lão sư kia tự mình giải quyết, nhưng lần này liên quan đến học viên khác cấp, cho nên từ người gây chuyện đến lão sư đều phải đến xử lý.

“Chúng tôi cũng đã hỏi qua học viên bị thương kia cùng ba học viên khác, nhưng các em ấy dường như không muốn nói rõ mọi chuyện….” Nghe chủ nhiên ban nói đến đây, Thuần Dã trong lòng khinh thường nghĩ, bọn họ đương nhiên không dám nói sự thật, bởi vì bọn họ dùng bạo lực đi vơ vét tài sản của học viên khác nên mới bị đánh.

“…Bất quá bây giờ chúng tôi đã hiểu rõ mọi chuyện, tuy rằng nguyên nhân là vì các em ấy có hành vi không tốt, nhưng mà….học viên Âu Dương, em có nghe cô nói không?” Nghe thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía Âu Dương Ngoạt, chỉ thấy cậu vẫn không nhúc nhích ngồi đó, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mà ngay cả khi bị gọi tên cậu vẫn không cử động, một bộ dáng căn bản là không có nghe. Kỳ thật, cũng không thể nói là Âu Dương Ngoạt không nghe, nói thật ra là cậu không có cảm tình gì đối với vị chủ nhiệm này. Cậu nhớ rõ thái độ lấy lòng lúc cậu mới đến đây, cùng thái độ bây giờ đối với học viên cấp C khiến Âu Dương Ngoạt chán ghét.

Lúc này Âu Dương Ngoạt xoay đầu lại, dùng thanh âm không mang theo một chút tình cảm nào hỏi: “Sau đó?” Muốn thế nào?

“Hả?”

Theo hình thức suy nghĩ của Âu Dương Ngoạt, ngoại trừ Âu Dương Thần Tu và Thuần Dã có thể miễn cưỡng đuổi kịp, còn lại những người khác thì đành chịu.

Chậm nữa nhịp, vị chủ nhiệm ban kia rốt cuộc mới hiểu Âu Dương Ngoạt nói gì: “Chúng tôi muốn biết, học viên kia là do ai làm bị thương?” Có thâm ý nhìn thoáng qua Thuần Dã.

Cũng khó trách các lão sư nghi ngờ Thuần Dã mà không phải Âu Dương Ngoạt. Trước hết, từ diện mạo mà nói, Thuần Dã là cương dương, Âu Dương Ngoạt là âm nhu. Lại thêm, tuy rằng Âu Dương Ngoạt không thấp, nhưng so với Thuần Dã cao một mét tám thì có vẻ nhỏ yếu, nên mọi người hoài nghi Thuần Dã thì cũng không có gì lạ. (*chậc* giờ ta đã hiểu thêm về câu ‘nhìn người đừng nhìn bề ngoài’ aiii…khổ thân Thuần Dã ai kêu sinh ra mặt gian quá làm chi)

Không đợi Thuần Dã mở miệng bao che, Âu Dương Ngoạt vẻ mặt như không có chuyện gì thừa nhận. “Là em làm.” Câu trả lời của cậu khiến các lão sư không thể tin nổi, ai có thể nghĩ một thiếu niên xinh đẹp như vậy, từ ánh mắt đầu tiên đã khiến bọn họ liên tưởng đến búp bê trong các vở kịch dành cho thiếu nhi lại là người gây ra sự kiện đánh người.

Khi tiếng chuông vào học đầu tiên vang lên, chuyện Âu Dương Ngoạt cũng xem như giải quyết. Vừa ra khỏi cửa văn phòng vẻ mặt Âu Dương Ngoạt phải nói là thật khủng bố, ngay cả những nữ sinh trì độn với cảm giác nguy hiểm cũng đều tránh cậu thật xa.

“Ngoạt, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Bởi vì mình xen vào chuyện của người khác nên mới liên lụy cậu.” Thuần Dã mười ngón tay khép lại như viếng tượng phật, miệng không ngừng giải thích.

“Không có gì.” Chuyện này cũng không nói là ai sai, nếu cái tên quỷ quái xui xẻo kia không đánh chủ ý với Âu Dương Ngoạt thì cũng không khiến mọi chuyện như vậy. Tất cả chỉ có thể nói, không thể tránh được.

“Cái đó…về nhà, cha của cậu có thể….” đánh cậu hay không? Mấy chữ này không dám tưởng tượng, cũng hoàn toàn không thể nghĩ ra cảnh Âu Dương Ngoạt bị ba đánh. Thuần Dã không đạo đức còn rất muốn nhìn, bởi vì không thể tưởng tượng ra cho nên rất muốn nhìn xem là cảnh tượng đó như thế nào, thật sự là rất tò mò.

Đừng nói là Thuần Dã không tưởng tượng được Âu Dương Thần Tu sẽ làm gì Âu Dương Ngoạt, mà ngay cả Âu Dương Ngoạt cũng nghĩ không ra Âu Dương Thần Tu dám làm gì đối với cậu. “Sẽ không.” Lãnh đạm trả lời.

“Nhưng mà không phải học viện đã gọi điện thoại báo cho chaa cậu sao?” Mới gặp chuyện hôm qua, hôm nay lại bị học viện gọi điện thông báo…ai…Câu cửa miệng không sai: ‘hoạ vô đơn chí a’.

“Cậu cảm thấy hắn rất đáng sợ?” Âu Dương Ngoạt nhướng mày nhìn về phía Thuần Dã, thản nhiên hỏi. Rất kỳ quái, từ hôm qua đến nay, chỉ cần có chuyện liên quan đến gia đình là Thuần Dã cứ hỏi cậu về nhà có bị gì hay không linh tinh.

“Đúng, y thật đáng sợ.” Ít nhất chỉ cần người có não sẽ không ai đi trêu chọc người đàn ông đó.

Mặc dù không phải phụ nữ, nhưng Thuần Dã rất tự tin vào giác quan thứ sáu tuyệt đối còn chuẩn hơn so với phụ nữ của mình. Ngày hôm qua khi nhìn thấy lão ba của Âu Dương Ngoạt, hắn có thể cảm nhận được người đàn ông này rất mạnh, cũng rất nguy hiểm. Thậm chí…độ nguy hiểm còn vượt xa người bạn này của hắn ‒ Âu Dương Ngoạt. Đáng tiếc người bạn này của hắn dường như không phát hiện, hoặc nói căn bản không thèm để ý!

“Nếu cậu nói chaa cậu không ở Nhật Bản thì tốt rồi, bây giờ y ở đây. Lúc nãy Thiên lão sư không phải còn gọi điện thoại kêu y đến học viện nói chuyện sao?” Học viên cấp C cũng giống như các học viên trường học bình thường khác, có chuyện gì là sẽ mời gia đình hoặc là người giám hộ đến, không thì sẽ đến nhà thăm hỏi.

“Hắn sẽ không tới.” Chỉ là tự mình an ủi mình.

Sự thật thường thường rất tàn khốc…Tiết ba vừa mới qua một nữa, Từ Lệ Hương liền đứng ở cửa phòng học. “Cái kia… Âu Dương đồng học. Chaa em đến đây, phiền toái các em theo cô ra ngoài một chút.”

“Không phải cậu nói lão cha cậu sẽ không đến sao?” Thuần Dã trong lòng áy náy hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.