Ngày hôm sau, Nhã Bửu vẫn quyết định đi đến buổi hòa nhạc, dù sao thì Toa Phất Lan cả đời này chưa chắc sẽ quay lại thành phố H, hơn nữa cô quá thận trọng rồi, cô đứng trước gương, thay đổi hơn mười bộ quần áo, cuối cùng lại chọn bộ đầu tiên.
Khi cô tiến vào đại sảnh, cô cố tình liếc nhìn xung quanh, quả nhiên cô nhìn thấy cái ót quen thuộc.
Nhã Bửu vội vàng thu hồi ánh mắt, sợ làm phiền Bùi Giai, đáng tiếc Bùi Giai hoàn toàn mê mẩn, một lần anh cũng không quay đầu lại, còn cô thì tự cảm thán, cho dù là cái ót cũng rất đẹp mắt.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Bùi Giai đứng dậy thì nhìn thấy Nhã Bửu, cô đi ở phía trước anh.
Mãi cho đến khi cô ra khỏi đại sảnh cũng không nghe thấy anh gọi, trong lòng cô có bao nhiêu thất vọng nhưng lại là một loại giải thoát.
Ở bãi đỗ xe, Nhã Bửu và Bùi Giai cách nhau đến mấy hàng xe, tầm mắt của họ nhìn vào một chỗ, mỉm cười, hai người cùng mở cửa xe ngồi vào.
Hôm nay anh không gọi nên trong lòng cô hơi khó chịu, mười năm qua cô chưa bao giờ dám thổ lộ, cuối cùng còn bị Mỹ Bảo đoạt trước, đây chính là nguyên nhân khiến cho cô sợ hãi.
Nếu chỉ là giai đoạn thầm mến, ít nhất cô còn có thể ảo tưởng, nếu Bùi Giai chấp nhận cô thì thái độ ngày hôm nay sẽ khác, cô biết rõ cô ảo tưởng quá rồi.
Ngày hôm sau, Nhã Bửu nhận được điện thoại của Mã Như Ngọc, chỉ đạo nghệ thuật của đoàn múa, tâm tình càng cảm thấy tồi tệ.
“Alleria, đoàn múa đang chuẩn bị cho một vỡ diễn mới, em biết không?” Giọng Mã Như Ngọc vang lên ở đầu dây điện thoại.
“Dạ.” Nhã Bửu cách điện thoại gật đầu.
“Lần này đặc biệt sẽ mời đoàn múa hoàng gia ở Đan Mạch làm cố vấn, biên kịch và âm nhạc đều do người nổi tiếng sáng tác, nghe nói nếu thương lượng thành công, đoàn múa của chúng ta sẽ biểu diễn toàn cầu.”
Theo Mã Như Ngọc miêu tả, Nhã Bửu muốn nhân cơ hội này thực hiện giấc mơ bấy lâu.
“Alleria, em vốn là người nhảy chính trước giờ trong đoàn, nhưng mà đoàn trưởng bây giờ lại rất xem trọng Bạch Hồng.” Mã Như Ngọc nói.
Trong lòng Nhã Bửu căng thẳng, Bạch Hồng là lính mới, hai năm qua cô ta đều phụ diễn vai nhỏ, so với Nhã Bửu trẻ hơn ba tuổi, gương mặt cũng khá xinh đẹp, nghe đồn cô ta và đoàn trưởng có gian tình, đó cũng chính là ưu thế của cô ta.
“Chị Ngọc, em muốn cơ hội này.” Nhã Bửu quyết đoán biểu lộ lập trường.
“Sự hiểu biết và kiến thức của em ở trong đoàn là giỏi nhất, chị cũng tính đề cử em, bằng không chị cũng sẽ không gọi điện. Nhưng mà. . . . . .” Mã Như Ngọc dừng một chút, cô ta hiểu rõ tính tình của Alleria, ý chí tiến thủ không đủ, lại có khuyết điểm thường hay tự kỷ, tỷ như lần đó ở buổi tiệc cuối năm, nếu như Alleria chịu thiệt thòi xã giao một chút, khẳng định vai chính lần này sẽ không đến phiên Bạch Hồng.
“Nếu em đã muốn vai diễn này, em nhất định phải nhân cơ hội. Đoàn trưởng, đoàn phó, còn có cả đạo diễn, em tự nghĩ biện pháp đi.” Mã Như Ngọc lưu loát nói.
Trong lòng Nhã Bửu tính toán, ba người này không khó đối phó, chỉ cần cô chịu vận dụng dang tiếng của nhị tiểu thư nhà họ Đường. Cô không muốn nổi tiếng vì xuất thân, mà chỉ muốn nỗ lực để chứng minh thực lực. Người trong đoàn múa không ai biết cô chính là nhị tiểu thư của tập đoàn Trường Thiên, theo đoàn múa đã rất nhiều năm, cho đến nay cô vẫn luôn giấu diếm thân phận.
“Chị Ngọc, em. . . . . .” Nhã Bửu có chút khó xử, nếu cô vận dụng quan hệ của gia đình thì cho dù sau này cô được đứng trên vũ đài thế giới, cô cũng sẽ không tự tin mà nói là do cô dựa vào thực lực.
“Được rồi, chị chỉ nói đến thế, em cẩn thận ngẫm lại.” Mã Như Ngọc cúp điện thoại.
Hai ngày nay Nhã Bửu sầu não đang tự hỏi làm thế nào để lãnh đạo “chú ý”, kết quả cô nhận được điện thoại của Mã Như Ngọc, trong điện thoại Mã Như Ngọc hí hửng nói là nhà đầu tư hẹn gặp.
Về phần trang phục, bối cảnh sân khấu, tuyên truyền, khẳng định là tốn kém không ít, cuối cùng có thể thành công hay không, điều quan trọng nhất là phải tìm được các nhà đầu tư, trước kia đoàn múa cũng từng dự tính mở một chương trình hòa nhạc về múa ba lê, nhưng do không tìm được nhà đầu tư nên kế hoạch bị hủy bỏ.
Nhã Bửu và Mã Như Ngọc hẹn gặp mặt ở quán cà phê.
“Chị.”
Mã Như Ngọc đang gọi điện thoại, cô ta nhìn Nhã Bửu gật đầu, tay ra dấu: “Ngồi đi.”
Nhã Bửu ngồi ở một bên nghe Mã Như Ngọc thúc giục biên kịch ba giờ chiều nay nhất định phải đem kịch bản đến.
Kết thúc cuộc gọi, đợi cô ta để điện thoại xuống Nhã Bửu mới nói: “Chị, mong muốn đã thành sự thật rồi sao?”
Mã Như Ngọc cười cười: “Còn chưa chính thức, nhà đầu tư chỉ đáp ứng xem trước kế hoạch. Chị chỉ mới hối thúc biên kịch và bên âm nhạc chuẩn bị. Lần này chị tin tưởng sẽ thành công, chị cũng hi vọng người múa chính sẽ là em, thế này thì hoàn hảo rồi.”
Cả hai người đều có giấc mộng riêng, bởi vậy bọn họ nhìn nhau mỉm cười.
“Có quyết định rồi ạ?”
Mã Như Ngọc lắc lắc đầu: “Alleria, tối nay đoàn trưởng có hẹn với nhà đầu tư dùng cơm, cùng đi đi.”
Tay bưng tách cà phê chợt dừng lại, tuy rằng ăn một bữa cơm là chuyện rất đỗi bình thường nhưng cùng nhà đầu tư dùng bữa khiến cho Nhã Bửu cảm thấy lo lắng, không tự chủ được liên tưởng đến “quy tắc ngầm”.
Mã Như Ngọc tự nhiên cũng đoán được ý nghĩ này: “Không phải như em tưởng tượng đâu, bây giờ muốn làm cái gì cũng phải dùng cơm, bữa ăn tối nay chủ yếu là trình bày kế hoạch với nhà đầu tư, về phần kịch bản, vũ công chính… còn phải xem xét ý kiến của nhà đầu tư.”
Cô ta dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Cho nên, Alleria, chúng ta tuy là người có nguyên tắc nhưng vẫn phải thích ứng tùy theo mọi chuyện. Để em đi bồi rượu là muốn em dùng kiến thức và sự hiểu biết của mình mà thuyết phục được nhà đầu tư. Nếu chuyện này em cũng không làm được, thì còn có thể làm gì?”
“Ví dụ như trong vở múa thì cần phải có biên kịch hoặc cố vấn nghệ thuật. Chị rất tự tin, nhưng điều này không có nghĩa là nhà đầu tư sẽ biết điểm mạnh của chúng ta, chúng ta phải vừa giới thiệu vừa thuyết phục bọn họ.” Mã Như Ngọc tận tình khuyên nhủ.
Điều này Nhã Bửu tán thành, dường như thói quen của nhị tiểu thư nhà họ Đường đã khiến cho cô quên mất tầm quan trọng này, quên mất việc phải thuyết phục là gì, dù sao vật cô cần tìm đều sẽ có người chủ động đưa đến tay.
“Alleria, tour trình diễn khắp thế giới luôn là giấc mộng của chị và em. Chị cũng không muốn Bạch Hồng phá hỏng giấc mộng này, cô ta đến múa còn chưa đủ tư cách.”
Câu nói của Mã Như Ngọc dường như đã kích thích tâm trí Nhã Bửu, cô cũng không còn rối rắm cái gì là quy tắc ngầm, trong lòng cũng ngầm tán thành ý kiến, ăn một bữa cơm quả thật không thể đại biểu cho cái gì, chỉ cần bản thân ngồi thẳng đoan trang, lại cẩn thận một chút cũng không có gì đáng ngại.
Mỹ Bảo cũng không phải thường xuyên ra ngoài xã giao hay sao?
Cuối cùng, Đường Nhã Bửu gật gật đầu.
Cao ốc ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu.
Diệp Thịnh gõ gõ cửa, cũng không đợi người ở bên trong đáp ứng, anh ta liền đẩy cửa ra, Bùi Giai đang mặc áo khoác đứng dậy: “Tối nay muốn đi đâu tiêu khiển không?”
Bùi Giai nhìn cũng không thèm nhìn Diệp Thịnh, nhàn nhạt nói: “Không.”
“Cậu có việc bận à?” Diệp Thịnh là người không chịu nổi cô đơn, tối nào cũng phải có tiết mục giải trí, trước mười hai giờ tuyệt đối sẽ không về nhà.
“Tớ phải về nhà.” Bùi Giai nói.
“Về nhà?” Diệp Thịnh khoa trương hỏi: “Về nhà tăng ca?” Anh ta không khỏi trêu ghẹo: “Kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?”
Bùi Giai lạnh lùng liếc: “Sở thích.”
“Sở thích thật cao quý.” Diệp Thịnh ngửa mặt lên trời cảm thán: “Không có người giúp cậu tiêu tiền có phải cậu cảm thấy cô đơn không?”
Bùi Giai mặc kệ Diệp Thịnh.
Diệp Thịnh kính cẩn cúi chào như một nô tài lấy một thiệp mời đưa tới trước mặt Bùi Giai: “Thỉnh bệ hạ xem qua.”
Bùi Giai ngay cả nhìn cũng không muốn.
“Lugo đưa tớ, có người tìm Tinh Thái nhờ đầu tư đoàn múa, hẹn gặp tại nhà hàng Nhã Lạc” Diệp Thịnh cười nói: “Muốn cùng đi không, xem có đáng giá để chúng ta thảo luận không?”
Diệp Thịnh và Bùi Giai là hai cổ đông lớn nhất của công ty giải trí Tinh Thái, Lugo là giám đốc điều hành, cũng chính là em họ của Diệp Thịnh.
“Hai năm qua loại hình nghệ thuật này đầu tư không cao.” Bùi Giai cảm thấy không hứng thú.
“Dù sao thì cũng không có gì tiêu khiển, Lugo thích nghệ thuật và mỹ nữ, đặc biệt là múa ba lê. . . . . .”
Văn phòng Bùi Giai có đường đi nối thẳng tới thang máy, lúc này cửa thang máy đã mở ra, anh quay đầu hỏi: “Là đoàn múa ba lê nào?”
“Nghe nói là đoàn múa ba lê hiện đại.” Diệp Thịnh vội vàng tiến vào.
Sau khi ngồi vào xe, Diệp Thịnh trực tiếp phân phó tài xế lái xe đến nhà hàng Nhã Lạc. Tài xế nhanh chóng nhìn mặt Bùi Giai, trên mặt anh cũng không có ý phản đối.
Trên đường, Diệp Thịnh đột nhiên hỏi: “Không phải nhị tiểu thư của nhà họ Đường cũng đang ở trong đoàn múa đó sao?”
Bùi Giai quay đầu nhìn Diệp Thịnh, anh lại liếc mắt một cái.
Diệp Thịnh có chút xấu hổ, đương nhiên anh ta cũng không mong đợi vào việc có thể nhìn thấy Đường Nhã Bửu, người ta là thân phận gì, có thể đi bồi rượu sao?
Kết quả, ngồi ở trong phòng ăn, Diệp Thịnh nhìn thấy Đường Nhã Bửu, sắc mặt anh ta tái mét.