Khoảnh Khắc Cậu Mỉm Cười

Chương 27: Chương 27




Ngày 25 tháng 5, trường nó tổ chức lễ Tổng kết năm học. Sáng, nó dậy sớm hay nói đúng hơn là không ngủ được. Nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi thay quần áo. Vẫn bộ đồng phục thường ngày: quần xanh, áo trắng đồng phục có in lôgô của trường và chiếc khăn quàng đỏ thắm. Tự nhiên nó cảm thấy hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại.

6 giờ 15 phút, nó có mặt ở trường, Hương cũng đã đến. Cuối cấp rồi, ai cũng vậy thôi. Sân trường rộn ràng với với tiếng nhạc, tiếng trống làm tim nó cũng đập nhanh hơn. Hôm nay là ngày cuối cùng nó được ngồi ở đây, dưới mài trường thân thương này.

Nó lấy bài viết của mình ra, đọc lại một lượt rồi khẽ thở dài. Sao thầy cô lại giao cho nó cái việc lớn lao như vậy chứ?

Rồi nó đảo mắt nhìn quanh, hắn vừa đến, vẫn như mọi ngày, vẫn luôn nổi bật. Bất cứ nơi đâu hắn đi qua, bọn con gái lại ngây ra như trúng tà vậy. Mà sao nó không bị như thế nhỉ, à là vì nó đâu có mê trai (nhưng dại trai thì có!).

7giờ, buổi lễ bắt đầu với các tiết mục văn nghệ. Với tư cách là lớp phó học tập, nó đương nhiên được ngồi đầu hàng, cạnh bạn Khôi lớp trưởng, như vậy thì mới xem văn nghệ được chứ!

Hải Châu, cây văn nghệ của trường đương nhiên cũng tham gia, tiếng hát véo von ngọt ngào thật là dễ thương. Nó bất giác ngước đầu nhìn sang hàng cuối của khối 9, thấy hắn đang xem chăm chú thì trong lòng không hiểu sao lại thấy khó chịu. “Ừ, người ta xinh vậy mà! Con trai đúng là cá mè một lứa, thấy gái là tươm tướp!”

Sau khi cô Hoa và các khách mời phát biểu xong, đến lượt nó rồi. Tim nó lại đập nhanh dù đã cố gắng bình tĩnh. Nó chậm rãi bước lên bục, trời ơi hồi hộp quá. Nó nhìn xuống dưới, tự nhiên thấy chóng mặt, Hương vẫn ở dưới cỗ vũ cho nó. “Phải cố lên, không thể để mọi người thất vọng!”

Dù đã học thuộc nhưng nó vẫn mở tờ giấy ra xem, nhỡ quên thì không biết giấu mặt vào đâu.

“Kính thưa các quý ‎vị đại biểu, các thầy cô giáo, cùng các bạn học sinh thân mến. Hôm nay, trong buổi lễ tổng kết này, em rất vinh dự được thay mặt cho hơn 200 học sinh khối 9 của trường đứng ở đây chia sẻ những suy nghĩ và tình cảm của mình.”

Nó thấy run quá nên giọng đọc hơi nhỏ và thiếu tự nhiên. Đưa mắt nhìn xuống, thấy hắn đang nhìn mình, nó lại càng thêm bối rối. Rồi sau đó hắn lại giơ ngón tay cái lên một cách đầy trừu tượng, nó không hiểu. Thật không thể tin người như nó mà lại có IQ 150, hắn đành nói bằng khẩu hình miệng, chỉ hai từ thôi “Cố lên!”. Lần này may mà nó hiểu, đúng vậy phải cố lên chứ, tự tin lên nào!

“Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà chúng em đã gắn bó với ngôi trường này được 4 năm. Đối với một đời người thì đây có lẽ chỉ là khoảng thời gian ngắn nhưng với một tuổi thơ thì không hề ngắn một chút nào…”

Nó lại nhìn xuống phía dưới, mọi người đang lắng nghe chăm chú. Nó không nhìn giấy nữa mà nói rất tự nhiên, tựa một lời tâm tình từ tận con tim nó.

“…Lên cấp ba, một thế giới mới sẽ mở ra cùng những khó khăn, thử thách mới. Những lời thầy cô dạy, những kỉ niệm cùng tình cảm thân thương của tuổi học trò sẽ là hành trang quý báu để chúng em bước tiếp vào cấp ba cũng như khi bước vào đời .

Chúng em xin hứa sẽ chăm ngoan học giỏi, cố gắng phấn đấu đạt nhiều thành tích tốt để không phụ lòng mong mỏi của thầy cô, cha mẹ, để trở thành những con ngoan trò giỏi, những người công dân có ích cho xã hội, góp phần xây dựng đất nước mai sau…”

Tạm biệt nhé mái trường thân yêu!

Nó bước xuống trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người. Mặt trời lên cao, ánh nắng bắt đầu rực rỡ, chói chang hơn, nhưng nó lại thấy một cánh cửa vừa đóng lại.

Tạm biệt nhé tuổi thơ của tôi! Dù không bao giờ có thể quay trở lại nhưng bạn sẽ mãi ở trong tim tôi.

HẾT PHẦN 1

Trong lúc chờ năm học mới thì mọi người đọc tạm mấy mẩu chuyện nhỏ này nhé!

NGÔN TÌNH VÀ HIỆN THỰC.

Hè ở nhà rảnh rỗi, bạn Hương chả có gì làm ngoài việc cày ngôn tình. Đúng, cày đến nghiện luôn, suốt ngày nghĩ đến ngôn tình, và Ngọc hiển nhiên trở thành nạn nhân danh dự luôn bị Hương là phiền.

Mẩu chuyện 1: Mãi mãi là bao xa (1)

Gấp lại cuốn truyện đầy xúc động đó, Hương thẩn thờ một lúc rồi hỏi nó:

-Ngọc, cậu nói xem, mãi mãi là bao xa?

-Cậu hỏi thừa, mãi mãi tất nhiên là rất rất xa.

-Vậy ư?

-Đúng. Và vì là rất xa nên chẳng có thứ gì có thể đi đến được mãi mãi.

-Ôi thật là một câu nói hay nhất trong ngày! Lần đầu tiên tớ nghe cậu nói được một câu đậm chất ngôn tình như vậy đó!

-Mãi mãi tương đương với vô cùng, không ai biết được ở âm vô cùng và dương vô cùng có số gì hết, bởi nó quá lớn, quá xa vời.

Hương chán nản nhìn cô bạn thân, nó đang chăm chú nghiên cứu quyển sách Toán dày 500 trang để chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh khối 10 tới.

-Tớ mới khen cậu được 2 câu. Nhưng khoan, vậy cậu nghĩ tình bạn của chúng ta cũng không đến được mãi mãi sao?

-Tất nhiên rồi! Đằng nào tớ với cậu chả chết, mà chết là hết, sao làm bạn với nhau được!

-Nguyễn Mai Ngọc, cậu được lắm, cậu đang trù ẻo tớ đấy à?

-Tớ đâu có nói là một mình cậu chết, lúc đó tớ cũng chết mà!

-Mấy cái đó mà cậu nói như chơi thế à? Được rồi, tớ cho cậu chết này!

Mẫu chuyện 2: Mật khẩu (1)

Hương vừa đọc được một truyện cực hay. Nữ9 làm rơi mất điện thoại, nam9 nhặt được chiếc điện thoại đó, nhưng không mở được vì nó có mật khẩu. Nam9 thử mở với mật khẩu của chính điện thoại mình, thật bất ngờ, chàng đã mở được và sau đó thì đem trả lại cho nữ9. Đó là duyên phận, một sự trùng hợp đến khó tin, mật khẩu của họ đều là 2811. Một tình yêu đẹp nảy nở như đóa hoa mùa xuân, họ yêu nhau say đắm. Nhưng đến khi nữ9 biết được mật khẩu của đối phương là sự kết hợp giữa ngày sinh của anh và tháng sinh của bạn gái cũ, cô đã không thể chấp nhận. Nam9 thì lại biết mật khẩu kia là ngày mất bạn trai cũ của nữ9, anh cũng không thể chấp nhận, thế là họ chia tay. Ngày 28 tháng 11 năm sau, hai chiếc xe buýt chạy ngược chiều đâm thẳng vào nhau, nam9 và nữ9 đều gặp nạn, họ chết nhưng giây phút cuối cùng lại có thể nhìn thấy nhau. Họ nhìn nhau và mỉm cười, một nụ cười yếu ớt, thầm cầu nguyện nếu có kiếp sau, hy vọng có thể gặp nhau sớm hơn và sẽ sống bên nhau trọn đời.

Sau khi đọc truyện đó, Hương quyết định cài mật khẩu cho điện thoại, nhưng cô không làm một mình mà lôi cả nó cùng đi đến tiệm.

-Cậu nghĩ là sẽ có người thứ hai có mật khẩu giống cậu sao? Cậu có biết xác suất là bao nhiêu không hả, để tớ tính nào, mật khẩu có 4 kí tự, cả chữ lẫn số…

-Thôi đi! Cứ coi như thử vận may xem, tớ đang chờ định mệnh của mình, biết đâu lại gặp được trường hợp tương tự như trong truyện.

-Sau đó cậu và hắn sẽ chết thảm như vậy sao?

-Phủi phui cái mồm cậu đi! Dù người đó có như thế nào đi nữa thì tớ nhất định sẽ không chia tay dễ dàng như vậy đâu!

-Vậy thì chuyện này đâu có liên quan gì đến tớ?

-Tất nhiên là có, ai bảo cậu là bạn của tớ nào? Mà tớ cũng là lo cho cậu, học lắm vào rồi mai này ế ra đó, cậu chỉ cần ném cái điện thoại ra đường, ai mở được thì lấy làm chồng, như thiếu nữ ngày xưa ném tú cầu ấy.

-Hương à, chuyện này mà cậu cũng nghĩ ra được sao?

-Trái đất tròn, không gì là không thể!

“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, Hương cài mật khẩu là 0000. Còn nó, nghĩ mãi vẫn không ra một cái nào đó thật độc.

-Cậu cứ lấy ngày tháng năm sinh mà trộn vào chẳng hạn như 7120.

-Như vậy không ổn lắm, không an toàn. À ,đúng rồi!

Nó vừa nghĩ ra một cái rất hay, kết hợp giữa ngày tháng sinh của nó và người đó. Đảm bảo không ai biết, “Ngọc à, mày thật là thông minh.Ha ha!”

Chính nó cũng không ngờ rằng mật khẩu mình cài hôm nay lại gián tiếp làm nó mất đi một người quan trọng, và cũng chính cái mật khẩu đó đã giúp nó cứu vãn một tình yêu. (Mọi người đoán thử coi, người mà nó lấy ngày sinh làm mật khẩu là ai?)

Mẩu chuyện 3: 3 Ê (1)

Bạn Ngọc nhà ta rất thông minh nhưng có những câu hỏi đơn giản thôi cũng không trả lời được.

-Ngọc, tớ đố cậu nhé, cậu thử tìm 3 từ, mỗi từ có một tiếng. Trong một số trường hợp nhất định người ta có thể dùng một trong 3 từ này để giải thích, biện minh cho những sự việc khó hiểu, khó tin, những hành động dại dột, ngu ngốc, ngớ ngẩn, điên rồ, độc ác, ích kỉ, hèn hạ, đê tiện,…Tìm đi, cậu thử tìm đi, tớ đố cậu tìm được haha!

-Hương, cậu đọc ngôn tình nhiều rồi nên đầu óc cậu có vấn đề à? Cái này cũng gọi là đố sao?

-Tất nhiên rồi! Không , không phải, là tớ chỉ khẳng định cái vế sau! Đó là một câu đố.

-Cậu chỉ cho tớ mấy cái giả thiết trừu tượng, không rõ ràng rồi lại bảo tớ tìm một đáp án cũng trừu tượng không kém sao?

-He he cậu không tìm ra đúng không?

-Tớ…tớ mặc kệ cậu đấy, không chơi với cậu nữa, tớ về đây!

Có ai tìm được 3 từ này không? Gợi ý nhé, mỗi từ trên đều có chữ “ê”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.