Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Chương 52: Chương 52: Áo Sơ Mi Xanh Nhạt




Buổi sáng hôm nay Nghê Tử trải qua một ca phẫu thuật, đi xử lý xuất viện cho một số bệnh nhân, trong đó có cả chị Lý.

Khi chị Lý rời đi còn đang nhắc mãi về đứa cháu làm kiến trúc cho Nghê Tử nghe “Bác sĩ Nghê, em thật sự không suy xét cháu trai của chị một chút sao? Lớn lên rất tuấn tú, nếu em đồng ý, chị sẽ sắp xếp cho hai người ăn một bữa cơm, cho nhau cơ hội làm quen, được không?”

Nghê Tử treo ống nghe lên trên, đút hai tay vào túi áo blouse trắng, cười nói: “Chị Lý, cảm ơn chị, nhưng không cần đâu, em sợ làm chị thất vọng.”

“Sao lại sợ làm chị thất vọng?” Chị Lý nhìn người ở giường bệnh bên cạnh đang ấn vào khoang bụng của bệnh nhân để kiểm tra, làm mẫu cho thực tập sinh bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Cháu trai chị không thua vị bác sĩ Kiểm kia đâu.”

“... “

Nghê Tử còn không biết nên trả lời thế nào thì nghe thấy giọng nói của thực tập sinh đằng kia ——

“Bác sĩ Kiểm, anh không sao chứ?”

Kiểm Diệc chống mép giường giường bệnh, nghỉ ngơi một chút mới chậm rãi đứng thẳng nói: “Tôi không sao, cậu tới làm thử đi.”

Vừa lúc con gái chị Lý làm xong thủ tục xuất viện đi đến.

Nghê Tử đi cùng xuống lầu.

Lúc tới cửa tòa nhà khoa nội trú của bệnh viện, chị Lý còn đang nói: “Chị thấy bác sĩ Kiểm kia cũng không tồi, nếu không phải nha đầu này có bạn trai...”

“Mẹ...” Côn gái chị Lý vô cùng bất đắc dĩ kêu lên một tiếng.

“Được rồi được rồi, có kêu con chia tay, mẹ chỉ là tiếc hận một chút, người bác sĩ Kiểm có nhiều khả năng thôi.” Chị Lý thở dài, lại cảm tạ bác sĩ Nghê, sau đó mới đi.

Nghê Tử khoát tay sau lưng, nhìn người đi xa, vừa định quay đầu trở về, bỗng nhiên phía trước có một người đàn ông ôm một người phụ nữ mang thai vội vàng chạy tới.

Người đàn ông vừa nhìn thấy cô, liền chạy tới “Bác sĩ, bác sĩ... Con dâu tôi... Phải làm sao bây giờ?”

Nghê Tử cũng không kịp xem xét tình hình, vội vàng đưa người đi cấp cứu, nói: “Trường hợp này chú nên gọi số 120, tự mình đưa đến đây sẽ làm chậm cơ hội chữa trị, trên đường kẹt xe thì phải làm sao bây giờ?”

Người đàn ông vừa “Trời ơi” trả lời vừa chạy.

Nghê Tử giao người cho các bác sĩ và y tá ở đằng kia, đi theo sau còn có một hai giường bệnh từ cửa đưa vào, vội vàng hướng vào trong.

Khi trở lại văn phòng, Kiểm Diệc cũng đang ở bên trong, Nghê Tử nhìn anh hơi cúi người, tay vịn lên mép bàn, nghe thấy tiếng mở cửa, vội đứng thẳng người.

Nghê Tử chậm rãi đi tới, vừa thấy sắc mặt anh không tốt liền nhanh chóng chạy tới đỡ lấy anh “Sao vậy? Đau eo?”

Kiểm Diệc bày ra một vẻ mặt thiện giải nhân ý [1], mặt quật cường yên lặng thừa nhận, nói: “Anh không sao...”

[1] Thiện giải nhân ý - 善解人意: Người tâm lí, tinh ý, hiểu lòng người.

Nghê Tử: “... Được rồi, ngồi nghỉ ngơi đi.”

Kiểm Diệc: “... “

Nghê Tử rót cho anh một ly nước, hỏi: “Hai ngày này anh có bôi thuốc không?”

Kiểm Diệc không trực tiếp trả lời, mà quay đầu lại nói: “Anh thấy em hình như không có vẻ muốn để ý tới bộ dáng của anh.”

“Tôi mặc kệ anh và anh có bôi thuốc không thì có liên quan gì?” Nghê Tử hỏi.

“Anh không thể kêu Đường Sở giúp anh bôi thuốc.” Kiểm Diệc nhìn cô nói.

“Cho nên, hai ngày nay anh không bôi thuốc?” Nghê Tử bất giác nhíu mày.

“Ừm.” Anh lại còn gật đầu thừa nhận.

Nghê Tử chỉ cảm thấy người này càng ngày càng kỳ cục!

Nghê Tử: “Tôi có thể mắng anh được không?”

Kiểm Diệc: “Hoan nghênh.”

Sau đó, Nghê Tử vội vàng đưa anh đến khoa chỉnh hình, đưa anh qua đó thuận tiện xem một số loại thuốc gì đó một chút.

Tuần tới là sinh nhật của chủ nhiệm Lý, theo ý của viện trưởng Cố, là mời chủ nhiệm Lý ăn một bữa cơm, thuận tiện mời một số người trẻ tuổi trong bộ phận của mình tụ tập lại, bởi vì giờ làm việc của bệnh viện luôn không cố định nên liền định ở buổi tối hôm nay, tình hình hôm nay cũng không bận lắm.

Buổi tối sau khi kết thúc công việc, ngoại trừ một vài đồng nghiệp trực ca đêm, tất cả đều đi.

Nghê Tử không muốn tham gia vào những dịp như vậy, nhưng nhân vật chính đêm nay là sư phụ của mình, thân là đệ tử duy nhất của lão nhân gia, không có mặt dự tiệc sinh nhật, coi như bất hiếu.

Viện trưởng Cố đặt trước một căn phòng lớn trong nhà hàng, giữa trưa đến tòa thị chính một chuyến, buổi tối trực tiếp đi thẳng qua.

Chủ nhiệm Lý lái xe đến cổng bệnh viện, đón Nghê Tử và Kiểm Diệc lên xe.

Nghê Tử phía đây có bằng lái xe, nhưng do chểnh mảng luyện tập, nên kỹ năng lái xe của cô không được thành thạo, Kiểm Diệc mới từ Mỹ trở về, về nước vẫn luôn ở trong trạng thái bận rộn, bằng lái vẫn chưa thi, cho nên xe này, chỉ có thể là chủ nhiệm Lý tự mình lái.

Tới nơi, Nghê Tử vội vàng đưa quà, nói: “Sư phụ, sinh nhật vui vẻ.”

Chủ nhiệm Lý nhận món quà liền hỏi: “Đưa quà gì vậy?”

Nghê Tử nói: “Mắt kính.”

“Mắt kính?” Chủ nhiệm Lý lấy đồ ra, đóng gói còn làm rất ra vẻ, mặt trên còn thắt một chiếc nơ bướm màu hồng.

Ông mở hộp quà ra, trên tay cầm một chiếc hộp vuông vức, khí thế hơn, rồi mở nắp hộp ra, quả nhiên bên trong có một cặp mắt kính nằm trong đó, lấy ra nhìn, là một bộ gọng kính “Vi sư chính trực tráng niên, trẻ trung khoẻ mạnh, đây là tọa hình cổ quái gì đây!!”

“Cái này gọi là cổ điển” Nghê Tử không nói nên lời “Cái gì mà cổ quái, thầy xem nó đoan trang ưu nhã như thế nào? Như vậy có thể che giấu một chút lệ khí trên người thấy, làm thầy có vẻ ổn trọng, hơn nữa đây vẫn là một thương hiệu lớn trong nước, phù hợp với thân phận của thầy.”

Chủ nhiệm Lý: “Tôi đây tuổi tác cũng không có lớn đến nỗi phải mang kính viễn thị!”

Nghê Tử: “Thầy nhìn cho rõ, đây là kính cận...”

Chủ nhiệm Lý xem đi xem lại vài lần, cất đồ đạc đi, sau đó nhìn về phía Kiểm Diệc ở ghế phụ.

Kiểm Diệc đem quà đưa cho ông “Chúc chú sinh nhật vui vẻ.”

Chủ nhiệm Lý đối với mọi phương diện của Kiểm Diệc đều cực kỳ hài lòng, cũng cực kỳ coi trọng khả năng chọn quà của anh, không khỏi mong chờ một chút nữa, ý cười tràn đầy mà nhìn túi giấy trong tay, hỏi: “Đưa quà gì vậy?”

Kiểm Diệc nói: “Cà vạt.”

Chưa kịp nhìn thấy quà, chủ nhiệm Lý đã lộ ra nụ cươi hài lòng tỏ vẻ khen ngợi, sau đó nhìn thoáng qua cái chiếc hộp vuông kia, rất là kinh hỉ, nói: “Phù hợp với khí chất ưu nhã của chú.”

Xuất phát từ tò mò, Nghê Tử nghiêng người lại gần muốn nhìn một cái, đồ vật đã được cất đi...

Phòng viện trưởng Cố đặt, huống chi là vì Lý trưởng lão công thần bệnh viện đặt, không cần nói cũng biết xa hoa khí phái, cho dù có thực dụng hay không, sự phô trương và thành ý mới là quan trọng nhất.

Chủ nhiệm Lý mang theo các đệ tử cùng với các thực tập sinh chủ chốt của mình đến hiện trường, những người bên trong hầu như đều đã đến đông đủ, ngoại trừ viện trưởng Cố còn chưa tới.

Nghê Tử và Kiểm Diệc ngồi ở hai bên trái phải của chủ nhiệm Lý, nhìn qua giống như là phụ tá đắc lực, chủ nhiệm Lý rất hài lòng, rất cao hứng.

Đợi khoảng năm phút, viện trưởng Cố tới.

Mọi người đứng dậy long trọng nghênh đón, viện trưởng Cố rất là hưởng thụ, cười ha hả đi vào, nói: “Ngồi xuống đi ngồi xuống đi, xin lỗi mọi người, tôi đến trễ.”

Viện trưởng Cố trông rất trẻ, mặc vest đi giày da, thân hình cao ráo, bảo dưỡng vô cùng tốt, đi theo sau ông là một nam một nữ, nam thì tuấn soái, nữ thì dịu dàng, để ý kỹ sẽ thấy, ba người này thần thái có chút giống nhau.

Chủ nhiệm Lý trộm nói: “Tên kia nhìn qua cũng chỉ hơn thầy vài tuổi mà thôi.”

Nghê Tử: “... “

Viện trưởng Cố trực tiếp đi tới chỗ chủ nhiệm Lý, duỗi tay nhận hộp quà mà Cố Vân Lan đưa qua, nói: “Lý trưởng lão, nhất đẳng công thần của bệnh viện chúng ta, sinh nhật vui vẻ.”

Chủ nhiệm Lý rât thích nghe loại lời nói này, không khỏi nhếch khóe miệng “Không dám nhận không dám nhận, viện trưởng muốn nói như vậy, các chủ nhiệm bộ phận khác sẽ không vui.”

Nghê Tử, người hiểu rõ niệu tính [2] của sư phụ nhà mình, trong lòng khinh thường ——

[2] Niệu tính - 尿性: Phương ngữ Đông Bắc, nghĩa là một người có tính cách và tính khí khác biệt.

Không dám nhận? Trong lòng ông hẳn đã hạnh phúc nở hoa rồi nhỉ?

Viện trưởng Cố chỉ nghĩ ông là khiêm tốn, sau đó nói: “Vân Lan, còn nhớ chủ nhiệm Lý không?”

“Không dám quên, chủ nhiệm Lý là ân sư của Vân Lan” Cố Vân Lan cười đến gần, đưa tay về phía chủ nhiệm Lý “Thưa thầy, đã lâu không gặp.”

“Vân lan có tiền đồ” Chủ nhiệm Lý duỗi tay bắt tay với anh ta một chút “Nghe nói ở nước ngoài phát triển rất ốt, sao lại trở về rồi?”

Nghê Tử nghe được hai chữ “Ân sư”, theo bản năng liền nghĩ hắn là đệ tử cũ của... Chủ nhiệm Lý? Nói đúng ra chính mình phải gọi anh ta một tiếng sư huynh.

Viện trưởng Cố cũng giới thiệu cô gái phía sau “Đây là con gái nhỏ, từ nhỏ đã ở nước ngoài, cũng là vừa mới trở về.” Sau đó chỉ vào người thanh niên phía sau chủ nhiệm Lý, nói: “Người này chính là ba đã nói trước với các con, Kiểm Diệc, bác sĩ Kiểm, cũng vừa trở về nước cách đây không lâu.” . truyện teen hay

Kiểm Diệc chắp tay sau lưng đứng bên cạnh chủ nhiệm Lý, khóe miệng nở nụ cười như có như không, hơi chút cúi người, nói: “Hân hạnh.”

Cố Vân Lan ánh mắt ẩn ý ở trên người anh đánh giá một chút, đưa tay ra “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Kiểm Diệc cũng phải vươn tay đáp lại: “Nói quá lời, không dám nhận.”

Viện trưởng Cố vội vàng đẩy con gái qua “Vân Vi, lại đây, làm quen với bác sĩ Kiểm.”

Cố Vân Vi rất hào phóng đi tới, có vẻ rất có hứng thú “Trước đây em có nghe ba em nhắc tới bác sĩ Kiểm, em còn khá tò mò, hôm nay gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Nghê Tử ở phía sau chủ nhiệm Lý, không khỏi nhìn vẻ mặt của Kiểm Diệc, vừa nhìn sang thì đột nhiên bị sư phụ của mình đẩy ra ngoài...

Chủ nhiệm Lý không cam lòng để đệ tử của mình bị xem nhẹ, đồng thời cũng tức giận không tranh, hai má rục rịch, cư nhiên lại tránh ở sau lưng ông, nha đầu không có tiền đồ này!

Cho nên, Nghê Tử thật sự vô cùng không thích trường hợp này, cô chỉlà một bác sĩ nhỏ thức đêm chăm chỉ mỗi ngày để được thăng chức mà thôi, trường hợp này cô không biết phải ăn nói như thế nào, dễ thành trò cười.

Nghê Tử mặc quần áo tương đối bình thường, cũng không có trang điểm, sau một ngày làm việc, ấn đường sáng bóng, cô cảm thấy chính mình giờ khắc này căn bản không thể làm bất cứ điều gì, vì thế có vẻ có chút chật vật, cười cười nói: “Mọi người, buổi tối tốt lành...”

Chủ nhiệm Lý: “... “

Cô vừa nói, đã thành trò cười...

Cố Vân Vi dẫn đầu “Phụt” cười ra tiếng, nhưng bị tiếng ho khan của Cố Vân Lan nhắc nhở mới dừng tiếng cười.

Kiểm Diệc hộ thực đích tâm lập tức nhảy ra, nói: “Bác sĩ Kiểm hôm nay phẫu thuật cả ngày, nên có lẽ mệt lắm rồi.”

Chủ nhiệm Lý cũng nói: “Tiểu đệ tử này của tôi trước nay không quá thích ứng với những trường hợp như này, cả ngày chỉ biết đến bệnh nhân, phẫu thuật, một lòng một dạ toàn đặt hết tâm tư vào lĩnh vực chuyên môn.”

“Học trò của chủ nghiệm Lý?” Cố Vân Lan có chút ngạc nhiên “Hy vọng trong tương lai, Cố mỗ có thể may mắn nhìn thấy kiến thức hơn người của bác sĩ Nghê.”

“Nào có, không dám nhận.” Nghê Tử vô cùng không có tiền đồ mà cảm thấy nơm nớp lo sợ.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.