Hai ngày trở lại đây, không khí lạnh bất ngờ ập đến, trời còn có mưa, trời nhiều mây, rét hại, thỉnh thoảng kèm theo hiện tượng gió lạnh gào thét.
Vốn tưởng rằng kiểu thời tiết này sau khi gào thét hai ngày sẽ hết, nhưng không ngờ thét một cái là hết một tuần, hơn nữa nhiệt độ lại tiếp tục giảm xuống, thường xuyên kèm theo mưa, mưa không nặng hạt, nhưng đứt quãng, có vẻ ôn thôn, làm người cảm thấy khó chịu.
Sáng sớm Nghê Tử vừa thức dậy đã nghe thấy tiếng hạt mưa đập vào cửa sổ, cô đứng dậy mở rèm ra xem, trời lại mưa, đất đã khô quá lâu, cần độ ẩm, cô thở dài, tỏ vẻ hiểu biết.
Trên bàn vẫn còn một tờ giấy kiểm tra chưa hoàn thành, cô sắp xếp lại một chút rồi vào nhà vệ sinh đánh răng.
Lúc đánh răng xong đi ra, ba Nghê đang ngồi trên ghế sô pha cầm điện thoại không biết đang nghịch cái gì, sau đó Nghê Tử liền thấy ông giơ chữ V với điện thoại, theo sau là tiếng “Tách” từ điện thoại phát ra...
Ba Nghê cầm điện thoại nhìn tấm ảnh vừa chụp một lúc rồi ngẩng đầu hỏi: “Cái màn hình điện thoại này cài đặt như thế nào vậy?”
Cửa ban công đang mở, đột nhiên có một cơn gió thổi vào gió bạn thổi vào tới, Nghê Tử rùng mình một cái, nhất thời nổi da gà rớt đầy đất.
Nghê Tử giúp ba Nghê đặt lại màn hình điện thoại trước khi dọn bữa sáng, sữa đậu nành nguội, bánh quẩy cứng, cô đem bánh quẩy xé thành từng miếng từng miếng rồi đổ sữa đậu nành vào, ngâm cho mềm.
Sau khi ăn một lúc, Nghê Tử luôn cảm thấy có gì đó không ổn..
Cô nhìn quanh “Ba, mẹ đâu?”
Ba Nghê còn đang chụp ảnh tự sướng, lơ đãng nói “Xuống lầu chơi mạt chược rồi.”
“Sớm như vậy?” Nghê Tử ăn xong bánh quẩy, nhìn sữa đậu nành có lớp dầu nổi lên trên mặt, mất cảm giác ngon miệng.
“Đã gần mười giờ, còn sớm chỗ nào?” Ba Nghê ngắm nhìn lại ảnh chụp, cảm thấy chụp đều rất tốt “Nào, lại đây đổi màn hình điện thoại cho phụ hoàng con, ba cảm thấy tấm ảnh này tương đối đẹp.”
Nghê Tử không còn cách nào khác đành phải đi qua nhận lấy điện thoại “Tấm ảnh này để hình nền không đẹp, hình nền phải để hình ảnh có hơi thở thanh xuân, trong tấm ảnh này ánh mắt của ba không có một tia cảm xúc.”
“Thật không?” Ba Nghê cầm lấy, so sánh một hồi lâu mới nói: “Hình như rất đúng.”
“Không phải hình như, nó chính là như vậy.” Nghê Tử cầm chén đi vào nhà bếp rửa sạch.
Sau khi cô đi ra, ba Nghê lại đưa một tấm hình khác cho cô xem “Con thấy tấm này thế nào?”
Nghê Tử hất đầu nhìn sang, nói: “Vẫn nên để hình nền cũ thì hơn.”
Ba Nghê bán tín bán nghi “Có phải con lười đổi cho ba nên nói bậy đúng không? Con nhìn kỹ xem?”
Nghê Tử quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Phụ hoàng, ngài lo lắng nhiều rồi.”
Ba Nghê: “... “
Nghê Tử cầm điện thoại muốn kiểm tra thời gian, nhưng bấm một nút lại thấy có tin nhắn.
Kiểm Diệc: Tớ tới rồi, ở dưới lầu.
Tin nhắn biểu hiện 10 phút trước...
Cô vội ném điện thoại xuống, mở tủ tìm quần áo.
Bên ngoài trời khá lạnh, cô tìm một chiếc áo khoác mỏng khoác cho mình rồi cầm dù đi ra ngoài.
Khi cô ra cửa, ba Nghê còn đang chụp ảnh tự sướng.
Nghê Tử đi thang máy xuống lầu, vừa đi ra đã thấy Kiểm Diệc đứng dựa lưng vào tường, nhìn nghiêng về phía tấm rèm che mưa bên ngoài, trên người mặc một chiếc áo khoác thể thao màu đen của adidas.
Bầu trời bên ngoài khá sáng nhưng bên trong lại tối om, cậu đứng ở bên ngoài cõng ánh đèn sau lưng, Nghê Tử từ bên trong nhìn ra, có ảo giác cậu trông có chút cô đơn.
Nghê Tử bước tới, vừa đến gần cậu liền thoang thoảng ngửi thấy mùi thuốc lá, cô càng đến gần thì mùi càng rõ, Kiểm Diệc quay đầu lại nhìn qua, cô hỏi: “Cậu hút thuốc?”
Cậu sững người một lúc, mỉm cười, không nói gì.
Nghê Tử cúi đầu nhìn, mặt đất sạch sẽ không có vết tích của khói bụi, sau đó liền mở dù ra, cô cầm dù đi ra, cậu theo sát phía sau, chui vào trong.
“Cậu không mang dù sao?” Cô phải giơ hai tay lên, tư thế giơ hai tay lên, cô cảm thấy tư thế này không khác gì cầm quốc kỳ làm người kính nể cho lắm.
“Cậu có muốn cầm nó không?” Cậu đưa dù qua.
“... “
Kiểm Diệc cầm dù, còn dù của cậu Nghê Tử cầm, hai người chung một chiếc dù chẳng có gì là lạ cả, hơn nữa trong tưởng tượng đây là một điều đặc biệt lãng mạn, nhưng mấu chốt là, cậu quá cao...
Mặc dù cậu vô cùng phong độ, tận lực nghiêng dù về phía cô, nhưng ngay khi gió thổi qua, mang theo những hạt mưa trực tiếp chào đón khuôn mặt cô, nháy mắt lạnh thấu tim.
Kiểm Diệc không nhịn được hừ cười, dùng cổ tay áo giúp cô lau nước mưa trên mặt.
“Nếu cậu còn có lương tâm” Nghê Tử lấy tay cậu ra “Thì để tớ đi một mình đi.”
“... “
Kiểm Diệc cầm chiếc dù hoa màu hồng chậm rãi đi theo sau cô, trong khi thứ Nghê Tử cầm trong tay chính là... Cái dù màu đen của cậu.
Hôm nay Nghê Tử định vào bệnh viện thăm Văn Vọng, cậu nói muốn cùng nhau đến đó, cô khá bất ngờ vì cậu mới gặp Văn Vọng một lần, chưa nói tới có giao tình gì.
Có lẽ là bởi vì trời mưa, hôm nay không có nhiều người ra ngoài, xe buýt cũng tương đối yên tĩnh.
Nghê Tử chọn ghế đôi ở hàng thứ ba phía sau, cửa sổ đã bị mưa làm cho ướt sũng, có cảm giác sắp thấm vào, cô đưa tay lên xoa mặt kính, có chút lạnh.
Cô tựa đầu vào vai cậu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khi đi ngang qua một bồn hoa bên đường, cô nhìn thấy một con mèo đang ngồi xổm dưới bồn hoa, màu cam, cứ như vậy mà vụt qua.
Nghê Tử sửng sốt một chút, liền ngồi dậy muốn nhìn lại, xe đã đi xa rồi, không thấy đâu.
Cô quay đầu nhìn cậu nói: “Khi còn nhỏ tớ có nuôi một con mèo.”
Kiểm Diệc thấy cô nhìn theo một hồi lâu, tầm mắt không dời ra, liền yên lặng đem ánh mắt dừng ở trên mặt cô, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, không biết nó bỏ nhà đi hay bị tớ đánh mất” Cô cười cười “Không thấy nó nữa.”
“Hẳn là cậu làm mất nó.” Kiểm Diệc nhàn nhạt nói, duỗi tay véo má cô, giúp cô đem gương mặt tươi cười thu lại.
Nghê Tử lấy tay cậu ra, hỏi: “Tại sao?”
Kiểm Diệc bắt tay cô đem cô kéo lại “Tớ không nghĩ rằng nó muốn rời khỏi cậu.”
“Ồ...”Cô chợt nhận ra: “Cậu nói rất đúng.”
Mưa đã tạnh một lúc, bây giờ lại bắt đầu rơi, đập vào cửa sổ một tiếng.
Nghê Tử gối lên vai cậu ngủ say sưa, hạt mưa đập vào cửa sổ loáng thoáng, như trôi nổi từ xa, thanh âm lọt vào tai cô, cho đến khi cô cảm thấy môi mình bị hôn, đột nhiên mở mắt ra ——
Kiểm Diệc nhướng mày với cô “Tới rồi.”
Cô bỗng nhiên ngồi bật dậy, bên cạnh vừa vặn có người đi ngang qua muốn xuống xe, cô nhìn thấy người nọ cười trộm.
Nghê Tử hơi đẩy cậu một cái, không biết nên nói gì về cậu.
Kiểm Diệc mỉm cười, chống tay vào lưng ghế phía trước, đứng dậy rồi quay lại dẫn cô đi.
Mưa lại tạnh.
“Vừa rồi cậu giống như người đẹp đang ngủ” Kiểm Diệc nắm tay cô qua đường, nói xong lại bổ sung một câu: “Người đẹp ngủ trong rừng không đẹp bằng cậu.”
“Không cần nói thêm câu sau, tớ cũng biết!” Nghê Tử yên lặng nói xong, yên cũng im lặng liếc nhìn cậu.
—— Tư nhiên phát hiện cậu đang cười.
...
Khi Văn Vọng nhìn thấy Kiểm Diệc, sửng sốt một lúc, cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra, người kia đẹp trai đến mức trong lòng nhớ sâu, không thể quên...
Phó Thanh Thần đang gọt táo cho cô ấy, thấy cô nhìn chằm chằm anh chàng đẹp trai nửa ngày như vậy cũng không nói lời nào, cảm thấy buồn cười “Khó khi có trai đẹp tới, em muốn đem người dọa chạy sao?”
Văn Vọng bị anh nói như vậy, đột nhiên nhớ ra “Chúng ta đã từng gặp qua.”
“Đã lâu không gặp” Kiểm Diệc nói xong liền ngồi vào ghế bên cạnh “Đã nửa năm.”
“Đúng vậy” Văn Vọng cười cười, nói: “Thời gian trôi nhanh quá.”
Cô ấy không ngờ rằng mình sẽ gặp lại người này một cách bình yên vô sự, còn...
Văn Vọng nhìn về phía Nghê Tử, cô nhìn về phía chính mình cười, nụ cười này, cô ấy liền hiểu rõ trong lòng.
“Hà Mục Dương cũng thường xuyên đến đây.” Văn Vọng cười khanh khách nói.
“Anh biết” Phó Thanh Thần đáp: “Là một anh chàng đẹp trai khác.”
Văn Vọng không nói nên lời “Chỉ cần là nam đều là soái ca đúng không?”
Phó Thanh Thần cười cười đưa cho cô ấy quả táo đã cắt, nói: “Tỏ vẻ tôn trọng, hơn nữa cậu ta quả thất rất đẹp trai.”
Nghê Tử biết Hà Mục Dương sẽ thỉnh thoảng đến đây, nhưng không biết cậu ta tư nhiên lại thường xuyên đến...
Cô nhìn Kiểm Diệc một cái, cậu nhìn lại cô, ánh mắt tỏ vẻ —— tớ cũng không biết chuyện này.
Nghê Tử cảm thấy, Văn Vọng vẫn luôn ở bệnh viện, tình huống hẳn là không lạc quan, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ấy cười rất rạng rỡ, khí sắc cũng không tồi, thì tình trạng của cô ấy hẳn là khá tốt rồi...
Cô cũng không dám hỏi nhiều, thậm chí không dám hỏi Văn Vọng gì bệnh gì.
Văn Vọng thấy cô ngẩn người, liền cười hỏi: “Năm ba trung học cảm giác thế nào? Chị nghe dì nói, gần đây em rất chăm chỉ, thành tích cũng tiến bộ không ít.”
Nghê Tử liếc nhìn Kiểm Diệc một cái, nói: “Cái này là do... Thầy Kiểm chỉ đạo.”
Kiểm Diệc: “... “
Văn Vọng không nghĩ nhiều, nhưng Phó Thanh Thần đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh chàng đẹp trai này vẫn chưa giới thiệu tên.”
Kiểm Diệc nói: “Kiểm Diệc, Kiểm trong kiểm tra, Diệc trong dễ dàng.”
Phó Thanh Thần: “Ồ, họ Kiểm à...”
Văn Vọng lúc này mới phản ứng lại, chỉ vào Kiểm Diệc nói: “Thầy Kiểm?”
Nghê Tử gật đầu, cũng chỉ vào cậu nói: “Thầy Kiểm.”
“Vậy không phải là em——” Phó Thanh Thần cười nói: “Vì cải thiện thành tích mới cùng cậu ấy ở bên nhau chứ?”
“... “
“Cái này không vui chút nào” Văn Vọng quay đầu nhìn anh nói: “Phó tiên sinh.”
“Xin lỗi, Văn nữ sĩ.” Phó tiên sinh tỏ vẻ xấu hổ gật đầu.
Khi trở về, bên ngoài trời lại đổ mưa, như những hạt mưa ngắt quãng.
Kiểm Diệc trong tay cầm hai cái dù, cậu mở một cái rồi bước đi, để lại Nghê Tử đứng một mình ở lối vào của tòa nhà khoa nội trú, sửng sốt.
Cậu đi vài bước mới chậm rãi dừng lại, quay người đi trở lại đứng trước mặt cô, nói: “Cho nên, là vì cái gì?”
Nghê Tử: “... “
...
Nghê Tử đối với kỳ thi cũng không kháng cự, thậm chí còn rất mong chờ, dù sao thì cảm giác nhìn điểm số của mình được cải thiện hết lần này đến lần khác quả thực rất tốt.
Có vẻ như ý nghĩa của việc sống trên thế giới này là được chứng kiến bản thân từng bước trở nên tốt hơn.
Cho nên đối với kỳ thi cuối cùng, Nghê Tử không hề cảm thấy lo lắng, điều duy nhất cảm thấy không ổn chính là thời gian thi vào đại học đã được rút ngắn đi rất nhiều.
Đối với những người không có chỉ số thông minh cao, chăm chỉ là cách đáng tin cậy nhất, không trông đợi trời ban hồng phúc, mà chỉ hy vọng trời xanh không phụ người có lòng.
Đây là những hiểu biết về cuộc sống của Nghê Tử có được thông qua trải nghiệm thực tế của nhiều bài kiểm tra hàng tháng, và kết quả của các bài kiểm tra hàng tháng cho thấy những hiểu biết của cô là đúng.
Trong mấy ngày cuối cùng của kỳ thi, Nghê Tử ở mức độ bình thường phát huy trình độ, có thể làm chủ được nhiều dạng câu hỏi hơn, có thể đánh một đao trong kỳ thi, giống như nhặt được vận may lớn.
Trước đây, khi đi thi, cô dùng sách giáo khoa để ghi nhớ những trọng tâm trước khi thi, về cơ bản thì cô đã thuộc lòng các định lý và công thức trong toán học, còn không nhất định có thể nhớ kỹ.
Vào ngày hôm sau kỳ thi, Nghê Tử vốn dĩ muốn tìm Thầm Thư đi ra ngoài ăn cơm, nhưng không ngờ Nghiên Tầm chiếm trước tiên cơ, đem người đi rồi.
Vì mỗi người đều đã có chủ nên thời gian cô ở bên Thầm Thư ít đến mức cô không thể nhớ nổi...
Đặc biệt gần đây cô tiến tới, dành nhiều thời gian ở cùng Kiểm Diệc cùng nhau... Viết bài thi.
Sau đó, vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, không có gì bất ngờ xảy ra, cô đang ôn tập.
Vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ đông, vẫn không có gì bất ngờ xảy ra như cũ, cô vẫn đang ôn bài.
Vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ đông, đúng như dự đoán, quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, cô đang ôn tập.
Kỳ nghỉ đông...
Nghê Tử dứt khoát đem tài liệu ôn tập để ở nhà Kiểm Diệc, cô đỡ phải cả ngày ôm tài liệu ôn tập.
Lúc trước trời rất lạnh, nhưng hai ngày nay đột nhiên ấm lên một chút.
“Sắp xong rồi, bây giờ tớ đi ngang cửa hàng tiện lợi gần tiểu khu của cậu... “ Nghê Tử đang nói bỗng nhiên dừng lại, thấy một chàng trai đang kéo một cô gái ra trước cửa cửa hàng tiện lợi đi ra ngoài, hai người lôi lôi kéo kéo.
Chàng trai đặc biệt thô lỗ, không đúng, là đặc biệt hung ác, cánh tay kéo mạnh cô gái đi.
Cô gái ngã xuống đất, chàng trai kéo cổ áo lôi đi.
Sau một hồi quan sát Nghê Tử phát hiện cô gái là ai, vội vàng theo dõi, đồng thời nói vào điện thoại: “Kiểm Diệc, tớ nhìn thấy Đỗ Ninh.”
Kiểm Diệc nướng bánh tart trứng trong bếp, hỏi: “Ai?”
“Đỗ Ninh, tớ thấy em ấy...” Nghê Tử nhìn chàng trai kia kéo cô ấy vào trong hẻm, nhất thời không biết nên làm gì cho tốt.
“Ồ, em ấy làm sao vậy?” Kiểm Diệc đang bận bịu, có chút mất tập trung.
“Tớ thấy em ấy bị một chàng trai kéo vào hẻm nhỏ.” Nghê Tử vô cùng sốt ruột, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, đầu óc chỉ toàn là tin tức xã hội về cướp tiền cướp sắc, trong lòng vô cùng lo lắng, cất bước theo sau.
“Cậu đứng đừng nhúc nhích, hiện tại tớ...” Kiểm Diệc lúc này mới ý thức được không thích hợp “Nghê Tử? Nghê Tử?”
Không nghe thấy phản hồi, liếc nhìn điện thoại, điện thoại vẫn đang kết nối cuộc trò chuyện, Kiểm Diệc ném thứ trên tay rồi chạy nhanh ra ngoài, vừa xỏ giày vừa nói với Kiểm Từ: “Anh đi ra ngoài một chuyến.”
Kiểm Từ chưa kịp nói thì cậu đã mở cửa đi ra ngoài, trước khi đi còn gõ cửa nhà Hà Mục Dương hai cái.
Hà Mục Dương ra mở cửa, bên ngoài không có ai, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Kiểm Từ ôm Ukulele, an an tĩnh tĩnh mà đứng ở cửa nhà.
Hắn hỏi: “Em gõ cửa?”
Kiểm Từ lắc đầu “Anh hai gõ.”
Hà Mục Dương lại hỏi: “Người đâu?”
Kiểm Từ nói: “Đi rồi.”
“Bệnh thần kinh!” Hà Mục Dương mắng xong nói: “Mau quay vào nhà đi, đợi anh viết xong bài thi rồi mới qua chơi với em.”
“Ờ...”
Hà Mục Dương vừa đóng cửa lại, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Kiểm Diệc không bao giờ chơi trò gõ cửa nhà rồi chạy nhàm chán này...
Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Cậu ta vội vàng mở cửa gõ cửa bên cạnh, Kiểm Từ mở cửa, cậu ta hỏi: “Anh trai em đi đâu?”
Kiểm Từ ôm cây đàn Ukulele trong lòng ngực, lắc đầu “Anh ấy nói có việc đi ra ngoài một chuyến.”
“Lúc đi anh ấy có sốt ruột không?”
“Sốt ruột.”
“Trước khi đi cậu ấy đang làm gì?”
“Đang nướng bánh tart trứng.”
“Ừ, anh ngửi được” Hà Mục Dương thở dài, nói: “Rất thơm.”
Kiểm Từ có lẽ là bị dọa, không nói nhiều, hỏi cái gì liền nói cái gì.
*Tác giả có lời muốn nói: Vừa rồi đưa các chương lên mà không kiểm tra, không biết có sai sót gì không.
Năm ba trung học rất nhanh, thường ngày cũng không nhiều lắm, làm xong đại khái chính là thi đại học.