Sau một giấc ngủ dài, Ngọc không ngủ được nữa, lại cảm thấy mấy ngày nay không khí quá ngột ngạt nên mới ra biển đi dạo.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, trên cổ quấn chiếc khăn lụa sư huynh tặng, tóc cô buộc cao, khẽ lay động theo làn gió biển.
Hôm nay trời nắng nhẹ, bầu trời xanh điểm vài đám mây trắng xốp, khung
cảnh yên bình khác với phố phường ồn ào, nhộn nhịp. Nhìn bầu trời xanh,
cô nhớ đến mấy câu hát trong bài My love của Westlife:
“So I save a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue
To see you once again my love
Over sea to coast to coast
To find a place I love the most
Where the fields are green
To see you once again my love…”
Cô khẽ thì thầm với làn gió:
-Ở đây trời xanh thế kia mà! Tuy không có cánh đồng xanh, nhưng biển
cũng rất xanh đấy thôi! Thế mà, cậu ấy đã đi rồi! Tôi đã làm gì sai mà
khiến cậu ấy ghét tôi như vậy?
Cuối tuần, bãi biển cũng có khá nhiều người đến đây dạo chơi. Cô chọn
một chỗ yên tĩnh cạnh hàng phi lao, đứng đó một hồi, lúc thì nhìn trời
cao, lúc ngắm biển rộng. Trước thiên nhiên hùng vĩ, ai cũng sẽ trở nên
nhỏ bé.
Cô cởi giày, chân trần bước dạo trên bãi cát trắng, từng làn sóng nhẹ
nhàng đùa giỡn chân cô. Đi một hồi cũng không nhặt được vỏ sò hay vỏ ốc
nào, lúc sau cô đành ngồi xuống đắp lâu đài cát. Mới đắp được một đụn
cát nhỏ thì sóng biển ập đến, san phẳng nó. Cô lùi vào trong khoảng một
mét, tiếp tục xây, lại bị sóng xô ngã, cô vẫn bướng bỉnh xây tiếp.
Đến lần thứ năm , nhìn làn sóng sắp sửa xô tới, cô liền tự tay phá vỡ lâu đài cát nhỏ của mình. Cô gục xuống, ôm mặt khóc.
Điện thoại của cô không ngừng đổ chuông, nhạc chuông của cô là bài
Boulevard. Nghe nói bài hát đó là của một chàng trai Mafia chạy trốn
sang Nhật. Ở Tokyo anh gặp và đem lòng yêu một cô gái. Khi cô gái đó
phát hiện ra sự thật đã rời bỏ anh, ở ngay trên đại lộ. Một bài hát
buồn.
“I don’t know why, you said goodbye
Just let me know you didn’t go forever my love
Please tell me why you make me cry…
Never knew that it would go so far
When you left me on that boulevard
Come again you would release my pain
As we could be lovers again…
For I will show a place I know
In Tokyo where we could be happy forever”.
Cô từng nghĩ rất nhiều lần, tại sao phải là ở Tokyo mới có thể hạnh phúc mãi mãi? Chỉ có chàng trai đó mới hạnh phúc, còn cô thì không. Cô luôn
muốn sửa câu cuối của bài hát thành “For I will show, a place I know,
in our country where we could be happy forever”. Nhưng bài hát đó cô
vĩnh viễn không sửa được, vận mệnh của chính cô, cô cũng không sửa được.
Một cơn gió thổi qua, cô vươn người đón làn gió mát lành, cảm thấy dễ
chịu hơn một chút. Bỗng chiếc khăn trên cổ cô tuột ra, bị gió cuốn đi,
cô liền chạy theo để nhặt lại.
Chiếc khăn rơi xuống biển, bị sóng cuốn ra xa. Cô không quan tâm dòng
nước đã ngập nửa người mình, đầu óc cô như tê liệt, chỉ một mực muốn với lấy chiếc khăn. Cô đi xa dần…
Lúc Hải Ninh đến chỉ nhìn thấy một bóng trắng đang dần mất hút trong
những đợt sóng, xung quanh là những tiếng hô hào can ngăn. Anh vội vàng
chạy đến, cơn sóng dữ dội như muốn cản bước chân anh, anh không còn nhìn thấy cô nữa.
Vật lộn với dòng nước, một lúc sau anh mới tìm thấy cô, với tay nắm lấy
tay cô nhưng bị cô vùng ra. Dù cô có chết chìm cũng không muốn dựa vào
anh nữa. Cô nhắm mắt, thả hồn vào biển…