Khoảng Trời Phương Nam

Chương 26: Chương 26: Tôi chờ cậu mà








Giọng An Vân có chút ngần ngừ "Chỉ là...... cậu đừng thấy cậu ta nghèo thế mà tưởng. Mình nghe Tiểu Thấm nói, hồi đại học cậu ta hút gái lắm."

Đường Hành nói: "Thì liên quan gì đến mình."

"Cậu giỡn hoài," An Vân thở dài, "Cứ làm như mình không nhìn ra vậy? Hai ngày nay cậu như người mất cmn hồn."

"......"

"Hơn nữa, Tiểu Thấm còn nói với mình là cậu ta đối tốt với bạn gái lắm đó. Thấy bảo dù nghèo rớt mồng tơi, nhưng ngày nào cũng cắm mặt kiếm tiền là đưa hết cho bạn gái đó."

"Mắt của Điền Tiểu Thấm dính trên người anh ta 24 giờ à?" Đường Hành khẽ cười, "Với lại anh ta yêu ai cho ai chẳng mắc mớ gì tới mình hết."

An Vân im lặng vài giây, nói: "Thì mình cũng chỉ muốn nhắc là cậu nên kiềm chế lại xíu."

"Được rồi," Đường Hành đáp, "Cậu đi ăn tôm hùm đất đi."

Cúp điện thoại, cậu tình cờ đi ngang qua sân điền kinh của Hán Đại. Đang là kỳ nghỉ hè, trên sân chỉ lác đác vài bóng người nhàn tản đi dạo, bóng cây đen như mực, Đường Hành ngồi dưới một thân cây, nhìn người qua kẻ lại.

Cậu nghĩ Lý Nguyệt Trì chắc sẽ không có thời gian và tâm tình rãnh rỗi để mà đi tản bộ hoặc là ngồi ngẩn ngơ thế này. Nếu vậy thì bây giờ anh ta đang làm gì nhỉ? Muộ thế này rồi chắc tan ca rồi nhỉ —— có lẽ đang thân mật bên bạn gái chăng?

Thôi được rồi, cậu thừa nhận Lý Nguyệt Trì là người dễ làm người khác yêu mến, chưa bàn đến tính cách thế nào chỉ riêng gương mặt kia là đủ.

Nhưng điều này cũng chả có ý nghĩa gì cả.

Đường Hành đứng dậy, thả bước chậm rãi đi về nhà.

Lúc nửa đêm, Vũ Hán lại bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa này rơi thật êm đềm, tựa như Quan Âm tay cầm một nhành hoa nhẹ nhàng phất qua. Đường Hành tỉnh giấc một lần, ngoài cửa sổ trời vẫn còn đen kịt, 3 giờ 21 phút sáng.

Cậu lại thiếp đi, lúc tỉnh lại ánh mặt trời đã sáng rực.

Cửa sổ sát đất không có rèm, ánh mặt trời chiếu thẳng vào, sáng đến mức chói mắt. Đường Hành đờ ra hai giây, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại lên —— lúc này đã 9 giờ 33 phút.

Nghĩa là cậu đã ngủ quên, trễ thời gian hẹn.

Nhưng trên điện thoại chỉ có một tin nhắn chưa đọc, lúc hơn 6 giờ sáng, Tưởng Á nhắn tin hỏi tối nay cậu có đi quán "40" không —— Một quán livehouse mới khai trương ở bên kia bãi sông (*). Điều này nghĩa là gì? Nghĩa là điện thoại của cậu vẫn hoạt động bình thường, không bị vào nước hay thuê bao hết tiền.

(*) Nguyên văn 江滩 là 汉口江滩: Bãi sông Hán Khẩu, thuộc quận Giang An, thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, có diện tích 1,6 triệu mét vuông, tiếp giáp với đại lộ Diên Giang, đối diện là danh lam thắng cảnh Tháp Hạc ở Vũ Xương, và nằm trên bờ tây bắc của sông Dương Tử. Nó tạo nên nét quyến rũ độc đáo của khu vực trung tâm thành phố Vũ Hán"

Nghĩa là cậu đến muộn nhưng Lý Nguyệt Trì không tìm cậu.

Đường Hành nhấp vào tiện ích "Đồng hồ", phát hiện báo thức cài lúc "08:00" có reo nhưng vẫn không đánh thức được cậu. Quả thực là nó quá tà cmn môn, cậu không biết làm sao bản thân có thể ngủ say như chết như vậy, cứ như cơ thể cậu tự động tránh chạm mặt với Lý Nguyệt Trì vậy.

Đường Hành bật dậy, nhanh chóng đi rửa mặt thay đồ, tóm lấy ví tiền và điện thoại rồi tung cửa lao đi. Chiếc xe đạp thay đổi tóc độ của cậu để dưới lầu, Đường Hành sải đôi chân dài ngồi lên, một tay giữ ghi đông, một tay bấm gọi số An Vân. Chạy xuống một con dốc thật dài, tốc độ xe càng ngày càng nhanh, Đường Hành vẫn cầm lái bằng một tay, cuối cùng An Vân cũng bắt máy.

"Nhắn cho mình số điện thoại của Điền Tiểu Thấm." Đường Hành nói.

"Để làm gì?"

"Tìm họ có việc."

"Họ?" An Vân dừng một chút, cũng may là không hỏi tiếp, "Chờ chút mình nhắn cho."

Hai mươi phút sau, xe đạp dừng lại trước cổng nam của Hán Đại. Đường Hành giơ di động nói: "Xin lỗi, tôi dậy trễ."

"Không sao đâu đàn em," Giọng Điền Tiểu Thấm nhẹ nhàng từ tốn không có vẻ gì là khó chịu, "Nếu cậu có việc thì cứ đi trước cũng được, bọn tôi hai người OK mà."

"Tôi không bận gì cả, mọi người đang ở đâu?"

"Bọn tôi đang ở Nam Hồ......" Điền Tiểu Thấm cười một chút, "Thôi, để Nguyệt Trì chỉ đường cho cậu nhé."

Đường Hành không đáp, bên kia đã đổi người nghe máy.

"Cậu tới cổng bắc của đại học Nông nghiệp," giọng Lý Nguyệt Trì nhàn nhạt vang lên, "Hai mươi phút sau bọn tôi đứng đấy chờ cậu."

Đường Hành nói: "Đã biết."

Lý Nguyệt Trì hỏi lại: "Thật không?"

"...... Thật."

Đối phương liền tắt máy.

Vì Đường Hành vội vàng nghe máy, một hồi lâu sau mới nhớ ra, tối qua Lý Nguyệt Trì nói 8 giờ rưỡi gặp nhau, cậu cũng trả lời là "Đã biết".

27 phút sau, xe taxi ngừng trước cổng bắc của đại học Nông nghiệp. Giao thông tại Vũ Hán nổi tiếng rất tệ, cho dù là 10 giờ sáng thì cũng đông tới mức kẹt xe. Đường Hành ngồi trên taxi hối hai câu, bị người tài xế người Vũ Hán nóng tính nạt lại "Cậu bị gì vậy! Gấp như thế thì lo dậy sớm đi!"

Đường Hành xuống xe, từ xa thấy Lý Nguyệt Trì và Điền Tiểu Thấm đứng dưới chỗ râm mát. Điền Tiểu Thấm cầm một chiếc dù che nắng trên tay, Lý Nguyệt Trì trên lưng đeo hai balo đen, trên tay thì cầm một chiếc balo trắng.

Đường Hành hai tay đút túi đi tới: "Xin lỗi, tôi ngủ quên."

"Không sao, không sao mà," Điền Tiểu Thấm quan tâm hỏi, "Có phải cậu mệt quá không?"

"Không, chỉ là ngủ quên."

"À." Điền Tiểu Thấm nhẹ giọng cười cười.

Lý Nguyệt Trì không nói một lời đứng bên cạnh, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, giống như Đường Hành chỉ là một người ngoài không liên quan. Điền Tiểu Thấm nói: "Vậy chúng ta xuất phát nhé đàn em."

Đường Hành nói: "Được."

Điền Tiểu Thấm xoay người, vươn tay về phía Lý Nguyệt Trì "Để mình tự xách đi."

Lý Nguyệt Trì lắc đầu: "Tôi cầm được."

Điền Tiểu Thấm lại cười cười, đôi mắt cong lên, có chút bất đắc dĩ "Vậy thì thôi."

Lý Nguyệt Trì đi phía trước, Điền Tiểu Thấm đi song song với Đường Hành. Đi được vài bước, Đường Hành hỏi: "Chắc sáng nay hai người đơi tôi lâu lắm đúng không?"

"Không lâu," Điền Tiểu Thấm nói, "Chắc cỡ mười lăm phút à, cũng không lâu."

"Vậy sao không gọi điện cho tôi?"

"Hả? Bọn tôi không có số di động của cậu."

"......"

Đường Hành dừng bước, kêu: "Lý Nguyệt Trì."

Giọng Lý Nguyệt Trì vẫn cứ nhàn nhạt: "Tôi sợ làm phiền giấc ngủ của cậu."

"Anh sợ làm phiền giấc ngủ của tôi?"

"Dù sao tôi cũng không biết cậu có tới hay không."

"Không tới thì tôi hẹn anh làm gì!"

"Vậy thì cậu cũng thấy đó," Lý Nguyệt Trì lại cười một chút, "Sáng nay cậu đúng là không tới mà."

Cả người Đường Hành tựa như một quả bóng bị đâm thủng, lập tức héo quắt.

Lý Nguyệt Trì nói tiếp: "Thật ra cậu không tới cũng không sao, hai người bọn tôi là đủ. Dù sao thì cũng sẽ viết tên cậu, cậu có thể đi làm việc của mình." Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc như đang nói những lời thật lòng nhất. Điền Tiểu Thấm biến sắc nhìn anh, anh nhìn lại rồi mỉm cười trấn an, như muốn nói không sao đâu, đừng sợ.

Trong nháy mắt, Đường Hành cảm thấy lời anh nói lại rất có lý. Cậu cần gì phải sốt sắng vội vàng như vậy? Thời tiết thì oi bức, nóng như thế còn phải xách thân ra ngoài hứng nắng. Sao cậu không ở trong phòng máy lạnh mà chơi đàn đọc sách, hoặc ngồi học từ vựng cũng được. Dù cậu có tới hay không thì cuối cùng cũng đề tên cậu mà.

Đường Hành nói: "Vậy tôi về đây."

Điền Tiểu Thấm vội nói: "Ơ! Đàn em à! Bọn tôi vẫn......"

Thật là đầu óc bị kẹp cửa mới chạy tới đây tìm ngược! Đường Hành không để ý tới Điền Tiểu Thấm, tay nhét vào túi quần bước nhanh về phía trước. Cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này rồi tìm một căn phòng máy lạnh. Nóng quá rồi.

Phía sau không có tiếng bước chân. Đường Hành từ từ thả chậm bước chân, vừa đi trên đường vừa nghĩ nên đi đâu bây giờ. Có lẽ cậu sẽ về nhà, nhờ bác sĩ Vương tới xử lý một chút, sau đó có thể đi thư viện, có hai quyển sách sắp đến hạn trả...... Cho đến khi tiếng tiếng bước chân vội vã truyền tới, bên vai bị người ấn một chút rồi buông ra rất nhanh.

Lý Nguyệt Trì thở hơi gấp, nhìn Đường Hành, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Chỉ có vậy mà bỏ đi sao?"

Đường Hành không nhìn anh cũng không lên tiếng.

"Tôi đợi cậu nửa tiếng," Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói, "Trời nóng lắm."

"Không phải đợi 15 phút à?"

"Tôi đến sớm hơn 15 phút đó nữa."

"......"

"Quên đi." Đường Hành nghiêng mặt đi.

"Vừa rồi là thái độ tôi không đúng."

"......"

Đường Hành cho rằng việc này coi như cho qua, không nhắc tới nữa nhưng Lý Nguyệt Trì lại bỗng nhiên tiến sát lại, bắt lấy cổ tay phải của cậu. Đường Hành nhíu mày: "Sao vậy?"

Lý Nguyệt Trì nắm chặt cổ tay phải của cậu, rút nó ra khỏi túi quần. Trên lòng bàn tay phải của cậu có một vết thương dài, ửng đỏ và trầy da, đã ngừng chảy máu.

Lý Nguyệt Trì cúi đầu nhìn vài giây, nói: "Sao lại bị như vậy?"

"Té xe." Một tay lái xe đúng là nguy hiểm thật.

"Lần sau đừng gấp như vậy," Lý Nguyệt Trì thở dài một hơi, giống như hết cách với cậu, "Tôi chờ cậu mà, nhé?"

********************

Anh Nguyệt cứ 3 bữa lạnh nhạt 5 bữa dịu dàng thế này thì làm sao tiểu Đường bình tĩnh nỗi =))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.