Bệnh viện không có nhiều ngườ, Nghê Tử giúp Kiểm Diệc đăng ký rồi ngồi trên hàng ghế chờ, phía trước chỉ có hai dãy số.
Máu trên mu bàn tay và lòng bàn tay của Kiểm Diệc đã khô, tay trái vẫn luôn ấn vào vết thương, lòng bàn tay và mu bàn tay đỏ sẫm, lòng Nghê Tử lo lắng, như đứng trên đống lửa, ngồi dưới đống than, rất sợ cậu sẽ ngất.
Cuối cùng, khi bác sĩ kêu vào, cô đứng dậy trước cậu.
Kiểm Diệc không có vẻ gì là vội vàng, nhìn vết thương của mình như thể cậu là người ngoài cuộc.
Khi cậu vừa bước vào phòng khám, nữ bác sĩ nhìn cậu đi tới, chưa kịp hỏi thì thấy trên người cậu bê bết một vũng máu, cô ấy liền vội vàng kéo cậu đi vào bên trong hành lang.
Nghê Tử nhìn sắc mặt bác sĩ tựa hồ không đúng, cũng đi theo.
Nữ bác sĩ đem cậu đến một phòng tư vấn khác, yêu cầu bác sĩ bên trong rửa sạch vết thương, lẩm bẩm: "Bị thương thì phải nhanh chóng xử lý, còn chờ gì nữa? Miệng vết thương đã thâm như vậy, chờ máu chảy thành sông mới xử lý hay sao?"
Kiểm Diệc không nói lời nào, bác sĩ lại dạy thêm vài câu rồi xoay người đi ra ngoài.
Sau khi nữ bác sĩ đi ra, nhìn thấy Nghê Tử ở ngoài cửa, nhíu mày hỏi: "Em là gì của cậu ấy?"
Nghê Tử: "Em là..."
"Bạn gái?" Nữ bác sĩ vẻ mặt hiểu rõ biểu nói "Cậu ấy chảy máu nhiều như vậy, sao em không biết cấp cứu cầm máu? Người trẻ tuổi bây giờ có cần khoát hở một tí là tự tử không?"
Nghê Tử im lặng nửa ngày, cuối cùng gật đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi, em lần sau sẽ chú ý."
Nữ bác sĩ trừng mắt "Lần sau? Em còn mong lần sau cậu ấy bị thương, đền bù sai lầm với em?"
Nghê Tử cười gượng nói: "Không có lần sau."
Nữ bác sĩ cũng ngừng cằn nhằn, phía sau còn có rất nhiều bệnh nhân chờ khám bệnh, cô ấy thở dài thườn thượt rời đi.
Nghê Tử cũng đi theo sau thở dài, đi vào phòng khám, nam bác sĩ bên trong đang lau vết thương cho Kiểm Diệc.
Vết máu trên người vừa được lau sạch, vết thương lại bắt đầu chảy máu, nam bác sĩ cầm một lọ thuốc phun lên vết thương vài cái, rồi tiếp tục rắc một ít bột cầm máu.
Nam bác sĩ vừa bôi thuốc cầm máu, vừa nghiêm giọng hỏi: "Sao lại bị thương như vậy? Đây có phải do dao trái cây gây ra không? Xuống tay rất mạnh! Đánh nhau với ai đó à?"
Kiểm Diệc cũng lười bao biện, không nói một lời, thái độ cam chịu.
Nghê Tử đứng phía sau Kiểm Diệc, thấy sắc mặt của bác sĩ càng lúc càng lạnh nhạt, chưa kịp mở miệng giáo dục, cô đã chạy nhanh nói: "Chúng em cãi nhau!"
Hiện tại bác sĩ đều dễ nổi giận như vậy sao?
Bác sĩ sửng sốt một lúc, ngẩng đầu nhìn cô, lập tức hiểu ra "Hai em cãi nhau? Sao lúc ấy em không trực tiếp cầm rìu chặt đứt tay cậu ấy luôn đi? Cho chừa cái tật hở tí lại tự làm mình bị thương, người trẻ tuổi không cần tức giận như vậy!"
Nghê Tử không ngừng mỉm cười "Đúng, đúng, anh nói rất đúng."
Trong lúc bôi thuốc, nam bác sĩ không quên làm công tác tư tưởng: "Thanh niên trẻ tuổi thì phải văn minh lịch sự, có chuyện gì không thể nói một câu đường hoàng hay sao? Chuyện này kiểu gì cũng phải đánh? Hai em học trường nào?"
Nghê Tử nghe xong những lời này không khỏi cảm thấy ủy khuất, cô từ trước đến nay vẫn luôn là một người sống có đạo lý, là một công dân văn minh, lễ phép, dù không hạnh phúc cũng sẽ không cầm đao quát tháo.
Cô kéo tay cầm ngồi xuống, ba phần tức giận ba phần ủy khuất, nói một câu khá đúng: "Là cậu ấy một hai chọc giận em, làm sai cũng còn không biết xin lỗi, nói chuyện cũng không dễ nghe, lời ngon tiếng ngọt càng không nói một câu,cũng không dỗ người ta, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ở nhà cả ngày bày ra bộ mặt lạnh, nhiệt độ dưới 0°C như khối băng ngàn năm, đổi lại là bác sĩ, có thể chịu nổi không?"
Kiểm Diệc: "..."
Vẻ mặt của bác sĩ dịu đi "Vậy em cũng không nên xúc động như vậy, đó là dao."
Nghê Tử cười mỉa nói: "Lúc ấy trong tay đang cầm một con dao gọt hoa quả, tâm tình có chút giận, thấy cánh tay cậu ấy gần ngay trước mắt, vừa tiện cho việc giết người, mất đi lý trí vô tình lướt qua..."
"Đó mà là vô tình lướt qua sao? Là cố ý!" Bác sĩ lập tức tháo băng vừa quấn, chỉ vào vết thương nói: "Nhìn đi, nhìn chỗ này, đây là kiệt tác của của em!"
"Được, được rồi, em đã biết" Nghê Tử không đành lòng nhìn vết thương kia "Thực xin lỗi, em không nên xúc động như vậy, em nên giữ bình tĩnh."
Kiểm Diệc chống khuỷu tay lên bàn, lòng bàn tay đỡ trán, nhắc nhở: "Bác sĩ, nhanh chóng băng bó, đừng nói nhảm với cậu ấy."
Bác sĩ: "..."
Nghê Tử: "..."
Sau khi khám, bác sĩ yêu cầu uốn ván gì đó,may mà vết thương không quá 5mm, có thể dùng thuốc chữa lành mà không cần khâu.
Kiểm Diệc cầm đơn thuốc đi đến phòng thuốc, Nghê Tử đi theo phía sau.
Bác sĩ đột nhiên nói: "Chờ một chút, cái này em có cần không nếu không anh sẽ vứt nó đi?"
Nghê Tử quay đầu nhìn sang, bác sĩ đang ám chỉ chiếc khăn dính máu.
Kiểm Diệc đã đi ra ngoài trước, cô nghĩ nghĩ, qua lại cầm lấy khăn tay, nắm chặt ở trong tay, nói cảm ơn, sau đó đi ra ngoài.
...
Khi bước ra khỏi tòa nhà ngoại trú của bệnh viện, Nghê Tử liên tục nhìn vết thương đã được băng bó của cậu "Vết thương có cần đến bệnh viện thay băng không?"
Kiểm Diệc nâng cánh tay lên rồi nắm thành nắm đấm, hơi đau một chút "Không cần, tôi có thể tự làm."
Nghê Tử gật đầu, trong lòng chợt nhớ ra điều gì đó "Đúng rồi, cái khăn vừa rồi cậu buộc ở cổ tay..."
"Cái đó" Kiểm Dịch nhìn về phía cửa bệnh viện, vừa đi vừa nói: "Bỏ đi."
Nghê Tử lại gật đầu, trong lòng chợt nhớ ra điều gì đó, đứng ngồi không yên.
Kiểm Diệc bước được hai bước, sau đó nhìn lại, thấy cô đang thất thần, cau mày rồi lại buông ra.
Cậu hỏi: "Sao vậy?"
Cô thở dài nói: "Không có việc gì."
Cặp của cô a... vẫn còn ở trong quán bánh bao, không biết Mạnh Bạch có nhớ giúp cô mang cặp về nhà không.
Nhà của Nghê Tử và Kiểm Dịch cách nhau cũng không xa, vì vậy họ về nhà chung đường, đi cùng một chuyến xe.
Sau khi lên xe, cô đi thẳng đến ghế đôi ở phía sau, Kiểm Diệc theo sau cô ngồi xuống bên cạnh.
Nghê Tử trong lòng nhớ thương cặp sách, sau khi ngồi xuống, liền lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Mạnh Bạch, hỏi có mang cặp về cho cô không.
Mạnh Bạch --- cặp của cậu ở chỗ tiểu Từ, em ấy nói nhà em ấy gần nhà cậu, có thể giúp cậu mang về.
Dù ở trong tay ai, chỉ cần cặp sách không bị ném đi là được, trong đó còn có bài tập về nhà.
Cô còn chưa trả lời, Mạnh Bạch lại gửi một tin nhắn đến.
Mạnh Bạch --- cậu với Kiểm Diệc ở chung một chỗ sao? Vậy chẳng phải cậu gần quan được ban lộc hay sao?
Nghê Tử đọc xong tin nhắn, sợ tới mức nhanh chóng che đi nội dung, trộm nhìn Kiểm Diệc, thấy cậu một tay cầm điện thoại, không biết đang làm gì.
Cô cũng lười để ý, nhìn thời gian, bba giờ chiều, rồi cất điện thoại đi.
Làm thế nào để lấy lại cặp của mình về đây?
Buổi tối tiểu Từ hẳn sẽ đi ra quảng trường múa, nhờ em ấy mang đến vậy.
Cô cảm thấy không được.
Kiểm Diệc nghe điện thoại, toàn bộ quá trình không mở miệng, chỉ "Ừ " một tiếng sau đó cúp máy.
Không chỉ có biểu tình không phong phú, Nghê Tử cảm thấy tính cách của cậu như là chán ghét thế tục, như người đầu tiên khám phá được hồng trần.
"Tối nay tiểu Từ có đến quảng trường không? Cặp của tớ được em ấy mang về nhà, tối nay cậu có thể mạng đến đó được không?" Nghê Tử vội vàng nói, bởi vì cô không muốn quấy rầy hứng thú chơi game của cậu.
Kiểm Diệc vẫn nhìn điện thoại như cũ, từ tốn trả lười --- "Được".
...
Trên xe, hai người không nói chuyện.
Kiểm Diệc một tay chơi game, Nghê Tử thất thần nhìn vào cửa sổ xe.
Cô đã không còn tâm trạng để cảm thấy xấu hổ nữa, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Rõ ràng mình chỉ là người đứng xem, nhưng lại cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt.
Rõ ràng bọn họ đều là học sinh cấp 3, chỉ cần chuyên tâm học hành, thỉnh thoảng cảm thụ một chút cảm giác mạnh, như vậy chẳng phải rất tốt sao, còn cố tình phải tham gia đánh nhau làm gì.
Còn Ngô Phong kia, luôn thích làm mấy trò khốn nạn bắt nạt bạn bè, nếu sau này ở trong trường gặp phải thì làm sao bây giờ?
...
Sau khi xuống xe, cô đi về phía trước, cậu băng qua đường, đường ai nấy đi.
Nghê Tử về đến nhà, tắm rửa rồi ném quần áo vào máy giặt, vừa bước ra khỏi phòng tắm, chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại, lấy quần áo trong máy giặt ra, sờ vào túi quần, lấy ra một khăn tay nhiễm máu, trên đó có một vài vết cắt nhỏ.
Cô mất mười phút để làm sạch chiếc khăn này, nhưng không thể làm sạch hoàn toàn vết máu trên đó.
Sau khi đi ra, cô lấy móc quần áo kẹp chiếc khăn lại, để trên lan can ngoài cửa sổ phòng mình phơi khô, chiếc khăn được mở ra, có thể thấy rõ ràng hoa văn trên đó.
Những gì được phác thảo ở trên không phải là vật tổ, cũng không phải là sóng, mà là một thứ tương tự như đám mây.
Hoa văn theo phong cách cổ điển, hơi giống họa tiết từng xuất hiện trong 《 Tôn Ngộ Không - Đại náo thiên cung 》cô coi khi còn nhỏ.
Nghê Tử lấy một tờ giấy, theo mẫu trên đó vẽ ra hai đám mây, hoa văn này không dễ vẽ, nhiều đường uốn lượn như vậy, ngòi bút cắm trên giấy rất khó di chuyển, cô nhìn chằm chằm hoa văn nửa ngày mới dám vẽ.
Cuối cùng, sau khi hoàn thành bức tranh cô cầm lên so sánh một chút, đại khái giống nguyên bản 50% liền cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nghê Tử lấy điện thoại chụp lại mẫu hoa văn mình vừa vẽ, gửi cho Thầm Thư để cô ấy làm giám định đồ vật này có giống như những gì cô đã đoán trong lòng hay không.
...
...
Thầm Thư đang ở thư viện, điện thoại reo lên.
Nghiên Tầm nhanh chóng cầm lấy, thấy tên người gửi tin nhắn rồi mới yên tâm giao điện thoại cho Thầm Thư.
Thầm Thư không nói nên lời, mở tin nhắn ra, thấy Nghê Tử gửi tới một tấm hình --- hoa văn phức tạp này vừa nhìn liền biết là Nghê Tử tự vẽ.
Nghiên Tầm nhịn không được thò tới nhìn một cái --- "Đây không phải là Cân Đẩu Vân Tôn hầu gia cưỡi sao?"
Thầm Thư: "..."
Cô cũng cảm thấy hoa văn này có chút quen mắt, nhưng hình như không phải, mà là họa tiết trang trí.
...
Nghê Tử nằm trên giường chờ tin tức, đợi hồi lâu điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.
Theo suy đoán của cô, Nghiên Tầm nhất định ở bên cạnh Thầm Thư.
Nghê Tử nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng cảm thấy mệt lả, lúc này mới nhớ ra buổi trưa cô không ăn nhiều.
Cô nhìn điện thoại lần nữa, trùng hợp có tin nhắn tới.
Thầm Thư --- hoa văn này hẳn là họa tiết hoa văn mây cổ xuất hiện từ thời cổ đại. Ở Trung Quốc cổ đại mây tượng trưng cho những điều tốt lành, tượng trưng cho những điều như ý. Điều này cũng phản ánh niềm tin của người cổ đại vào những đám mây đó là loại cảm giác kinh ngạc và sùng bái.
Mây cổ, cát tường, như ý, kính sợ, sùng bái.
Chẳng lẽ Kiểm Diệc đối với những thứ nhe mây có cảm xúc gì đó?
Nhưng cậu hình như không quá coi trọng cái khăn này, bằng không sẽ không nói "Bỏ đi."
Bởi vậy có thể thấy, cảm xúc cao thâm gì đó không hề có.
Ba Nghê mang theo một chùm nho đi qua, thấy cửa phòng con gái không đóng, liền dựa vào cửa nhìn lén vào trong --- "Con gái?"
Nghê Tử nói: "Mời vào."
"Nào, ăn nho ---" Ba Nghê vui vẻ bước vào, ngồi xuống bên giường "Không được lọt vỏ nho."
Nghê Tử chống giường ngồi dậy, đặt đĩa hoa quả lên đùi.
Ba Nghê chọn một quả nho, bắt đầu lột vỏ.
Nghê Tử nói: "Không phải không được lột vỏ sao?"
"Không lột" ba Nghê nói xong lại cười hỏi: "Có tâm sự sao?"
Nghê Tử chưa kịp ăn nho, nghe được lời này liền ăn không vô nữa, nói: "Ba, sao con trai lại thích đánh nhau vậy? Ngay cả một học sinh ngoan cũng khao khát được đánh nhau như thế sao?"
Ba Nghê cân nhắc kỹ lưỡng rồi nói: "Hiện tại còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng mà ba đã từng đánh nhau một lần, hơn nữa trong lòng không thích đánh nhau."
Nghê Tử cầm quả nho trong tay, hỏi: "Sao ba lại đánh nhau?"
Ba Nghê ngước mắt nhìn lại quá khứ "Hồi trước ba và mẹ con công tác cùng một đơn vị, khi đó mẹ con là hoa khôi ở chỗ ba, người theo đuổi nhiều như cá diếc qua sông, trong đó bao gồm cả ba."
Ba Nghê nói xong, còn cố ý tạm dừng một chút, nhớ lại cảm giác yêu thầm hồi đó.
"Khi đó, có một tên có gan khá lớn công khai theo đuổi, mẹ con tương đối xấu hổ, mỗi lần thấy hắn đều tránh đi, người kia cho rằng mẹ con chán ghét hắn, sau đó thẹn quá hóa giận, thừa dịp không ai để ý ăn đậu hủ mẹ con!!"
Ăn đậu hủ mẹ.
Nghê Tử nhắc nhở: "Ba, xin dùng từ văn minh."
Ba Nghê thở dài nói tiếp: "Hôm đó đúng lúc ba thấy được, dưới sự tức giận, ba xông lên đánh cho hắn một trận."
Nghê Tử nghe sửng sốt "Sau đó?"
Ba Nghê đột nhiên bật cười "Sau đó mẹ con mỗi lần thấy ba đều đỏ mặt, ba chỉ cần nhìn thoáng qua là biết mẹ cũng thích ba, vì thế ba lập tức bắt tay vào theo đuổi."
Nghê Tử: "..."
Ba Nghê: "Nhưng có lần ba đặc biệt chặn đường mẹ, chặn mẹ vào một góc, chuẩn bị tặng hoa hồng, bà ấy cư nhiên mắng ba biến thái... Trái tim phụ nữ, sâu như đáy biển a."
Nghê Tử nói: "Nếu có ai chặn con ở góc tường, con nhất định..."
Ba Nghê: "Ba nhất định sẽ băm tên biến thái kia!!"
Nghê Tử: "..."
Buổi tối cơm nước xong, Nghê Tử giúp dọn dẹp bát đĩa, mẹ Nghê cũng giục cô nhanh lên, hoạt động ở quảng trường sắp bắt đầu rồi, tối nay Nghê Tử đêm nay sẽ đi lấy cặp, suy nghĩ một chút liền tăng tốc.
Cô vừa thu dọn bát đĩa vào bếp thì chuông điện thoại reo lên.
Ba Nghê cầm điện thoại của cô trên bàn trà lên nhìn --- "Cô gái, người - kiểm đại soái - này là ai?"
Nghê Tử cả kinh, vội vàng lau tay chạy ra ngoài, cầm lấy điện thoại ấn nghe.
Ba Nghê và mẹ Nghê đồng thời nhìn cô.
Nghê Tử thật cẩn thận alo một tiếng, giọng nói của bé gái từ bên kia truyền vào tai.
"Chị!!"
"..."
Nghê Tử phản ứng lại --- "Tiểu Từ?"
Kiểm Từ --- "Là em, chị đã ăn cơm chưa?"
Nghê Tử mỉm cười --- "Chị ăn rồi, còn em?"
Kiểm Từ --- "Em cũng ăn rồi, chị ơi, cặp của chị đang ở nhà em."
Nghê Tử --- "Chị biết, tối nay giúp chị mang tới được không?"
Kiểm Từ che miệng nói nhỏ --- "Không được nga, anh ấy bị thương, em muốn ở nhà chăm sóc anh ấy, muốn giúp anh ấy làm việc nhà."
Nghê Tử --- "Vậy, ngày mai chị qua lấy, nhà em ở đâu?"
"Ngày mai..." Kiểm Từ suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Chị ơi, bây giờ chị có thể đến không?"
"Cũng được, vậy em nói địa chỉ cho chị đi." Nghê Tử vội vàng trở về phòng, mở sổ ghi chép, cầm bút viết địa chỉ.
...
...
Cô biết tiểu khu này, đối diện có một phòng khám, cô đã từng gặp bác sĩ ở đó trước đây, cô còn rất ghen tị với người trong tiểu khu này, nếu bị bệnh có thể trực tiếp đến đây, vô cùng thuận tiện.
Nghê Tử dựa vào địa chỉ trên tờ giấy, trên đường hỏi hai người.
Tiểu khu này khá lớn, ở đâu cũng toát lên hơi thở xa xưa, xung quanh có rất nhiều cây đại thụ dường như đã rất lâu đời.
Cuối cùng, cô tìm được khu chung cư Kiểm Diệc ở bên cạnh phòng khám, sau đó trực tiếp đi bộ lên lầu ba.
Gần đến nơi, Nghê Tử liền thấy cửa một căn nhà đang mở, vừa đi lên hai bước liền nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn chống cằm ngồi ở cửa nhà, dường như đang đợi cô.
Kiểm Từ vừa nhìn thấy cô, liền vội vàng đứng dậy, chạy đến hét to: "Chị Nghê Tử tới!!"
Tòa nhà này khá yên tĩnh, cô bé hét lên như vậy khiến cho đèn mấy nhà bật sáng.
Nghê Tử "Hư,nói nhỏ thôi."
Kiểm Từ kéo Nghê Tử vào phòng, rồi đóng cửa lại.
Cănphòng nhìn rất... tư lịch*, nhưng rất sạch đẹp, nhìn đâu cũng có cảm giác xưa cũ, đặc biệt là hai cái ghế mây bên cạnh bàn trà.
*Chỉ căn phòng có thời gian xây dựng lâu. có thâm niên nhất định.
Kiểm Từ kéo cô ngồi xuống sô pha, rồi chạy vào bếp rót cho cô ly nước, đặt lên bàn trà, Nghê Tử còn không chưa kịp duỗi tay lấy nước uống, thì Kiểm Từ lại đột ngột kéo cô dậy.
"Chị, em dẫn chị đi xem phòng của em."... Như thể rót cho cô chỉ là phép lịch sự cho có vậy.
Nghê Tử còn tưởng sẽ thấy Kiểm Diệc, trên đường cô còn lo lắng một phen, chắc cậu đã ra khỏi nhà.
Cô nhìn khung ảnh trên tường, thuận miệng hỏi: "Tiểu từ, em ở nhà một mình à?"
Kiểm Từ dừng bước quay người lại, tầm mắt từ trên người cô dời đi phía sau, cô bé cười nói: "Anh em ở đàng kia!"
Nghê Tử quay lại nhìn theo, vừa thấy cô liền nhanh chóng quay người lại, tim đập thình thịch.
... Cư, cư nhiên không có mặc áo trên!!
Hay là cô tuổi còn trẻ, đôi mắt không rành thế sự sắp bị nhuốm màu da thịt rồi sao!!
Trên cổ Kiểm Diệc treo một chiếc khăn lông, dưới mặc quần thể thao.
Cậu vừa tắm xong, không biết cô đến.
_____
Mình nghĩ họa tiết trên khăn của Kiểm Diệc có họa tiết như này