Trong giây phút này, đầu óc Đường Hành trống không, chợt cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng đen —— lời này nghe ra thật kỳ lạ, làm gì có thứ gọi là ánh sáng đen? Nhưng quả thật là có một tia sáng đen lóe lên, giống như khi kết thúc một bộ phim điện ảnh, màn hình tắt ngúm và đen kịt.
Một màu đen vô tận ập tới, là bầu trời đêm thời tiền sử.
Hai giây, hoặc là lâu hơn một chút, Đường Hành mới ý thức được, cái cậu thấy là con ngươi của Lý Nguyệt Trì.
Lý Nguyệt Trì buông tay, Đường Hành đột ngột lui về phía sau một bước, môi mấp máy nhưng lại không nói gì. Môi cậu vừa mới dán lên môi Lý Nguyệt Trì, Đường Hành vẫn chìm trong cơn mơ màng, não, thanh quản và miệng cậu như bị tách rời.
Nét mặt Lý Nguyệt Trì vẫn một vẻ trầm tĩnh, nhìn cậu: "Cậu hài lòng chưa?"
Một hồi lâu, Đường Hành mới ngây thơ hỏi: "Gì cơ?"
"Cậu cho tôi tiền không phải là muốn làm vậy sao?" Lý Nguyệt Trì nói rất chậm rãi và thong thả, "Như vậy đủ chưa?"
"Tôi ——"
"Muốn nhiều hơn cũng không được," Lý Nguyệt Trì cười cười, "Tôi không thể làm hơn được nữa, đây là giới hạn."
Cho nên ý anh là ——
Đường Hành giơ tay lên, mờ mịt chạm vào môi mình, vẫn là hai cánh môi mỏng, trừ việc chúng đang hơi run thì mọi thứ vẫn bình thường. Cho nên ý của anh đây là giới hạn mà anh có thể làm để thỏa mãn cậu? Anh cho, cậu nhận, và họ kết thúc.
Đường Hành nhỏ giọng nói: "Ý tôi không phải như vậy."
"Không phải như vậy thì như thế nào?"
"Tôi dùng tiền không phải để đổi lấy...... cái này."
"Chỉ có cái này," Lý Nguyệt Trì mở đôi tay ra, lại lặp lại một lần, "Đây là giới hạn."
Đường Hành sững sờ, vẫn chưa phản ứng kịp với mọi sự trước mắt, không rõ vì sao chuyện lại trở thành như vậy. Như một trái tim cố chấp lúc nhanh lúc chậm đập vào bức tường, rầm rầm một tiếng vang lên, mọi thứ vụn vỡ và lạnh căm.
Rõ ràng vừa rồi khi cậu đặt tay lên, lòng bàn tay vẫn còn đang ấm.
Đường Hành lại lui một bước, nói: "Tôi đi đây." Giọng cậu rất nhỏ và trầm, gần như bị che khuất bởi âm thanh lúc trầm lúc bổng của dòng sông.
Lý Nguyệt Trì vẫn bình tĩnh như cũ: "Hôm nay cảm ơn các cậu."
Không phải "Cậu", mà là "Các cậu".
Đường Hành xoay người tính chạy, Lý Nguyệt Trì lại nói: "Cậu không cần làm khảo sát kia nữa, tên của cậu sẽ được đưa vào đề án."
Đường Hành đưa lưng về phía anh, cơ thể cứng lại.
Lúc Đường Hành nhận thức được thì cậu đã ngồi trên xe taxi. Xe đã đi được rất xa, từ cửa sổ xe nhìn ra có thể thấy được chiếc cầu lớn mờ mờ bắc ngang sông Dương Tử. Đường Hành chỉ liếc mắt một cái thì tức thu hồi ánh mắt, cậu hoảng hốt nghĩ, vì sao quan hệ giữa cậu và Lý Nguyệt Trì lại biến thành như vậy? Cậu thừa nhận là cậu hối hận, cho dù không làm người yêu được thì làm bạn học cũng không sao cả, miễn có thể nhìn thấy anh là đủ rồi.
Nhưng bây giờ cái gì cũng không được nữa rồi. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào đối xử với cậu giống như Lý Nguyệt Trì —— để phủi sạch quan hệ với cậu, Lý Nguyệt Trì, một người con trai thẳng dám hôn cậu. Điều này giống gì nhỉ? Giống như tống cổ một tên ăn mày bằng cách chiêu đãi hắn ta một bữa thịnh soạn, sau đó nói với hắn rằng, anh đừng tới chỗ tôi ăn xin nữa, muốn xin nữa cũng chằng còn đâu.
Điều chí mạng chính là Đường Hành không biết mình đã sai ở đâu, cậu không có come out với anh, cũng chả thổ lộ tình cảm, ngay cả tay anh cậu cũng chưa từng chạm tới. Cậu chỉ muốn cho anh mượn tiền để anh đừng bị người ta đánh nữa. Hóa ra ở đời này, đối tốt với một người cũng là cái tội sao?
Xe taxi dừng lại, khởi động, quay đầu, chạy lên đại lộ Vũ Hán, băng qua sông Dương Tử. Trong màn đêm không thể thấy mặt sông, chỉ có thể thấy ánh đèn dầu của tàu chở hàng. Đường Hành không biết Lý Nguyệt Trì đi đâu, có lẽ đã quay lại bệnh viện? Cậu chỉ biết là sau này cậu sẽ không gặp lại Lý Nguyệt Trì nữa. Thật ra bọn họ quen nhau chưa đến mười ngày, đoạn thời gian ngắn ngủi đó tựa như áng trăng mờ trên bầu trời Vũ Hán, trăng mênh mông rải rác trên dòng sông tăm tối, tan tác và vụn vỡ.
Đường Hành che bụng, trán chảy chút mồ hôi. Cậu nói với tài xế: "Chú ơi, dừng xe."
"Cậu sao vậy?" Tài xế lập tức lo lắng, "Có phải uống nhiều quá không?"
"Không, nhưng cháu......" Tật say xe lại tái phát.
"Cậu đợi chút, đi chút xíu nữa thôi là dừng rồi!"
Đường Hành không nói lời nào, đè chặt bụng mình xuống. Ngày thường ra ngoài cậu đều cố gắng đi xe điện ngầm, hoặc là dán miếng chống say xe rồi mới gọi taxi. Hôm nay vốn dĩ có thể ngồi tuyến số 2 về Hán Đại, nhưng đã quá muộn, tàu điện ngầm đã dừng hoạt động.
Cuối cùng xe taxi cũng dừng lại, Đường Hành mở cửa xe lao ra, ngồi xổm bên bụi cỏ mà nôn khan. Như có cơn sóng ngầm cuồn cuộn trong dạ dày nhưng lại không ói ra được gì, nước mắt sinh lý ứa đầy mặt, nhìn vô cùng thê thảm.
Tài xế đợi một chút rồi đi tới, quan tâm hỏi: "Cậu có sao không? Có muốn tới bệnh viện không tôi chở đi?"
Đường Hành khàn giọng nói: "Không sao," cuối cùng cũng không nôn được gì, Đường Hành móc bóp tiền ra, "Tới đây thôi, cháu tự đi bộ về."
"Hả?" Tài xế nói, "Đường còn xa lắm."
Đường Hành lắc đầu, ý bảo không quan trọng.
Đêm hôm đó, Đường Hành đi bộ từ Nhạc Gia Trang về đại học Hán Dương. Cậu không rõ mình đã đi được bao lâu, chỉ thấy xe cộ trên đường càng ngày càng ít, các cửa hàng đóng cửa gần hết, chỉ còn cửa hàng tiện lợi 24h là còn sáng đèn. Cậu vào tiệm 7-11 mua nước khoáng, uống hết nửa chai, phần còn lại đổ lên mặt làm chiếc áo thun ướt nhẹp. Lại tiếp tục đi, da bàn chân gần như chảy máu, mồ hôi đầm đìa, áo thun ướt sũng.
Về đến nhà, điện thoại đã hết pin từ lâu, Đường Hành cũng chẳng thèm nhìn, mệt mỏi ném mình lên sô pha, nặng nề ngủ mất.
Có lẽ do quá mệt mỏi, cậu chẳng gặp một giấc mộng nào cả.
Ngủ một giấc đến tận buổi chiều đầy nắng, Đường Hành bị tiếng mở cửa của dì giúp việc đánh thức.
Cậu ấn ấn di động, không có phản ứng mới nhớ vẫn chưa sạc pin.
"Dì Vương," Đường Hành nhíu mày, "Mấy giờ rồi dì?"
"Bốn giờ hơn rồi!" Dì Vương vội vàng rót một ly nước cho Đường Hành, "Sao vậy con, bị gì mà giọng khàn như thế, nóng trong người hả?"
"Chắc vậy......" Giọng cậu đúng là rất khàn, không chỉ vậy, cả người đều rệu rã.
"Dì nấu cháo đậu xanh cho con ăn nhé? Ăn giải nhiệt."
"Dạ được, cảm ơn dì."
"Thằng nhóc này, cứ tối ngày ăn đồ bên ngoài hỏi sao không bị nóng trong người," Dì Vương vừa dọn dẹp phòng vừa nói, "Tối nay ăn cơm ở nhà đi, dì nấu mấy món ngon cho con ăn, nhé."
Đường Hành đứng dậy đi đến phòng vệ sinh tắm, cậu chỉnh nhiệt độ nước xuống rất thấp, tắm xong cả người thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Dì Vương đã dọn dẹp phòng cậu sạch sẽ, đang loay hoay ở nhà bếp để chuẩn bị bữa tối.
Đường Hành khởi động điện thoại, lập tức nhận được hàng loạt tin nhắn đến. Có tin của bạn cùng lớp, hỏi cậu mấy ngày tới có đi du lịch ở Trường Sa không; có người bạn cũng chơi nhạc giống cậu, mời cậu tới xem buổi biểu diễn đặc biệt của ban nhạc bọn họ; đương nhiên tin nhắn nhiều nhất là từ An Vân và Tưởng Á. Hai người này giống như hẹn với nhau vậy, bắt đầu từ giữa trưa, kẻ nhắn tin người gọi điện, thi nhau oanh tạc điện thoại cậu.
Đường Hành gọi vào số của Tưởng Á "Có chuyện gì?"
"ĐM, cậu còn sống à!" Tưởng Á chửi, "Hai đứa tụi mình suýt nữa báo công an!"
"Biến, cậu còn thời gian quan tâm mình à?"
"Nói cứ như mình là đứa thấy sắc quên bạn vậy," Tưởng Á cười thiếu đứng đắn, sau đó lại hỏi, "Sao giọng khàn vậy?"
"Ừm," Đường Hành nói, "Nằm máy lạnh."
"Bọn này còn phải cậy dựa vào cậu đó," giọng An Vân truyền tới, "Tối mai còn có buổi biểu diễn mà!"
"...... Đổi sang ngày mốt được không?"
"Ngày mốt là thứ hai!"
"Thứ hai không được à?"
"Được thì cũng được đó, nhưng không phải cậu còn đi khảo sát cùng nhóm Tiểu Thấm à?"
Đường Hành im lặng hai giây, thấp giọng nói: "Mình không đi, sau này cũng không đi nữa."
"Hả?" An Vân lăng nói, "Sao vậy?"
"Không muốn đi."
"Nhưng mà...... thầy Đường chịu à?"
"Thôi nói sau đi," Đường Hành hơi bực mình nói sang chuyện khác, "Hai cậu tối nay có kế hoạch gì không?"
Tưởng Á nói: "Không phải đang đợi lệnh của ngài đây à."
"Tới nhà mình ăn cơm đi, ăn xong xem phim, chơi đấu địa chủ cũng được."
"Không thành vấn đề!" Tưởng Á hoan hô, "Mình thèm món bún thịt của dì Vương chết đi được!"