Đỗ Đăng Khoa đã đi học trở lại.
Chỉ có quả đầu còn quấn băng trắng, khóe miệng còn vết bầm hơi mờ, ngoài ra vẫn ổn, không bị sứt mẻ miếng nào như thiên hạ đồn. Hắn đứng đó, đưa tay vẫy Phong Linh khi thấy người vừa đi ra cổng trường.
Nhưng hắn càng vẫy thì người kia càng bước đi thật nhanh như cố tình tránh mặt hắn.
Thì rõ ràng.
Lục Huy đứng một bên không nhịn được liền phì cười.
Đăng Khoa cũng chỉ dựa vào chiếc moto, nhếch môi nhìn theo bóng lưng của nàng mà không đuổi theo.
“Cậu ta đang nhìn cậu đấy!” Diệp Chi nhìn ra phía sau, thấy tên họ Đỗ vẫn cứ dõi theo hai người.
“Kệ mịa nó!” Phong Linh bực bội.
Mặc kệ, họ Diệp tiếp tục trêu:
“Sao giống trong phim thế? Đại ca học đường nhìn trúng em gái Phong Linh nhà ta. Hí hí!”
“Cậu xem phim quá 180 phút à?” Phong Linh lườm muốn trắng mắt sau đó bước nhanh đi trước.
Nhỏ Diệp Chi kia vẫn cười hí hí chạy theo.
Ở bên này, Lục Huy vừa cười vừa đội nón bảo hiểm vừa lên tiếng:
“Mày đừng có hù con gái người ta.”
Thu hồi ánh nhìn, Đăng Khoa quay lại, nheo mắt:
“Này! Tính ra con bé còn chưa ngồi lên xe tao đấy!” Hắn nhìn qua thằng bạn, nói bâng quơ, nửa thật nửa đùa.
Chưa ngồi xe tao, nhưng đã ngồi xe mày rồi.
Đối phương nghe qua là hiểu ngay, hắn đang nhắc lại chuyện Lục Huy từng đưa Phong Linh về ký túc xá, và để nhắc nhở luôn thằng bạn là hắn đã chấm con bé này rồi, họ Lục đừng có mà hẫng tay trên.
Lục Huy chỉ nhìn hắn, cười khẩy một cái, rồ ga phóng xe đi.
Gia Kiệt đứng một bên, ồ lên khoa trương:
“Này! Này! Này! Tao không thích kiểu huynh đệ tương tàn vì đứa con gái đâu nha.”
Đỗ Đăng Khoa chỉ nhìn cậu ta mà không đáp lại, đội nón bảo hiểm, phóng xe đi luôn, bỏ lại một Gia Kiệt với bộ mặt đang hào hứng hóng hớt drama một cách nửa mùa.
* * *
Những ngày sau đó, Trần Phong Linh thấy phiền phức không thể tả.
Cả trường đồn ầm lên cô là bạn gái mới của Đỗ Đăng Khoa.
Tên Đỗ Đăng Khoa lại còn thường xuyên lượn lờ ở cửa lớp 12A6. Những giáo viên đứng lớp đương nhiên thấy không thoải mái, nhưng bản thân cũng không muốn rước phiền phức vào người nên cứ mặc kệ, chỉ cần hắn không vào lớp gây rối thì xem như không liên quan gì đến mình.
Mỗi lần Phong Linh vào căn tin là sẽ được chào đón như một “đàn chị” thực thụ, đi đến thư viện lúc đông người thì tự động sẽ được nhường bàn, đi vào nhà vệ sinh cũng không sợ gặp biến thái vì một đám “đàn em” đứng bên ngoài còn biến thái hơn.
Phong Linh không hề thích cảm giác đó một chút nào. Chả biết oai được bao nhiêu, chỉ cần nhìn ánh mắt của mấy đứa con gái nhìn mình đầy sự kỳ thị, cô chỉ muốn chôn luôn tên họ Đỗ kia để xả hận. Cô cũng không còn ra khỏi lớp thường xuyên, thậm chí còn không uống nước để không phải đi vệ sinh vì mấy lần đụng mặt người mà mình không muốn gặp.
Rồi một ngày Đỗ Đăng Khoa xuất hiện ở cổng ký túc xá với chiếc moto quen thuộc vào buổi sáng, Phong Linh không nhớ mình bước ra ngoài bằng chân trái hay chân phải, sao mà xui thế?
“Sao cậu nhây thế hả?” Cô mắc quạu.
“Tôi không nhây mới là lạ đấy!” Hắn nói tỉnh bơ.
Nhìn bản mặt nham nhở, cô buột miệng chửi đổng:
“Đồ điên!”
Như dự đoán, tên mặt dày nào đó cũng không ngại thừa nhận:
“Điên cũng được. Lên xe!”
“Không lên. Đi bộ quen rồi.”
Đăng Khoa phì cười nhìn bóng lưng cô nàng đang làm ra vẻ bình tĩnh nhưng hai chân đang cố tình bước nhanh và dài hơn, chân trái chéo chân phải còn suýt ngã. Như mọi lần, hắn chỉ nhìn mà không đuổi theo.
Khi thu hồi tầm mắt, hắn chợt đụng phải người mà đã lâu rồi không còn liên lạc. Vũ Thiên An chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn và nói một câu:
“Hãy sống như con người đi!”
Hải Quỳnh và Diệp Chi đứng gần đó vừa đủ để nghe thấy. Diệp Chi lạnh hết cả sống lưng, rùng mình một cái, kéo kéo tay áo cô bạn ra hiệu, nhưng An Vũ rõ ràng là không sợ hắn. Hải Quỳnh thấy không ổn nên hợp sức kéo mạnh bạn mình đi.
Vừa được vài bước đã nghe tiếng của Đăng Khoa từ phía sau:
“Vũ Thiên An!”
Cả ba dừng bước.
Đăng Khoa lắc lắc cổ khiến các khớp xương kêu răng rắc, nhếch miệng:
“Tao không muốn chấp con gái. Nhưng mày nghĩ mày đủ tư cách để nói với tao câu đó à?”
An Vũ chợt thay đổi ánh mắt, quay người lại, thấy hắn chỉ nhún vai cười cười, sau đó lên xe rồ ga phóng đi.
Diệp Chi vẫn là nhanh miệng:
“Hai người biết nhau à? Sao bọn mình chưa từng nghe cậu nói?”
“Hắn nói như vậy là có ý gì?” Hải Quỳnh cũng tò mò không kém.
“Không biết.” An Vũ để lại hai tiếng lấp lửng rồi bỏ đi trước, mặc cho hai cô bạn đang có một vạn câu hỏi vì sao trong đầu.
* * *
Kết quả từ sau hôm đó, Phong Linh đi học sớm thật sớm, sớm hơn cả ba cô bạn cùng phòng cũng chỉ vì không muốn gặp tên họ Đỗ đó. Hải Quỳnh và Diệp Chi cũng cảm thấy khó xử thay bạn mình, nhưng cũng lực bất tòng tâm, ít ra thì hắn cũng chưa làm gì quá đáng lắm trừ việc làm phiền người khác với bản mặt nhây chúa đó.
Chỉ có An Vũ luôn tỏ vẻ không quan tâm, cô nàng chỉ sống trong khoảng trời riêng của mình, vốn dĩ đã ít nói, nay gần như khóa miệng hẳn.
Lớp trưởng Thiên Minh đã báo chuyện này cho chủ nhiệm lớp, nhưng cũng chỉ nhận lại câu trả lời với vẻ mặt thản nhiên:
“Kệ nó! Chỉ cần nó không vào lớp mình gây chuyện là được.”
“Nhưng Đỗ Đăng Khoa đang làm phiền đến mọi người, đặc biệt là Phong Linh.” Cậu ta cao giọng bất bình.
Cô chủ nhiệm lắc đầu, thở dài:
“Thiên Minh, em là một lớp trưởng tốt, nhưng có một số chuyện, em không nên quản đâu.”
“Nhưng..”
Cô giáo ngắt lời:
“Chuyện em cần làm bây giờ là cố gắng ôn luyện, em là đại diện của trường ta tham dự cuộc thi Toán quốc gia, đừng để xao nhãng bởi những chuyện không đáng.”
Chuyện không đáng?
Thiên Minh biết, Đỗ Đăng Khoa là người không nên động vào. Không biết gia thế hắn ta to khủng như thế nào, nhưng sự thật có thể thấy là không ai làm gì được hắn cả, mặc kệ cho hắn tác oai tác quái ở trường này bao năm nay. Các giáo viên vì an phận nên chấp nhận không quản, chỉ khổ những học sinh bị nhóm của hắn bắt nạt, nhiều người đã xin chuyển trường vì không chịu nổi cảnh bị bạo lực học đường. Phong Linh lại là trẻ mồ côi, lớn lên bằng tiền trợ cấp xã hội, không thân thế, không chỗ dựa nên các giáo viên lại càng không muốn quản làm gì để rước rắc rối vào người.
Nhưng Thiên Minh lại không thể làm ngơ.
Cậu ta quyết định luôn đi theo Phong Linh mỗi khi có thể.
Trong lớp học.
Đi ăn trưa ở căn tin.
Vào thư viện.
Trên đường về ký túc xá.
Mấy lần chạm mặt đám người của Đăng Khoa, hắn chỉ nhìn Thiên Minh, nhếch mép cười rồi đi lướt qua, không nói gì thêm.
Thế nhưng Phong Linh lại chột dạ.
“Cậu không cần phải như thế đâu. Cậu ta cũng không làm gì được mình.” Cô trấn an lớp trưởng cũng như trấn an chính mình khi cả hai cùng ngồi trên băng ghế đá trước thư viện.
“Hay là báo cảnh sát?”
“Không sao đâu! Hì hì! Riết rồi cậu ta cũng chán thôi.”
Thiên Minh quay sang nhìn. Sườn mặt cô bị ánh nắng chiều hắt lên trông như đang tỏa hào quang rực rỡ. Cậu bất giác mỉm cười ôn nhu.
Cả hai nhân vật chính không hay biết có một nhân vật khác đã đứng gần đó chứng kiến tất cả, chứng kiến cả nụ cười ấm áp mà lớp trưởng chưa bao giờ dành cho mình.
Ôm quyển sách trên tay, Hải Quỳnh lặng lẽ trở về lớp.
* * *
Phong Linh lên bảng làm bài tập, vừa đặt phấn xuống là nghe tiếng vỗ tay bốp bốp ngoài cửa sổ, kèm theo là tiếng huýt sáo điêu luyện cứ như cô vừa hoàn thành bài thi quốc tế.
Không cần nhìn cũng biết là ai. Là tên họ Đỗ cùng mấy tên rảnh rỗi không học không hành.
Phiền sao mà phiền!
Phong Linh quay xuống lớp, cả lớp im phăng phắc giả ngu như tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo ồn ào đó chỉ là tiếng gió thoảng qua tai, chả ai dám lên tiếng, kể cả cô giáo dạy toán kiêm chủ nhiệm cũng đang rất mất tự nhiên:
“Em về chỗ đi!”
“Em..”
Phong Linh định xin phép ra ngoài để “dẹp loạn” thì nghe một tiếng “Rầm!” làm cho giật mình. Mọi người đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng động, lớp trưởng Trương Thiên Minh, cậu ta không thể nhịn được nên đã đập mạnh quyển sách xuống bàn.
“Này! Các cậu không cần học à? Vậy thì đến trường làm gì thế?” Thiên Minh hướng mắt ra cửa sổ.
Đăng Khoa nhướng mày, tuy hơi bất ngờ nhưng vẫn thấy rất hào hứng, hắn cho hai tay vào túi quần, lững thững bước vào lớp.
Cô chủ nhiệm thở dài, nhíu mày không hài lòng nhìn Thiên Minh.
Đăng Khoa đưa tay chào cô giáo cho có lệ rồi đi đến bàn của nhân vật vừa phát ngôn.
“Thích quản chuyện bao đồng nhỉ?”
“Các cậu không muốn học thì cũng đừng nên làm phiền người khác!” Thiên Minh nói dõng dạc.
“Học sinh giỏi nói chuyện có khác.”
Hắn cười cười rồi đột nhiên cầm quyển sách dày trên bàn đập mạnh vào đầu của Thiên Minh. Mạnh, nhanh, dứt khoát, chỉ một cái chớp mắt, làm mọi người kể cả nạn nhân không kịp thích ứng.
“Này!”
“Này!”
Hai tiếng hét cùng vang lên.