Lâm Xước cúi đầu ngửi cháo trong chén, hạch đào và quả sung? Còn có một chút giống như là thịt vụn, hắn hớp một ngụm nho nhỏ, mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, vẫn không nhịn được nhíu sống mũi, A Sóc thật sự là trúng độc của những cuốn sách kia quá sâu, chờ trở về nhà, vẫn để hắn làm cơm tốt hơn.
Tuy là hương vị không được ngon cho lắm, hắn vẫn không nỡ lãng phí tâm ý của nàng, uống xong toàn bộ chén cháo. Nàng đi điêu khắc tượng gỗ rồi, hắn nhàn rỗi không có chuyện gì, ra ngoài dạo một chút tốt lắm.
Bụng hơi nhô lên, không lớn, nhưng mà loại cảm giác này rất kỳ lạ, hắn mở ra năm ngón tay phủ ở trên bụng của mình khẽ vuốt. Gió ấm áp phất qua, vén lên tóc, cũng phất lên vạt áo, hắn ngước mắt nhìn mặt hồ cách đó không xa, trong đầu cố gắng tưởng tượng một đứa bé béo núc ních, có mặt mày của nàng, lỗ tai của nàng, môi mỏng của nàng, kết quả đến cuối cùng, tất cả trong đầu lại đều là bóng dáng của Mai Sóc.
“Không biết gà trong nhà thế nào, tuy rằng để người ta chăm sóc, nhưng Tiểu Hoa đang ấp trứng, ta cũng có chút lo lắng.” Hắn đang từ từ đi dạo trên đất mềm còn cách bờ hồ một đoạn, cúi đầu, giống như là đang lầm bầm lầu bầu với bụng của mình, “A Sóc còn nói qua mấy ngày dây mướp đã cắm vào trúc vươn dây leo rồi.”
“Công tử.” Sau lưng xa xa truyền đến giọng nói oang oang, nhưng mà hắn không nghe được, vẫn còn đang vừa đi về phía trước, vừa lầm bầm lầu bầu, thuận tay uốn cong một cành hoa lau, “Công tử.” Âm thanh kia vang lên, lại dùng sức mà kêu một tiếng, hắn quay người lại, thì gặp hai chàng trai trẻ tuổi chạy chậm về phía hắn, mặc trên người la sam màu nhạt, nhìn qua rất là phú Quý.
Hắn kỳ quái đứng tại chỗ, hai chàng trai kia chạy chậm tới trước người hắn, “Là Lâm công tử sao?”
Hắn có chút sững sờ gật đầu một cái, một chàng trai trong đó tiến lên muốn kéo tay của hắn, “Theo chúng ta đến đây.” Đột nhiên, bộp được một một tiếng, thứ gì đó rớt ở giữa hai người, ba người đều cúi đầu nhìn.
“A.” Hai chàng trai kia phát ra tiếng the thé kêu thảm thiết, lui về phía sau vài bước, “Thật là buồn nôn, là, là chuột chết.”
Lâm Xước không biết làm sao giương mắt, “Tiểu Xác, tự mi ăn đi.” Sau đó quay đầu nhìn về phía hai chàng trai kia, chậm rì rì nói: “Thật ra thì đây không phải là con chuột, chỗ chúng ta gọi đây chuột nhảy, các ngươi không cảm thấy nó lớn hơn so với chuột sao?”
Hai chàng trai kia liếc nhau một cái, nhìn hắn như là nhìn quái vật, “Lâm, Lâm công tử, có thể đi được chưa?”
“Ta phải đi nơi nào?” Hắn vỗ vỗ thân thể bạch kiên điêu, bảo nó bay khỏi, hai chàng trai kia không dám đến gần hắn, “Đúng, đúng như vậy, có vị Tề đại nhân bảo chúng ta đến dẫn ngươi đi gặp thê chủ ngươi.”
***
Mai Sóc lui ra vài bước, thở dài thật lớn, cắm lưỡi dao mảnh trong tay trở lại, lấy ra cái giũa mài bóng ở góc cạnh chính đổi luân phiên trượt, đợi đến lúc làm xong toàn bộ, ánh nắng đã chiếu vào trong lương đình, nàng thẳng người lên quay người, lại phát hiện hai người hầu vốn canh giữ ở phía sau không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng, ngược lại đã biến thành hai cung thị, nàng thu dọn bọc quần áo đi xuống, hai cung thị này cùng nhau khom người hành lễ với nàng, “Mai Tam thiếu.”
Ở dưới ánh nắng to, Mai Sóc rùng mình một cái, “Chuyện gì?”
“Đế thượng mời người điêu khắc xong thì đến phòng khách đối diện.” Hai cung thị ở trước người của nàng tỏ ý muốn dẫn đường, nàng vẫn đứng không nhúc nhích, một người trong đó dùng tay làm dấu mời, “Đế thượng còn nói, Lâm công tử khẳng định rất vui mừng có thể gặp người ở đó.”
Nàng đột nhiên có một loại xúc động muốn chửi bậy, vác bọc quần áo lên, đi theo sau lưng hai cung thị này, băng qua mấy con đường nhỏ đá cuội giữa khóm hoa, hành lang uốn khúc phòng khách giữa hồ, bên cạnh bàn đá đứng một hàng cung thị, mà ở giữa ba người ngồi rõ ràng, một thân áo xanh, dây cột tóc xanh lá, không phải Tiểu Xước Nhi nhà nàng lại là người nào?
Bước lên hành lang, mơ hồ truyền đến tiếng cười nói của đàn ông, “Ngươi xem, cái này không phải đã tháo ra được rồi?”
Lâm Xước tháo xuống một vòng cuối cùng, một tay nắm chín cái vòng sợi đồng thau quấn quanh ở cùng nhau, một tay nắm cái cán, vừa nâng mắt, đúng lúc thấy nàng đi đến gần ở trên hành lang, hắn cong môi lên, muốn đứng dậy, lại bị Na Quý quân không dấu vết đè lại thân thể, một tay kêu cung thị đi lên, vài đĩa điểm tâm chồng chất ở trước mặt hắn, bốn năm cái tay người một khối muốn nhét vào trong miệng hắn.
Trên lan can bên cạnh phòng khách này, hai con bạch kiên điêu của hắn lại có thể đậu ở phía trên, Mai Sóc nhướng lông mày lên, họ là muốn làm cái gì?
Mai Sóc quỳ gối phía trước phòng khách, cung thị đã thông báo hai tiếng, Quý quân đứng lên, đi tới trước người của nàng, “Đều là người trong nhà, lại không có người ngoài ở đây, cũng không cần nhiều lễ nghi như vậy. Đế thượng, đúng không?”
“Đứng dậy đi.”
Mai Sóc đứng lên, thấy Lâm Xước đang bị người vây ôm đút bánh ngọt, nàng thu hồi ánh mắt nhìn Na Quý quân, “Quý. . . . . .”
“Ôi chao, nói không cần nhiều lễ nghi như vậy, mới nãy chính quân của ngươi còn đang nói chuyện hai con bạch kiên điêu kia với Bổn cung, thật là thú vị, Bổn cung thật sự là hâm mộ.”
“Quý quân gặp nhiều kỳ trân, làm sao lại có hứng thú gì đối với hai con chim bình thường này?”
“Vậy cũng chưa chắc.” Hắn thản nhiên xoay người lại ngồi xuống, một tay khoác lên cánh tay của Đông Phương Tuyển, mặt nàng không chút thay đổi, uống ngụm nước trà, “Ái quân coi trọng hai con bạch kiên điêu này, cũng không biết ngươi và chính quân của ngươi có chịu bỏ đi thứ yêu thích hay không.”
Mai Sóc liếc nhìn hai con bạch kiên điêu này, Tiểu Xác đang cúi đầu để ý lông vũ phần ngực bụng của mình, Tiểu Quy dường như đang nheo lại mắt dưới ánh mặt trời, giống như là đang ngủ gật, nói thật, thật sự phải cho, ngược lại nàng cũng không quan tâm lắm. Có điều, “Khụ, khụ.” Lâm Xước bị sặc bánh ngọt kia, liền ho khan mấy tiếng, lập tức có nước trà đưa đến khóe miệng, bèn khẽ ngửa đầu uống này nước trà cung thị đưa tới bên miệng hắn, nói không ra lời, chỉ trợn to mắt, kinh ngạc, đầu tiên là nghiêng đầu về bên phải nhìn một chút Na Quý quân, lại nghiêng đầu về phía bên trái nhìn một chút hai con bạch kiên điêu, cuối cùng vẫn nhìn Mai Sóc.
Nàng thở dài, làm sao hắn sẽ chịu?
“Đế thượng, Quý quân thật ra thì cũng không phải thật sự muốn cặp bạch kiên điêu này chứ?”
“Bổn cung là thích thật.” Đầy mặt hắn thành khẩn, “Có điều ngoài ra có thứ Bổn cung cũng rất thích.”
“Ta... Ta không ăn, không. . . . . .” Trong miệng Lâm Xước thật vất vả được trống không, lại bị người bắt đầu nhét bánh ngọt, Mai Sóc nhíu mày, Na Quý quân vỗ tay một cái, mấy cung thị lui xuống, mặt Lâm Xước hốt hoảng, rõ ràng muốn đứng lên nhưng không biết bị cái gì vướng chân, chỉ có thể vẫn ngồi như vậy.
Xem ra tiểu ngu đần này cho là thật, gấp thành như vậy, đáng tiếc bây giờ nàng không thể mở miệng nói cho hắn biết.
“Thật ra thì Tam thiếu nên đoán được Bổn cung thích gì.” Hắn nhìn phía sau nàng, Mai Sóc quay đầu lại, thì thấy Tề Minh dẫn theo hai người hầu nâng một tấm bình phong còn chưa hoàn thành đến gần, chỉ chế tạo ra được đường viền.
“Tam thiếu, xin mời?”
Hôm nay nếu nàng không khắc ra chút gì đó, chắc hẳn họ cũng sẽ không làm ra chuyện khác thường gì, có điều muốn hai người dẫn theo hai con chim ra đi nhẹ nhõm cũng là không thể nào. Nàng lại lưu lạc tới mức độ làm việc vì hai con điểu, nhưng tất cả lại là bảo bối của hắn.
Nàng buông xuống bọc quần áo trên lưng đi tới giữa hành lang uốn khúc, hồ nước nơi này rất trong suốt, núi giả lượn lờ, ở trong cảm nhận của nàng lại không cách nào so sánh với những hồ nước thiên nhiên kia, cây đao vốn có của nàng bày ra trên mặt đất, khi quay đầu lại thấy hắn đã đứng dậy, khẩn trương nhìn hắn.
Thật ra thì thời gian rất lâu, trong lòng vẫn có một loại nhớ nhung đang lên men, có lúc cầm đao hình như trong tay có loại cảm giác chộn rộn, nàng cầm lên hai cây đao dùng để đường nét, nhưng vẫn cúi đầu không hề cử động.
Gợn sóng trên mặt hồ Tây Hà vẫn luôn dập dờn trong đầu nàng, mang theo khói bếp mùi thơm lửa than, cuộc sống nàng muốn, cuộc sống cùng với hắn, không cần sáng lạng kinh thiên động địa, không có mười dặm hoa đào ráng đầy trời, không cần oanh oanh liệt liệt, chỉ muốn nước chảy đá mòn, cùng nhau nắm tay đến già.
Đợi đến lúc ta cũng không cầm được đao nữa, có phải là ta còn có thể muốn điêu khắc một tượng gỗ độc nhất vô nhị ở cõi đời này cho ngươi hay không?
Hoặc là, dùng cả đời này, nắm tay của ngươi, một đao nhỏ bé nhất không đáng nói đến giữa thế sự xoay vần trước mắt, rất mỏng lại vĩnh viễn sẽ không bị phai mờ.
Nàng thả hai cây đao này xuống, từ từ cầm lên một lưỡi dao nho nhỏ khác.
***
Mãi cho đến lúc ánh sáng mặt trời ngã về tây, Mai Sóc đứng lên, thân thể hơi chao đảo, trước mắt có chút toả ra đốm nhỏ, mồ hôi trong lòng bàn tay tuôn ra vô số, Đông Phương Tuyển và Na Quý quân đi tới phía sau nàng, chợt liếc mắt nhìn qua, trên bốn mặt bình phong này, giống như là một cảnh sắc thiên nhiên đẹp chạm rỗng, đó là hình ảnh dưới trời chiều, sóng nước trong veo trên mặt hồ, bên hồ thuyền bè rải rác lác đác, người đánh cá thu lưới trở về nhà tụ năm tụ ba đi trên đường nhỏ tới nông thôn, trong bụi hoa lau có thể thấy cò trắng chân dài đang đạp nước bay qua, bên ruộng từng cái ống khói của nhà nhỏ đều bay lên khói bếp lượn lờ, đàn ông dựa cửa ngóng trông thê về, phụ nữ vén ống quần, trong tay giơ mấy đuôi cá lên thật cao . . . . . .
Từ đầu tới đuôi nàng đều đang dùng đao mảnh điêu khắc, mỗi một đao đều là cẩn thận tỉ mỉ.
“Đế, Đế thượng, Quý quân, nhìn, nhìn mặt sau.” Tề Minh không dám tin cất giọng nói, Đông Phương Tuyển đi tới mặt sau bình phong này, hầu như không dám tin vào hai mắt của mình, nàng, nàng lại là điêu khắc một bức chạm rỗng hai mặt.
Lần này là hình ảnh Triều Dương sáng sớm mới lên, tất cả đều là hình ảnh phấn chấn tràn trề sức sống, xe trâu cày ruộng, giàn hoa leo dây, trong hồ tập trung thuyền đánh cá, túi lưới tung xuống, chim ưng biển đậu trên boong thuyền ngửa đầu nuốt cá. . . . . .
Đông Phương Tuyển nhìn trước sau mấy lần, có chút không nghĩ ra được rốt cuộc làm sao nàng khắc ra chạm trổ hai mặt này, rõ ràng đều là chạm rỗng, nhìn kỹ, giữa hình ảnh mơ hồ đều có hai tầng, mỗi một mặt mỗi một nét đều đi liền mặt khác tôn nhau lên mà thành.
Nàng xoay người lại, Mai Sóc chạy tới trước người Lâm Xước, tầm mắt đối diện với hắn, nhẹ nhàng nghiêng đầu ra hiệu hai con bạch kiên điêu kia xuống, “Chúng ta có thể đi được chưa?”
“Thật là khó mà tin rồi, chính là Cửu Hoàng Triêu Phượng, cũng hoàn toàn không thể so với cái này.” Na Quý quân tự lẩm bẩm đưa tay cẩn thận sờ bình phong này, giống như là sợ không cẩn thận đụng hư, “Mai Tam thiếu, cái này tên gì?”
Mai Sóc đang kéo Lâm Xước đi ra, đứng ở đó trước mặt tấm bình phong, khẽ cúi đầu nhìn hắn, “Ngươi nói xem?”
Hắn đón nhận tầm mắt của nàng, “Khói bếp ven hồ.”
***
“Ta mệt quá, ngủ một lát, đến nhà gọi ta.” Nàng ngồi ở trong xe ngựa, đầu đặt ở trên vai hắn, không bao lâu thì ngủ thiếp đi, Lâm Xước đưa tay gạt gạt tóc rơi trên trán nàng, “Ta hiểu ý của ngươi, thật sự, chúng ta sẽ cùng nhau, vẫn cùng nhau như vậy đến già.”
Nàng khẽ giật giật thân thể, bản thân hắn đưa tay móc ra miếng gừng mỏng từ trong bọc quần áo ngậm trong miệng, nhẹ giọng giống như là lẩm bẩm vuốt bụng nói: “Ngược lại thật ra ta đột nhiên nghĩ đến một cái tên, chẳng qua ta,“ lắc đầu một cái, “Vẫn là quên đi, ta có thể lấy ra tên gì được.”