Mặc dù phong hàn
nghiêm trọng, sau cùng thừa dịp lúc mặt hồ còn chưa đóng băng, Mai Sóc
vẫn đi ra ngoài hồ một chút. Lâm Xước ở nhà một mình, nghĩ lúc này phải
làm bữa cơm trưa thật ngon.
Hắn ngước mắt nhìn giỏ trên xà nhà,
cầm cái ghế đi vào, đạp lên cầm giỏ xuống, chỉ có một cái giỏ thế nhưng
bên trong có chút thịt muối, ngoài ra chỉ còn lại một chút hạt thóc đầy
đặn.
Hắn khó hiểu cầm những hạt thóc kia lên nhìn, từng hạt đầy đặn, rõ ràng là hạt thóc thượng hạng, tại sao nàng không đi xác?
Hắn để hạt thóc ở một bên, lại treo giỏ lên xà nhà. Hiện tại làm cơm trưa
còn ngại sớm, hắn đi tới nhà chính, nhìn giường đệm đã sắp xếp lại sạch
gọn, ánh mắt mê muội, trên mặt hiện lên ửng đỏ nhàn nhạt, ánh trên da
thịt tái nhợt, càng trở nên xinh đẹp.
Đứng một lúc lâu, rốt cuộc
hắn đẩy cửa phòng ra, đi ra bên ngoài, giọng nói a cũng đã có sương
trắng. Lâm Xước nắm quần áo thật chặt, đi về phía nhà mình.
Gió
thu luôn thích quét lá rụng, dưới tàng cây Phong lớn trước mặt quán rượu chất đống tràn đầy lá rụng màu đỏ thẩm, bị gió thổi bay bừa bãi, hắn
lấy ra lá phong thổi tới trên mặt mình, thì gặp được chủ quán rượu kia
đứng ở cửa, bên cạnh còn một người phụ nữ trung niên đang đứng, “Ôi, lão Mã là thật à?”
”Lừa ngươi làm gì?”
”Không ngờ, cái tên Mai Sóc kia vẫn còn có chút lòng thương hương tiếc ngọc đấy.”
”Nàng cũng lớn rồi, đúng lúc nên cưới một người đàn ông về nhà. Chẳng qua là
lão Nhị Lâm gia kia. . .” Lời của người đàn bà họ Mã này nói chưa hết,
khẽ lắc đầu, “Có lẽ là nàng ta không biết thôi.”
”Nàng ta mới đến nơi này bao lâu, dù cho người nhà chúng ta ở nơi này nhưng có bao nhiêu người biết?”
Lâm Xước nắm tay thật chặt, đi vút qua từ đằng trước quán rượu, đi thẳng
đến cửa nhà mình, phát hiện cửa chính đóng chặt, hắn tiến lên gõ cửa
nhưng không có tiếng động.
Hắn vòng quanh nhà vài vòng, đúng lúc có một chàng trai nhà hàng xóm mở cửa phòng, “Ơ kìa, Lâm Xước, sao ngươi lại về?”
”Ta...Ta tới lấy đồ, mẹ ta đâu?”
”Mẹ ngươi? Đi đến trấn trên với anh ngươi rồi, nói là dọn đến trấn trên ở, không trở lại nữa. Sao ngươi không đi cùng?”
”Không trở lại.” Hắn ngơ ngác lặp lại, nhìn trong chuồng gà phía ngoài còn mấy con gà lớn nhỏ tìm trùng ăn trên mặt đất, nói với chàng trai kia, “Cám
ơn ngươi.”
Chàng trai kia khó hiểu nhìn hắn, trở về nhà, Lâm Xước đứng ở nơi đó, cuối cùng vẫn là tiến lên, đẩy ra cửa sổ không quá mức
vững chắc. Hai tay hắn chống lên khung cửa sổ, dùng sức leo vào bên
trong, in hai lằn đỏ khung đòn trên tay.
Trong nhà yên tĩnh khiến hắn không quen lắm, hình như tiếng mẹ giận mắng vẫn còn vang ở bên tai, mắt hắn nhìn phòng trống rỗng, rốt cuộc vẫn đi vào phòng bếp, lấy ra
vài cái vò cất ở cùng với đống gạch trên cái giá nhỏ phía trong.
Khóe miệng khẽ cong lên, như vậy, là có thể sắc thuốc cho nàng rồi. Mười mấy năm qua, người đầu tiên phát hiện hắn luôn bị lạnh cóng tỉnh vào lúc
khuya mùa Đông, người sẽ sưởi ấm cho hắn.
***
Trong Tây
hồ, thuỷ sản đắt tiền nhất cũng không phải là cua, mà là cá bạc, trơn
bóng không để lại dấu tay, luôn thông minh lại không chui vào trong túi
lưới. Cá bạc đại bổ, mà lại ôn hòa, hơn nữa thích hợp cho người yếu ớt
không thể quá bổ ăn vào.
Mùa thích hợp nhất để vớt cá bạc là vào
lúc Xuân Hạ, thời kỳ bọn chúng sinh sôi nẩy nở, đến mùa thu một con cá
bạc bán được mấy lượng bạc cũng chẳng có gì là lạ.
”Ngươi khẳng định là ngươi không bán cho ta?”
Mai Sóc cười lắc đầu, một tay giơ lên hai con cá bạc mập mạp, hít hít mũi, nói với Vu An: “Tự mình giữ lại ăn không tốt sao?”
”Ngươi nuốt vào mấy lượng bạc bụng mà vẫn không tiếc. Nếu là ta, chắc chắn bắt lên trấn trên, để cho những kẻ có tiền kia tới tranh giành, giá cả có
thể gọi là cao nhất lúc bán ra lại, ngươi cũng biết thời tiết này khó
bắt cá bạc biết bao?”
Mai Sóc đi về phía nhà, ống quần dưới chân
hơi ẩm, mang theo lạnh lẽo, nàng lại hồn nhiên không hay. Vào lúc gần
giữa trưa, ven hồ khói bếp dâng lên liên tiếp. Xa xa, Nàng thấy ống khói nhà mình cũng toả ra khói trắng lượn lờ, khóe miệng vẫn vẽ nên nụ cười, loại cảm giác có người đang đợi nàng về nhà thật tốt.
Về nhà, ngôi nhà chỉ thuộc về hai người các nàng.
***
Trong nhà có một hơi thở thuộc về Lâm Xước, đây là cảm giác của Mai Sóc, một
mùi khói lửa pha lẫn với mùi cơm thơm nhàn nhạt. Nàng đi vào phòng bếp,
đã thấy hắn ngồi xổm ở giữa lòng bếp, tay nhỏ bé không ngừng quạt lửa.
Nàng tìm cái vại nhỏ, đầy nước, bỏ hai con cá này vào. Hắn đứng lên, “Ngươi đã về.”
Nàng gật đầu, khóe miệng tươi cười mới vừa rồi vẫn chưa từng tan đi, “Làm gì đó, thơm quá.” Nàng đi tới trên bếp lò, thấy một chén to bốc lên mùi
hương cơm nồng đậm, bên trong có thịt hun khói cắt miếng nhỏ, còn có một chút đậu nành, hạt bắp, cơm có một chút cháy xém vàng, mang theo chút
xíu mùi khét, cũng là đặc biệt thơm ngon.
”Sao lại có mùi vị cây
trúc?” Nàng cúi đầu, đang nhìn về cây trúc thô chắc phía trước bị bổ ra
theo đốt trúc tựa vào góc tường, giữa lòng bếp còn nằm một ít đốt trúc
đã bị đốt đen, hắn lúng ta lúng túng đứng ở nơi đó, “Ta nghĩ, cái này có thể nấu cơm, dùng hết rồi còn có thể đốt, ngươi...ngươi ăn cơm trước
đi.”
Nàng bưng chén lên, cầm đũa lên, “Ngươi còn có thể làm cơm
lam à.” Đưa một miếng vào miệng, hắn vội vàng nhìn nàng, “Ăn thật ngon.” Nàng không có dụ dỗ hắn, cơm mềm mà dẻo, ăn qua miệng thú vị, thịt muối vừa đúng, gặp phải đậu, hình như còn có chút mùi gì khác, đúng rồi, là
mùi quế trúc (một loại trúc) thơm ngát.
”Hôm nay hình như hạt gạo đặc biệt lớn?” Nàng đứng ở cạnh bếp lò, đang ăn cơm, vừa nói.
”Ta...ta tự chủ trương lấy gạo trong giỏ xách của ngươi đi xác, đãi gạo làm cơm.”
”À.” Nàng lại ăn nửa bát, “No rồi.” Cầm chén nhét vào trong tay hắn, hắn ngẩn ra, “Ta đã ăn xong rồi.”
”Thật sao?” Mai Sóc nhướng mày, nhìn chung quanh một vòng, “Ăn cái gì? Chén đâu?”
”Rửa, rửa rồi.”
Nàng thở dài, “Tiểu Xước, ngươi có biết ngươi không ăn vạ nói láo được hay
không, nếu như ngươi muốn học, thật ra ta có thể dạy ngươi. Nhưng mà bây giờ thì ăn cơm, còn nữa, sau này cơm thừa qua đêm vứt đi toàn bộ cho
ta.”
Mai Sóc đi tới nhà chính, một tay lại bắt đầu vò đầu, đốt
cây trúc chuẩn bị dùng để chống đỡ xà nhà ngược lại là chuyện nhỏ, vậy
thì lúa giống dùng để ươm giống mùa xuân sang năm bị nấu rồi, nên làm
cái gì bây giờ?
***
”Đây là cái gì?”
”Cái đó, ngươi bị lạnh, đây là thuốc.”
”Từ đâu tới?”
”Tự ta nấu, bỏ cây Sơn Trà Diệp, Bạc Hà, còn có xác ve, rất hữu hiệu, trước kia lúc mẹ bị lạnh. . .” Lời còn chưa dứt, Mai Sóc một hơi uống cạn,
hắn cầm chén định tránh ra, thân thể bị nàng ôm lấy, kéo eo lại gần về
trước người, “Sao ngươi luôn có bộ dáng muốn chạy trốn từ bên cạnh ta?”
”Ta, không, không có.”
Mai Sóc ôm hắn ngồi lên trên đùi, lấy chén trong tay hắn ra, “Ở nhà một mình nhàm chán không?”
”Sẽ không đâu, ta có thể thu dọn lại phòng.”
”Mỗi ngày đều dọn dẹp lại một lần?” Nhìn ánh mắt của hắn lại bắt đầu hiện ra nụ cười trêu đùa, “Cũng được, mỗi ngày ngươi có thể thử để lúc ta trở
lại thấy trong phòng bài biện đều khác nhau, còn có vật liệu gỗ sân sau, ta đang nghĩ, mỗi ngày đều chất ở cùng một chỗ, có lẽ sẽ dễ dàng bị mọt ăn.”
”Được.” Hắn ngoan ngoãn gật đầu, “Mỗi ngày ta đều chuyển đổi chỗ khác.”
Nàng cười vùi mặt đến cổ hắn, “Tiểu xước à, ngươi thật đúng là. . .” Nàng
giương mắt, đối diện với ánh mắt có chút không hiểu của hắn, “Đáng yêu.”
Trên mặt Lâm Xước vụt qua đỏ ửng nhàn nhạt, phía dưới là hai chân thon dài
bền chắc của nàng, trong đầu không tự chủ được nghĩ tới đêm qua nó đã
dán sát hai chân của hắn, trên mặt càng thêm đỏ ửng.
”Thì sao,
nóng à? Trong phòng này không phải rất ấm áp ư?” Nàng cố ý kề sát gần
hơn, hơi thở phả ở trên mặt hắn, trong mũi Lâm Xước ngứa một chút, sợi
tóc của nàng vừa vặn phất qua, không nhịn được dễ dàng hắt hơi một cái.
Mai Sóc đột nhiên ý thức được, mình đang bị lạnh, thân thể hắn lại kém như
vậy, truyền qua sẽ không tốt. Nàng buông hắn ra, đứng lên, “Tự mình
ngoan ngoãn ngây ngô, ta còn có chút việc đi ra ngoài một chuyến.” Nàng
đẩy cửa ra, một đợt hơi lạnh ập tới, Lâm Xước có chút mất mát đứng tại
chỗ, nhìn cửa đóng lại.
***
”Đây là lò ấm tay, bằng đồng,
truyền nhiệt tốt nhất, nếu như ngại nóng thì có thể bọc một miếng khăn
gấm.” Người phụ nữ kia đi tới cửa hàng bên đó, “A, cái này.”
”Bao nhiêu tiền.”
”Chỉ tính ngươi một lượng bạc thôi.”
”Không thể bớt sao?”
”Ta nói tiểu thư đó, đây chính là lò sưởi tay tốt nhất ở chỗ chúng ta rồi,
hình dạng lại khéo léo, ấp ủ trong lòng bảo đảm ngươi đứng ở trong tuyết cũng sẽ không lạnh.”
”Được rồi, cảm tạ.”
Mai Sóc ôm cái
lò sưởi tay hình cầu nho nhỏ này ra ngoài, đi qua một con đường, vào một cái ngõ, bên trong có một cửa tiệm, cửa chính bằng gỗ lim khắc hoa, đi
vào chính là một cái cầu thang, chủ là một người đàn ông lớn tuổi, cười nói: “Tiểu thư, vội vã tới mua đồ cho chồng mình ư?”
Nàng gật đầu, “Ta biết nơi này của ngươi đều là đồ vật cho đàn ông dùng, nhưng ta muốn là thứ có thể dùng để giải trí.”
”Tiêu khiển? Dạng gì, quyển sách, khung thêu, hay là cái gì?”
”Sách? Ta nghĩ có lẽ là hắn không biết chữ.”
Người đàn ông kia nhìn nàng một cái, đi lên thang lầu, “Theo ta lên đây đi.”
”Những thứ này đều là tranh liên hoàn, không biết chữ cũng có thể xem hiểu, đều là một ít chuyện xưa, rất thích hợp.”
”Chuyện xưa?”
”Đúng vậy, đủ loại đều có.” Hắn mở ra một cuốn, “Đây đều là dựa theo những
lời nói vốn có vẽ phỏng ra, khúc hát trước kia cũng có hát. Ngươi xem,
giống như cuốn này, thật ra thì chính là truyện《 Mẫu Đan đình 》 , còn
có cuốn này, 《 Con diều lầm lỡ 》.”
”A, nó nói cái gì?”
”Ngươi không biết?”
”Ta còn chưa xem qua.”
”Ôi, trong một lúc cái này cũng nói không rõ ràng lắm, ngươi trở về để cho đàn ông nhà ngươi xem rồi nói cho ngươi nghe.”
”Được, còn nữa không?”
”Nơi này còn có mấy cuốn đều là thần thoại.” Hắn xếp chồng cuốn sách vào
trong tay nàng, Mai Sóc bưng sách đi theo phía sau hắn, “A, đúng rồi,
còn có món đồ tốt, mấy ngày trước ta mới lấy được, ngươi qua đây.”
”Đây là cái gì?” Mai Sóc đang bưng sách, trong tay không được rảnh, cúi đầu
nhìn thứ giống như là khung thêu mà lại không giống, khổ nho nhỏ cũng
chỉ vừa lòng bài tay, một vòng tròn tròn dùng khung viền mảnh, phía trên hình như lờ mờ là hình dạng một đôi uyên ương, lại mờ mịt không thấy
rõ.
”Chồng của ngươi, chắc là không biết thêu chứ?”
”Ừ.”
”Ngươi xem cái này, hình dáng cũng đã làm xong rồi, chỉ cần biết cách dùng kim khâu bình thường nhất, từng kim từng kim thêu vào là được rồi, rất đơn
giản, vừa học đã biết, dùng để tiêu khiển không còn gì tốt hơn, thêu
xong cũng có thể giống như bình thường thêu khâu gì đó ở lên áo gối.”
”Được, còn có kiểu dáng khác không?”
”Dĩ nhiên.” Người đàn ông lại lấy mấy cái, “Còn có chỉ thêu, ngươi chờ một chút, ta đi lấy.”
Lúc Mai Sóc đi ra, trong tay cầm một đống đồ lớn, ngước mắt nhìn trời,
không còn sớm, từ trấn trên Tây Hà trở về thôn Tây Hà cũng còn không có
ít đường, nàng nhanh hơn chút, nếu để cho Tiểu Xước chờ sốt ruột thì
không tốt.