CHƯƠNG 38
Edit: Tiêu Lan
Beta: Eugen
Xe vừa về đến nhà, Âu Dương Ngoạt liền vội vàng lấy đĩa game từ trong túi đồ trên tay Âu Dương Thần Tu chạy vào thư phòng.
Trong phòng khách, Âu Dương Thần Tu cởi áo khoác tây trang, thuận tiện đem mấy túi đồ hôm nay mua giao cho An Húc Nhiên đứng bên cạnh. “Làm tốt?”
“Vâng, thiếu gia, vấn đề của tiểu thiếu gia ở học viện đã xử lý ổn thoả.”
Âu Dương Thần Tu gật gật đầu, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá, bật tivi.
“A, lão ca, sao chỉ có một mình anh? Tiểu Ngoạt nhi còn chưa tan học sao?” Chân trước vừa bước vào, Âu Dương Sóc liền xuất hiện ở sau lưng theo vào.
“Ở trong thư phòng.” Trả lời câu hỏi xong, Âu Dương Thần Tu nhìn nhìn hắn hỏi: “Sao cậu về sớm như vậy?” Lúc này người hầu bưng hai ly trà nóng đặt trên bàn trước mặt Âu Dương Thần Tu.
“A, bây giờ cũng đã 5 giờ chiều rồi, còn sớm sao? Em bất quá chỉ về sớm nửa tiếng thôi mà.” Âu Dương Sóc lại nói: “Lão ca, anh nói tiểu Ngoạt nhi ở trong thư phòng làm gì?”
Âu Dương Sóc là đồng tính, Âu Dương Ngoạt là một ốc đảo trong lòng của hắn. Không chỉ diện mạo, mà ngay cả dáng người cũng hoàn toàn phù hợp với yêu cầu cực cao của Âu Dương Sóc, hắn là một thành viên của hiệp hội vẻ bề ngoài, yêu thích cái đẹp. Chỉ tiếc, trước không nói bọn họ là quan hệ chú cháu, chỉ cần một điểm cậu là con trai của Âu Dương Thần Tu thì hắn không dám hé nửa bước. Cho nên Âu Dương Sóc chỉ có thể đem đứa cháu xinh đẹp Âu Dương Ngoạt thành ốc đảo trong lòng, nhìn no mắt, lâu lâu thì trêu chọc cậu ta một chút giải trí cho vui.
“Ở trong thư phòng chơi game.” Không cần nhìn, dùng đầu gối nghĩ cũng biết chính xác là như vậy.
“A, thật sao! Vậy em cũng đi đây.” Nói xong liền kích động chạy về phía thư phòng.
Chỉ mới tới hành lang quả nhiên nghe thấy âm thanh trò chơi từ trong thư phòng. “Hey ~ ~ ~ tiểu Ngoạt nhi, chú đến đây ~ ~ ~”
Âu Dương Sóc mở cửa thư phòng nhìn thoáng qua, đương nhiên đối tượng tìm kiếm của hắn vẫn đang chơi game.
“A a a ~ ~ ~ lạnh lùng quá a, tiểu Ngoạt nhi thật tổn thương trái tim của chú mà.” Âu Dương Sóc một bên làm bộ thương tâm, một bên nhìn vào máy tính Âu Dương Ngoạt. “Đây là trò chơi mới ra mà, tiểu Ngoạt nhi cho chú chơi thử đi.” Âu Dương Sóc là điển hình của kẻ già đầu mà còn ham chơi, trình độ ham chơi của Âu Dương Sóc cũng không thua gì trẻ con.
Đem đĩa CD ném cho gã, nhìn thoáng qua một cái máy tính khác trong thư phòng. “Tự chú cài đặt.”
“Sách, thật nhỏ mọn, tốt xấu gì chú cũng làm bài tập giúp cháu.” Tiếp nhận đĩa CD cậu ném qua, Âu Dương Sóc một bên lảm nhảm oán giận.
“Đó là Âu Dương Thần Tu gọi chú giúp.” Cậu cũng không quên thái độ không tình nguyện của hắn khi Âu Dương Thần Tu gọi hắn làm bài tập giúp cậu.
Cái này là trừng mắt tất báo, tiểu tử thích mang thù! “Tiểu Ngoạt nhi, cháu thật sự là không đáng yêu.” Âu Dương Sóc nói xong còn định vươn tay nhéo mặt Âu Dương Ngoạt ăn chút đậu hủ, nhưng mà bị Âu Dương Ngoạt khéo léo né tránh.
Bị bắt tự cài đặt trò chơi xong, hắn và Âu Dương Ngoạt chơi mới một nửa thì Âu Dương Thần Tu đi vào gọi người: “Ngoạt nhi, xuống ăn cơm thôi.”
“Ừ, chờ một chút.”
Mười phút sau…
“Ngoạt nhi!!” Âu Dương Thần Tu đứng tại cửa, lần thứ hai lên tiếng nhắc nhở Âu Dương Ngoạt không có ý định đi ăn cơm.
“Biết rồi, chờ thêm một chút.” Nhìn máy tính, Âu Dương Ngoạt đầu cũng không nâng trả lời có lệ.
“Lão ca, anh một mình ăn trước đi, bọn em một lát ăn sau.” Âu Dương Sóc bên này cũng hưng trí bừng bừng, dễ dàng gì để cho Âu Dương Ngoạt đi ăn cơm.
Mười phút sau nữa…
Âu Dương Thần Tu nhìn hai ngươi từ đầu tới cuối vẫn thờ ơ, rốt cuộc phát hoả: “Âu Dương Sóc, tôi cho cậu một phút, cậu tự mình lăn xuống hay là đợi tôi động thủ?!”
Chọc giận Âu Dương Thần Tu thì kết quả hết sức nghiêm trọng mà cũng hết sức thê thảm. Nghe thanh âm giận dữ của Âu Dương Thần Tu thì Âu Dương Sóc chỉ phải cười gượng hai tiếng. “Aha ha, được rồi được rồi, không cần lão ca động thủ, em tự mình lăn, lập tức lăn đi liền.” Bởi vì Âu Dương Sóc và Âu Dương Ngoạt chơi đồng đội, cho nên nếu một người dừng trò chơi thì người còn lại không thể nào chơi tiếp được.
Âu Dương Sóc bên kia vừa đi thì Âu Dương Ngoạt bên này cũng chỉ có thể ai oán ngồi nhìn màn hình. “….”
“Ngươi thì sao? Muốn tự mình đi hay là ta ôm ngươi đi?” Vẫn ngồi đó không nhúc nhích, cáu kỉnh sao? Cho ai xem, cưng chiều thì cũng có mức độ.
Từ trên ghế đứng dậy, Âu Dương Ngoạt không nói gì đi theo Âu Dương Thần Tu đến phòng ăn.
Âu Dương Sóc ngồi trước bàn ăn chờ hai người, thấy Âu Dương Ngoạt vẻ mặt buồn bực không vui, vui sướng khi người gặp hoạ chào hỏi: “Nha ~ ~ ~ tiểu Ngoạt nhi.” Cháu cuối cùng cũng bị đại ma vương tóm rồi.
Âu Dương Ngoạt hoàn toàn mặc kệ hắn, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, trong lòng nghĩ ăn nhanh để đi chơi game.
Ăn cơm không bao lâu thì Âu Dương Ngoạt bắt đầu ở đây gãi gãi, ở kia gãi gãi.
“Sao vậy?” Âu Dương Thần Tu nhìn cậu thật lâu, cuối cùng nhịn không được mở niệng hỏi.
“Khó chịu.” Tay gãi cổ không ngừng, trong chốc lát lại chuyển sang cánh tay, ngực, lưng.
“Qua đây ta nhìn xem.” Để đũa xuống, Âu Dương Thần Tu vẫy tay ý bảo cậu qua đó.
Âu Dương Ngoạt chần chờ một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bước qua, Âu Dương Thần Tu mở cổ áo của cậu ra thì thấy trên cổ một mảng đỏ ửng, còn có rất nhiều mụn nhỏ, lan tràn khắp nơi trên cơ thể. Làn da toàn thân trắng nõn vì vậy mà trở nên đỏ ửng, nhìn rất mê người.
Mà ngay cả Âu Dương Sóc đang ăn cơm bên kia cũng dừng đũa nhìn, đôi mắt gắt gao trừng mãnh liệt.
Thật ngứa, thật ngứa. Âu Dương Ngoạt không ngừng dùng tay trên người gãi loạn để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy khó chịu, nhưng mà càng gãi lại càng ngứa. Làn da non mịn không chịu nổi khi cậu dùng lực gãi như vậy, có rất nhiều chỗ bị rách da.
“Âu Dương Sóc, gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của cậu đến đây một chuyến.” Bắt lấy cái tay không an phận của Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu nhìn người vẫn luôn ngồi bất động bên kia.
Bị Âu Dương Thần Tu nhắc nhở, Âu Dương Sóc mới kịp phản ứng, vội vàng đi ra phòng khách gọi điện thoại sau đó chạy đi đón người. Mấy phút sau Âu Dương Thần Tu cũng mang Âu Dương Ngoạt ra ngoài phòng khách. Lúc này, tất cả người hầu cũng ở một phòng ăn khác ăn cơm cho nên không có ai ở đây.
Thừa dịp Âu Dương Thần Tu không chú ý, Âu Dương Ngoạt nhanh chóng thoát khỏi kiềm chế của hắn, sau đó bắt đầu khẩn cấp gãi lên cổ cửa mình.
Thấy Âu Dương Ngoạt lại bắt đầu dùng sức gãi lên da, Âu Dương Thần Tu vội vàng bắt tay cậu lại. “Ngươi muốn cào rách da cả người luôn sao? Không cho phép gãi?”
Không cho gãi? Ngứa chết người, làm sao không gãi. “Ngứa.”
Bắt lấy hai tay Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu kéo cậu đến sô pha ngồi xuống. “Ngứa cũng không cho gãi.”
Đau thì cậu có thể chịu đựng, nhưng mà ngứa thì cậu không có biện pháp. Cảm giác giống như có người ở trên người cậu nhẹ nhàng khiêu khích, cảm giác ngứa đến khó chịu. Khó chịu, thật sự rất khó chịu…
Âu Dương Ngoạt bắt đầu giãy dụa muốn thoát khỏi hai tay Âu Dương Thần Tu, lúc thấy sẽ tránh khỏi thì lại bị Âu Dương Thần Tu một phen kéo cậu vào ngực, để cậu ngồi trên đùi đưa lưng về phía hắn, giữ chặt lại.