Khi còn nhỏ tôi có nuôi một con mèo.
Sau đó?
Sau đó...
Nó bỏ nhà đi rồi.
...
“A? Có phải bác sĩ Nghê đối xử tệ với nó hay không?”
“Tôi đối xử với nó rất tốt.” Nghê Tử kiểm tra vết thương sau phẫu thuật của bệnh nhân, sau đó đặt hộp hồ sơ trở lại xe đẩy.
“Đó là do cảm tình không tốt lắm.” Chị Lý nằm nửa người trên giường bệnh nói: “Tôi thấy trên mạng có nhiều người nói rằng chó mèo của họ rất trung thành, chủ nhân gặp nguy hiểm lập tức xông lên bảo vệ.”
“Đại khái là vậy.” Nghê Tử cười cười: “Chị Lý nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng nói nhiều, cũng đừng thức khuya.”
Nghê Tử sáng sớm đã đến, nghe bộ phận bàn giao xong liền bắt đầu đi kiểm tra phòng, kiểm tra từng phòng một, đi theo phía sau là hai thực tập sinh, Nghê Tử kiểm tra phòng rất cẩn thận, cho nên có chút mất thời gian.
Sau khi kiểm tra phòng, cô xem thời gian, trước khi đến giờ phẫu thuật, cô trở lại văn phòng một chuyến.
Lúc sau bác sĩ Đồng bác sĩ tiến vào, nói: “Nghê Tử, chủ nhiệm gọi em qua một chuyến.”
Nghê Tử “Ừm” một tiếng, lại nhìn thời gian, đóng bệnh án lại, đứng dậy đi ra ngoài.
Đứng trước phòng làm việc của chủ nhiệm Lý, Nghê Tử chỉnh lại tóc, sau đó gõ cửa, nghe thấy tiếng “Mời vào” liền mở cửa đi vào.
Văn phòng chủ nhiệm Lý không lớn, nhưng thoạt nhìn ngăn nắp sạch sẽ, không gian nhỏ lại đại khí hào hùng, đặc biệt trên giá sách phía trên treo một tấm biển, khung vàng nền đen, viết dòng chữ: Hành y tế thế [1].
[1] Thuần Việt: Treo hồ lô tế thế; Hán Việt: Huyền hồ tế thế - 悬壶济世: Dùng để gọi chung việc hành nghề y, dược sĩ; hoặc là mang ý khen ngợi người có y thuật cao minh. Trong văn hóa truyền thống, đại phu thường “lấy việc cứu người làm vui”, trong dân gian cũng có không ít đại phu treo hồ lô ở nơi phòng khám như một biểu tượng cho nghề y.
Rất phù hợp với hình tượng của chủ nhiệm Lý.
Nghê Tử cảm thấy điều duy nhất trong văn phòng này thoạt nhìn không phù hợp, đó là cái kệ sách bên cạnh, có chậu cây cao hơn phân nửa người, sự tồn tại chỉ đứng sau “Hành y tế thế“... Cây tài lộc.
Nó cũng vô cùng phù hợp với hình tượng bên ngoài thứ hai của chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý đã từng nói: Cứu người, cầu tài, không xung đột, tôi là thoải mái hào phóng mà đem tâm lý cầu tài công bố với công chúng, quân tử yêu tiền, hơn nữa, bộc trực hơn so với những kẻ âm thầm chọc phá moi tiền kia.
Nghê Tử tỏ vẻ: Dù sao thì ngài cũng được viện trưởng coi trọng, ngài là ngôi sao sáng khoa ngoại của chúng ta, ngài nói cái gì cũng đúng.
Sau khi Nghê Tử tiến vào, đứng thẳng người bên cạnh cửa, đứng thẳng lưng đoan chính, nói: “Chủ nhiệm.”
Chủ nhiệm Lý ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, bỗng nhiên sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nói: “Sao lại không nghiêm túc như vậy?”
Nghê Tử nhanh chóng cúi đầu kiểm tra y phục, cúc áo blouse trắng nút thắt chỉnh tề, một bên cũng không có lộ ra, rõ ràng rất tao nhã rất khí thế a...
Thậm chí, cô còn cài cúc cổ áo sơ mi bên trong, thiếu điều thắt thêm cà vạt để trông cấm dục hơn.
“Chủ nhiệm, thẩm mỹ của sư phụ với người trẻ tuổi chúng em không giống nhau.” Cô chủ động bước tới sô pha ngồi xuống, duỗi tay sờ soạng ấm trà một chút, cảm thấy nóng, sau đó tự mình rót một tách trà.
“Em xem em xem em xem.” Chủ nhiệm Lý lắc đầu thở dài: “Tôn sư trọng đạo đâu? Này không liên quan gì đến thẩm mỹ, là vấn đề thái độ.”
“Được rồi, sư phụ, lát nữa em còn phẫu thuật.” Nghê Tử nhấp một ngụm trà, đặt xuống, thẳng lưng ngồi ngay ngắn, nói: “Thầy truyền học trò qua đây, có chuyện gì quan trọng muốn nói sao?”
“Em đến xem cái này...” Chủ nhiệm Lý vừa nói vừa đem màn hình notebook quay qua.
Nghê Tử nói thẳng: “Không xem, không muốn, em thích ở một mình.”
Chủ nhiệm Lý “Chậc” một tiếng “Em không muốn sao? Thầy không còn có mặt mũi để giới thiệu em với người khác, chuyện hôm nay muốn nói với em không phải chuyện này.”
Nghê Tử ngồi nghiêm chỉnh, bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.
Chủ nhiệm Lý nói: “Năm ngoái thầy có đến Mỹ cùng viện trưởng mở một cuộc họp, tình cờ gặp một chàng trai trẻ, là một thanh niên tài tuấn, bệnh viện chúng ta từ trước đến nay luôn cầu hiền như khát [2], viện trưởng có ý bất kỳ giá nào cũng muốn đem người này đào về đây.”
[2] Cầu hiền như khát: khao khát nhân tài.
Nghê Tử tỏ ra vô cùng nghi ngờ: “Người ta ở nước ngoài đang phát triển tốt, nguyện ý đến bệnh viện nhỏ của chúng ta không?”
Chủ nhiệm Lý cười ha hả nhe ra hai hàng răng, nói: “Thứ ba tuần sau cậu ta sẽ đến bệnh viện của chúng ta, hơn nữa là khoa ngoại, khoa của chúng ta, bái thầy làm sư phụ, dưới cửa của thầy.”
Nghê Tử kinh ngạc: “Viện trưởng không tiếc bỏ ra nhiều tiền để mời người về sao?”
Chủ nhiệm Lý còn đang cười: “Viện trưởng không nói chi bao nhiêu, nhưng dù sao thầy cũng không tốn một đồng nào.”
Nghê Tử: “... “
Chủ nhiệm Lý là người rất quý trọng nhân tài, giờ có thể nhận nhân tài mà không tốn một xu, có thể nói ban đêm đi ngủ, chỉ cần mỉm cười là có thể dọa được trăng lên...
Mặc dù Chủ nhiệm Lý rất trọng nhân tài, nhưng ông không sẵn lòng tiếp thu hết “Nhân tài“. Chủ nhiệm Lý đã hành nghề y gần 20 năm, mới thu nhận được hai đệ tử, một người đã xuất ngoại không rõ lý do, người thứ hai chính là Nghê Tử, còn về “Nhân tài” có thể lọt vào mắt của chủ nhiệm Lý, Nghê Tử cũng không rõ lắm.
Cho nên cô vẫn luôn cảm thấy chính mình có thể được chủ nhiệm Lý đánh giá cao, là một điều vô cùng thần kỳ.
...
Nghê Tử hôm nay phẫu thuật cả ngày, từ 8 giờ sáng cho đến 7 giờ 30 tối, có ca mổ lớn có ca nhỏ, nhỏ đều do cô tự mình thực hiện, lớn thì cần đích thân chủ nhiệm đích tiến hành phẫu thuật, cô hoàn thành ca mổ cuối cùng chuẩn bị tan làm thì bị phòng bên cạnh mượn qua làm trợ lý miễn phí.
Sau khi hoàn thành một ngày bận rộn, đã 10 giờ.
Cô về nhà tắm rửa, cơm cũng không ăn liền lăn ra ngủ.
Hôm sau tỉnh dậy vì đói, cô tỉnh dậy cầm điện thoại xem xét, 6 giờ rưỡi, dậy đánh răng rửa mặt, mua bánh mì sữa lên xe ăn, tới bệnh viện vẫn giao ban như cũ, kiểm tra phòng, đội quầng thâm mắt làm phẫu thuật, mãi cho đến giữa trưa 12 giờ mới có thời gian nghỉ ngơi.
Căn tin của bệnh viện là nơi Nghê Tử cảm thấy đẹp nhất, ở căn tin không chỉ có thể ăn cơm uống cà phê, mà còn có nghĩa là nhân viên y tế có thể một đoạn thời gian nhàn nhã khoan thai tuyệt đẹp.
Nghê Tử bưng khay đồ ăn vừa ngồi xuống thì chuông điện thoại liền vang lên.
Là Kiểm Từ gọi tới.
Cô cười, hắng giọng, đưa điện thoại ghé sát tai, nghiêm túc nói: “Có gì mau nói thẳng, thời gian của nữ thần y là vàng là bạc.”
Kiểm Từ cười hì hì nói: “Hẳn là nữ thần y.”
Nghê Tử: “... “
Kiểm Từ nói tiếp: “Chị.”
Nghê Tử cầm lấy thìa uống hai ngụm canh, sau khi Kiểm Từ kêu “Chị” xong liền không nói gì nữa, cô cạn lời nói: “... Em có gì cứ nói đi.”
Kiểm Từ tiếp tục nói: “Anh trai em sắp trở về rồi.”
“... “
Kiểm Diệc phải chuyện trở về này, hơn nửa năm trước cô có nghe Thầm Thư nhắc tới.
Kiểm Từ đưa điện thoại lên sát tai, tính toán xem phản ứng của Nghê Tử sau khi nghe được tin này, cô nàng híp mắt nghiền ngẫm nửa ngày, những chỉ cảm thấy điện thoại có chút nóng...
“Chị ơi?”
“Chị biết rồi” Nghê Tử đáp: “Vậy em có thể thay mặt chị gửi lời chào đến anh trai em không, chị công việc bận rộn, nhất thời không thể phân thân, không thể đích thân tới sân bay bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt với anh ấy, cảm thấy thật hổ thẹn, năm mới nhất định sẽ gửi hai lẵng hoa lớn cho anh em tỏ vẻ xin lỗi.”
“Chị...” Kiểm Từ vừa buồn cười lại bất đắc dĩ “Em biết anh em rời đi nhiều năm như vậy thật sự có hơi quá đáng, không biết anh ấy có bệnh gì... “
Nghê Tử tay run một chút, chiếc thìa lại rơi xuống bát, cô che miệng nói không được lời nào.
Nước canh hơi nóng, cô vừa rồi quên thổi mà trực tiếp đưa vào trong miệng, vì thế đã bị bỏng...
Những lời này của Kiểm Từ cô cũng không biết làm thế nào để phản bác, mặc dù lời nói thẳng không chút chỉnh sửa, nhưng rốt cuộc cũng là nói... Sự thật.
Nghê Tử đành phải vội vàng nói sang chuyện khác “Học kỳ sau khai giảng là thành học sinh năm ba trung học rồi, học tập chăm chỉ, đừng bởi vì nghỉ hè mà bỏ bê việc học, ở nhà phụ giúp mẹ em nhiều hơn một chút.”
Kiểm Từ “Ai” một tiếng, nói: “Em còn đang nghĩ đến việc qua chỗ chị chơi.”
“Ở đây không có gì chơi cả, chị cũng không có thời gian đi cùng em.” Nghê Tử dùng đũa chọc vào cơm, cơm đều đã nguội.
“Em đến tìm anh Mục Dương.” Kiểm Từ nói.
“Anh Mục Dương của em bận đi công tác còn phải chăm sóc bạn gái, không có thời gian chăm sóc em.”
Nghê Tử vừa ăn cơm vừa nghe tiếng hét bất lực và kỳ quái qua điện thoại, cô có thể hiện tượng được, Kiểm Từ hẳn đang nằm ở trên giường tức giận đến đá chân la lối khóc lóc lăn lộn, than khóc, sau đó ——
“Ai da, alo!!” Kiểm Từ thở hồng hộc: “Chị ơi, em bị ngã xuống giường... Yêu cầu cấp cứu...”
... Càng lớn càng không nghiêm túc.
Thật vất vả mới cúp điện thoại, Nghê Tử nhanh chóng ăn cơm, quả nhiên đã nguội và cứng.
“Nghê Tử” Bác sĩ Đồng bên cạnh nghiêng người sang, va vào vai cô, nói: “Em cũng nói chuyện này sao.”
“Nói cái gì?” Nghê Tử đổ một ít canh vào cơm quấy vài cái.
“Nói chuyện liên quan đến bạn trai cũ của em.” Bác sĩ Đồng cọ cọ vai cô vẻ mặt bát quái “Bọn họ đều nói, em có nói qua.”
“... “ Nghê Tử thật vất vả mới có thể ăn một thìa cơm, nhưng lại bị bác sĩ Đồng cản đường “Bạn trai cũ... Rất tuấn tú.”
“Ồ?” Y tá trưởng đối diện cũng tiến đến gần “Sau đó thì sao?”
“Học bá, nam thần.” Nghê Tử nói thật: “Biết nấu cơm, đan khăn quàng cổ, nướng bánh quy, văn thao võ lược.”
“Đây là nam thần hàng thật rồi.” Y tá trưởng tỏ vẻ hâm mô, sau đó nói: “Sau đó sao lại chia tay?”
“Vừa mới nói, văn thao võ lược” Nghê Tử thâm thở dài, nói: “Phương diện học tập khá giỏi, nhưng lại thích đánh nhau, một khi không vui liền xông lên kêu đánh kêu giết, bị gọi vào văn phòng dạy dỗ rất nhiều lần, loại chuyện này đặt ở trên người của chị, chị có chịu được không?”
“Cũng đúng.” Bác sĩ Đồng tấm tắc thở dài tiếc hận, sau đó hỏi: “Là em đề nghị chia tay?”
“Đương nhiên.” Nghê Tử thở dài, ăn không nói có: “Mặt dày mày dạn ôm chân không cho em đi, nước mắt lưng tròng, thấy anh ta lớn lên đẹp trai, niệm tình xưa, nếu không em sẽ gọi điện báo cảnh sát.”
Y tá trưởng nói: “Bác sĩ Nghê, em cũng quá nhẫn tâm đó.”
Nghê Tử lời nói thấm thía: “Đúng vậy, niên thiếu không hiểu chuyện, hiện tại ngẫm lại, quả thực là ——” Dưới sự tức giận cô vỗ bàn một cái, nói: “Hư quá!!”
“Ai da ai da” Bác sĩ Đồng nhanh chóng gỡ tay cô ra, vỗ vai trấn an nói: “Đều đã qua, hiện tại biết sai là tốt rồi, con người luôn cần một quá trình để trưởng thành.”
“Đúng, em đã trưởng thành.” Nghê Tử cười mị mắt, ngoài cười nhưng trong không cười.
Y tá trưởng lại hỏi: “Sau này xảy ra chuyện gì? Hiện tại còn liên lạc không?”
Nghê Tử thu lại nụ cười “Nghe nói là xuất ngoại, có lẽ là thương tâm muốn chết, đi chữa thương.” Cô nói xong, lại ậm ừ hai cái, bưng khay cơm đứng lên, nói: “Cơm đã nguội, ăn không vô, em đi trước, còn phải chuẩn bị phẫu thuật.”
“... “
Buổi chiều lại nhận thêm vài bệnh nhân, sau đó là hai ca mổ.
Trận thứ hai Nghê Tử bị khoa ngoại lồng ngực mượn đến làm trợ lý, may cô thích chạy khắp nơi giúp các khoa khác, có thêm kinh nghiệm, không câu nệ ở một chỗ.
Nhưng trùng hợp buổi chiều có việc khẩn cấp, chủ nhiệm Lý tự mình ra trận, đột nhiên không tìm được đồ đệ, vừa nghe nói chạy đến khoa ngoại lồng ngực, tức giận đến mức kém chút nữa là đến phòng mổ đòi người, một chút hòa khí ổn trọng của chủ nhiệm khoa ngoại cũng không có...
Y tá trưởng đi theo ở phía sau cười trộm hồi lâu.
Chủ nhiệm Lý năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, bề ngoài thoạt nhìn như thanh niên ba mươi mấy, ngoài hình còn rất phong độ, mặc bộ tây trang, dáng người đĩnh bạt cao lớn, phong độ ngời ngời, trời sinh có tư chất tốt để lừa gạt thế giới.
Cũng bởi vậy, ông thường tự xưng là bông hoa thanh tú không tuổi.
Cho nên một sư phụ không đúng đắn đương nhiên sẽ nhận một đệ tử không đúng đắn.
...
Sau khi Nghê Tử hoàn thành ca phẫu thuật, cô y tá vội vàng chạy đến mách lẻo, nói chủ nhiệm Lý nổi trận lôi đình như thế nào như thế nào, có khả năng sẽ trừng trị cô như thế nào như thế nào.
Cô trở về văn phòng ngồi xuống không được bao lâu, chủ nhiệm liền tới.
Chủ nhiệm Lý vừa bước vào đã chỉ vào cô ân cần dạy bảo: “Đường đường là đệ tử của chủ nhiệm ngoại khoa sao có thể tùy tiện bị người mượn tới mượn lui, em là đệ tử chân truyền chủ nhiệm khoa ngoại lại bị người này người kia chỉ đông chỉ tây, em có thể giữ chút mặt mũi cho thầy không? Em xem sau này sư phụ của em ở bệnh viện này để ở chỗ nào? Em... Không có tự trọng!!”
Chủ nhiệm phát tiết một hồi, đóng sầm cửa chạy lấy người.
Nghê Tử: “... “
Ngày hôm sau, Nghê Tử lấy một gói trà 80 nhân dân tệ mua ở một cửa hàng ven đường, ngụy trang thành tinh phẩm có giá 888 nhân dân tệ, gửi nó đến phòng làm việc của chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm Lý nhìn nhãn hiệu, cơn giận đã biến mất một nửa.
Thật là tình nghĩa sư đồ giả dối a...
Nghê Tử thầm thở dài.
Buổi chiều không có việc gì, Nghê Tử khó khi được tan làm đúng giờ.
Bên ngoài trời còn chưa tối, cô vừa đi vừa nghĩ đi ăn ở đâu, thì chuông điện thoại reo lên.
Sao Mục Dương lại gọi cho cô.
Hà Mục Dương hỏi: “Nữ thần y, nghe điện thoại có tiện không?”
Nghê Tử chú ý tới xe cộ hai bên chuẩn bị băng qua đường, vừa đi vừa thản nhiên nói: “Sao lại có tiện nghe điện thoại không? Cậu có việc gì sao?”
Hà Mục Dương nói: “Kiểm Diệc sắp trở về, cậu biết không?”
Nghê Tử ngẩng đầu nhìn bầu trời đang dần dần tối đen, trên bầu trời nổi lên một tầng mây dày đặc, cô thở dài nói: “Tớ biết.”
Mọi người trên khắp thế giới đều nói với cô, Kiểm Diệc sắp trở về rồi.
Nhưng Kiểm Diệc trở về, có liên quan gì đến cô? Đến lúc đó cô phải đến hiện trường, kích động rơi lệ tỏ vẻ hoan nghênh nồng nhiệt sao? Hay muốn cô kích động đến mức sốc ngay tại chỗ khi thấy anh, nhớ mãi không quên?
*Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai, Kiểm Lang khỏe mạnh sẽ trở lại...