Sư huynh đón cô ở sân bay, sau đó đưa cô về khu chung cư nơi cô sống. Cô định mời anh bữa cơm như đã hứa nhưng lúc đó anh phải trở lại bệnh viện ngay vì có ca cấp cứu. Xem ra chẳng có mấy người đi thực tập mà nhàn
rỗi, tự tại như cô.
Buổi chiều cô đến viện Hải dương, mọi người đều đang bận rộn với công
việc của mình. Duy Hưng thấy cô thì vô cùng vui vẻ chạy đến:
-Cuối cùng chị cũng về rồi!
Cô gật đầu mỉm cười với cậu ta, rồi ánh mắt dừng lại trên người con trai bên cạnh. Anh ta có làn da ngăm, gương mặt cương nghị, hai hàng chân
mày rậm càng làm cho đôi mắt thêm phần sắc xảo. Nhìn nụ cười ấm áp của
người con trai xa lạ này, cô không khỏi có vài đánh giá và so sánh. Nếu
như Hải Ninh lạnh lùng như tảng băng trôi ở Bắc cực, sư huynh của cô dịu dàng như làn nước sông Đà thì người này giống như là tượng đồng. Đúng
rồi, là tượng đồng ở chùa Tây Phương!
Thấy cô cứ nhìn người ta chằm chằm, Duy Hưng khẽ ho một tiếng, nói nhỏ với cô:
-Thật không ngờ chị cũng háo sắc như vậy!
Tuy cậu nói nhỏ nhưng hình như người kia cũng đã nghe thấy, khẽ mỉm cười, bước lên tự giới thiệu:
-Chào em, anh tên Khoa, là trưởng nhóm dự án hợp tác lần này! Em có phải là Mai Ngọc không?
-Vâng đúng ạ, rất vui được gặp anh!
Cô bắt tay với anh, có chút bất ngờ, sao anh ta lại biết cô nhỉ?
Sau khi trò chuyện với nhau vài câu, Kim Khoa cùng Duy Hưng đi sang
phòng kĩ thuật. Dự án lần này cô không tham gia nên cũng không đi theo
họ mà rẽ sang phòng thí nghiệm.
Duy Hưng đi trước, Kim Khoa bước phía sau, rút điện thoại ra gọi cho ai đó:
-Có chuyện gì vậy đại ca?
-Niren, cậu gặp cô ấy rồi đúng không?
Bên kia im lặng trong giây lát rồi mới ảo não đáp:
-Vâng!
-Chắc cũng biết nơi cô ấy làm việc?
-Vâng!
Tức thì anh ta lên giọng quở trách:
-Anh nói cho chú biết nhé, cái câu “lạt mềm buộc chặt” chỉ để cho phụ nữ dùng thôi, cậu là thân nam nhi thì phải biết tấn công mạnh mẽ lên chứ!
Người ta có câu “cưới vợ phải cưới liền tay, đừng để lâu ngày người ta
cướp mất”, đằng này cậu lại…Như thế là hèn nhát biết không? Mai Mai có
nói qua với tôi rồi, cậu…
Duy Hưng nghe thấy liền bật cười, anh này với ông nội của anh sao mà nói giống nhau quá vậy, hai người này mà hợp tác chắc sẽ cho ra vài cuốn bí kíp tán tỉnh yêu đương gì đó, nhất định là bán rất chạy!
Người bên kia bực bội đáp:
-Anh thích thì đi mà cướp!
Người bên này vui vẻ trêu chọc:
-Cậu sẽ không hối hận đấy chứ?
Người bên kia mất kiên nhẫn đáp:
-Tùy anh! Chiều nay em có hẹn với Mai Mai đấy!
Người bên này tái mặt:
-Cậu dám!
Tút …tút …tút…
Người bên kia đã ngắt máy.
Xong việc ở viện, cô đi chợ mua mớ rau, bỗng nhiên lại thấy muốn tự nấu
ăn. Trước giờ cô hơi lười nên chẳng mấy khi nấu ở nhà, toàn là ra quán
ăn nên cũng không biết nấu nướng gì nhiều. Cô nghĩ rằng nếu mình chịu
khó vào bếp thường xuyên hơn biết đâu sẽ phát triển khả năng tiềm ẩn bên trong. Cô thấy mình cũng khá kén ăn, mà mấy đầu bếp nấu ăn ngon hình
như đều là người kén ăn cả, xem ra cô cũng rất có tư chất!
Mua xong hai bó cải ngọt, khi cô đang loay hoay lấy tiền trả liền nhìn
thấy một cặp đôi tay trong tay đứng bên quầy bán đồ ăn. Nếu cô nhìn
không lầm, cô gái kia chẳng phải là bạn gái của Hải Ninh sao, còn người kia, rõ ràng là tượng đồng! Hai người họ sao có thể…
Ngọc bị sốc không hề nhẹ, sau đó không kiềm được trong lòng có chút vui
mừng, bởi cô vẫn thầm ganh tị với cô bé đáng yêu đó. Nhưng rồi cô lại
thấy hơi lo lắng, nếu Hải Ninh biết chuyện này, liệu cậu ấy có buồn
không?
Nhưng mà khoan, cô ta đang ở đây nghĩa là cô ta chưa về Nhật. Vậy lẽ nào Hải Ninh cũng đang ở đây?