Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 4

Edit: Tiêu Lan

Beta: Eugen

“Tu, thiến niên xinh đẹp vừa rồi là ai vậy?” Người phụ nữ quyến rũ dựa trên vai Âu Dương Thần Tu, nửa thân mình đã muốn dán sát vào ngực hắn.

“Con anh.” Cười cười, không hề gì trả lời.

“Con anh? Nhưng cậu ta là người ngoại quốc a?” Người phụ nữ có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thần Tu hỏi.

“Phải không? Vậy cậu ta không con anh đi, không nói tới cậu ta nữa, chúng ta làm chuyện vừa rồi trong xe còn chưa xong đi, hử?” Khinh thường phiết phiết môi, bàn tay luồng vào trong áo người phụ nữ vuốt ve qua lại.

“Anh thật là xấu, ngay cả con trai mình mà cũng không nhận, a…ưm…” Lúc này giả vờ giáo huấn, kỳ thật đã muốn điên đảo với kỹ thuật hôn cao siêu của Âu Dương Thần Tu. yuurj.wordpress.com

Khoảng chừng 30 phút sau, hai người nghe thấy tiếng bước chân dồn dập liền ngẩng đầu nhìn về phía thang lầu.

Âu Dương Ngoạt lúc này mặc áo tắm màu trắng, cổ áo hơi mở để lộ da thịt màu mật ong. Đầu nhu thuận với từng lọn tóc mềm mại màu nâu nhạt, bọt nước nhỏ giọt tí tách.

Gợi cảm, đây là ấn tượng đầu tiên xuất hiện trong đầu khi hắn thấy Âu Dương Ngoạt.

Tuyệt mỹ, đây là ấn tượng thứ hai xuất hiện trong đầu khi hắn thấy Âu Dương Ngoạt.

Cao quý, đây là ấn tượng thứ ba xuất hiện trong đầu khi hắn thấy Âu Dương Ngoạt.

Âu Dương Ngoạt tuyệt đối thật không ngờ, sau khi cậu tắm rửa xong xuống phòng khách lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Một người đàn ông anh tuấn cao lớn thành thục cùng người phụ nữ quyến rũ lẳng lơ đang ở trên sô pha hôn nồng nhiệt, điên cuồng, quần áo hai người đã hỗn độn. Đoán chừng nếu Âu Dương Ngoạt xuống trễ một chút chỉ sợ bọn họ đã bắt đầu tiếp tục ‘công tác’ mặt sau.

Hai tay cắm vào túi áo tắm, lười biếng mà ngồi đối diện bọn họ trên sô pha, không nhìn người phụ nữ ngượng ngùng kia, nói với Âu Dương Thần Tu: “Nói gì nói đi.”

Kinh ngạc vì cậu bỗng nhiên thay đổi, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. “Ta giúp ngươi làm thủ tục chuyển trường, ngày mai ngươi đến học viện Thánh Khải học.”

“Chỉ là việc này? Không có chuyện khác sao?” Nhướng mày nhìn về phía Âu Dương Thần Tu, ý bảo hắn có chuyện thì nói mau, có cái rắm thì mau thả.

“Không có.” Hiểu lầm ý nghĩa trong lời nói của cậu, Âu Dương Thần Tu nhếch môi khinh thường, trên mặt tràn đầy chán ghét.

“Thánh Khải sao? Ừm, đã biết.” Đứng dậy chuẩn bị lên lầu đi ngủ, bỗng nhiên xoay người nói với Âu Dương Thần Tu: “Hai người cứ tiếp tục, không cần để ý.”



Thánh Khải là một học viện tư nhân nổi tiếng, muốn học ở đó thứ nhất: gia thế tốt, thứ hai: tuyệt đối phải có tiền.

Phòng học ở học viện Thánh Khải cũng không giống thông thường, dù sao học viên nơi này đều là con cháu danh gia trong giới thượng lưu. Cho nên, tất cả thiết bị trong phòng học của học viện đều phi thường xa hoa, đương nhiên học phí trong này người bình thường khó có thể chi trả nổi.yuurj.wordpress.com

Hôm nay, Âu Dương Ngoạt thức dậy sớm, mặc đồng phục học viên màu trắng mà đêm qua học viện Thánh Khải đưa đến, đi xuống lầu.

Cậu kéo ghế dựa ra, ngồi xuống tao nhã ăn xong bữa sáng, cũng không thèm nhìn đến Âu Dương Thần Tu ngồi đối diện.

“Chế độ ở trường học là nội trú, một tuần có thể về nhà một lần, chính mình tự giải quyết cho tốt, đừng làm ra loại hành vi ngu xuẩn khác như lần trước.” Giọng nói có từ tính đặc biệt, lại mang theo một chút phiền chán.

Chậc, thật sự là cách thức nói chuyện khiến kẻ khác tức giận mà, làm chuyện điên rồ chính là con ngươi cũng không phải ta đừng đem chúng ta nhập thành một.

Khinh thường hừ lạnh một tiếng. “Ta không phải Âu Dương Ngoạt trước kia, đừng cho là ta giống hắn.”

“Hy vọng là vậy.” Xem nhẹ vấn đề khác thường trong lời nói của cậu, Âu Dương Thần Tu cho rằng cậu lại lôi bản tính thiếu gia ra mà làm mình làm mẩy.

“Chú Vương, cháu ăn xong rồi.” Đứng dậy, tiếp nhận cặp sách trên tay Vương quản gia.

“Vâng tiểu thiếu gia, xe đã chuẩn bị tốt.” Ông đưa cậu ra tận ngoài cổng.

Xe chạy hai tiếng cuối cùng cũng tới học viện, học viện to lớn có rào chắn bên ngoài. Cửa chính chậm rãi mở ra để một chiếc xe Porsche màu lam chạy vào.

“Thiếu gia, đã đến.” Người đàn ông tây trang màu đen, kính cẩn đứng một bên giúp cậu mở cửa xe.

Một thân đồng phục màu trắng, dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt xanh thẫm, tóc màu nâu nhạt với từng lọn tóc mỏng nhu thuận, một làn gió thổi qua làm sợi tóc lướt nhẹ vào mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.