Khói Bếp Ven Hồ

Chương 4: Chương 4




Mai Sóc nhìn chàng trai liều chết kéo ống quần của nàng, trong một lúc cảm thấy rất khó xử, gãi gãi đầu, muốn lấy chân ra, vậy mà hắn lại càng nắm càng chặt, đốt ngón tay hiện ra màu trắng vẻ bệnh hoạn.

Nàng không dám dùng sức, dứt khoát ngồi xổm người xuống nhìn chàng trai, trên mặt tóc rối bời che lấp, lông mi thật dài khẽ run, nhìn ra được, hắn rất sợ. Trên trán có vết sẹo thật dài, từ đầu lông mày lướt qua, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn đã biết là không đầy đủ dinh dưỡng.

Lại nói, thật ra thì dáng dấp xinh đẹp thanh tú, Mai Sóc sờ cằm, bộ dạng này đáng thương cũng rất đáng yêu, sao mà mẹ của hắn lại nhẫn tâm muốn bán hắn như vậy?

Nàng chọc chọc tay chàng trai kia, muốn tách ra, đột nhiên hắn giống như là khổ sở khẽ co sát thân thể, cuộn tròn lại, tay vẫn không thả ra, cả người dường như đã co lại thành một đoàn vùi ở cạnh chân nàng.

Mai Sóc không thể tưởng tượng nổi lắc đầu, nhìn hắn, thật là quá giống, làm sao lại giống như vậy?

Nàng tăng sức bế ngang chàng trai kia lên, quả nhiên không ngoài dự đoán, hoàn toàn không có mấy lạng thịt. Nàng từ từ đi về phía nhà mình, thời tiết lạnh như thế, có lẽ tuyết sẽ rơi xuống ngay, thật muốn có thêm người sưởi ấm chăn, thật ra cũng không tồi.

Đến nhà, nàng đặt chàng trai kia lên giường, bắt đầu đốt lửa nấu nước, ấm nước phát ra tiếng kêu ùng ục ùng ục, chàng trai kia từ từ tỉnh lại, kinh ngạc nhìn chỗ xa lạ, cô gái xa lạ.

Hắn cắn chặt bờ môi của bản thân, khóe miệng bắt đầu đỏ lên, Mai Sóc cúi đầu nhìn hắn, giọng hơi khàn: “Ngươi làm gì đấy?” Nàng đưa tay đẩy bờ môi của hắn ra, quả nhiên trên môi đã nứt ra, lan tràn tia máu, còn có hơi sưng đỏ.

Đúng lúc nước sôi bên cạnh rồi, phát ra tiếng kêu rít dài, Mai Sóc rót chén nước nhét vào trong tay hắn để cho hắn làm ấm tay, thấy mắt hắn trợn tròn, bộ dáng không biết làm sao, tay chân cũng không biết để vào đâu, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.

Lâm Xước cầm chén nước, động tác uống nước từng chút từng chút, nhưng thật ra thì một hớp cũng chưa uống vào, chốc lát trong nhà vô cùng yên tĩnh.

Mai Sóc đứng ở bên giường, nhìn hắn, trong tay hắn run rẩy, rốt cuộc trên môi dính vào nước, đụng phải vết thương, đau đến khẽ hoảng sợ, cũng chỉ là trong nháy mắt, mím mím môi, dù sao một vết thương tí tẹo như thế thì thật sự cũng không đáng kể.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, truyền đến tiếng rống to của người phụ nữ: “Họ Mai kia, còn không giao con trai của ta ra đây.”

***

Mai Sóc mở cửa, cười nói: “Chỗ này của ta không ngờ khó có được người đến chơi.” Giọng mũi của nàng vẫn rất nặng, mới từ trong nhà ra ngoài bị gió thổi tới, lại liên tục hắc xì ba cái, đưa tay che mũi miệng, nhìn người tới.

“Có người thấy ngươi bế con trai của ta đi, còn không giao ra đây?” Lâm Nguyên đang rống to ở chỗ này mà đi theo phía sau có không ít người xem náo nhiệt.

“Lão Lâm, khiêm tốn một chút.” Phía trước kẻ buôn người họ Lưu kia nhỏ giọng nhắc nhở bà, nếu khó giữ được danh tiết, người kia thì làm sao, chỉ sợ cũng sẽ không chịu tiêu tiền mua người.

“Nhanh lên một chút giao lão nhị nhà ta ra đây.” Lâm Nguyên nói xong đã muốn vào cửa. Một tay Mai Sóc chống cánh cửa vốn cũng không cao lắm, trên mặt vẫn cười không tim không phổi, biếng nhác nhìn Lâm Nguyên, “Giao cho bà?”

“Đó là con trai của ta.” Lâm Nguyên tức giận nói, không biết làm sao mà Mai Sóc cao hơn bà rất nhiều, chỉ có thể ngưỡng cao đầu nhìn nàng.

“Nhưng ta chợt cảm thấy hắn sẽ không muốn trở về với ngươi.” Một tay Mai Sóc sờ cằm.

“Nói bậy.” Lâm Nguyên mạnh mẽ muốn đi vào, Mai Sóc nhường đường để cho bà đi vào trong phòng, chỉ thấy Lâm Xước ngồi ở trên giường, trên người còn đắp hờ chăn, thấy bà, càng rụt rè hơn, “Mẹ.”

Lâm Nguyên nắm hắn kéo từ trên giường xuống, may mà không ai theo vào, nếu không thật đúng là danh tiết gì đó cũng bị mất rồi. Lâm Nguyên nhìn Mai Sóc phía sau, đã muốn bắt bí nàng một khoản.

“Là ngươi mang hắn về?”

Lâm Xước nhìn vẻ mặt mẹ hắn cũng biết bà muốn làm gì, vội vàng chắn ở trước mặt Mai Sóc, “Không phải, là con tự mình đi về cùng nàng.”

Một cái tát vang dội đập ở trên mặt hắn, Lâm Xước ngã xuống đất. Tay Lâm Nguyên bị người ta bắt lấy, “Ngươi làm gì đấy? Ta dạy dỗ con trai mình còn cần ngươi trông nom sao?”

“Đây là nhà ta.” Nàng nhìn chàng trai trên đất, buông Lâm Nguyên ra, ôm hắn lên, “Ngươi tin ta cứ ôm hắn đi ra ngoài như vậy hay không, để cho mọi người đều thấy?”

“Ngươi dám?”

“Ta có cái gì không dám?”

Trong ngực chàng trai liều mạng tránh ra, xuống đất, “Mẹ, là con sai rồi, chúng ta trở về đi thôi.”

Lâm Nguyên hung hăng lườm nàng, lôi kéo con trai ra cửa, “Trở về lại dạy dỗ ngươi.”

Mai Sóc nhìn bóng lưng hai người rời đi, than thở, người phụ nữ này thật đúng là đáng đánh đòn đấy. “Đợi chút.”

“Còn làm cái gì?”

Nàng nhìn chàng trai kia, nhếch miệng gợi lên nụ cười trêu chọc, “Ta dẫn hắn về, cũng có chút thời gian, bây giờ ngươi đi ra ngoài như thế cũng không giữ được danh tiết của hắn.”

Quả nhiên Lâm Xước sợ nắm vạt áo, danh tiết khó giữ được? Mẹ có thể đánh chết hắn hay không?

Lâm Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm nàng, “Nếu cũng biết hủy danh tiết người ta, còn không đền tiền.”

Mai Sóc không nhịn được than thở, thật đúng là thẳng thắn. “Ta mua hắn làm gì?”

“Mua? Ngươi cũng không mua nổi, ta là muốn ngươi đền tiền.”

“Không mua nổi, ngược lại nói một chút ngươi muốn bao nhiêu?”

“Mười, năm mươi lượng, ngươi có không?”

“Mười lăm mười hai? Đó là bao nhiêu hai?” Mặt Mai Sóc giả bộ ngu không hiểu.

“Ta nói năm mươi lượng.”

“Năm mươi lượng, thật ra thì cũng không phải không có.”

“Ngươi có?” Lâm Nguyên ngờ vực nói.

“Chỉ là ngươi nói ta mua hắn làm gì?”

“Ta đây cũng không trông nom việc này, nếu như ngươi thật sự lấy ra được tiền, thì ngươi muốn làm phu làm thị, ngủ hay là bán, tùy ngươi quyết định.”

Mai Sóc hơi nheo mắt, chỉ là nhanh chóng lại giãn ra, khôi phục nụ cười, “Vậy một khi ta trả tiền thì hắn chính là người của ta, bất kể sống chết, cũng không liên quan tới ngươi.”

Lâm Nguyên không kiên nhẫn gật đầu, vẫn không tin nàng lại có bạc.

Lâm Xước chợt nghe thấy câu bất kể sống chết kia, bất kể sống chết. . .

“Cầm đi.” Lâm Nguyên không dám tin nhìn nàng đi tới ngăn tủ trước mặt, lấy ra một túi bạc vụn, không kịp chờ đợi đi nhận, nhưng nàng không buông tay: “Thật không thể bớt một chút nữa sao? Vốn quan tài của ta đều ở chỗ này, nếu như cho ngươi hết, mấy ngày nữa ta cũng chỉ có thể lấy gió thu sống qua ngày.”

“Không thể.” Lâm Nguyên đoạt lấy tiền túi kia, “Ngươi uống gió tây bắc liên quan gì đến ta.”

Lâm Nguyên mở ra tiền túi kia vừa nhìn, vậy mà còn có một thỏi bạc hai mươi lượng sáng long lanh, đời này bà vẫn chưa từng được cầm đĩnh bạc rất lớn như vậy, mặt mày hớn hở ngay: “Lão Nhị, về sau ngươi chính là người của Mai tiểu thư phải hầu hạ thật tốt, có biết hay không?”

Lâm Xước nhìn bà đi ra ngoài, muốn gọi lại không dám gọi, nhưng gọi thì thế nào, hắn cười khổ, nghe thấy tiếng Lâm Nguyên thét người rời đi, vô cùng khoẻ khoắn, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ.

“Ngươi tên gì thế?”

Mai Sóc đi tới bên cạnh hắn, thế nhưng hắn lại giống như như chim sợ ná, lui về phía sau ba bước, hoảng sợ lại đề phòng nhìn nàng. Trong đầu chỉ có câu nói “bất kể sống chết, bất kể sống chết” kia của nàng không ngừng lặp lại. . .

Mai Sóc vò đầu, lần này không xong rồi, giống như đã đùa giỡn quá trớn. Nàng hít hít mũi, khiến giọng nói mềm nhũn: “Ta tên là Mai Sóc, ngươi có thể gọi ta là Sóc, A Sóc, Sóc tỷ tỷ, tùy ngươi.”

Lâm Xước vẫn nhìn nàng, cũng không trả lời.

Mai Sóc chỉ đành phải tiếp tục vò đầu, vò đến da đầu cũng thấy đau, một lúc lâu, “Ta đi nấu cơm, ngươi...ngươi tự mình đi dạo.”

Cái nhà này thật nhỏ, liếc thấy được hết, lại có thể có gì tốt mà dạo, Lâm Xước đứng một hồi trước giường, đột nhiên ý thức được, mới vừa rồi nàng nói nấu cơm? Tại sao nàng có thể đi nấu cơm, đây là chuyện mà hắn phải làm, nàng đã mua hắn, hắn lại còn thuận theo để nàng nấu cơm.

Hắn quýnh lên liền muốn đi về phía phòng bếp, trước đó do đã quỳ quá lâu, dưới chân vốn là không có sức, đụng phải chân bàn, ngã trên mặt đất.

Mai Sóc nghe tiếng động bên ngoài, vén lên màn cửa ở cửa phòng bếp đi ra ngoài, “Ngươi làm sao vậy?” Trên người nàng còn đeo tạp dề, trong tay cầm xẻng làm đồ ăn. Lần này trực tiếp ném xẻng làm đồ ăn lên bàn, đi tới ôm hắn.

Lâm Xước đang miễn cưỡng chống người muốn tự mình đứng lên, thình lình nghe được giọng nói của nàng, lại sợ lại ngã ngồi xuống.

Mai Sóc coi nhẹ giãy giụa của hắn, ôm hắn đến trên giường, kéo ống quần của hắn lên, theo bản năng Lâm Xước đưa tay kéo xuống, không để cho nàng kéo lên.

“Ngươi làm gì đấy?” Mai Sóc ngẹo đầu hỏi hắn.

Lâm Xước buông lỏng tay ra, người đã được nàng mua lại rồi, còn trông nom những chuyện danh tiết này làm cái gì, chuyện có thể coi như xong, nàng cũng là thê chủ của mình, mình là thị (hầu hạ) của nàng rồi.

“Ngươi xem, nếu như ngươi mù quáng lăn qua lăn lại, lần này toàn bộ xanh đen rồi, một hồi nếu tím lại, xem ngươi có đau hay không.” Mai Sóc đang muốn đứng dậy đi lấy thuốc, liếc mắt thấy, kéo ống quần của hắn lên cao hơn, phía trên kia, tím bầm rải rác, đâu chỉ một chỗ.

“Đây là. . .” Mai Sóc híp mắt, nghiêm mặt, Lâm Xước co ro tránh về phía chân giường, nàng lôi kéo mắt cá chân của hắn kéo hắn trở lại, “Ngươi không cần phải sợ ta.”

Nàng trấn an vỗ vỗ lưng của hắn, đứng dậy đi cầm hộp thuốc trị thương trong ngăn tủ, thoa một chút ở trên vết sưng bầm của hắn, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp vòng vòng ở chỗ đó.

Rốt cuộc Lâm Xước len lén giương mắt nhìn nàng, mấy canh giờ trước còn hoàn toàn là cô gái không quen biết, mặt mũi rất sạch sẽ, cả người lộ ra một vẻ cởi mở, ngũ quan không tính là xuất chúng, cũng rất đáng nhìn, hơn nữa còn là loại càng nhìn càng có thích thú đó, đường cong cằm rõ ràng, giống như là được điêu khắc, đôi môi đặc biệt mỏng, mím lại chỉ còn lại một đường nhỏ mảnh.

“Xong rồi, “ Nàng đậy lại bình thuốc, thay hắn kéo ống quần lên, thấy bộ dáng hắn ngơ ngác sững sờ, duỗi ngón tay chạm nhẹ cánh môi của hắn, “Nhìn ngươi xem, nơi nào cũng là vết thương, còn không ngây ngô ở một chỗ thật tốt.” Nàng lại xoa xoa đầu của hắn, “Ngoan ngoãn ngồi đây, ta tiếp tục đi nấu cơm, một lát là có thể ăn.”

“Để ta đi.” Rốt cuộc tới nay đây thời gian dài như vậy là câu nói đầu tiên mà hắn nói, rất nhỏ, giống như là muỗi kêu. Mai Sóc vẫn nghe thấy, nàng không nhịn được cảm khái, nếu như khi còn bé nàng không cố gắng luyện công có chút ít tu vi, đoán chừng còn không nghe được tiếng nói của hắn.

“Ngươi đi cái gì mà để ngươi đi, ngồi.” Nàng nghiêm mặt, dáng vẻ giống như là không nhịn được, đứng dậy vào phòng bếp. Được rồi, không thể không thừa nhận, hiện tại loại thời điểm này, nghiêm mặt nói lên một câu tuyệt đối có hiệu quả hơn so với dụ dỗ mười câu.

Nhưng nàng không thấy sau khi nàng vào phòng bếp, Lâm Xước ru rú ở chân giường, vùi mặt giữa đùi mình, một cái tay nắm chặt lấy ống quần của mình. Hắn bị bán, cuối cùng, vẫn bị mẹ ruột của mình bán cho một cô gái hoàn toàn không quen biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.