Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 82: Chương 82




CHƯƠNG 85:

Edit: Tiêu Lan

Beta: Eugen

Trong khoảnh khắc Âu Dương Ngoạt bị xe đụng, thời gian dường như dừng lại ở đó. Hà Tề trên lề đường chứng kiến tất cả, một khắc đó với hắn mà nói thật sự rất tàn khốc, tinh thần Hà Tề bị thống khổ tra tấn mà sụp đổ.

Nước mắt không ngừng tràn ra khỏi hốc mắt, lăn xuống miệng, Hà Tề không có khí lực lau đi, trái tim từ từ kết thành băng. Phía sau có người kinh hô, có người thét chói tai, có người bàn tán…nhưng tất cả đều không truyền vào tai hắn. Trong đầu Hà Tề một lần lại một lần lặp lại hình ảnh Âu Dương Ngoạt ngã xuống, toàn bộ thế giới phút chốc biến thành dông tố…

Không biết xe cấp cứu đến lúc nào, cũng không biết bản thân được đưa lên xe cùng Âu Dương Ngoạt như thế nào. Hà Tề chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, sau đó cái gì cũng không biết.

Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, sau khi Âu Dương Ngoạt được đưa đến bệnh viện thì bác sĩ lập tức đưa vào phòng cấp cứu. Hành lang ngoài phòng cấp cứu vô cùng yên tĩnh, đèn huỳnh quang ảm đạm và mùi nước khử trùng chỉ ở bệnh viện mới có.

Tiểu thiếu gia một lần lại một lần dưới sự bảo vệ của mình xảy ra chuyện, An Húc Nhiên biết lần này thiếu gia chắc chắn không dễ dàng buông tha cho mình như mấy lần trước. Như vậy cũng tốt, là mình vô năng, là mình không xứng chức vụ mới khiến tiểu thiếu gia một lần lại một lần bị uy hiếp đến tính mạng.

An Húc Nhiên mặt không đổi sắc đứng ngoài hành lang, còn ba vệ sĩ thì đứng đối diện, người nào cũng cúi đầu.

Hôm nay bọn họ không chỉ mất dấu tiểu thiếu gia, càng đáng sợ hơn là để tiểu thiếu gia xảy ra chuyện! Hậu quả nghiêm trọng như vậy…nghĩ đến chuyện thiếu gia sắp đến, cả đám mặt như tro tàn.

Khi Âu Dương Thần Tu nhận được tin tức chạy tới bệnh viện, cảnh tượng trước mắt là: An Húc Nhiên đứng bên trái hành lang, ba vệ sĩ đứng bên phải. Tất cả đều cúi đầu, trên hành lang yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Bởi vậy khi Âu Dương Thần Tu bước vào bọn họ đều phát hiện, ba vệ sĩ nhìn Âu Dương Thần Tu gương mặt không chút biểu tình, thanh âm run rẩy: “…Thiếu gia…”

Xe vừa đến bệnh viện Âu Dương Thần Tu liền vội vàng nhảy xuống chạy về phía phòng cấp cứu, cho nên hiện giờ còn đang thở hổn hển, hắn nhìn An Húc Nhiên hỏi: “Ngoạt nhi đâu?”

“Tiểu thiếu gia còn trong phòng…cấp cứu…” Nói xong câu đó An Húc Nhiên lại cúi đầu.

“…” Nghe được những lời này, Âu Dương Thần Tu cảm thấy trái tim của mình giống như bị người hung hăng bóp chặt, đôi mắt so với bình thường càng sắc bén hơn, hắn quét mắt nhìn đám người An Húc Nhiên một lần, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Ta muốn biết nguyên nhân!” Hắn muốn biết tại sao Ngoạt nhi bị tai nạn, bọn họ rõ ràng đi cùng ngươi mà!

“Tiểu thiếu gia dẫn Tề tiên sinh đến khu đường dành riêng cho người đi bộ, ở đó quá nhiều người nên chúng ta bị tách ra.” Tuy đây không phải chi tiết, nhưng cũng là sự thật.

“Tách ra?” Âu Dương Thần Tu nguy hiểm nheo mắt lại, trong mắt từ từ ngưng tụ gió lốc. “Ngươi nói các ngươi bị tách ra? Vậy tại sao không lập tức gọi điện thoại báo cho ta?” Thuận tay đánh một quyền lên mặt An Húc Nhiên, Âu Dương Thần Tu đã từng luyện quyền anh, hơn nữa lực đạo một quyền này lại không nhẹ.

An Húc Nhiên chỉ cảm thấy mắt đầy sao, chân đứng không vững thiếu chút nữa ngã xuống, vị rỉ sắt trong miệng càng ngày càng nặng, máu đỏ sậm từ khóe miệng hắn chậm rãi chảy xuống. monganhlau.wordpress.com

Âu Dương Thần Tu một tay bóp cổ An Húc Nhiên, máu từ miệng An Húc Nhiên chảy xuống nhỏ giọt trên tay áo Âu Dương Thần Tu. Nghĩ lại ở đây là bệnh viện, hơn nữa bảo bối của mình còn đang trong phòng cấp cứu, Âu Dương Thần Tu cực lực hạ giọng, cảm giác giống như một hùng sư tức giận gầm gừ. “An Húc Nhiên, ngươi nói ta nên xử trí ngươi thế nào?”

Bị Âu Dương Thần Tu bóp cổ, An Húc Nhiên cảm thấy càng lúc càng khó thở, mặt cũng dần dần biến thành màu gan heo, đại não thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, hai mắt bắt đầu biến thành màu đen, tai cũng ù ù. Hắn cực kỳ thống khổ nhưng tuyệt không dám phản kháng. Hắn không chỉ không đánh thắng Âu Dương Thần Tu mà còn không dám đánh.

Đột nhiên bàn tay đang bóp cổ buông lỏng, An Húc Nhiên hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất. “Khụ khụ…khụ khụ khụ…” An Húc Nhiên không ngừng ho khan, đồng thời tham lam hít vào không khí.

Âu Dương Thần Tu đôi mắt băng hàn nhìn chằm chằm vẻ mặt vừa khó chịu vừa đau khổ của An Húc Nhiên. Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Bổn gia ở Anh. “Ta là Tu, kêu ‘Ám’ lập tức phái người tới đón và thay vị trí An Húc Nhiên!”

“Vâng!” Sẽ không nói bất cứ lời dư thừa nào với mệnh lệnh của Âu Dương Thần Tu, người Bổn gia tuyệt đối phục tùng.

Mệnh lệnh chấm dứt, Âu Dương Thần Tu chỉ vào An Húc Nhiên và ba vệ sĩ, ngữ khí lãnh khốc trước nay chưa từng có: “Cút! Ta cho các ngươi một phút đồng hồ, lập tức mang theo hắn cút về Anh cho ta!”

Tuy rằng Âu Dương Thần Tu không nói gì xử trí bọn họ thế nào, nhưng nếu là người Bổn gia đều biết, người đi theo gia chủ một khi bị trả về đại biểu cái gì. Đại biểu bọn họ một lần nữa bị trả về căn cứ huấn luyện, loại trừng phạt này là tàn khốc nhất. Bởi vì người lần thứ hai trở lại căn cứ huấn luyện, thông thường vận mệnh đều là — cửu tử nhất sinh.

Qua một hồi gây sức ép, hiện giờ trên hành lang chỉ còn lại một mình Âu Dương Thần Tu, hắn sắc mặt âm trầm ngồi trên băng ghế ngoài hành lang nhìn cửa phòng cấp cứu. Mấy vệ sĩ đi theo hắn tới đây thủ bên ngoài hành lang, không ai dám đến quấy rầy hắn.

Âu Dương Thần Tu cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng phẫn hận lại càng nhiều hơn. Hắn hối hận hôm nay đi phân gia, hối hận bản thân về trễ, hối hận không phái người đến bảo hộ bảo bối kịp lúc, cuối cùng là hối hận vì đã không ở bên cạnh bảo bối. Tất cả đều do hắn không cẩn thận, là do hắn quá mức khinh địch mới để Âu Dương Ngoạt một lần lại một lần lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm…

Âu Dương Thần Tu đứng lên đi ra ngoài, đợi vệ sĩ đến trước mặt thì lên tiếng: “Ngươi lập tức quay về Bổn gia, kêu ‘Mộ’ (chuyên xử lý tình báo) lập tức phái người đi tra chuyện này cho ta.” Không thể tùy tiện vận dụng ‘Mộ’, nhớ lần trước Âu Dương Thần Tu vận dụng chính là thời điểm hắn ngồi lên vị trí gia chủ Bổn gia, cũng là thời điểm hắn trả thù những phân gia đó…

“Đã rõ!” Vệ sĩ gật đầu, không dài dòng dây dưa, lập tức xoay người rời đi.

Phân phó xong, Âu Dương Thần Tu quay lại phòng cấp cứu, lúc này một bác sĩ từ trong phòng đi ra, phía sau là mấy y tá đẩy một giường bệnh.

Âu Dương Thần Tu bước nhanh tới, trên giường bệnh là gương mặt quen thuộc của con trai hắn. Âu Dương Thần Tu vươn tay sửa sang lại mớ tóc trên trán Âu Dương Ngoạt, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Bác sĩ, cậu ấy thế nào?”

Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống nói: “Ngài là anh bệnh nhân à, bởi vì không bị đụng vào bộ phận quan trọng nên không nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên không biết đây rốt cuộc là vận khí tốt hay không tốt.”

Bị hiểu lầm là anh trai Âu Dương Ngoạt Âu Dương Thần Tu cũng không thèm quan tâm, cái hắn quan tâm nhất chính là bác sĩ muốn nói cái gì. “Có ý gì?”

“Em trai ngài bị đụng gãy hai chân, ách, ngài đừng kích động, chúng ta đã giải phẫu cho cậu ấy rồi, mức độ gãy xương kỳ thật không nghiêm trọng lắm, mấy tháng sau là có thể đi lại bình thường. Nhưng…nhưng…” Nhìn người đàn ông sắc mặt âm trầm trước mặt, đôi mắt giống như độc xà nhìn chằm chằm, vị bác sĩ bị dọa không dám nói hết câu.

“Nhưng cái gì?” Âu Dương Thần Tu toàn lực ngăn chặn cảm xúc bản thân, hắn có cảm giác câu nói kế tiếp của bác sĩ sẽ không quá tốt. mong

anhlau.wordpress.com

Là bác sĩ phải cứu sống bệnh nhân! Là bác sĩ phải có can đảm đối mặt hiện thực! Là bác sĩ phải có dũng khí nói tình trạng thật sự của bệnh nhân cho người nhà bệnh nhân biết! Nói đi! Không cần sợ! Người đàn ông này sẽ không ăn thịt ngươi! Nhiều nhất…nhiều nhất là đánh ngươi thôi! Nhưng ngươi có thể kêu cứu, bảo vệ ngay tại cửa!

Sau khi tự âm thầm cổ vũ mình, bác sĩ mới dám đối mặt với một thân sát khí của Âu Dương Thần Tu. “Nhưng…bởi vì đầu bị va đập quá mạnh, dẫn đến não bộ bị chấn động nghiêm trọng gây xuất huyết nội, từ lúc đưa vào cấp cứu đến giờ vẫn lâm vào trạng thái hôn mê.”

“Nói tiếp?”

“Ngài cứ yên tâm, em trai ngài sẽ không hôn mê vĩnh viễn, nhưng vì não bộ bị xuất huyết nên sau khi tỉnh lại sẽ xuất hiện một số di chứng, hy vọng ngài chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Nói xong những lời này bác sĩ rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Hoàn hảo người này có tu dưỡng, không giống một số người vì quá kích mà ra tay.

Đây là lần đầu tiên Âu Dương Thần Tu không khống chế được cảm xúc của mình, khí tức hắn bắt đầu không xong, âm điệu nói chuyện cũng thay đổi. “Ngoạt nhi tỉnh lại sẽ thế nào?”

“Theo y học lâm sàng thì người bệnh khi gặp tình trạng này ban đầu sẽ hôn mê, sau khi tỉnh lại có khả năng sẽ xuất hiện chứng chướng ngại tạm thời về trí nhớ. Nếu thời gian hôn mê lâu, rồi thêm tụ máu bầm, có khả năng sẽ kéo dài thời gian chướng ngại trí nhớ. Tương đương mất trí nhớ cộng thêm đau đầu, ù tai, mắt mờ..v.v..”

“Ta đã biết!” Âu Dương Thần Tu vỗ vỗ tay, mấy vệ sĩ bên ngoài đi vào. Âu Dương Thần Tu vuốt mặt Âu Dương Ngoạt, phân phó vệ sĩ: “Các ngươi canh giữ trước phòng bệnh Ngoạt nhi, ta có chút chuyện phải đi.”

Lo lắng tâm tình Âu Dương Thần Tu trong khoảng thời gian này sẽ không quá tốt, cho nên không ai dám chạm vào vảy ngược của hắn, một đám vội vàng trả lời: “Xin thiếu gia yên tâm!”

Thấy trận thế này, vị bác sĩ cảm thấy may mắn bản thân vừa rồi đối với người đàn ông này coi như vô cùng lịch sự.

Phân phó vệ sĩ xong, Âu Dương Thần Tu đi thẳng đến một phòng bệnh khác. Cùng được đưa vào bệnh viện với Âu Dương Ngoạt, sau khi bác sĩ kiểm tra Hà Tề nằm lại một phòng khác trong bệnh viện này.

Đi tới cửa phòng, Âu Dương Thần Tu nhìn thấy Âu Dương Sóc trong phòng. Hắn ngồi mép giường, nghe có người đến thì ngẩng đầu. “Lão ca, tại sao anh lại đến đây? Tiểu Ngoạt nhi thế nào?”

Âu Dương Thần Tu đi vào, đến gần giường bệnh Hà Tề, thấy hắn đang ngủ mới quay đầu nói với Âu Dương Sóc: “Không nguy hiểm tánh mạng…nhưng tình trạng cũng không tốt lắm.”

Âu Dương Sóc buồn bực gãi gãi tóc. “Lão ca, anh thấy chuyện lần này là người phân gia nào làm?”

Âu Dương Thần Tu mặt không đổi sắc, đôi mắt thâm thúy không nhìn ra bất cứ dao động, nhưng lời nói lại rất âm trầm. “Hừ! Đừng nói bọn họ không có can đảm đó, cho dù có bọn họ cũng không có năng lực để làm!”

Đúng! Những phân gia kia quả thật không có can đảm đó! Trước không nói bây giờ Âu Dương Ngoạt mới chỉ là người thừa kế, chưa kế thừa gia nghiệp. Thời điểm Âu Dương Thần Tu tiến hành giao quyền cho Âu Dương Ngoạt người phân gia mới có thể gây cản trở. Nếu bây giờ bọn họ ra tay là trái với quy tắc gia tộc. Một khi trái quy tắc gia tộc thì đại biểu bọn họ là kẻ thù toàn gia tộc, loại hành vi lấy bản thân ra làm thí nghiệm này không ai dại dột đi làm.

Hơn nữa, trải qua gia yến ở Anh lần trước, người phân gia đều biết Âu Dương Thần Tu vô cùng sủng ái Âu Dương Ngoạt. Trước không nói Âu Dương Thần Tu là người nắm quyền Bổn gia, chỉ với thủ đoạn trước kia của hắn đã làm cho bọn họ kiêng kị ba phần. Một người vừa được Âu Dương Thần Tu bảo vệ, vừa là cháu nội gia chủ Bổn gia tiền nhiệm, vừa là người thừa kế Bổn gia, ai lại có can đảm động vào?

monganhlau.wordpress.com

Quan trọng là, từ trước đến giờ vì để củng cố địa vị gia tộc, Bổn gia luôn phái người giám thị các phân gia. Đương nhiên đây là bí mật mà chỉ có gia chủ mới biết, ngay cả người thừa kế cũng không có khả năng biết. Cho nên, Âu Dương Thần Tu đã sớm bài trừ khả năng người phân gia gây ra.

“Khi nào hắn mới tỉnh lại?” Âu Dương Thần Tu hỏi.

“Bác sĩ nói em ấy bị tiêm thuốc, phải đợi thuốc hết tác dụng mới tỉnh, phỏng chừng là sáng mai.” Nói tới đây trong lòng Âu Dương Sóc liền hừng hực lửa giận.

Mục đích Âu Dương Thần Tu đến đây chỉ có một, đó chính là hỏi Hà Tề tình huống lúc đó. Dù sao lúc đó cũng chỉ có một mình Hà Tề bên cạnh Âu Dương Ngoạt, cho nên người đầu tiên Âu Dương Thần Tu muốn hỏi chính là hắn.

Nếu ngày mai Hà Tề mới tỉnh thì Âu Dương Thần Tu không cần phải ở đây đợi. Âu Dương Thần Tu gật gật đầu, nhìn Âu Dương Sóc nói: “Vậy ngày mai tôi đến.”

“Lão ca…anh đến đây là vì có chuyện muốn hỏi Hà Tề phải không?” Âu Dương Sóc hỏi.

“Đúng!” Âu Dương Thần Tu không hề che dấu.

Âu Dương Sóc thở dài, chuyện lần này quả thật không nhỏ. Mặc dù tình nhân của mình cũng là người bị hại, nhưng Âu Dương Sóc biết phân biệt nặng nhẹ. “Lão ca, anh đi trông chừng tiểu Ngoạt nhi đi, khi nào Hà Tề tỉnh lại em sẽ gọi điện thoại báo cho anh biết.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.