Bước chân anh hơi chậm lại, ngẩng đầu nhìn con dài phía trước, anh chỉ
cảm thấy bất lực. Anh chỉ có thể đưa cô đi được một quãng ngắn thôi,
mười năm, hai mươi năm sau liệu cô có còn nhớ tới anh không?
“Walking down 29th and park
I saw you in another’s arms
Only a month we’ve been apart
You look happier.
Saw you walk inside a bar
He said something to make you laugh
I saw that both your smiles were twice as wide as ours
You look happier, you do.
Ain’t nobody hurt you like I hurt you
But ain’t nobody love you like I do
Promise that I will not take it personal baby
If you’re moving on with someone new.
Cause baby you look happier, you do
My friends told me one day I’ll feel it too
And until then I’ll smile to hide the truth
But I know I was happier with you.
Sat in the corner of the room
Everything’s reminding me of you
Nursing an empty bottle and telling myself you’re happier
Aren’t you?
Ain’t nobody hurt you like I hurt you
But ain’t nobody need you like I do
I know that there’s others that deserve you
But my darling I am still in love with you.
But I guess you look happier, you do
My friends told me one day I’ll feel it too
I could try to smile to hide the truth
But I know I was happier with you.
Baby you look happier, you do
I knew one day you’d fall for someone new
But if he breaks your heart like lovers do…
Cô lắng nghe anh hát
mà nước mắt thấm ướt cả vai áo anh. Dù là đang say, cô vẫn biết rằng anh đã không hát cho cô nghe câu cuối cùng. Quả nhiên vĩnh viễn không còn
giấc mơ đẹp nào cho cô và anh nữa. Cô khóc, rồi lại hờn dỗi đấm vào lưng anh:
-Tại sao chứ? Tại sao cậu luôn nghĩ là tôi hạnh phúc? Cậu thấy tôi sống
rất vui vẻ hay sao hả đồ tồi? Cậu rời xa tôi, trốn tránh tôi, cậu là đồ
hèn, đồ ích kỉ, cậu chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi!
Hải Ninh không cản cô, những lời cô nói cũng rất đúng. Anh chỉ biết
nghĩ đến cảm nhận của riêng mình, anh là một người ích kỉ. Việc duy nhất anh có thể làm cho cô chính là để cô đi tìm hạnh phúc của riêng mình.
Một lúc sau, cô khóc đến mệt, cũng không thèm đánh anh nữa. Dường như cô đã quên những gì Mai Mai nói, cô hỏi anh:
-Bạn gái cậu có đối xử tốt với cậu không, có yêu cậu không?
Anh giơ tay lên định nắm lấy tay cô, cô lại hỏi:
-Cậu có hạnh phúc không? Có hạnh phúc hơn khi ở bên tôi không?
Anh giúp cô vuốt lại làn tóc đang xõa xuống vai, lúc sau mới trả lời cô:
-Có, tôi đang rất hạnh phúc!
Đó là những lời cuối cùng hai người nói với nhau trong đoạn đường còn
lại. Hải Ninh đưa cô về khu chung cư Hòa An, bảo vệ giúp anh mở cửa. Anh đặt cô lên giường, chỉnh lại điều hòa, sau đó gọi điện cho Trọng Tuyên.
-Tôi đã đưa cô ấy về nhà rồi. Giờ tôi phải quay lại khách sạn thu xếp hành lí, phiền anh đến chăm sóc cho cô ấy!
Không để Ttọng Tuyên kịp trả lời, anh liền ngắt máy.
Một nụ hôn thoáng rơi trên trán cô…You’ll be happier with him!
Trở về khách sạn, Hải Ninh mệt mỏi ngã người lên giường. Ngày mai, mọi thứ sẽ kết thúc, có thể anh sẽ không trở lại đây nữa.
Mở vali lấy ra một cuốn sổ nhỏ, trong đó toàn là tranh vẽ cô, lúc thì
đang chơi đùa cùng Mimi, lúc thì học bài, lúc thì ngủ gật, lúc thì chống cằm suy tư,…Mỗi khi nhớ cô anh lại vẽ, nhiều trang đã bị anh xé bỏ,
cuốn sổ 300 trang giờ chỉ còn hơn 200. Anh lôi ra cây bút chì, những
tiếng sột soạt vang lên. Một lúc sau, trên trang giấy trắng hiện lên
hình ảnh một cô gái cầm ô đứng dưới mưa, cô đứng quay lưng lại, không
nhìn rõ nét mặt. Với anh, bức vẽ này là một lời nhắc nhở.
(Hiện
tại bạn tác giả hơi bị lười viết truyện mọi người ạ! Vì lười nên bạn ấy
đã nghĩ ra một happy ending như sau: Trọng Tuyên nghĩ người mà Ngọc
thích là Hải Ninh nên đã tạo cơ hội cho hai người ở bên nhau. Còn Hải
Ninh lại nghĩ người mà Ngọc thích là sư huynh của cô ấy nên đã chọn cách ra đi để tác thành cho họ. Trọng Tuyên về Mĩ, trở thành một bác sĩ
ngoại khoa xuất sắc. Hải Ninh về Nhật, trở thành kĩ sư IT nổi tiếng.
Ngọc ở lại viện Hải dương, tiếp tục với công việc nghiên cứu khoa học,
dù không nhận được giải Nobel nhưng cũng đã trở thành một nữ giáo sư
Sinh học danh tiếng. Vâng, đó là happy ending đấy ạ, mọi người nghĩ
sao?)