Sự nhiệt tình của Nghê Tử trong việc bẻ khóa mật khẩu video trong máy tính của Kiểm Diệc đã vượt qua việc tìm ảnh chụp của bản thân, mỗi ngày đi làm về lại lén vào phòng làm việc để khởi động máy tính trong lúc anh không để ý.
Cô đã thử mọi mật khẩu mà cô có thể nghĩ ra.
Sinh nhật, tên ghép vần, viết tắt, viết hoa, của hai người cô đều đã thử qua, ghép ngày sinh nhật của hai người với nhau, tên và ngày sinh nhật của tiểu Từ lấy ra thử.
Mỗi lần hiển thị sai mật khẩu, khi cô tức giận đến mức muốn đập nát máy tính anh luôn có thể bấm đúng giờ đến kêu cô ăn cơm.
Có thể nói, mỗi ngày gần đây cô đã sống một cuộc sống vô cùng tẻ nhạt, thiếu hụt hàm lượng kỹ thuật, đấu trí đấu dũng của cuộc sống.
Gần đây thời tiết dần dần trở lạnh, sắc trời cũng nhanh tối, không chú ý một chút thì trời đã tối.
Buổi tối vừa mới ra khỏi bệnh viện, Kiểm Diệc nhận một cuộc điện thoại.
Hai ngày trước, mẹ Nghê gọi điện nói ngày cưới của hai người đã được quyết định rồi, là tháng 2 năm sau.
Tháng 2 năm sau?
Vậy còn có...
Nghê Tử bấm ngón tay đếm, còn gần bốn tháng nữa.
Kiểm Diệc nói ngắn gọn vài câu rồi kết thúc cuộc gọi, lúc nghiêng đầu nhìn cô, phát hiện bàn tay phải của cô đang duỗi bốn ngón tay ra, nhìn chằm chằm vào ngón tay phát ngốc.
Anh hỏi: “Suy nghĩ gì vậy?”
Cô cân nhắc cẩn thận, đưa bốn ngón tay đến trước mặt anh, nói: “Có phải quá nhanh rồi không?”
Kiểm Diệc trầm mặc, phút chốc liền lĩnh ngộ “Mỗi đêm nằm ở trên giường anh hủy sự trong sạch của anh. Thế nào? Kết quả là không chịu trách nhiệm?”
Nghê Tử lấy bốn ngón tay đó che miệng mình lại, có phần kinh ngạc có phần ghét bỏ: “Trong sạch cái gì, biến thái...”
Đây đã là lần thứ ba cô nói anh biến thái, mỗi ngữ cảnh đều có thể làm được có một phong cách riêng, ít nhất biểu hiện xuất sắc lần này, có thể làm anh cảm thấy hơi chút vui vẻ.
Cho nên, biến thái thì biến thái.
Nghê Tử thật sự không cảm thấy quá nhanh, mà tất cả những điều này khiến cô cảm thấy có chút không chân thật, có lẽ là vì ngoài đời thực không có nhiều rầm rầm rộ rộ và đau lòng, cô chưa hiểu đủ hết, bụi đã lắng nhưng không thấu hiểu triệt để, cô vẫn luôn chìm nổi mê muội giữa những thăng trầm.
Nhưng dù bao nhiêu năm trôi qua, giữa biển người mênh mông cô cũng chỉ bắt lấy anh, đặt cược tất cả tình cảm đầu vào một mình anh, cho nên kinh nghiệm tình cảm của cô không được phong phú, không thành thục, còn thuần túy.
Từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ là trách anh quá nhẫn tâm.
Anh đã phải chịu đựng quá nhiều, tự giam mình trong bóng tối, mặt xám mày tro rời đi chín năm, rồi trở về, nhưng đó là bởi vì anh cũng không thể dứt bỏ, anh quá cố chấp với cô và cũng quá cố chấp với chính mình.
Hai người đến với nhau, như là việc đã định sẵn.
Thực ra không có gì thay đổi, ngoại trừ tuổi tác chồng lên.
“Vừa rồi ai gọi điện thoại cho anh vậy?” Nghê Tử bước lên chùm tia sáng của đèn đường, kéo tay anh, nhìn bước chân của bản thân và anh, đan xen, anh đi bước to, cô đi bước nhỏ, lại thần kỳ mà vẫn duy trì tốc độ như nhau.
“Mục Dương, nói muốn ăn một bữa cơm.” Kiểm Diệc cảm thấy đầu ngón tay cô có chút lạnh, vì thế đem hai tay cô vào giữa hai lòng bàn tay mình “Có lạnh không?”
“Sao đột nhiên lại muốn ăn cơm?” Cô còn muốn về sớm bẻ khóa mật khẩu.
“Tháng trước sinh nhật cậu ấy anh không có thời gian, hôm nay cậu ấy nhớ ra, nói muốn làm bù.” Kiểm Diệc xoa xoa tay cô lại hỏi một câu: “Có lạnh không?”
Nghê Tử đột nhiên nghĩ đến, có lẽ mật khẩu là ngày sinh nhật của Hà Mục Dương...
Cô cười nói: “Không lạnh.”
Kiểm Diệc thấy cô cười khá giống nụ cười bí ẩn của nàng Mona Lisa.
Anh nói: “Vui vậy sao?”
Nghê Tử đáp: “Vui, mọi người đều vui vẻ mà.”
Mọi người đều vui vẻ, Kiểm Diệc tự nhiên mà liên hệ đến đám cưới, thấy cô tựa hồ thật sự vui vẻ, cuối cùng trong lòng thấy ngọt ngào giống như đài phun nước, bùng lên giữa không trung ầm ầm bùng nổ, niềm vui vẩy đầy nhân gian, khắp chốn mừng vui, thật đáng mừng.
Hai người đến nơi đã được Hà Mục Dương hẹn sẵn, Hà Mục Dương đã ngồi sẵn ở đó, nhìn bọn họ vẫy tay nhắc nhở vị trí.
Bọn họ còn chưa bước tới, Hà Mục Dương đã đứng dậy rót trà cho họ.
Nghê Tử ngồi xuống liền hỏi: “Chỉ có một mình cậu? Bạn gái đâu?”
Hà Mục Dương ngực trúng một mũi tên “Đừng nói nữa, 800 năm trước đã đường ai nấy đi rồi.”
Nghê Tử sờ sờ thành ly sưởi ấm “Đây là người thứ mấy rồi?”
Hà Mục Dương ngực lại trúng một mũi tên “Tớ đi ra ngoài đổ rác về trễ một phút, cô ấy hỏi thăm tớ trên đường có phải gặp được một cô gái rồi đến gần bắt chuyện với người ta hay không” Anh ta nói xong, quay sang Kiểm Diệc hỏi: “Đổi thành cậu thì cậu có chịu được không?”
Kiểm Diệc trịnh trọng nói: “Tớ về trễ một tiếng cô ấy cũngchẳng quan tâm, tớ xác thực chịu không nổi.”
Hà Mục Dương: “... “
Nghê Tử hỏi: “Vậy tại sao cậu lại về trễ một phút?”
Hà Mục Dương thở dài “Tớ ở cửa hút một điếu thuốc.”
Các món ăn lần lượt được dọn lên bàn, toàn bộ bàn ăn gần như chật kín chỉ trừ một ít chỗ để bát đũa.
Nghê Tử cười cười nói: “Tiêu pha vậy sao?”
Hà Mục Dương đứng dậy, vừa gắp lấy một miếng cánh gà, vừa kinh ngạc nói: “Hừ, không sao, dù sao cũng là Kiểm Diệc trả tiền.”
Nghê Tử: “... “
Kiểm Diệc trả tiền nhìn một bàn thịt cá này, đứng dậy đi vào toilet để bình tĩnh lại.
Thừa dịp anh đi toilet, Nghê Tử hỏi: “hai ngày trước ngày Quốc khánh tớ có gặp chú Kiểm, hiện tại chú ấy đã trở về chưa?”
Hà Mục Dương gật gật đầu “Chú ấy đến chỗ của cậu sao? Cậu đã nhìn thấy chú ấy?”
“Ngày hôm đó, tớ có nói chuyện với Kiểm Diệc về chú ấy, phản ứng của cậu ấy...” Nghê Tử hồi tưởng một chút, nói: “Còn có chút kháng cự, nhưng phản ứng không còn mạnh mẽ như trước, tớ không biết có phải cậu ấy đang từ từ tự mình chấp nhận hay không.”
“Cậu nói với cậu ấy?” Hà Mục Dương đột nhiên căng thẳng “Cậu ấy không biết chú Kiểm đang ở chỗ tớ đúng không?”
Nghê Tử buồn cười: “Tớ không nói cho cậu ấy, chỉ là đề cập một chút.”
Hà Mục Dương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra “Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nói cậu ấy oán hận chú Kiểm, chi bằng nói cậu ấy không muốn đối mặt, dù sao cũng không phải là chuyện vinh quang gì.”
Chỉ riêng chứng rối loạn nhân cách bùng nổ có thể ám ảnh anh suốt đời, hơn nữa người mắc rối loạn nhân cách, suy nghĩ sẽ dễ hoang tưởng hơn, xoắn xuýt, không cẩn thận sẽ tự ném mình đi vào ngõ cụt.
Chú Kiểm thực sự không xấu, tính tình ngay thẳng, khi ở trong quân đội, đôi khi sẽ được đánh giá cao vì tính ngay thẳng, đôi khi cũng sẽ đắc tội với người.
Ở trong quân đội, ông có một người bạn chí cốt cùng vào sinh ra tử, nhất là những ngày cùng chung hoạn nạn, tình bạn cách mạng sẽ nhanh chóng nhen nhóm trong lòng mọi người.
Sau khi chú Kiểm xuất ngũ trở về nhà, năm ấy Kiểm Diệc chín tuổi, chú Kiểm nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ dạy Kiểm Diệc tán đả và vật lộn, khi rảnh Hà Mục Dương cũng sẽ đi theo học, khi đó Kiểm Diệc còn nghĩ rằng sau này bản thân sẽ tham gia quân đội.
Một năm sau, đồng đội của chú Kiểm cũng xuất ngũ, từ đó cả hai thường tụ tập uống rượu, hồi tưởng về quãng đời quân ngũ.
Lúc đó Kiểm Diệc có ấn tượng không tốt về ông chú này, có lẽ vì ánh mắt của ông ta không được hiền lành, khiến người khác cảm thấy khó chịu, nhìn cũng không có tinh thần gì.
Sau nửa năm, Kiểm Diệc đột nhiên phát hiện ba mình trở nên không đúng, người chú kia cũng không tới nữa, ba uống rượu hút thuốc nhiều hơn trước, tính tình trở nên gắt gỏng, sau khi say rượu thì thường xuyên đánh đập, mắng mỏ mẹ.
Khi Kiểm Diệc đến ngăn cản, thường xuyên bị lan đến, đập đầu, đánh vào lưng, trên người luôn có thể thấy những vết bầm tím.
Lúc đầu anh chỉ có sợ hãi.
Sau này khi đi học, khi anh đánh bạn cùng lớp mới biết được, chính bản thân anh cũng sẽ động thủ đánh người vì tức giận, lúc này anh không còn sợ hãi ba mình nữa, mà chỉ còn oán hận.
Có một ngày chú Kiểm rời đi, kể từ khi rời khỏi nhà cũng không trở lại.
Sau đó, mẹ Kiểm nói cho Kiểm Diệc, tính khí của ba anh thay đổi, là do người đồng đội kia nghiện ma túy, lúc đầu đồng đội đó mượn tiền, ba còn không biết, bởi vì ở chung tình cảm lâu dài, nên cũng cho mượn không ít.
Bỗng một ngày, người chú này đánh chủ ý lên người chú Kiểm, muốn hố ông lừa tiến, nhưng bị ông nhạy bén phát hiện ra, lúc ấy hai người có phát sinh tranh chấp, sau đó chú Kiểm bỏ đi.
Kể từ ngày đó, mọi thứ thay đổi.
Rõ ràng đã từng là đồng đội hoạn nạn có nhau, tại sao không còn như xưa nữa?
Hà Mục Dương nói: “Đây chính là kích thích, cậu ngẫm lại, cái này đổi thành cậu, bạn chí cốt ngày xưa bỗng nhiên trở nên mưu mô bất chính, hơn nữa còn bụng dạ khó lường muốn hại cậu, cậu có thể chịu đựng được không? Huống chi bản thân chú Kiểm cũng gặp phải căn bệnh đó.”
Những điều này vài năm trước Hà Mục Dương đã nói với Nghê Tử.
Mỗi lần nghĩ đến cô đều cảm thấy trái tim một hồi ớn lạnh, hiện tại nói lại, vẫn khiến cô có chút chạnh lòng như cũ.
Lời chưa nói nhiều Kiểm Diệc đã trở lại.
Hai người trên ghế đều trầm mặc, anh phát hiện bầu không khí khác thường “Làm sao vậy?”
Hà Mục Dương cười ha hả nói: “Đi toilet lâu như vậy, không phải là trộm trong toilet đếm tiền mang theo đủ hay không đấy chứ? Không sao, tớ có quen biết với ông chủ chỗ này, chỗ này có thể cho nợ.”
Kiểm Diệc ngồi xuống nói: “Vậy phiền cậu cùng ông chủ nói tốt vài câu, châm chước một chút.”
Hà Mục Dương cười nói: “Không dám không dám.”
Buổi tối trở về, Nghê Tử vẫn luôn thất thần.
Những lời Hà Mục Dương nói, hình ảnh cảm thấy quá mạnh, khi nhắc lại, cô lại lần nữa không khống chế được mà tưởng tượng ra đủ loại chuyện mà Kiểm Diệc phải đối mặt khi anh mười tuổi.
Kiểm Diệc nhận thấy cô có điều gì đó không ổn, vì thế đã có chút hoài nghi.
Buổi tối anh tựa vào đầu giường đọc sách, tỏ vẻ tùy ý đặt câu hỏi: “Mục Dương nói gì với em vậy?”
Nghê Tử định thần lại, ngẩn người nhìn gương mặt anh, cô quanh co, nghiêng nghiêng dựa qua, tựa đầu vào vai anh nói: “Em có chuyện muốn nói thẳng với anh.”
Kiểm Diệc đóng sách lại ném lên tủ đầu giường, duỗi tay ôm cô vào lòng “Em nói đi.”
Nghê Tử im lặng một lúc, sắp xếp lại một chút ngôn ngữ, nói: “Khi em còn nhỏ, em đã lén lấy tiền của mẹ để mua kem ăn, không chỉ một lần, anh nói này có tính là vết nhơ trong cuộc đời em không?”
Kiểm Diệc nói: “Nhận ra lỗi lầm, thiện lớn lao yên *.”
*Nhận ra lỗi lầm, thiện lớn lao yên – 知错能改,善莫大焉: ý chỉ một người sau khi phạm sai lầm, biết cách sửa lại sai lầm đó, chính là chuyện tốt nhất.
Nghê Tử vội vàng ngồi dậy, nhìn anh “Kiểm Diệc, vì một số chuyện trong quá khứ...” Cô do dự một lúc trước hai ánh mắt thâm trầm của anh, nói: “Anh không thể vẫn luôn canh cánh trong lòng được, chú Kiểm không phải vết nhơ của anh, chú ấy là ba anh, nếu anh không thể tiêu tan, chí ít anh phải phân rõ, chú ấy là chú ấy, anh là anh, mặc kệ anh có như thế nào đi chăng nữa, em sẽ không có suy nghĩ xấu về anh.”
Kiểm Diệc sờ sờ cô mặt “Anh biết em sẽ không.”
Anh chỉ là không muốn cô phải phiền lòng vì những điều đó như bản thân anh.
Kiểm Diệc nói: “Chúng ta thuận theo tự nhiên được không?”
Anh cũng tin tưởng, sẽ có một ngày có bình minh trong đêm tối, chỉ cần cô ở đó.
Nghê Tử mỉm cười, cười như thể mình lập được công lớn.
Ngay khi Kiểm Diệc ngồi dậy nghiêng người qua cô đã nhìn thấu ý định của anh, vội vàng kéo chăn đắp lên người mình, nằm quay lưng về phía anh trùm kín người lại, ngày mai cô phải dậy sớm.
Anh nằm xuống theo, vừa mới kéo cô qua, cô lại lập tức tránh sang một bên, muốn kéo cô lại một lần nữa sẽ không dễ dàng, Kiểm Diệc đành phải nhích người đến bên cô, ngực dán vào lưng cô, bàn tay sờ lên cúc áo ngủ trên ngực cô, muốn cởi nó ra.
Nghê Tử nắm lấy tay anh dời đi, anh chuyển động tác, sờ lên eo cô, trực tiếp tham nhập vào trong quần áo cô.
Từ góc độ này của anh, anh thấy tai cô đỏ bừng, nghe thấy tiếng thở thanh nhẹ của cô.
Đêm bên ngoài lạnh như nước, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài câu nói chuyện thì thầm, cảm khái năm tháng như thoi đưa, trong nháy mắt đã trôi qua mười năm, những việc chuẩn bị thi vào đại học, vào trường đại học, đi vào nơi làm việc, chỉ như thoáng qua trong mắt.
Tấm rèm dày che gần hết cửa sổ, cũng che hầu hết ánh trăng.
Trong tối mờ, Nghê Tử mơ hồ phát ra vài tiếng rên rỉ không chịu nổi từ trong cổ họng, âm thanh như xuyên qua lớp vải, bị bóp nghẹt, vì cực lực khắc chế, cho nên có vẻ đứt quãng, lại ngứa ngáy lòng người.
Áo ngủ trên người cô mới cởi một nửa, bờ vai trắng nõn lộ ra, tựa như gấp không thể chờ đợi được săn sóc mà mở ra, trên ngực chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, ướt át trắng nõn, vì người nằm trên người mà dao động không ngừng.
Khắp người từng cơn tê dại, một đợt rồi lại một đợt mạnh mẽ đến, cô hoảng sợ, vươn tay muốn ôm lấy anh, đụng phải một mảnh da thịt nóng bỏng cùng bờ vai căng chặt.
Cuộc nói chuyện bên ngoài phòng đã ngừng lại, trở lại thanh tịnh.
Chân Nghê Tử thoáng chốc trượt xuống khỏi eo anh, cả người như bị ngâm trong nước lạnh, phủ một lớp ướt át, có mấy chỗ có vài vết đỏ mờ nhạt.
Kiểm Diệc thở hổn hển một lúc, hôn vào giữa hai lông mày cô, ôm cô vào lòng.
Cô mệt đến mức không nghĩ được, lẩm bẩm nói: “Ngày mai...”
Kiểm Diệc tiếp lời cô “Ngày mai anh sẽ gọi em dậy.”
Nghê Tử không biết chính mình ứng không có, cứ như vậy mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
...
Nghê Tử cả ngày hôm sau mệt rã rời, cũng may hôm nay không bận.
Giữa trưa cô nghỉ ngơi trong phòng trực, dựa vào bả vai Kiểm Diệc ngủ, Kiểm Diệc đang đọc một cuốn sách giải phẫu y học, trong phòng chỉ có tiếng thở đều nhẹ nhàng của cô
Đột nhiên, cánh cửa mở ra, Kiểm Diệc ngẩng đầu nhìn qua, thấy bác sĩ Đồng, anh lập tức giơ ngón trỏ lên làm động tác im lặng, bác sĩ Đồng lập tức hiểu ý, mỉm cười đẩy ra rồi đóng cửa lại.
Kiểm Diệc liếc nhìn người đang ngủ một cái, không có dấu hiệu thức dậy mới yên tâm tiếp tục đọc sách.
Nghê Tử có một giấc mơ, cô mơ thấy đêm qua, đầu giường trăng gió phong nguyệt.
...
*Tác giả có lời muốn nói: Chính văn kết thúc, ngày mai sẽ có phiên ngoại, có thể là tiểu Từ hoặc là Nghê Tử.
04/10/2020
04/10/2021