Khoảng Trời Của Gió

Chương 9: Chương 9: Bắt nạt




Ký túc xá.

“Cả nhà khoẻ chứ ạ?”

“Vẫn khoẻ. Con học hành có tốt không?”

“Ổn ạ. Nhưng tiếc là kiểm tra cuối kỳ con chỉ đứng hạng nhì.”

“Như vậy là giỏi rồi, con đừng quá áp lực..”

Hải Quỳnh đang gọi facetime cho mẹ, hai mẹ con cứ hỏi han qua lại như thế, đột nhiên mẹ cô lại nói:

“Quỳnh, dù có chuyện gì thì con cũng phải cố gắng học hành chăm chỉ, ăn uống đầy đủ, bố mẹ làm chuyện gì cũng đều muốn tốt cho các con..”

“Dạ..” Hải Quỳnh không nghĩ tự nhiên mẹ lại nói như thế, cô có chút xúc động nên giọng nói trở nên lí nhí.

Phong Linh tắm xong ra nhìn nhỏ bạn ngồi thất thần, dường như đang suy nghĩ miên man về vấn đề nào đó.

“Nhà cậu có chuyện gì à?”

“Không. Tự nhiên mình cảm thấy mẹ mình hơi lạ.”

“Lạ thế nào?”

Hải Quỳnh cũng không ngần ngại mà kể lại, sau đó kể luôn về hoàn cảnh của nhà mình, bố mẹ cô làm nông vất vả để nuôi cô cùng em trai ăn học, biết thế nên cô luôn cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng của họ.

“Thi cuối kỳ xong rồi, mình sẽ tìm việc làm thêm.”

“Cố lên! Mình cũng muốn tìm việc làm thêm nè, chúng ta cùng cố gắng.”

Hải Quỳnh mỉm cười nhìn bạn mình, rồi một lúc sau lại muốn nói qua chuyện khác để thay đổi không khí:

“Diệp Chi đi chơi rồi, còn nhắn nếu mẹ cậu ấy có hỏi thì bảo là cậu ấy đi ngủ sớm rồi.”

“Có lý do nào hợp lý hơn xíu không trời!” Phong Linh bó tay cảm thán.

Hải Quỳnh chỉ phì cười, quả nhiên đó là cái lý do sứt sẹo mà ai nghe qua cũng biết nó giả trân. Nhưng đột nhiên Phong Linh lại nhắc tới một người khác:

“An không về, cậu ấy đi từ trưa.”

Hải Quỳnh nhìn về chiếc giường trống trong phòng, nói nhỏ như để trả lời người kia và cũng để tự nói với chính mình:

“Cậu ấy dạo này lạ lắm.”

“Cậu có cảm thấy chúng ta chả biết gì về cậu ấy không?”

Rõ ràng là như vậy. Phong Linh là trẻ mồ côi ai cũng biết, Diệp Chi có mẹ làm viện trưởng luôn muốn con gái trở thành bác sĩ, bà ấy cũng hay gọi điện hỏi han con gái cũng như bạn của con mình, Hải Quỳnh lại là con nhà nghèo ở tỉnh lẻ quê mùa, cô nàng cũng không ngại mà chia sẻ câu chuyện của mình cho những người bạn thân thiết.

Chỉ có Vũ Thiên An, là chả ai biết gì về cô ấy, bố mẹ là ai, làm gì, chả bao giờ nói về gia đình, xuất thân..

Hải Quỳnh nghe hiểu ý của Phong Linh. So với hai cô bạn thì Hải Quỳnh là người thân với An Vũ hơn, vậy mà cũng chẳng biết gì. Nhưng thay vì trách bạn, cô lại trách mình nhiều hơn vì đã vô tâm như thế..

Phong Linh có thể đoán được suy nghĩ của Hải Quỳnh. Mặc dù cô biết nhiều chuyện hơn một chút, nhưng cũng vì lời hứa mình tự hứa với An Vũ, cô sẽ không nói gì cả, mọi thứ rồi cũng sẽ sáng tỏ dần mà thôi.

Một lần nữa, Phong Linh lại nhìn về chiếc giường trống trong phòng..

* * *

Phong Linh vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên bị một xô nước ở đâu trút thẳng lên người từ trên đầu dội xuống, cô hét lên một tiếng kinh hãi vì vị giật mình, nước lại lạnh và có.. mùi.

Ngước nhìn lên, một cái xô bị úp ngược đang treo lủng lẳng trên đó với mấy giọt nước cuối cùng đang nhỏ xuống. Không khó để nhận ra đó là cái xô thường dùng để đựng nước lau nhà.

Phong Linh rùng mình một phát vì lạnh, và vì kinh tởm.

Cô nhanh chóng quay trở lại vào nhà vệ sinh, mở vòi nước gột rửa qua loa cho bớt bẩn, vừa ngẩng đầu nhìn lên gương đã thấy Rita cùng ba đứa khác đi vào.

“Ôi trời ơi cái mùi..” Rita đưa tay bịt mũi, khinh bỉ nhìn nhìn cô.

Phong Linh nhìn nó qua tấm gương, cô đoán không sai, chỉ có thể là nó chứ không ai khác, ngay cả Đỗ Đăng Khoa từng làm phiền cô rất nhiều lần nhưng cũng chưa bao giờ giở cái trò hèn như thế này cả.

Trong khoảnh khắc đó, Phong Linh nhận ra không biết từ bao giờ mình đã trở thành nạn nhân của bạo lực học đường rồi.

Không đến mức xui xẻo như vậy chứ?

“Tôi đã làm gì cậu hả?” Phong Linh quay phắc lại, vì tức giận và bức xúc nên giọng cô đã trở nên run run.

“Mày khiến tao không vừa mắt.”

Nó cười cười.

“Thứ này rất hợp với mày đấy! Nó bốc mùi y như mày vậy.”

Phong Linh cuộn chặt nắm tay, từng móng tay đâm vào lòng bàn tay đau điếng. Nhưng cho dù có tức giận đến đâu thì cô vẫn ý thức được mình không phải là đối thủ của bọn nó, nên chỉ có thể đứng một bên mà nhẫn nhịn.

Có một vài học sinh muốn đi vệ sinh, nhưng vừa mở cửa ra đã thấy cảnh tượng như thế nên đều biết điều mà trở ra, không ai dám can thiệp.

“Cậu muốn gì ở tôi?” Phong Linh lên tiếng.

“Tao muốn gì?” Nó hỏi lại.

Rita bước tới gần, tay vẫn che hờ mũi, nó nói nhỏ với vẻ mặt thản nhiên:

“Tao.. muốn mày đau khổ.”

“Tại sao?”

“Tại tao không thích mày.”

Nó khinh khỉnh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi mới nhếch mép rời đi.

Và đó chỉ là “món quà” nhỏ dành cho cô mà thôi.

Mấy ngày sau đó, có chuyện còn kinh khủng hơn.

Phong Linh đưa tay vào hộc bàn thì chạm phải cái gì đó cứng cứng, cô tò mò cúi xuống nhìn và nhanh chóng lôi ra một chiếc hộp giấy, lắc lắc thấy khá nặng tay. Một dự cảm không lành nổi lên nhưng không hiểu sao tay đã nhanh hơn não mà mở ra..

Phong Linh hét toáng lên vì kinh hãi khi thấy một con rắn đang cuộn mình nằm gọn trong đó.

Trần đời cô sợ nhất là những con không chân.

Phong Linh giật mình ném mạnh cái hộp xuống đất. Con rắn như được giải thoát, nó trườn loạn xạ trên sàn.

Cả đám con gái trong lớp hét ầm lên, mà giọng to nhất chắc thuộc về nhỏ Diệp Chi. Mấy đứa con trai thì bình tĩnh hơn nhưng cũng không có ai đủ can đảm xông lên bắt rắn.

Lớp loạn cào cào cho tới khi có chuông chuyển tiết và giáo viên vào lớp. Trùng hợp thay tiết học tới là tiết Toán của cô chủ nhiệm.

Cô nghiêm nghị nhìn cái lớp loạn như một cái chợ.

Thấy tình hình không ổn, lớp trưởng Thiên Minh nghĩ ra cách dùng áo khoác ném lên con rắn, sau đó chụp lấy nó và nhanh chóng mang ra khỏi lớp thì lớp học mới thoát khỏi sự hỗn loạn vừa rồi.

“Chuyện này là thế nào? Ai mang rắn vào lớp?” Cô giáo đập mạnh tập giáo án lên bàn, nghiêm giọng hỏi lớn khi cả lớp đã yên vị chỗ ngồi.

Giọng nói the thé của một đứa con gái cất lên:

“Con rắn đó xuất hiện ở bàn của Phong Linh thưa cô!”

Phong Linh giật thót khi bị nhắc tên, còn chưa kịp thanh minh gì thì có thêm mấy đứa nữa hùa vào. Cô quay qua nhìn tụi nó, cũng không quá bất ngờ, toàn là mấy đứa hay đi với Rita.

Cô chủ nhiệm nhìn Phong Linh, hỏi thẳng:

“Trần Phong Linh? Tại sao em lại mang rắn vào lớp?”

Cô nhanh chóng phủ nhận:

“Em không có, thưa cô! Có ai đó đã bỏ vào hộc bàn của em..”

“Ai?” Cô giáo hỏi lại.

Phong Linh quay xuống nhìn Rita đang ngồi khoanh tay dựa vào lưng ghế và nhìn mình đầy khiêu khích. Cô biết rõ, không có bằng chứng thì không thể nào buộc tội nó được, bây giờ có trăm cái miệng cũng không biết giải thích thế nào, cô giáo thì có vẻ không thích cô từ vụ Đỗ Đăng Khoa đến lớp gây rối lần trước..

Và rồi..

“Em về báo phụ huynh ngày mai lên gặp tôi!”

Trong lớp xuất hiện vài tiếng cười khẽ.

Phong Linh biết vì sao bọn họ cười, nhưng cũng chả buồn bận tâm. Cô chỉ không ngờ mình lại bị ụp lên đầu một cái nồi oan ức như thế, và cô giáo có vẻ cũng không muốn nghe giải thích gì thêm, cứ thế gán cho cô cái tội mang rắn lên lớp gây rối.

“Cậu ấy làm gì có phụ huynh ạ.” Lại là giọng con nhỏ lúc nãy.

“Cậu im không ai nói cậu câm đâu!” Diệp Chi quay xuống trừng mắt.

Con nhỏ kia vừa định gân cổ lên cãi lại thì cô giáo gõ mạnh thước lên bàn:

“Trật tự!”

“Tôi quên mất là em không có bố mẹ..” Cô giáo nói chầm chậm, kéo dài âm cuối.

“Vậy phạt em dọn dẹp nhà thi đấu một tuần!”

“Thưa cô, em không làm gì sai cả, tại sao..” Phong Linh bất bình.

“Nhưng em là nguyên nhân của cuộc huyên náo vừa rồi?”

“Dạ em..”

“Cả lớp lấy sách ra học bài mới!” Cô chủ nhiệm lên tiếng cắt ngang, thái độ vô cùng dứt khoát.

Rồi như nhớ ra điều gì, cô ta lại bồi thêm:

“Nếu có ai giúp Trần Phong Linh, hình phạt tăng gấp đôi.”

Rõ ràng là cô chủ nhiệm không cho Phong Linh giải thích và có phần “xử ép”, nhưng cô cũng chả làm gì được. Trừ những cô bạn chung phòng nhìn cô bằng ánh mắt cảm thông thì cả lớp đã lấy sách vở ra học bài mới như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Phong Linh nghiến răng quay xuống nhìn Rita thì thấy nó đang hướng ánh mắt về phía An Vũ. Dường như nó muốn xem phản ứng của họ Vũ kia như thế nào, nhưng khi thấy đối phương không có biểu cảm gì, nó cười khẩy quay đi.

Cảm giác có người đang nhìn mình, lại một lần nữa nó nhìn lên. Thấy Phong Linh kia nhìn mình đầy bức xúc và tức giận, nó lại thấy thỏa mãn lạ kỳ.

Nhìn Rita nở nụ cười nửa miệng rất gợi đòn, Phong Linh cũng không ngại mà nhìn đáp lại.

Thế nhưng..

“Trần Phong Linh! Tập trung vào! Hay em muốn dọn vệ sinh thêm một tuần nữa?” Giọng cô chủ nhiệm vang lên nơi bục giảng.

Phong Linh một bụng ấm ức quay lên, cố tình không nhìn đến ánh mắt khó chịu của người vừa lên tiếng.

Rõ ràng là mình bị xử ép..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.