Ở bệnh viện, một ngày làm việc gần như là lặp đi lặp lại.
Nghê Tử trước kia liều mạng, nhưng dường như bên trong sự liều mạng ấy có chút mù quáng.
Tại sao phải làm bác sĩ? Tại sao lại muốn cứu người?
Con người ta khi nhìn nhiều thứ từ xa thường không tìm ra được đáp án, mà chỉ có người lạc vào trong cảnh vật, có kinh nghiệm, ít nhiều cũng có thể làm được, vì thế mới có đáp án.
Cô đã chứng kiến một số cuộc sinh ly tử biệt, cũng nhìn thấy một số niềm vui lớn, vui buồn tan hợp thế gian cũng coi như tràn đầy cảm xúc.
Trong suốt nửa đời người của cô, cô vẫn luôn rất nỗ lực, mặc dù không có giác ngộ tư tưởng cao thượng như “Tôi sinh ra là để cứu người, mang lại lợi ích cho xã hội loài người”, nhưng ít ra cũng có ý nghĩ “Ốm đau xâm nhập sinh mệnh con người, tôi sẽ vì sự an toàn của môi trường mà tôi sống mà khiêu chiến với nó” bên trong.
Nói chung, điểm khởi đầu khi làm công việc này dù sao cũng phải cảm thấy hứng thú đối với lĩnh vực này mới có thể nguyện ý liều mạng.
Nghê Tử qua loa ngầm đưa kết luận như thế.
Ít nhất hôm đó khi đưa chị Lý xuất viện, nhìn cô ấy khỏe mạnh bước ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của cô rất tốt, cứ như hoa nở đúng hẹn.
Nghê Tử khó khi viết một cuốn nhật ký, viết xong còn thưởng thức một lúc, cô định gửi một bản qua cho Thầm Thư, để cô ấy cũng có thể thưởng thức tinh thần đáng quý cua cô một chút.
Nàng viết trong phần kết: Bây giờ là hai giờ sáng, hy vọng sáng mai cậu sẽ nhìn thấy từng câu từng chữ đều lộ ra sự tươi mát thoát tục này, thú vui tao nhã khi viết nhật ký, cậu có thể coi nó như món ăn tinh thần cả ngày hôm nay của cậu.
Kiểm Diệc ngồi ở bên máy tính, xem qua nhật ký, nói: “Em cũng biết bây giờ là hai giờ sáng sao?”
Nghê Tử nhíu mày liếc anh một cái, rất là bất mãn “Sao anh lại nhìn trộm nhật ký của em?”
Cái gọi là nhật ký này hiển thị trên màn hình, trải ra trước mắt anh, anh có thể không xem sao?
Đêm nay là Nghê Tử trực ca đêm, Kiểm Diệc xem như là... Nhàn rỗi không có việc gì làm, cô trắng đêm không thể ngủ, vì thế đi cùng mấy người cũng trực ca đêm khác.
“Anh sẽ mua đồ ăn khuya cho em, em muốn ăn gì?” Kiểm Diệc đứng dậy nói, thấy trà Ô long trong ly của cô đã cạn, vì thế anh thêm một ly nước ấm vào cho cô.
“Cháo đi.” Nghê Tử chú tâm vào cuốn nhật ký trên tay, mở miệng phân phó: “Thêm một ly trà sữa, nếu không có trà sữa thì sữa chua, muốn cái đông lạnh, xem có vị nho không.”
Kiểm Diệc: “Tuân chỉ.”
Nghê Tử: “... “ . Ngôn Tình Tổng Tài
Ngay sau khi Kiểm Diệc rời đi, Nghê Tử liền nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, vội vội vàng vàng bỏ cuốn nhật ký xuống đi đến phòng phẫu thuật.
Sau nửa đêm lại vô cùng thần kỳ không có tình huống ngoài ý muốn gì, Nghê Tử ăn xong cháo, nằm xuống bàn định nhắm mắt một chút, bồi dưỡng tinh thần, không ngờ khi nhắm mắt lại, mí mắt nặng trĩu như sắt, nặng đến mức không mở ra được.
Trước khi đi ngủ, cô tự hỏi liệu Kiểm Diệc có phải đã cho thuốc mê của người Mông Cổ vào cháo không...
Khi tỉnh lại, trời đã sáng. Hơn nữa cô đang nằm trên giường trong phòng trực.
Nghê Tử ngây ra.
Thật đáng sợ, không biết mình bị ôm lên giường khi nào, nếu anh làm gì với chính mình...
“Yên tâm đi, muốn làm gì em thì cũng phải suy xét thời gian địa điểm” Kiểm Diệc rót cho cô một ly nước ấm “Chuyện quan trọng như vậy, ít nhiều cũng có chút chú ý.”
“Sao phải chú ý?” Nghê Tử cầm cái ly, không biết xấu hổ mà cười “Yêu cầu trai giới tắm gội sao?”
Không nghĩ tới anh lại gật đầu, nói: “Ừm, như vậy mới có thể khai đàn tố pháp tốt nhất.”
“Rất có nghi thức.” Nghê Tử mỉm cười, cảm giác nội tâm xấu hổ mỏng manh vì những lời nói của anh, hoàn toàn tan thành mây khói.
“Nghi thức rất quan trọng, dù sao thì chuyện này liên quan đến ——” Anh dừng lại đầy ẩn ý, rồi nói: “Sự trong sạch của em.”
Sự trong sạch của cô...
Sáng tinh mơ nhất định phải thảo luận đề tài phong tao [1] như này sao?
[1] Phong tao - 风骚: lẳng lơ; lẳng; làm đỏm; làm dáng; lả lơi hoặc phong cách phù phiếm, khoa trương, cụ thể như là ăn mặc hoa lệ, rực rỡ hoa lá cành, cách xử sự có phần như diễn kịch.
Nghê Tử nghiêm trang nói: “Bệnh viện là nơi linh thiêng, biến thái.”
Kiểm Diệc: “... “
Buổi trưa, Nghê Tử đến khoa sản giúp một tay, khi trở về ở quầy lễ tân xin một ly nước.
Cô y tá ghé vào trên quầy, nói một cách thần bí: “Tôi nghe nói khoa phẫu thuật tim mạch có một anh chàng đẹp trai mới đến.”
Nghê Tử uống nước xong, cười nói: “Đẹp trai cũng sẽ bị bệnh, cô cho rằng đẹp trai sống dựa vào tiên khí sao?”
“Không phải, ý tôi là, bên đó có một bác sĩ đẹp trai tới.” Cô y tá vừa nói vừa kích động “Tính tình rất tốt, không lạnh lùng như bác sĩ Kiểm.”
Nghê Tử cười thầm trong lòng, mặc dù bao nhiêu năm qua, khí lạnh trên người Kiểm Diệc đối với anh vãn luôn như hình với bóng không thể tách rời.
Cô y tá nói tiếp: “Nghe nói là bác sĩ du học về.”
Bác sĩ du học?
Sử dụng từ ngữ này để trở lại nguyên bản bầu không khí xã hội cũ à?
Nghê Tử hỏi: “Anh ta đi du học ở đại dương nào nào?”
Suy cho cùng, cũng có bốn đại dương: Thái Bình Dương, Đại Tây Dương, Ấn Độ Dương và Bắc Băng Dương.
“Quản anh ta du học nước nào làm gì, tóm lại cũng đã về nước rồi.” Cô y tá không thèm quan tâm.
Đầu năm nay, giới tinh hoa từ nước ngoài về đều thích chạy đến bệnh viện nhỏ sao? Đây là phong tục nước ngoài sao?
Nghê Tử cạn lời, mỉm cười rời đi.
Kiểm Diệc mới từ phòng chăm sóc đặc biệt đến, thấy cô bước đi nhẹ nhàng, đoán rằng cô hẳn là có chuyện vui muốn chia sẻ.
Nghê Tử nhìn thấy anh, tâm trạng rất tốt, không có chuyện gì quan trọng muốn nói, vì thế tùy tiện chọn chuyện tọc mạch mà cô vừa mới biết được, nói: “Nghe nói có một bác sĩ đẹp trai đến khoa phẫu thuật tim mạch.”
Kiểm Diệc trong tay vài tờ báo cáo bệnh lý, nhìn sang hỏi: “Chuyện này đáng để em vui vẻ vậy sao?”
“Có rất nhiều chuyện làm em vui vẻ, ví dụ như hôm nay mặt trời đặc biệt sáng.” Nghê Tử chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Đi thôi.” Khi Kiểm Diệc đi ngang qua cô, bả vai đụng cô một chút, nói: “Ăn cơm.”
Nghê Tử bị bờ vai của anh nhẹ nhàng đẩy theo, thân thể nghiêng sang một bên.
Cô nhớ rõ trước đây anh cũng làm loại chuyện nhàm chán như vậy...
Khi đến nhà ăn, Nghê Tử mới biết được người được gọi là “Bác sĩ du học”, chính là chỉ Cố Vân Lan.
Anh ta đang trò chuyện rôm rả với một nữ bác sĩ cùng khoa, cứ như gặp được tri kỷ, đề tài nói chuyện không ngừng
Tại sao hình ảnh này lại quen đến vậy?
Đúng rồi đúng rồi, hôm sinh nhật chủ nhiệm Lý, anh ta cũng dùng biểu cảm giống như vậy nói chuyện phiếm với cô.
Nụ cười nhàn nhạt, không thân không sơ, khiến người khác cảm thấy anh ta là người lịch sự nhiệt tình.
Kiểm Diệc ý vị không rõ mà nhếch môi cười với cô, gắp cho cô mấy miếng thịt.
Bàn của Cố Vân Lan cách bàn của Kiểm Diệc không xa, nghe kỹ còn có thể nghe được một câu: “Cố mỗ rất vui khi được làm đồng nghiệp với bác sĩ Dương, sau này chúng ta có khả năng sẽ trở thành đồng nghiệp, tôi rất mong chờ điều đó.”
Nghê Tử cảm thấy... Những lời này bất kể là giọng điệu hay câu văn thì câu này sao nghe có chút quen quen?
“Tôi rất vui vì tối nay có thể làm gặp được bác sĩ Nghê, sau này chúng ta có khả năng sẽ trở thành đồng nghiệp, tôi rất mong chờ điều đó.”
Đêm đó khi Cố Vân Lan nói những lời này, Kiểm Diệc cũng ở bên cạnh nghe.
Nghê Tử ngẩng đầu nhìn Kiểm Diệc một cái, vì thế anh lại gắp mấy miếng thịt qua cho cô.
Vết bầm trên eo Kiểm Diệc gần như đã không nhìn thấy, cơn đau eo dường như cũng không tái phát nữa, vì vậy Nghê Tử cũng mặc định rằng vết thương ở eo của anh đã lành.
Buổi tối tan làm tương đối sớm, đương nhiên cũng là sau khi trời tối.
Kiểm Từ gọi điện nói muốn cùng nhau đi ăn, Kiểm Từ đã bỏ nhà đi được hai tuần rồi, vì bệnh viện bận rộn, nên cô cũng không có thời gian ra ngoài gặp em ấy.
Trên đường đi, Nghê Tử đã điện thoại cho Kiểm Từ.
“Em có muốn nói chuyện với anh trai em một chút không?” Nghê Tử cầm điện thoại, liếc sang Kiểm Diệc bên cạnh một cái, đúng lúc anh mới lấy một điếu thuốc ra, chưa kịp châm lửa đã bị Nghê Tử cướp lấy.
“Không có, em không nói với anh ấy, tiện thể chị thông báo cho anh ấy.” Kiểm Từ nghĩ nghĩ, tức giận nói: “Tối nay anh ấy mời khách.”
Nghê Tử ném điếu thuốc vào thùng rác, đi bộ trở lại “Chị biết rồi, vẫn là nhà hàng lần trước đúng không?”
Kiểm Từ nói chuyện thất thần, chậm nửa nhịp mới đáp: “... Đúng vậy, vẫn là Hương Lệ Các kia.”
Sau khi Nghê Tử cúp máy, không cần nghĩ ngợi mà duỗi tay sờ túi quần tây của Kiểm Diệc, muốn tìm những điếu thuốc còn sót lại.
Kiểm Diệc nắm lấy hai tay cô, nói: “Đừng như vậy ——” Nói còn chưa dứt lời, đã thở dài trước, sau đó mới tiếp tục nói: “Phóng đãng bất kham.”
Nghê Tử ý thức ra, hành động vừa rồi quả thật...Có chút phóng đãng, ngẫm lại lại cảm thấy buồn cười “Em không coi anh là người ngoài.”
Kiểm Diệc kéo cô không chịu buông ra, vừa đi vừa nói: “Đúng vậy, em là vợ của anh.”
“Đừng kéo thêm đề tài nữa, không phải không hút thuốc lá sao?” Nghê Tử còn muốn lục soát túi quần của anh.
“Sau khi trở về bị em làm cho tức giận sẽ hút hai khẩu” Kiểm Diệc bước đi chậm rãi nói: “Không phải có câu nói, thất khiếu bốc khói [2] sao?”
[2] 七窍生烟: giận sôi máu; tức sùi bọt mép; thất khiếu bốc khói (ví với sự bực tức quá mức).
Nghê Tử: “Uống mực Tây mấy năm, nói chuyện quả nhiên cợt nhả...”
Kiểm Diệc: “... “
Hai ngày nữa Kiểm Từ sẽ trở về, học kỳ sau là năm ba, cần phải về trước để chuẩn bị khai giảng.
Tối nay Kiểm Từ muốn uống một chai rượu vang, cô nàng uống hết 2/3 ly rượu, sau đó liền có chút say, rượu vào khổ tâm, nỗi buồn từ đó mà ra, ôm Hà Mục Dương kêu khóc: “Em không muốn rời xa mọi người!! Không muốn không muốn!!”
Nghê Tử cũng rất áy náy, tiểu Từ tới đây nhều ngày như vậy, cô lại không tìm được thời gian để đi chơi cùng em ấy.
Hà Mục Dương vỗ lưng Kiểm Từ, trong lòng không nỡ, không kìm được cũng rơi lệ tung hoành, hốc mắt ướt át mà nhìn người anh ruột bên cạnh, thái độ của anh như việc này không liên quan đến mình, khiến Hà Mục Dương càng thêm u sầu sợ hãi rút lui.
Kiểm Diệc đành phải kéo Kiểm Từ lại, cũng ôm cô nàng một cái “Được rồi, không phải hai ngày nữa mới về sao?”
Kiểm Từ còn lại hai dòng nước mắt, khóc đến hô hấp ngắt lời, mới nói thẳng “Em buồn... Trước, ngày trở về có thể nhẹ bớt... Nấc ~ gánh nặng...”
Đúng là uống say rồi, ngày thường chưa bao giờ thấy em ấy như vậy.
“Lúc khóc đừng nói chuyện.” Kiểm Diệc lau nước mắt cho cô nàng “Hôm qua mẹ có gọi điện thoại đến, hai ngày nữa em về nhớ báo giờ xuống máy bay cho mẹ.”
“Biết rồi...” Kiểm Từ quả thực buồn đến mức không kìm được mình.
Kiểm Từ uống say liền khóc, khóc mệt thì lăn ra ngủ.
Lúc trở về, suy xét đến việc ngày mai bọn họ còn phải làm việc cả ngày, không thể chăm sóc Kiểm Từ, huống hồ cũng không thời gian tan làm về nhà không rõ ràng, vì thế Kiểm Diệc lại giao cô nàng cho Hà Mục Dương.
Hôm Kiểm Từ trở về, Kiểm Diệc tranh thủ thời gian đến sân bay tiễn cô nàng, phòng đi mất hai người, Nghê Tử cuối cùng vào phút cuối đuổi tới.
Khi đến nơi, đã gần đến giờ cô nàng làm thủ tục kiểm tra an ninh.
Kiểm Từ ôm từng người một, lúc ôm Nghê Tử, lại vừa khóc vừa nói: “Em và mẹ em, rất mong chờ hai người trở về...”
Nghê Tử cảm thấy buồn cười, xoa đầu trấn an cô nàng.
Cuối cùng Kiểm Từ kéo mai mối côn, bước một bước lưu luyến, bước hai bước thì quay đầu lại, không biết là ai gọi: “Anh trai.”
Kiểm Diệc đang định bước tới trấn an cô nàng hai câu, dù sao cũng là em gái ruột, không ngờ Hà Mục Dương lại xông tới trước, sau đó anh nhìn hai người cách đó không xa ôm nhau khóc, ôm nhau khóc ròng...
Đương nhiên cũng không khoa trương như vậy, nhưng lúc đó trong đầu Kiểm Diệc nhảy ra câu “Ôm nhau khóc ròng” này.
Nghê Tử bị cảm động rối tinh rối mù, cô đoán bản thân mình đã lớn tuổi, cảm xúc dễ bị ảnh hưởng.
...
Buổi tối tan làm về đến nhà, đã gần 10 giờ.
Sau khi Nghê Tử tắm rửa xong đi ra, đang suy nghĩ có nên đi xem vết thương ở eo của anh hay không, đang do dự không biết có nên đi hay không, anh liền tới đây gõ cửa.
Anh đặt tay lên khung cửa, khi cô mở cửa, mỉm cười với cô
“Đã trễ vậy rồi anh đến đây làm gì?” Nghê Tử cảm thấy gần đây anh âm dương quái khí, liền mở cửa cho anh vào trước.
“Bồi · ngủ.” Anh nói.
Nghê Tử đặt một tay lên nắm cửa, cân nhắc có nên cho anh bắn ra ngoài để giữ gìn trong sạch hay không.
...
*Tác giả có lời muốn nói: Kiểm ca... Thật cợt nhả...
Đã có người hỏi về vấn đề lái xe, vậy nói đơn giản một chút: Sắp rồi.