Khoảnh Khắc Dưới Mưa

Chương 15: Chương 15




Tối hôm đó.

Nó nhận được một cú điện thoại của Bính cận hối nó ra ngoài quán bar sau công viên gấp.

Nó ko nghĩ gì, lập tức xách túi đi luôn.

Đường đi vào quán bar khá vắng vẻ, lại ko có đèn, chỉ thấy nhấp nháy mấy ánh đèn màu trên nóc nhà. Đấy chắc là quán bar rồi.

Nó lần đường đến căn nhà có ánh đèn màu đó, càng đi gần thì càng nghe rõ tiếng nhạc đập bùng bùng. Nó cũng lần đầu đi vào quán bar, nó thấy hơi khó chịu. Âm thanh từ loa phát ra làm tim nó như cũng đập theo nhịp.

Bên ngoài lẻ tẻ vài người, ai cũng quay sang nhìn nó.

Nó mặc kệ, nó đi thẳng vào bên sâu trong quán, nơi có chiếc sofa và một cái rèm mỏng che lại.

- Lâm Anh, cậu đến rồi à. Đi vào đây. – Thằng Bính cận đưa nó vào.

Nó thấy ai đó ngồi trên chiếc sofa trong ánh đèn mờ nhạt. Minh Tuấn ư? Hắn lại còn say xỉn loạng quạng nữa chứ…. thật tình…

Thì ra hắn bỏ học để đến những nơi này, làm nó phải lo lắng, còn hắn thì ngồi đây uống rượu nghe nhạc.

- Tui khuyên thằng nhóc này nhiều rồi mà cậu ấy ko chịu về, nên mới gọi Lâm Anh ra đây – Thằng Bính cận ngao ngán.

- Cậu ta ngày nào cũng đến đây đúng ko? – Nó hỏi với bộ mặt hầm hực.

Thằng Bính gật nhẹ đầu…

Thấy nó, hắn dơ tay nên nguẩy nguẩy.

- Ô, cô bé đến rồi hả, lại đây ngồi cả anh nào.

Giọng nói say xỉn nghe phát ớn. Nó tức xanh mặt, tức điên lên được. Nó tiến lại gần hắn. Thấy trên bàn có một ly nước, nó quơ lấy vung mạnh vào mặt hắn.

- Chẳng ra làm sao!

Nó buông một câu, rồi quay lưng định bỏ đi.

- Đỗ Lâm Anh! Cô đứng lại đó!!!

Nó khựng lại.

- Cô tưởng mình là ai hả? – Hắn vừa nói vừa lấy tay lau mặt – Cô tưởng mình là hoa khôi ai cũng theo đuổi ư? haha. Trong mắt tôi cô chẳng có một đồng xu giá trị gì, tôi cũng chỉ xem cô như một đứa con gái qua đường thôi, tôi chỉ chơi cô cho vui thôi, cô hiểu chưa???

Nó cố kìm nén, hai tay nắm chặt. Nó quay lại, đi đến trước mặt hắn.

- Vậy thì tôi cũng trân trọng nói cho anh biết, mr.Hoàng !!! Những việc làm của anh chỉ chứng minh anh là một đứa trẻ con mà thôi!

Hắn loạng quạng đứng dậy.

- Đúng, tôi trẻ con, tôi ko được như anh ta. Anh ta đẹp trai hơn tôi, học giỏi hơn tôi, được nhiều người theo đuổi hơn tôi nên cô mới chọn cậu ta có đúng ko???

Ực… ực… ực…

Hắn cầm luôn chai rượu tu một hơi như uống nước lã.

- ANH THÔI ĐI – Nó hét lên, dơ tay quật mạnh tay hắn, chai rượu văng ra vỡ toang… nước bắn tung tóe…- Anh đúng là cái loại chẳng ra gì… uổng công tôi lo lắng cho anh… còn anh… anh chỉ làm ra những trò điên rồ… tức chết đi được!!!

Lần này nó bỏ đi thật, mặc kệ phía sau thằng Bính đang gọi với theo nó. Phải đi thật nhanh. Lâm Anh, mày ko được khóc, nhất định ko được yếu đuối!!!

Những lời phỉ báng của hắn vẫn còn thoang thoảng bên tai nó. Nó ko chịu được nữa, hắn nói ko xem nó đáng một đồng xu, hắn nói chỉ chơi nó thôi… hắn quá đáng đến như vậy, thế mà nó còn quan tâm hắn, còn mong ngóng hắn… “Ôi mình thật là ngốc”….

Nó chạy. Nó muốn rời khỏi đây thật nhanh. Nó ko muốn nghĩ đến hắn thêm từ một ngữ nào nữa…

Bụpppppp….

- Áaaa……..

Nó vừa va phải ai đó một cú thật mạnh trước cửa sàn, khiến nó bị ngã ra sau.

- Cái con nhóc này! Đi đứng kiểu gì thế hả???

Sau khi nghe tiếng quát của thằng đó, thì một đám con trai tiến lại. Một tên trong đám chỉ vào nó…

- Ơ, con nhóc này là Lâm Anh mà!

Nó ngước lên. Cái thằng này là… hình như là…bạn trai của Lệ Nhi!!!….



30′ sau.

Hắn vẫn ngồi trong bóng tối. Uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Thằng Bính cận khuyên hắn ko được nên đã bỏ về nhà trước.

Chỉ còn một mình hắn. Trong đầu hắn cứ nghĩ mãi đến Lâm Anh. Cho dù uống say cách mấy hắn vẫn ko thể quên được cái tên đó.

Hắn cứ nghĩ mãi tại sao nó đang bắt đầu vui vẻ với hắn, thì đùng một cái lại làm bạn gái của Quân. Tại sao mọi chuyện lại xảy ra trong một thời gian ngắn như vậy???

Hắn suy đi nghĩ lại, chắp chuyện nọ xọ chuyện kia. Rồi hắn luồn lách trong những chi tiết mà hắn biết về nó. Chợt… hắn thốt lên…

- Trời! Chẳng lẽ… mình đã hiểu lầm…

Hắn lấy tay ôm đầu, đầu hắn nhức nhối. Hắn đã đoán ra được cái gì đó, nhưng bây giờ hắn phải làm gì đây?

Một hồi sau hắn quyết định đi tìm nó. Hắn phải hỏi nó cho ra lẽ mọi việc!

Hắn loạng choạng khắp cả con đường, lật tung mọi thứ để tìm nó. Người đi đường thấy hắn cũng phải phát sợ, trong hắn cứ như một tên cướp ko cần đồ nghề che đậy.

Rồi hắn mệt quá, ngồi xuống góc cây và… ngủ luôn lúc nào ko biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.