Nghê Tử đặt báo thức 9 giờ buổi sáng, điện thoại vừa reo cô liền bật dậy, động tác nhanh nhẹn hơn so với ngày thường.
Cô vừa rửa mặt vừa cảm khái, bản thân đã thực sự trưởng thành.
Ba Nghê hiếm khi thấy cô dậy sớm ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc “Con có thể dậy sớm ăn kịp bữa sáng thật không dễ dàng.”
Nghê Tử cho người ba của mình một nụ cười kiêu ngạo.
Mẹ Nghê phơi quần áo trên ban công bước vào, thấy cô dậy thì bảo: “Dậy sớm là tốt, cả ngày không ăn bữa sáng, xem con hiện tại gầy như cây cột điện rồi kìa.”
Nghê Tử quay đầu lại nói: “Bữa sáng con ăn ở trường hàng ngày đều bị Nhị Cẩu Tử kế bên ăn bớt”
Cô ăn hết bát cháo, ăn xong rồi cầm chén đũa rửa sạch rồi về phòng chuẩn bị đồ.
Nghê Tử có một bộ áo tắm, tương đối nữ tính, không lộ quá nhiều, nhưng cô cũng không dám lấy ra mặc.
Suy cho cùng, nữ nhi giang hồ, trọng kỹ không nặng sắc.
Nếu là đi bơi, lộ nhiều da thịt như vậy, đoạt hết nổi bật của người khác thì làm sao bây giờ?
Nghê Tử loát loát vuốt chòm râu không khí, chọn một bộ “ đồ bơi “ mà mình ưng ý nhất.
Cô ra khỏi cửa lúc 9 giờ rưỡi, từ trong nhà đến quảng trường C kế bên đi bộ hơn mười phút.
9 giờ rưỡi, đối với những người đi làm là quá muộn, đối với những người không cần đi làm lại quá sớm, vì vậy bây giờ con đường không được náo nhiệt cho lắm.
Khi Nghê Tử đến đó vừa đúng 9 giờ 45.
Cô nhìn thấy Kiểm Diệc ở phía xa, ngồi ở trên xe đạp, bên cạnh là Mục Dương đang ôm Kiểm Từ.
...
Trận chiến này thực sự rất náo nhiệt.
Kiểm Từ vừa nhìn thấy cô liền giãy giụa muốn xuống “Em phải cho chị Nghê Tử xem bộ đồ bơi của em.”
Hà Mục Dương ôm chặt cô bé, nói: “Tiểu nha đầu này thật không công bằng, có chị gái khác liền quên mất anh.”
Nghê Tử mới vừa đi tới, Kiểm Từ làm động tác đòi ôm, Nghê Tử đành phải đi qua ôm cô bé một chút, liền nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Hà Mục Dương.
Hà Mục Dương thở dài: “Từ nay về sau, em đi theo chị gái của em lang bạt giang hồ luôn đi.”
Kiểm Từ ôm xong quay lại nói: “Chị Nghê Tử với anh Mục Dương không giống nhau.”
Hà Mục Dương cười gằn: “Nơi ở không giống nhau đúng không.”
Nghê Tử gật đầu: “... Đúng vậy.”
Lúc này, Kiểm Diệc mở miệng thúc giục: “Đi giục.”
Hà Mục Dương ôm Kiểm Từ sải bước đến xe đạp leo núi “Muốn ngồi phía trước hay phía sau?”
Kiểm Từ chỉ vào khung xe phía trước “Em muốn ngồi phía trước.”
“Được rồi! Mời ngồi.” Hà Mục Dương đặt cô bé lên, nói: “Nếu mông không chịu nổi thì nói cho anh biết.”
“Vâng ạ!”
Xe đạp của Kiểm Diệc có ghế ở phía sau, như th xe đạp leo núi được lắp thêm yên sau.
Nghê Tử thấy bọn họ phân phó tự nhiên như vậy, chẳng lẽ đã sắp xếp trước rồi sao?
Kiểm Diệc đợi nửa ngày, thấy cô không có động tĩnh gì, vì thế quay đầu lại nhìn.
Nghê Tử ngay lập tức hiểu ra, bước tới ngồi vào ghế sau.
Hà Mục Dương mỉm cười quan sát, gạt chân chống, đạp đi trước.
Nghê Tử nắm lấy vị trí trống của băng ghế sau, cô đã lâu không ngồi xe đạp, khi còn nhỏ từng ngồi, mặc dù không ôm người phía trước cũng không té, nhưng bây giờ cả người trọng lượng lớn, lại ngồi nghiêng sang một bên, càng không an toàn.
Phía trước Kiểm Diệc nghiêng mặt nhắc nhở cô “ Giữ chắc tay.”
Cô gật gật đầu “ Giữ chắc tay.”
“Tôi không phiền nếu tay cậu đưa tay lên.” Nói xong, cậu quay đầu nhìn về phía trước.
“...”
Đã vậy, cô cũng không ngượng ngùng xoắn xít nữa, dùng hai tay nắm lấy hai bên áo phông của cậu, bởi vì lực mười ngón tay hơi lớn, không cẩn thận nắm phải... thịt trên eo cậu.
ũng không tính là thịt, bởi vì nó rất rắn chắc nên không thể nắm được, chỉ là móng tay đặt trên eo cậu một chút, sau đó nắm chắc quần áo cậu.
Cô có chút không ngờ, trong lòng lắp bắp kinh hãi, mồ hôi lạnh toát ra.
Khi cơ thể trượt ra ngoài, Nghê Tử ngồi ở phía sau không hề ngả về phía sau vì quán tính, bởi vì chân Kiểm Diệc đạp chậm rãi.
Thỉnh thoảng, Kiểm Diệc sẽ đưa Kiểm Từ đến hồ bơi để dạy cô bé tập bơi, thường thì vào buổi sáng 9 giờ đến 10 giờ sáng, bởi vì lúc đó bên trong bơi lội không có nhiều người bơi.
Cách hồ bơi không xa, nửa tiếng đi xe đạp.
Sau khi đến nơi, họ khóa xe đạp của mình trong nhà để xe đạp và mua vé để đi vào.
Nghê Tử dắt Kiểm Từ vào phòng thay đồ của nữ, vai mang ba lô, tất cả đồ đều ở để trong đó.
Kiểm Diệc cởi áo và quần thể thao, rồi mặc quần bơi vào.
Hà Mục Dương nhét quần áo vào tủ, hỏi: “Cậu nói xem, Nghê Tử mặc loại áo tắm nào?”
Kiểm Diệc cũng nhét quần áo của mình vào “Không biết.”
“Cậu có thể tưởng tượng một chút.” Hà Mục Dương “Hắc hắc” hai tiếng.
“Tớ không hạ lưu như cậu.” Kiểm Diệc khóa cửa tủ lại.
Hà Mục Dương cũng đóng cửa tủ, đi theo phía sau nói: “Giả vờ đứng đắn.“.
Khi hai người bước ra, Nghê Tử và Kiểm Từ vẫn chưa thay quần áo xong.
“Con gái thay đồ thật lâu la.” Hà Mục Dương vừa đi vừa thở dài: “Lần trước tớ cùng bạn gái đi chơi, cuối cùng phải đợi cả tiếng đồng hồ dưới nhà cô ấy chỉ để đợi cô ấy thay một bộ váy đẹp hơn.”
“Làm bất cứ chuyện gì đều phải có tính toán” Kiểm Diệc tìm một cái ghế tựa ngồi xuống “Hẹn hò cũng vậy.”
Hà Mục Dương căng cơ, làm nóng cơ thể “Chờ lát nữa Nghê Tử ra nhớ kêu tớ một tiếng, từ ngày học cùng lớp với cậu ấy chỉ thấy cậu ấy mặc đồng phục, hôm nay nói không chừng có thể mở rộng tầm mắt.”
Kiểm Diệc nằm xuống ghế tựa, lấy chiếc khăn trắng bên cạnh che mặt.
Hà Mục Dương sau khi khởi động xong liền đứng trên thành bể bơi, nhún hai chân rồi nhảy xuống bể bơi, bắn nước tung tóe, cả người vùi vào trong nước, vài giây sau lại ngoi lên.
Nghê Tử giúp Kiểm Từ thay quần áo, nắm tay cô bé đi ra, quẹo vào bể bơi bên kia.
Quả thực bây giờ không có nhiều người tới bơi, ngoại trừ bốn người bọn họ, số còn lại đều đếm trên đầu ngón tay.
Cô vừa ra liền thấy Kiểm Diệc đang nằm ở trên ghế tựa ngủ.
Hà Mục Dương lại lần nữa ngoi lên mặt nước, rốt cuộc thấy được đồ bơi Nghê Tử mặc, không khỏi ngây người, nuốt nuốt nước miếng --- “Chết tiệt!! Sao cậu không quấn khăn bông vào?”
Nghê Tử nhìn nhìn bộ đồ của mình, khá tốt mà.
Kiểm Diệc bỏ khăn lông trắng trên mặt ra, nhìn sang -- phía trên là áo chữ T ngắn màu trắng, có dây buộc ngang hông bên phải còn bên dưới là một chiếc quần đùi thể thao màu xanh nhạt, có dây buộc bên hông, hai bên quần có viền trắng.
Kiểm Diệc xem xong, lại lấy khăn lông đắp lên mặt.
Có ý gì?
Nghê Tử lại nhìn lại lần nữa... quần áo của mình bình thường.
Kiểm Từ giật giật tay cô “Chị, chúng ta đi xuống đi.”
Nghê Tử gật đầu, xuống nước trước.
Xuống nước xong, cô đi xa một chút, nói: “Nhảy xuống đi, chị bắt được em.”
Đột nhiên Kiểm Từ rất phấn khích, lùi lại phía sau, chuẩn bị lấy đà nhảy xuống.
Nghê Tử nhìn cô bé chạy tới, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng kêu lên: “Không cần!!”
Chậm một bước, Kiểm Từ đã nhảy đến, cô căn bản không kịp tránh, cũng không kịp lui lại phía sau, trơ mắt mà nhìn bàn chân của Kiểm Từ đạp vào ngực mình, rồi người cô ngã ra phía sau...
Kiểm Diệc bị câu “Không cần” của Nghê Tử làm hoảng sợ, ném khăn lông ra ngồi dậy, không nỡ nhìn thẳng toàn bộ quá trình.
Cô cảm thấy ngực mình đau âm ỉ.
Nghê Tử nghẹn thở, khua chân mấy cái, sau đó đứng dậy đi ra khỏi mặt nước.
Kiểm Từ cơ bản có thể bơi và nổi vài lần, cô bé khuơ mặt nước đi đến đỡ cô “Chị...”
Nghê Tử giũ nước trên mặt “Chị không sao.”
Hà Mục Dương đến bên cạnh cô và nói: “Cậu thực sự mặc còn nhiều hơn tiểu Từ...”
Kiểm Diệc âm thầm đảo mắt, cảm giác đang xem một đám ngu ngốc làm trò.
Kiểm Từ vẫn có thể nổi vài lần, nhưng không bơi được quá xa, cho nên Nghê Tử ở bên hướng dẫn cô bé, giúp cô bé bơi.
Hà Mục Dương đột nhiên xuất hiện phía sau cô nói: “Lần sau còn có cơ hội thấy cậu mặc đồ bơi không?”
Nghê Tử thâm thở dài --- “Quấy rối tình dục, mau cút đi.”
Hà Mục Dương thực sự lăn đi.
Vì vết thương ở cẳng tay phải Kiểm Diệc không thể xuống nước, cậu ngồi trên ghế tựa cầm điện thoại chơi game, thỉnh thoảng liếc qua.
Kiểm Từ bởi vì Mục Dương hết lần này tới lần khác khiêu khích cô, cho nên căn bản cô bé cũng không có tâm tư luyện tập, một lúc sau lại cùng cậu ta chơi té nước.
Nghê Tử rất nhiều lần đuổi cậu ta như đuổi đứa trẻ xấu lại gần đứa trẻ ngoan nhà mình, vài phút sau cậu ta lại tới.
Kiểm Diệc vài lần ngẩng đầu lên xem, gần như có thể nhìn thấy cùng một cảnh tượng.
Nghê Tử cảm thấy thật bất lực, đành phải để bọn họ chơi đùa, tự mình bơi ra bể bơi.
Có lẽ, tâm trạng giáo viên chủ nhiệm giống hệt tâm trạng của cô lúc này.
Mực nước trong bể bơi xấp xỉ ngực cô và chiều cao của bể gần như ngang vai với cô, Nghê Tử đặt tay lên bờ, cố gắng chống đỡ... Đứng dậy... Nhưng chân không đứng được.
Là do ăn sáng quá ít hay sao?
Kiểm Diệc ngồi trên ghế nhìn cô chật vật hồi lâu, cậu liếc nhìn chiếc thang cách đó năm mét... Sau đó đứng dậy đưa tay giúp cô.
Nghê Tử nhìn lòng bàn tay đưa ra trước mắt, sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Kiểm Dịêc, trong lòng không khỏi căng thẳng, liền giơ tay phải lên nắm lấy.
Kiểm Diệc dùng sức kéo cô lên, cô một tay chống ở bờ, chồm người lên còn chân thì nhấc lên... nhấc... nhấc... Không lên được.
Cô ở trong nước quá lâu, hiện tại không còn sức đi ra, không quen với sự tương phản trọng lực này, cho nên khi vào bờ sẽ cảm thấy toàn thân chìm xuống, chân cũng vậy.
Cô nói: “Tớ... không lên được.”
Kiểm Diệc vội vàng ngồi xổm xuống, quỳ một gối, một tay ôm eo, tay kia ôm chân cô.
Tư thế hiện tại khiến cho người cảm giác sảng khoái.
Nghê Tử cảm thấy giờ phút này nếu như chìm xuống nước thì thật tốt.
Kiểm Diệc nói: “Ôm tôi.”
Cậu đem cổ tới gần cô, Nghê Tử duỗi tay ra, vòng tay qua vai trần của cậu.
Kiểm Diệc chỉ vòng tay qua eo cô và ôm hai chân của cô bằng cánh tay còn lại, sau đó ôm cô đứng dậy, xoay người, đặt cô xuống ghế rồi lấy khăn tắm trên ghế ném cho cô.
Khăn tắm là một chiếc khăn lớn, Nghê Tử cầm lấy, khoác lên người, ngồi xuống ghế bên cạnh ghế tựa.
Kiểm Diệc đưa một chai nước “Bổ sung nước, cậu đã ở trong nước quá lâu.”
Vừa dứt lời, Kiểm Từ đã ghé vào bờ, nói: “Anh ơi, em muốn uống nước.”
Có lẽ là khát nước.
Kiểm Dịch mở nắp chai nước khoáng đưa cho cô bé, uống xong rồi đưa cho Hà Mục Dương bên cạnh, hai người uống xong rồi lại chạy.
Cậu cầm một chai khác đưa cho Nghê Tử rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cậu không kêu em ấy lên nghỉ sao?” Nghê Tử uống nước xong, cảm giác khó chịu vì ngâm mình quá lâu trong nước cũng giảm bớt.
“Mệt thì tự mình đi lên.” Kiểm Diệc cầm điện thoại tiếp tục trò chơi, trên vai vẫn còn vết ướt.
Cậu dạy dỗ Kiểm Từ căng giãn vừa phải, cần nghiêm khắc thì nghiêm khắc, cần buông lỏng thì buông lỏng.
Nghê Tử nhìn một lớn một nhỏ còn đang nghịch nước, cột tóc trên đầu Kiểm Từ đã lỏng lẻo mà rũ về phía cái ót.
“Tiểu Từ ---” Nghê Tử nhìn người bên cạnh, vừa mở miệng liền phát hiện cậu đã vào game rồi, đành phải dừng lại, tiếp tục xem bọn họ chơi đùa.
Hà Mục Dương ôm Kiểm Từ trong vòng tay, bơi đến những đứa trẻ bên cạnh để trò chuyện với người khác, hoặc là thi bơi.
Nghê Tử chống cằm nhìn một hồi lâu, mỉm cười, bên tai chợt nghe -- “Cái gì?”
“...”
Nghê Tử quay đầu nhìn sang, Kiểm Diệc cũng đang nghiêng mặt nhìn cô, hỏi: “Cậu nói tiểu Từ làm sao?”
Vẫn khiến đáy lòng người khác khâm phục về cung phản xạ, ước chừng lần này đã đi được một chuyến đến núi Nam Thiên Môn.
Cô cười gượng hai tiếng, nói: “Tóc của tiểu Từ là cậu buộc?”
Kiểm Diệc “ừm” một tiếng, hào phóng thừa nhận.
Nghê Tử dùng lời tối hôm qua cậu nói đáp lại “Vậy cậu rất lợi hại.”
Kiểm Diệc cũng mượn lời cô nói: “Không dám, cậu lợi hại hơn.”
“...”
“...”
“Đúng rồi, ngực của cậu ---” Kiểm Dịch đột nhiên nhận ra rằng từ ngữ không phù hợp, vì vậy cậu tạm dừng một chút, tiếp tục: “Không sao chứ?”
Nghê Tử yên lặng che ngực, xoa xoa, hào phóng nói sự thật: “Không đau, không sao.”
Kiểm Diệc nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, không khỏi mỉm cười “Tiểu Từ rất nặng, tốt hơn là cậu nên bôi một ít thuốc khi về nhà.”
Nghê Tử giả vờ bình tĩnh hít sâu một hơi, sau đó giật mạnh móng tay, đáp: “Ồ.”
Ánh mắt Kiểm Diệc di chuyển đến hai chân dài trắng nõn mà cô lộ ra, chỉ nhìn thoáng qua, sau đó cầm điện thoại tiếp tục trò chơi.
...
Sau khi trở về, lúc tắm rửa Nghê Tử soi gương kiểm tra ngực, không có gì nghiêm trọng, cũng không có vết bầm tím.
Một đá kia của Kiểm Từ đá vào phía dưới xương quai xanh, lúc đó cảm thấy khá đau, sau lại không sao, hiện tại cũng không khó chịu nào cả, hô hấp cũng bình thường.
Cô tắm rửa xong rồi nghỉ ngơi một chút, thu dọn đồ đạc rồi quay lại trường học lúc bốn giờ chiều.
*Tác giả có lời muốn nói: Này có tính là phát đường không? Đã ôm rồi... vậy lần sau làm gì đây =)))