Khoảng Trống

Chương 72: Chương 72




Gavin đeo kính râm tránh ánh nắng chói chang chứ chẳng mong giấu được mình chút nào, Samantha Mollison chắc hẳn sẽ nhận ra xe hơi của gã. Thoáng thấy chị ta đang một mình cúi đầu đi dọc vỉa hè, tay đút túi, Gavin lập tức ngoặt gắt sang trái thay vì tiếp tục chạy thẳng tới nhà Mary. Gã băng qua cây cầu đá cũ rồi đậu xe trên con đường nhỏ tại bờ bên kia.

Gã không muốn Samantha thấy mình đậu xe ngay bên ngoài nhà Mary. Chỉ là cuộc ghé thăm rất bình thường nếu hôm nay là ngày thường, hay nếu gã đóng bộ đồ đi làm và xách cặp, hay vào lúc trước khi gã nhận ra mình yêu Mary..., nhưng giờ lại thành chuyện. Dù sao buổi sáng nay thật đẹp trời, đi bộ như vậy cũng cho gã thêm chút thời gian chuẩn bị.

Cứ để mở các lựa chọn thôi - gã thầm cân nhắc khi đi bộ ngược qua cầu. Dưới chân cầu có đứa bé đang ngồi một mình trên ghế băng ăn kẹo. - Mình không phải nói gì cả... Cứ tùy tình hình rồi sẽ liệu...

Lòng bàn tay gã đã ướt nhẹp. Suốt đêm qua, gã cứ thấp thỏm sợ Gaia kể với hai chị em sinh đôi nhà đó gã đang yêu mẹ chúng.

Mary có vẻ rất vui khi gã đến.

- Xe hơi của anh đâu? - Cô hỏi, nhìn qua vai gã.

- Đậu chỗ bờ sông - gã đáp. - Sáng nay trời đẹp quá. Tôi tự nhiên thích đi bộ, với lại nếu chị cần, tôi có thể giúp xén cỏ...

- À, Graham làm giúp việc ấy rồi - cô đáp - anh thật tử tế quá. Vào nhà dùng tách café nhé.

Mary vừa chuyện vãn vừa loay hoay trong bếp. Hôm nay cô mặc chiếc quần jean cũ đã cắt ống và áo thun. Mặc thế này cô càng lộ rõ vẻ gầy guộc, nhưng mái tóc đã lấy lại vẻ bóng mượt đúng như gã thường mơ đến. Gavin thấy hai cô bé song sinh đang nằm lăn trên tấm chăn đặt trên thảm cỏ vừa cắt, chụp headphone nghe nhạc từ iPod.

- Anh thế nào rồi? - Mary hỏi, ngồi xuống cạnh gã.

Gã không hiểu sao cô lại tỏ ra ân cần đến thế, rồi sực nhớ hôm qua gã đã kịp kể mình và Kay vừa chia tay.

- Tôi vẫn ổn - gã đáp- có lẽ như thế là tốt nhất.

Cô mỉm cười vỗ nhẹ cánh tay gã.

- Tối qua tôi nghe nói - miệng gã chợt se lại - chị có lẽ sắp dọn đi.

- Tin tức ở Pagford này lan nhanh thật đấy- Mary đáp. - Chỉ mới định như vậy thôi. Theresa cứ muốn tôi dọn về lại Liverpool.

- Còn ý bọn trẻ thế nào?

- À, ít ra tôi cũng phải chờ hai đứa con gái và Fergus thi xong vào tháng Sáu. Declan thì không vấn đề gì. Nói thế chứ cả nhà chăng ai muốn rời xa...

Cô ứa nước mắt, gã sung sướng lại có cớ chạm vào cổ tay mảnh dẻ dịu dàng ấy.

- Tất nhiên là chị không...

- Mộ của Barry.

- À - niềm sung sướng của Gavin lập tức tắt phụt.

Mary gạt nước mắt. Xét về chuyện này, gã thấy cô là lạ thế nào đó. Gia đình gã luôn hỏa táng người đã khuất. Đám tang của Barry là đám thứ hai gã dự từ trước đến giờ, và gã ghét tất tật mọi thủ tục trong đó. Gavin chỉ coi bia mộ là dấu mốc chỉ vị trí vùi xác chết xuống đất. Nghĩ mà phát rùng mình, thế mà người ta cứ lui tới viếng thăm, mang theo cả hoa hoét, như thể cái xác ấy còn sống lại được.

Mary đứng dậy lấy khăn giấy. Trên bãi cỏ, hai cô con gái xoay người để nghe chung một bản nhạc, đầu gục gặc nhịp nhàng.

- Vậy là Miles đã thế chỗ Barry - cô cất tiếng - tối qua người ta ăn uống chúc tụng vang cả phố.

- À, tối qua là vì Howard... phải, đúng thế - Gavin đồng ý.

- Pagford coi như sắp rứt bỏ được khu Fields rồi đấy nhỉ - cô nhận xét.

- Phải, có vẻ thế.

- Giờ Miles vào hội đồng rồi thì càng dễ đóng cửa Bellchapel - cô tiếp.

Mỗi lần nghe đến tên Bellchapel là Gavin lại phải nghĩ nghĩ một tí mới nhớ ra nó là chỗ nào, gã vốn chẳng thích gì mấy chuyện kiểu này.

- Vâng, chắc là vậy.

- Thế nghĩa là, tất cả những điều Barry theo đuổi đều chấm dứt - cô nói.

Nước mắt đã khô, cơn giận cao độ khiến má cô ửng đỏ.

- Tôi hiểu. - gã đáp - thật là buồn.

- Tôi không rõ - Mary đỏ bừng mặt giận dữ - vì sao Pagford phải thanh toán các chi phí cho khu Fields chứ? Barry toàn chỉ nhìn từ một phía thôi, ông ấy nghĩ mọi người ở khu Fields ai cũng như ông ấy, làm như con bé Krystal Weedon cũng giống ông ấy, nhưng có phải đâu. Có khi người ở đó đã tự bằng lòng với cuộc sống thế rồi, mà ông ấy có bao giờ nghĩ tới khả năng đó đâu.

- Phải đấy - Gavin hân hoan thấy cô bất đồng ý kiến với Barry, cái bóng mộ bia u ám khi nãy giữa hai người đã biến mất - tôi hiểu ý chị. Theo những điều tôi biết về Krystal Weedon thì...

- Ông ấy dành thời gian tâm sức cho nó quá con đẻ - Mary tiếp - mà nó chớ hề góp xu nào mua vòng hoa viếng ông ấy. Mấy đứa nhỏ kể với tôi mà. Toàn đội đua thuyền đều góp, trừ Krystal. Thậm chí nó còn không tới dự đám tang nữa, mà ông ấy làm cho nó biết bao nhiêu chuyện.

- À, vâng, thế chứng tỏ...

- Xin lỗi nhé, tôi thật không thể nào nguôi được - giọng cô đã mất bình tĩnh - tôi cứ cảm giác ông ấy vẫn cứ muốn tôi lo lắng cho cái con Krystal Weedon đó. Tôi không quên nổi. Ngày cuối cùng ông ấy bị đau đầu mà đâu có màng tới, vẫn cắm cúi viết cho xong cái bài báo chết tiệt đó.

- Tôi hiểu - Gavin lặp lại, - tôi hiểu, tôi nghĩ là... - gã thận trọng lựa từ như tìm chỗ đặt chân lên cây cầu dây mục rã - thế chẳng tế nhị chút nào. Miles cũng vậy nữa. Samantha không muốn anh ta ra ứng cử hội đồng, nhưng anh ta vẫn làm theo ý mình. Chị biết đấy, một số đàn ông có phần ham mê quyền lực...

- Barry đâu có làm vì quyền lực - Mary ngắt lời, Gavin vội vã rút lại.

- Không không, Barry thì đâu có thế. Ông ấy vào hội đồng vì...

- Vì không đừng được - cô nói nốt - ông ấy nghĩ ai cũng như mình, chỉ cần được ai đó chìa cho bàn tay giúp đỡ là sẽ lập tức khá lên ngay.

- Phải - Gavin đồng tình - nhưng vấn đề là còn có những người khác cần bàn tay ấy, như người nhà...

- Trời ơi, đúng vậy đấy! - Mary lại bật khóc.

- Chị Mary này - Gavin đứng dậy tiến lại gần (vẫn với tâm thế đi dây, đầy sợ hãi và đề phòng) - chị này... thật sự là quá sớm... ý tôi nói là chuyện còn mới quá... Nhưng rồi chị sẽ gặp được người khác thôi.

- Ở tuổi bốn mươi, và bốn đứa con à... - Mary nức nở.

- Rất nhiều người... - gã bắt đầu nhưng khựng lại ngay, nói thế không hay, gã không muốn cô nghĩ mình có nhiều lựa chọn, bèn sửa - người đàn ông thích hợp không quan tâm chị có bao nhiêu con đâu. Dù sao thì chúng cũng rất đáng yêu... Ai cũng sẽ vui lòng được làm cha chúng.

- Gavin, anh thật tử tế quá - cô chấm chấm mắt.

Gã vòng tay qua người cô, Mary không rùng mình gạt ra. Hai người đứng yên lặng một lát rồi cô xì mũi, gã cảm thấy cô muốn lui lại, bèn đánh bạo lên tiếng - Mary...

- Sao?

- Tôi phải... Mary, tôi nghĩ là tôi yêu chị rồi.

Trong vài giây ngắn ngủi, gã tràn ngập cảm giác kiêu hãnh như tay nhảy dù can đảm từ chối bề mặt vững chắc để lao vào khoảng không vô tận.

Cô lui lại.

- Gavin, tôi...

- Xin lỗi chi - gã vội nói, cảnh giác nhìn dáng vẻ cự tuyệt của cô. - Tôi chỉ muốn chị nghe chuyện này từ chính tôi. Tôi đã nói với Kay lý do chia tay cô ấy, tôi chỉ sợ chị biết chuyện do người này người nọ đồn đãi. Tôi đã giữ kín nhiều tháng rồi. Nhiều năm rồi - gã nói thêm, cố làm cô mỉm cười và trở lại cái tâm trạng khi khen gã tử tế.

Nhưng Mary lắc đầu, khoanh chặt tay trước bộ ngực gầy.

- Gavin, tôi chưa khi nào, chưa từng...

- Thôi quên chuyện tôi vừa nói đi - gã nói một cách ngớ ngẩn - ta cùng quên đi.

- Tôi nghĩ là anh hiểu được - cô nói.

Phải, đúng ra gã phải hiểu cái áo giáp buồn đau vô hình bao bọc lấy cô sẽ phản ứng.

- Tôi rất hiểu - gã nói dối - tôi chỉ muốn nói với chị, chỉ là...

- Barry luôn bảo là anh mê tôi - Mary nói.

- Đâu có - gã điên cuồng chối.

- Gavin, tôi thấy anh là người tốt - Mary hổn hển - nhưng tôi không... ý tôi là... cho dù...

- Không - gã lớn tiếng cố nói át đi - Tôi hiểu rồi. Nghe này, Tôi sẽ đi.

- Không cần phải...

Tình cảm với cô ta đã gần như chuyển thành căm ghét. Gã hiểu cái ý tứ nửa chừng ấy cho dù tôi không phải chôn chồng đi nữa, tôi cũng chẳng muốn anh.

Cuộc viếng thăm lần này của gã ngắn ngủi đến mức khi Mary, vẫn còn bàng hoàng, cầm tách café của gã đi rửa, nó hãy còn nóng hổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.