CHƯƠNG 87: Đút
Edit: Tiêu Lan
Beta: Eugen
Ba tiếng sau
Âu Dương Thần Tu vẻ mặt lo lắng, ngôn ngữ lãnh khốc hỏi: “Các ông nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho tôi!”
“Đây là một di chứng hiếm gặp, hoặc là nói trí nhớ hỗn loạn, hiện giờ tâm trí cậu ấy giống như quay lại thời kỳ trẻ con.” Nói đến đây, bản thân mấy chuyên gia cũng không thể tin mà nhìn chằm chằm Âu Dương Ngoạt.
“Cái gì thời kì trẻ con! Con tôi khi còn bé cũng không phải như thế! Nó lúc thì nói mình là Diêm Hạo Nguyệt, lúc thì nói mình là Âu Dương Ngoạt, tôi nhớ, tôi chưa từng đặt cho nó cái họ Diêm này!” Hơn nữa trong toàn bộ gia tộc cũng không có ai họ này.
Lúc này Âu Dương Ngoạt nằm trên giường, một bộ ngốc ngốc cố gắng lôi kéo tay Âu Dương Thần Tu, nghịch mấy ngón tay thon dài của hắn.
“Nhưng con trai ngài không phải cũng nói cậu ấy tên Âu Dương Ngoạt sao, tên này dù sao vẫn đúng đi!”
“…” Âu Dương Thần Tu nghẹn lời. “Được rồi, cứ cho là vậy đi, vậy Ngoạt nhi phải mất bao lâu mới hồi phục?”
“Tình huống con trai ngài là tình huống đầu tiên xuất hiện trong y học, cho nên chúng tôi cũng không biết khi nào cậu ấy hồi phục, có thể là mấy ngày, mấy tháng, mấy năm, hoặc có lẽ vĩnh viễn cũng không hồi phục. Bất quá chúng tôi sẽ cố hết sức giúp con ngài hồi phục, nhưng phải cần chút thời gian, hy vọng ngài hiểu cho.”
Nói giỡn, bệnh trạng Âu Dương Ngoạt đối với bọn họ mà nói chính là một kinh nghiệm quý giá, trước không nói Âu Dương gia từ trước đến nay là nhà tài trợ bọn họ làm nghiên cứu, cho nên bọn họ không thể bỏ mặc Âu Dương Ngoạt không trị liệu. Huống hồ chỉ với bệnh trạng hiếm thấy thế này cũng đủ hấp dẫn bọn họ khai thác, này là hiện tượng đột phá y học nha.
Âu Dương Thần Tu quay đầu nhìn con trai vẻ mặt ngốc ngốc chơi đùa ngón tay mình. Mà Âu Dương Ngoạt dường như cảm nhận được tầm mắt của hắn, đột nhiên ngẩng đầu nhếch miệng cười với hắn.
Âu Dương Thần Tu khóe miệng co rút, hắn quay đầu nói với mấy chuyên gia: “Tôi đã biết! Hy vọng các ông có thể trong thời gian ngắn tìm ra phương pháp trị liệu cho Ngoạt nhi.”
xxxxxxxxxx
Giữa trưa
Phòng bệnh VIP, y tá đẩy xe thức ăn vào, trên đó có đủ các món ăn đặc sắc, tất cả đều do Âu Dương Thần Tu bảo bọn họ chuẩn bị. monganhlau.wordpress.com
Điều chỉnh độ cao giường bệnh, rồi đến bàn ăn trên giường, sau khi hoàn tất Âu Dương Thần Tu mới đem một chén cháo thịt gà đến trước mặt Âu Dương Ngoạt.
Thấy Âu Dương Thần Tu xoay người, Âu Dương Ngoạt bắt đầu không ngừng ầm ĩ. “Baba, đút! Baba, đút!”
Âu Dương Thần Tu quay đầu, nhìn cậu ầm ĩ không ngớt mà khóe miệng run rẩy. Hắn nhíu nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc nói. “Ngoan, tự mình ăn!”
Âu Dương Ngoạt không chịu, lập tức há cái miệng nhỏ nhắn chuẩn bị khóc lớn. Âu Dương Thần Tu vừa thấy động tác này liền đau đầu, hắn nhanh chóng xoay người, bưng bát cháo hướng về phía Âu Dương Ngoạt không hề uy nghiêm răn dạy. “Chết tiệt, không cho phép khóc!” Thấy Âu Dương Ngoạt khóc hắn liền đau lòng, dù sao con trai biến thành cái dạng này cũng có một phần trách nhiệm của hắn.
Tuy rằng không khóc lớn, nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn không ngừng nức nở. Một bộ đáng thương hề hề, Âu Dương Thần Tu nhìn mà cực kỳ bất đắc dĩ… “Ngươi thắng! Ta đút ngươi, ta đút ngươi là được rồi chứ gì? Còn không nín? Nếu còn khóc nữa ta liền ném ngươi ra ngoài cửa sổ!” Đương nhiên, câu ném ra ngoài cửa sổ chỉ là hù dọa cậu mà thôi.
Không biết là hắn đe dọa có tác dụng hay là Âu Dương Ngoạt ầm ĩ đủ rồi, sau khi Âu Dương Thần Tu dứt lời cậu lập tức nín khóc, động tác rất ư là nhanh chóng, tốc độ biến sắc mặt cực nhanh! Người vốn đang khóc ngay sau đó liền cười tươi với Âu Dương Thần Tu.
Âu Dương Thần Tu buồn bực a, hắn cầm lấy muỗng múc cháo, đưa lên miệng thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng Âu Dương Ngoạt. “Há mồm.”
“A ~ “Âu Dương Ngoạt ăn đến vô cùng sung sướng.
“Phụt… Ha ha… Ha ha ha ha…” Nhìn hai cha con từ sáng đến giờ, Âu Dương Sóc rốt cục nhịn không được cười ra tiếng.
Đừng trách Âu Dương Sóc vô tình, thấy Âu Dương Ngoạt như thế hắn còn cười được. Có trách thì trách Âu Dương Ngoạt ngày thường đều là một bộ lạnh lùng, bây giờ lại bày ra vẻ mặt thật đáng yêu làm nũng với Âu Dương Thần Tu, cảnh tượng cũng đủ làm người ta hư mắt. Lại thêm Âu Dương Thần Tu bình thường luôn mang theo vẻ mặt lãnh khốc, bây giờ lại bị Âu Dương Ngoạt làm cho buồn bực không thôi. Nếu ai quen thuộc hai cha con nhà này, phỏng chừng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng sẽ không nhịn được cười.
Cả buổi sáng bị tiểu tử kia dùng nước mắt uy hiếp bắt hắn ‘hầu hạ’, Âu Dương Thần Tu đã sớm hao hết tinh thần, nghẹn một bụng khí nhưng không thể phát lên người Âu Dương Ngoạt. Bây giờ thì tốt rồi, bắt Âu Dương Sóc đến thay! Âu Dương Thần Tu vừa đút cháo cho Âu Dương Ngoạt vừa âm trầm nói: “Âu Dương Sóc, nếu hôm nay cậu không muốn ở đây ăn cơm thì cút sớm cho tôi!”
“Ha ha…xin lỗi… Ha ha ha…xin lỗi…xin đừng nhìn tới em…” Dưới sắc mặt càng ngày càng khó coi của Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Sóc rốt cuộc nín cười. Vì tránh Âu Dương Thần Tu gây ‘bất lợi’ cho mình, hắn thông minh dời đi lực chú ý, bắt đầu trên chọc Âu Dương Ngoạt. “Khụ… Khụ khụ… Tiểu Ngoạt nhi a, ngoan, gọi chú đi.”
Âu Dương Ngoạt há miệng ngậm muỗng cháo Âu Dương Thần Tu đưa tới, nhìn Âu Dương Sóc lắc đầu.
“Tiểu Ngoạt nhi ngoan nào, nghe lời gọi chú đi, một lát chú sẽ mua bánh ngọt cho cháu. Không phải cháu thích ăn bánh ngọt nhất sao? Chỉ cần cháu gọi một tiếng chú thì chú liền mua bánh ngọt cho cháu, thế nào?” Âu Dương Sóc chưa từ bỏ ý định, Âu Dương Ngoạt trước kia không chịu gọi hắn là chú, nhưng biết đâu sau khi biến thành trẻ con Âu Dương Ngoạt sẽ gọi không chừng, Âu Dương Sóc quyết định dụ dỗ Âu Dương Ngoạt gọi cho bằng được.
Nuốt cháo trong miệng xuống, Âu Dương Ngoạt chu môi nói: “Không gọi!”
“Tại sao không gọi?” Âu Dương Sóc buồn bực, tại sao biến thành trẻ con Âu Dương Ngoạt vẫn không nể mặt hắn chứ.
“Ông là người xấu, thường xuyên đoạt đồ chơi của tôi.”
“Cháu vật nhỏ này, đã biến thành như vậy mà vẫn không quên!” Thật đúng là một tiểu hài tử thích mang thù, không đáng yêu chút nào.
“Ngoạt nhi không phải mất trí nhớ, tâm trí nó chỉ quay về thời kỳ trẻ con thôi, về phần chuyện trước kia nó đều nhớ rõ ràng.” Âu Dương Thần Tu nói.
Vừa rồi Âu Dương Thần Tu đã thử qua, trừ bỏ những chuyện khi còn bé, cậu nói lung tung cái gì ô tô bay trên trời, rồi mình bị giam trong phòng tối. Còn lại những chuyện khác đều nhất nhất nói rõ ràng, thậm chí cậu còn nhớ cậu đi cùng Hà Tề sau đó bị ô tô đụng. m
onganhlau.wordpress.com
Nhắc đến vấn đề ký ức, Âu Dương Sóc nháy mắt tựa như bóng cao su xì hơi, hắn nhìn Hà Tề ngồi bên cạnh, đối phương cũng khó hiểu nhìn hắn. Âu Dương Sóc rốt cuộc không nói nên một câu.
“Không ăn nữa? Ngươi mới ăn có một chút, ngoan, ăn thêm vài muỗng nữa đi.” Âu Dương Ngoạt mới chỉ ăn được một phần ba bát cháo, điểm này Âu Dương Thần Tu sẽ không chiều cậu.
“Baba đói, baba ăn đi!” Mặc dù là tâm trí trẻ con nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn không quên baba đói bụng.
Đây là nụ cười lần đầu tiên ngày hôm nay của Âu Dương Thần Tu, ánh mắt sủng nịch nhìn Âu Dương Ngoạt. “Ta chưa đói, ngươi ăn trước đi, lát nữa ta ăn sau, được không?”
Âu Dương Ngoạt lắc đầu, cậu thật sự ăn không vô. Sắc mặt cậu hơi tái nhợt nói. “Đau, đau quá.”
Thấy sắc mặt cậu không tốt, Âu Dương Thần Tu bắt đầu lo lắng, hắn vội vàng đặt bát cháo lên đầu tủ, sau đó ôm lấy Âu Dương Ngoạt hỏi: “Sao vậy? Chân đau sao?”
“A…Đau…Đau!” Âu Dương Ngoạt đột nhiên vặn vẹo oa oa khóc lớn, thanh âm thống khổ làm Âu Dương Thần Tu bị dọa không nhẹ. Mà ngay cả Âu Dương Sóc và Hà Tề cũng bị dọa, bọn họ vội vàng nhắc nhở Âu Dương Thần Tu gọi bác sĩ đến.
Âu Dương Thần Tu vừa không ngừng ấn nút trên đầu giường vừa sốt ruột hỏi Âu Dương Ngoạt đang khóc thê thảm. “Ngươi rốt cuộc bị sao vậy? Chân đau sao?”
“Ư ô ô ô ô…ô ô ô…baba…đầu…ô ô ô…đầu con đau…” Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Âu Dương Ngoạt lộ ra thống khổ, thật sự làm người ta nhìn mà thương xót.
Bác sĩ rất nhanh chạy đến, sau khi cẩn thận kiểm tra tình huống Âu Dương Ngoạt xong liền kêu y tá tiêm thuốc giảm đau cho cậu.
“Xảy ra chuyện gì? Tại sao Ngoạt nhi lại đau đầu?” Mấu chốt là tại sao lại đau lợi hại đến như vậy, Âu Dương Thần Tu rất lo lắng.
“Đây là hiện tượng rất bình thường, bởi vì não bộ bệnh nhân bị tụ máu cho nên tùy thời sẽ xuất hiện chứng đau đầu. Tình trạng này sẽ theo máu tụ từ từ biến mất mà giảm bớt, kỳ thật đây là một hiện tượng tốt, các ngươi cứ yên tâm đi.” Bác sĩ nói.
Nghe bác sĩ nói thế mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi bọn họ cứ nghĩ rằng bệnh tình Âu Dương Ngoạt trở nặng.
Thuốc giảm đau bắt đầu phát huy tác dụng, đầu Âu Dương Ngoạt đã không còn đau đớn như vừa rồi, bất quá trong thuốc giảm đau có thêm một ít thuốc an thần nên Âu Dương Ngoạt hiện giờ có chút mơ màng, cậu không ngừng chớp mắt, bộ dáng mệt mỏi sắp ngủ.
“Lão ca, em với Tề về trước.” Quấy rầy tới giờ, Âu Dương Sóc cảm thấy bọn họ nên về.
“Vấn đề cha cậu xử lý thế nào rồi?” Âu Dương Thần Tu vừa ăn cơm vừa hỏi.
“Ách, có thể qua cửa đi, em thấy thái độ lão nhân rõ ràng dao động.” Chuyện này phải cảm tạ ý tưởng Âu Dương Ngoạt.
“Ừ, vậy hủy bỏ ngày nghỉ của cậu , ngày mai bay sang công ty bên kia xử lý công việc đi!” Âu Dương Thần Tu vô cùng thực tế nói.
Tuy rằng muốn oán nhưng với tình huống Âu Dương Ngoạt hiện giờ quả thật cần Âu Dương Thần Tu chăm sóc.
“Em đã biết, bất quá lão ca, khi Ngoạt nhi hồi phục anh phải cho em về đây a!” Đây là mấu chốt.
“Ừ.”
Hai người rời đi, Âu Dương Thần Tu qua loa ăn xong bữa trưa liền quay lại giường. Lúc này, Âu Dương Ngoạt đã có chút mơ hồ. “Buồn ngủ?”
“Baba ~ “
“Ta ở đây.” Âu Dương Thần Tu hạ giường xuống để Âu Dương Ngoạt có thể nằm thẳng.
“Baba, khi nào con mới có thể ra ngoài?” Nằm mãi trên giường Âu Dương Ngoạt cảm thấy thật khó chịu.
“Còn sớm lắm, phải đợi mấy tháng nữa!”
Bắt lấy tay Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt làm nũng nói: “Baba ~ ôm một cái ~ ” Kỳ thật ý của cậu chính là buồn ngủ, muốn Âu Dương Thần Tu ôm cậu ngủ.
Âu Dương Thần Tu cũng không cự tuyệt rõ ràng, hắn sợ cậu lại dùng ‘nước mắt’ uy hiếp. Âu Dương Thần Tu cố ý dời đề tài nói: “Ta ở đây, ngay bên cạnh ngươi, ngươi buồn ngủ thì ngủ đi.” Nói xong câu đó Âu Dương Thần Tu mới phát hiện Âu Dương Ngoạt đã ngủ…
Âu Dương Thần Tu sủng nịch xoa khuôn mặt bóng loáng của bảo bối, khi hắn ngẩng đầu lên nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ, vẻ mặt sủng nịch lập tức thay thế bằng lạnh như băng.
xxxxxx
Đêm nay không trăng không sao, bầu trời tối đen như mực, xa xa chỉ có thể nhìn thấy muôn vàn ánh đèn từ các tòa nhà.
Âu Dương Thần Tu đi qua kéo màn cửa sổ lại, sau đó hỏi người đang say sưa xem TV. “Ngủ hay xem tiếp?” Bác sĩ nói nên để Âu Dương Ngoạt nghỉ ngơi nhiều, giấc ngủ có thể giúp não bộ của cậu khôi phục, cho nên bây giờ Âu Dương Thần Tu đặc biệt chú ý tình huống nghỉ ngơi của con trai. monga
nhlau.wordpress.com
TV đang chiếu bộ phim hoạt hình ‘Shaman King’ (vua phép thuật), Âu Dương Ngoạt say sưa xem, không hề đem câu hỏi của Âu Dương Thần Tu nghe vào tai.
Âu Dương Thần Tu biết cậu không nghe, hắn không nói gì chỉ xoay người đi vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, mang ra đặt lên ghế.
Hắn bắt đầu cẩn thận giúp Âu Dương Ngoạt lau mặt, sau đó là ngực, lưng, thời gian này chính là gia hạn của hắn, chờ hắn lau xong mặc kệ Âu Dương Ngoạt còn muốn xem hay không hắn cũng sẽ kiên quyết bắt cậu đi ngủ.
Một đĩa nho tròn tròn đầy thịt ngọt ngào đặt trong tầm tay Âu Dương Ngoạt. Đôi mắt cậu sáng ngời thẳng tắp nhìn chằm chằm TV, tay thì vẫn không quên ‘công tác’ đem nho bỏ vào miệng.