Khoảnh Khắc Tinh Quang

Chương 18: Chương 18




Nhã Bửu lạnh lẽo đứng tại chỗ, chuyện cô trốn đi đại khái là triệt để chọc giận Bùi Giai, rõ ràng chính cô là người chủ động trước, lúc này lại đột nhiên đổi ý. Nhã Bửu không muốn để lại ấn tượng tốt với Bùi Giai, có lẽ đêm nay chính là đêm cuối cùng bọn họ gặp mặt, bỏ lỡ cơ hội sẽ không tìm lại được, cô chắc chắn sẽ hối hận cả đời.

Nhã Bửu vỗ vỗ trán, cô thật khờ. Mỹ Bảo và Arthur đã đính hôn, hơn nữa sắp cử hành hôn lễ, cô không cần phải áy náy, huống hồ chỉ là một buổi tối, Mỹ Bảo làm sao biết được.

Cô tức tốc chạy lên lầu, bất chấp gõ cửa, xông vào thì nhìn thấy Bùi Giai cởi trần, quần đang kéo đến phân nửa khóa.

Làn da rám nắng, cơ bụng sexy. Khuôn mặt lãnh ngạnh cùng với thân hình gợi cảm tổng hợp lại thành một người đàn ông quyến rũ.

Hoàn hảo!

Bùi Giai mặc áo sơ mi vào: “Chờ anh.”

Hình ảnh anh đang cài nút áo tao nhã đến kỳ lạ, Nhã Bửu rất muốn thử, rất muốn kéo áo anh, muốn nghe âm thanh rơi vãi của nút áo.

“Em, em đi tắm.” Nhã Bửu chạy nhanh vào toilet như là sợ Bùi Giai ngăn cản. Cô đứng ở trước gương, nuốt nuốt nước miếng, làm động tác tự cổ vũ bản thân, giậm chân giận dữ vì mình không quyết đoán, qua ngày hôm nay thì sẽ ổn cả thôi.

Nhã Bửu đi vào phòng tắm mới phát hiện mình không xách hành lý lên. Nếu cô dùng chung dầu gội và sữa tắm với anh, mùi thơm trên người bọn họ nhất định giống nhau.

Cô tìm được bàn chải đánh răng mới ở trong ngăn tủ, chà răng, dùng nước súc miệng vị nho, a, cô và Bùi Giai lại có cùng sở thích, tâm trạng căng thẳng được thả lỏng một chút.

Lau khô tóc, Nhã Bửu quấn tóc trên đầu, cô lui về phía sau quay trái quay phải kiểm tra lại bộ dạng của mình.

Nhã Bửu xõa tóc, lúc này cô hít sâu một hơi, kéo vạt áo, cài khuy, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình quá giả tạo, cô cởi ra một khuy áo, lại một khuy.

Cô nhẹ nhàng mở cửa, nhẹ nhàng đi ra ngoài, không tạo tiếng động.

Bùi Giai ước chừng đợi rất lâu, lúc này anh đang dựa người vào giường, trên gối đặt máy laptop, hình như anh đang xem văn kiện. Đôi chân anh nhàn nhã gác trên giường, khuy áo cởi bỏ lộ ra cơ bụng rắn chắc, tư thế gợi cảm thân hình quyến rũ, Cô chịu không nổi nhất là điểm này.

“Lại đây.” Chẳng biết Bùi Giai phát hiện Nhã Bửu từ khi nào, anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Đôi mắt anh rất có mị lực, Nhã Bửu không thể không nghe theo.

Nhã Bửu đi qua, nói: “Có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”

“Tùy tiện lướt web thôi.” Bùi Giai khép laptop, lấy mắt kính để qua một bên. Anh sờ sờ mặt cô: “Em để mặt mộc chẳng khác gì thiếu nữ mười tám.”

Sau khi tắm rửa và tẩy trang, làn da trẻ con của cô so với tuổi thật trẻ hơn rất nhiều, lông mày dày, lông mi rậm, đôi mắt to tròn, gương mặt rất giống búp bê, môi hồng tự nhiên, còn có vết sưng trên môi vì bị anh mút hôn quá nhiều. Hồn nhiên ngây thơ và quyến rũ, nét đẹp này có thể giết chết người ta.

“Sao ạ?” Nhã Bửu ngẩn người, lúc này cô mới kịp phản ứng lời Bùi Giai khen, tuy có chút phóng đại nhưng trong lòng cô rất vui, cô hé miệng cười: “Vậy ạ? Ai, ôi, làm sao bây giờ?”

“Để anh kiểm tra một chút.” Bùi Giai nói.

“Kiểm tra cái gì, chứng minh thư?” Nhã Bửu chớp chớp hỏi.

“Phải kiểm tra mới biết.” Anh sáp lại gần ôm thắt lưng cô: “Ừ, chỗ này đại khái là mười sáu tuổi.”

“Nói hươu nói vượn.” Nhã Bửu sẵn giọng.

Anh hôn lên mặt cô, trên cổ lưu luyến vuốt ve, dịu dàng vuốt ve, kích thích này khiến cô tê dại, run run, cô chưa từng nghĩ anh lại dịu dàng như vậy.

Kỳ thật, nếu Nhã Bửu hiểu rõ về Bùi Giai, cô sẽ phát hiện sự dịu dàng này không phải ngẫu nhiên mà có.

Đầu lưỡi anh lưu lại gần cổ áo cô: “Ừ, chỗ này chắc không vượt quá ba tuổi.” Nhẵn nhụi mềm mại, xúc giác có thể so sánh với thanh kẹo chocolate.

“Bùi tiên sinh.” Ba chữ trôi chảy từ miệng Nhã Bửu nói ra, ý định của cô là để ngăn chặn Bùi Giai nói tiếp, kết quả vừa nói cô liền cảm thấy không ổn.

Bùi Giai dừng động tác: “Ừ?” Âm cuối hếch lên: “Bùi tiên sinh có thể làm điều này với Đường tiểu thư sao?”

“Nhã Bửu, em có cơ thể rất hoàn mỹ.” Môi anh dọc theo người cô hôn lên da thịt non mềm, cơ thể cô nóng dần.

Cô cúi người giãy dụa, nhịn không được hôn trả anh, cô thích mùi thơm của anh sau khi tắm, lành lạnh, cô hi vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt với anh.

Mặc dù trước đây cô và Mỹ Bảo đã từng trao đổi về vấn đề tế nhị nhưng cô vẫn không đủ kinh nghiệm ở trong chuyện này.

“Bùi. . . . . .” Nhã Bửu vẫn chưa có thói quen gọi thẳng tên Bùi Giai.

“Em cứ tiếp tục gọi anh là Bùi tiên sinh đi, Đường tiểu thư.” Bùi Giai lại hôn miệng cô.

Đã lâu rồi không có người phụ nữ nào khiến anh hưng phấn đến như vậy, vòng eo của cô anh có thể tùy tiện ngấu nghiến, quả thực rất đẹp không sao tả xiết.

Anh cúi đầu, đang ở trên môi cô hôn sâu, lưu luyến hồi lâu anh mới miễn cưỡng xoay người đổi tư thế, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô…

***

Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh, Nhã Bửu nhịn không được đá đá chăn, yếu ớt nhíu nhíu đầu mày, nâng tay ngăn trở mí mắt mới phát hiện bản thân quên mang chụp mắt, cô khó ngủ cực kỳ, không thể có ánh sáng, không muốn nghe âm thanh.

Nhã Bửu mở to mắt, cảm nhận được thân thể đau nhức cô mới thanh tỉnh lại, cô không ở nhà mình mà là ở trong biệt thự của Bùi Giai. “A.” Nhã Bửu che mặt nhớ tới chuyện tối qua, bản thân vì lớn mật mà ngượng ngùng.

Lại cúi đầu nhìn áo sơ mi nam ở trên người mình, hẳn là Bùi Giai giúp cô mặc lại, Nhã Bửu ôm mặt mình, trong lúc ngủ cô có xấu xí lắm không? Một chút cảm giác cô cũng không nhớ.

Bùi Giai không có ở đây Nhã Bửu lại cảm thấy vạn phần may mắn, nếu khi tỉnh giấc mà nhìn thấy anh, phỏng chừng cô cũng giả chết rồi. Cô nhấc chân xuống giường, thấy hành lý của mình được đặt cạnh cửa, cô lấy quần áo và đồ dùng cá nhân đi vào toilet.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.