Nhã Bửu nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mỹ Bảo, trong lòng bắt đầu áy náy, cảm giác này giống như tên trộm lén lút.
“Judy thế nào?”.
“ sao rồi, vì người đàn ông, đáng giá sao?” Mỹ Bảo mệt mỏi nhíu mày.
“Kết quả là xảy ra chuyện gì?” Nhã Bửu nằm đổ giường.
Niềm tin, tình đủ…
Hai chị em đều im lặng, Nhã Bửu khỏi nhớ tới vài năm trước từng ngày từng ngày canh giữ Mỹ Bảo, là những chuỗi ngày cảm xúc ổn định, chỉ sợ Mỹ Bảo luẩn quẩn làm điều dại dột.
Mỹ Bảo ước chừng cũng nhớ tới chuyện cũ: “Đừng lo, năm đó chị rất ngốc, bây giờ ngẫm lại là do Bùi Giai cự tuyệt nên lòng tự tôn của chị bị tổn thương. đời này có tình phải sống được. Em biết chị từ háo thắng, khi đó chị quá kiêu ngạo cho nên mới phạm vào điều ngốc nghếch.” Mỹ Bảo cợt nhã.
Nhã Bửu biết năm chữ “tự tôn bị tổn thương” có phải là lời giải thích tâm , nhưng biết cảm giác khi đó sợ hãi.
Sau khi từ “Mạn Nguyệt Loan” trở về vẻn vẹn tuần, Nhã Bửu ngày đêm luyện tập, mãi cho đến khi chân run mới dừng lại.
Chủ nhật, Nhã Bửu vừa tắm rửa xong nhận được điện thoại của Mã Hoài Viễn.
Nhã Bửu do dự, tâm ý của Mã Hoài Viễn hiểu , sau khi xác thực cự tuyệt Bùi Giai, đóng cửa luôn trái tim mình. Nhã Bửu nghẫm nghĩ, cảm thấy có thể cùng Mã Hoài Viễn quen thử. Đương nhiên, cho dù hợp cũng nên giáp mặt .
Mã Hoài Viễn là người đàn ông ôn hòa, tính cách bất đồng Bùi Giai. Hơn nữa Mã Hoài Viễn thường tôn trọng , hết thảy đều coi lựa chọn của như chỉ thị, tuyệt đối giống như Bùi Giai, chỉ biết ép uống sữa.
Nhã Bửu ngồi ở ghế phụ nhìn Mã Hoài Viễn đưa máy chụp hình cho mình, chụp rất nhiều ảnh ở lễ hội hoa.
“Nghe ngày hôm qua là ngày cuối cùng.”
“À, lúc đó còn mua đóa hoa mẫu đơn, rất đẹp, cho nên. . . . .” Gương mặt Mã Hoài Viễn lập tức đỏ bừng.
Nhã Bửu quay đầu nhìn thấy băng ghế sau có hoa mẫu đơn, rất đẹp, đưa tay cầm lấy: “Đẹp quá, mùa này còn có hoa mẫu đơn sao?”
“Ừ, rất hợp với em.” Mã Hoài Viễn vừa vừa chuyên tâm lái xe.
Nhã Bửu buồn cười, cách tặng hoa của người đàn ông này cũng vụng về nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Nhã Bửu thầm thở dài, ngừng thuyết phục bản thân Mã Hoài Viễn mới là người thích hợp.
Sau bữa tối, Mã Hoài Viễn đưa Nhã Bửu về nhà. Mỗi cuối tuần Mã Hoài Viễn đều dẫn ra ngoài, hai người ở cùng ngày càng tự nhiên hơn.
Nếu Mỹ Bảo gọi điện báo hẹn, Nhã Bửu viện lý do cùng Mã Hoài Viễn: “Hôm nay sao lại rãnh rỗi đến gặp em?” Mỹ Bảo và Arthur bây giờ như hình với bóng.
“Arthur về Mỹ bàn chuyện làm ăn, thuận tiện thăm nhà.” Mỹ Bảo quan tâm ôm eo Nhã Bửu: “Đêm nay chị em chúng mình còn có thời gian, sắp tới chị còn độc thân nữa rồi.”
Hôn lễ của Mỹ Bảo và Arthur dự định tổ chức vào tháng chín.
“ rể rồi, chị lúc này mới nhớ tới em.” Nhã Bửu dẩu môi.
“Gặp sắc quên người, thói thường của con người.” Mỹ Bảo cười đùa.
Nhã Bửu nhớ tới đêm hôm đó, cũng là gặp sắc quên người, ai chỉ có nữ sắc khuynh thành, nam sắc cũng cực kì hại người. Hơn tháng qua liên tục mất ngủ, trong đầu bất chợt hồi tưởng về nụ hôn của Bùi Giai, cực nóng mà lại cực bá đạo, sầu triền miên.
“Nghĩ gì vậy, mặt em đỏ ửng, có phải suy nghĩ đến chuyện bậy bạ hay ?”
“Em thay quần áo.” Nhã Bửu chột dạ quay đầu lên lầu.
Buổi tối, Mỹ Bảo ép buộc Nhã Bửu tới hộp đêm, nơi này đa phần là những ngôi sao nổi tiếng. Nhã Bửu thích xã giao, hơn nữa thành phố H lại lớn, tận lực tránh gặp mặt Bùi Giai, nơi thích nhất là đến quảng trường mùa xuân dùng cơm.
Đương nhiên Bùi Giai chưa chắc đến đây, nhưng mà ở công ty giải trí Tinh Thái cũng có cổ phần, cùng là người trong làng giải trí, đồng ý mạo hiểm như vậy.
Nhã Bửu xoa huyệt thái dương, : “Em ở trong xe chờ chị được , đầu em đau quá.”
“Em ngại cái gì, chẳng phải chỉ là hộp đêm thôi sao.” Mỹ Bảo kiên nhẫn kéo Nhã Bửu xuống xe.
“Em mệt mỏi lắm, suốt ngày đều tập múa còn gì.” Nhã Bửu lầm bầm.
“Được rồi, ngồi chút rồi , người khác mời cũng thể .”
Lúc Mỹ Bảo và Nhã Bửu vào, là chị Mai tự mình tiếp đón, khi còn từng nhìn thấy chị ta, là diễn viên điện ảnh nổi tiếng, tài năng diễn xuất phi thường.
Chị Mai quen biết rất rộng, kể cả giới chính trị và doanh nhân, Nhã Bửu và Mỹ Bảo cúi người chào tiếng, sau cùng Mỹ Bảo mới tới chỗ bạn bè ngồi xuống.
“Triệu Đồng cũng tới.” Nhạc Đan Thần lấy cằm hất về phía Triệu Đồng, nháy mắt ra hiệu với Mỹ Bảo.
Triệu Đồng make up nhiều, ta đeo mắt kính, mặc quần jeans với áo sơ mi, nhìn rất giống nữ sinh. ta vừa gỡ mắt kiếng có người nhận ra: “Nghe gần đây đóng phim của đạo diễn nổi tiếng ở Hollywood, công ty Tinh Thái rất biết lăng xê.”
“ make up cũng khác lắm, khó trách Bùi đại thiếu gia có thể hợp nhãn.” Đồng Cảnh sờ sờ cằm, ta cũng là nữ diễn viên.
“ phải chơi ngán rồi sao?” Nhạc Đan Thần bĩu môi.
Lần trước Bùi Giai đến câu lạc bộ Jockey cũng mang theo bạn , mọi người lại đoán già đoán non Triệu Đồng bị bỏ rơi, ngờ Bùi Giai vẫn còn trọng dụng ta.
Sau khi Triệu Đồng vào cửa, ánh mắt ta liếc nhìn xung quan như là tìm người, cơ mà tìm thấy mục tiêu. Dù sao ta cũng là người nổi tiếng, nhìn thấy Mỹ Bảo và Nhã Bửu, lập tức chủ động tiến lên chào hỏi.
Nhã Bửu nhàm chán ngồi nghịch điện thoại, chợt nghe Nhạc Đan Thần hào hứng khẽ gọi: “Bùi đại thiếu gia, Bùi đại thiếu gia.”
Kỳ thực phải vì Bùi Giai đến đây mà mọi người kích động, mà bởi vì Triệu Đồng nhìn thấy Bùi Giai liền nghênh đón. Trong hộp đêm bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ.
Vấn đề mọi người quan tâm là chuyện thiên hậu mang thai, hy vọng có thể nghe được tin tức mới.
Bùi Giai mang theo bạn , chỉ cùng Diệp Thịnh và vài người bạn. Nhìn thấy Triệu Đồng cũng có biểu cảm gì, Triệu Đồng tươi cười ngượng ngùng, Bùi Giai hướng ta gật đầu, sau đó liền trực tiếp tránh .
“A, quả nhiên là tôi đoán đúng rồi.” Nhạc Đan Thần cười sung sướng, ta là bạn thân của Mỹ Bảo, xưa nay đều thích nhìn Bùi Giai ở bên cạnh người con khác.
Mỹ Bảo lời nào, khóe môi nhếch lên: “Tớ sớm biết”. Tươi cười khinh miệt.
Nhã Bửu nhìn thấy phía bên kia liền nhích người lại gần Mỹ Bão, cả người đều núp sau lưng Mỹ Bảo, hôm nay mặc chiếc đầm đen, ngọn đèn mờ nhạt trong hộp đêm khiến cho dễ dàng phát được .
Diệp Thịnh và Bùi Giai bị chị Mai dẫn đến chỗ Mỹ Bảo, hai nhóm người tự nhiên thể chào hỏi.
Bùi Giai hướng về phía Mỹ Bảo gật đầu. Lần lượt giới thiệu Mỹ Bảo với những người xa lạ ở đằng sau, chào hỏi lẫn nhau rồi bọn họ tiếp tục về phía trước.
Chỉ sau khi Bùi Giai rời , Nhã Bửu mới được lơ đãng liếc mắt, Nhã Bửu có chút ảo giác, tình đêm đó chẳng phải do mà ra sao?
ràng là do lựa chọn nhưng lại cảm thấy buồn bực, Nhã Bửu khinh bỉ mình, cúi đầu cầm ly rượu uống cạn, đứng dậy toilet. Vừa rửa tay ra ngoài nhìn thấy Bùi Giai, đứng ở bên cửa sổ hút thuốc.
Bùi Giai cũng nhìn thấy Nhã Bửu, lãnh đạm hướng gật đầu, đem tàn thuốc ở trong gạt tàn dập tắt , xoay người rời khỏi.
Có những khoảnh khắc Nhã Bửu cảm thấy mình chính là tàn thuốc trong tay . Hơn nữa cảm thấy mình đúng ngốc, cư nhiên còn muốn đem hai chữ “quen nhau” mà từng đề cập đặt ở đầu lưỡi nhấm nuốt, vụng trộm cười khúc khích.
Quả nhiên là được đến sau lại mất , trái tim còn giữ được bình tĩnh, lại xoay người vào toilet, rửa mặt, sau đó nhìn vào gương trang điểm lại.
“Em đâu lâu vậy?” Mỹ Bão kéo kéo Nhã Bửu.
“Nghịch di động.” Nhã Bửu ngồi xuống xoa huyệt thái dương.