Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Chương 56: Chương 56: Xuân Về Hoa Nở




Ngày hôm sau Nghê Tử cùng Kiểm Diệc đến bệnh viện, thời gian vẫn còn sớm.

Hai người vừa đi vào bệnh viện, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu hô: “Bác sĩ Kiểm, xin chờ một chút!”

Nghê Tử quay lại nhìn đầu tiên, nhìn thấy người mặc trang phục bệnh nhân.

Người nọ sải bước đến, cười cười nói: “Bác sĩ Kiểm.”

Kiểm Diệc nhận ra bệnh nhân này, cách đây hai ngày được đưa đến bệnh viện vì viêm đường ruột dị ứng mãn tính, hôm nay sau khi truyền nước biển sẽ được xuất viện, anh nhớ rõ người này họ Hồ.

“Chú Hồ, có chuyện gì sao?”

Chú Hồ cười nói: “Hôm qua bạn gái của cháu có nhờ y tá của bệnh viện gửi một bó hoa cho chú, chú cảm thấy thật xấu hổ, cháu thay chú cảm ơn cô ấy nhé.”

Bạn gái?

Kiểm Diệc nhìn về phía Nghê Tử, bằng ánh mắt dò hỏi.

Nghê Tử cảm thấy bối rối, chớp mắt hai cái nhìn anh, tỏ vẻ —— nhờ phúc của anh, hôm qua em xin nghỉ phép ở nhà ngủ, em không tới bệnh viện hay không anh cũng không biết sao?

Chú Hồ cũng không hiểu giao tiếp tâm hồn giữa hai người họ, theo lời nói vừa mới, nhịn không được khen tiếp: “Bác sĩ Kiểm, bạn gái của cháu thật sự rất tốt bụng, mà cháu lại vừa đẹp trai lại có năng lực, quả là trai tài gái sắc!”

Kiểm Diệc cười đầy ẩn ý, hỏi: “Người bạn gái mà chú đang nhắc đến, là cô Cố người đã đưa chú đến bệnh viện ngày hôm đó, đúng không?”

Chú Hồ gật đầu “Đúng vậy, chẳng lẽ bác sĩ có bạn gái họ khác sao?” Nói còn nhíu mày, ra vẻ “Chú” không tán thành.

“Chú hiểu lầm rồi, cô ấy không phải bạn gái của cháu.” Kiểm Diệc còn đặc biệt liếc nhìn bạn gái thật sự ở bên cạnh một cái, cô đảo mắt một cái, chỉ là không nhìn anh.

“Không phải sao?” Chú Hồ có chút mất mát “Đúng là một cô gái tốt, tại sao cháu lại không biết quý trọng chứ...”

Thế hệ trước tự mình đa tình, luôn khiến mọi người không biết nên khóc hay cười.

Kiểm Diệc cười thản nhiên, nói: “Là mỗ Kiểm không có phúc.”

Chú Hồ thở dài: “Tình cảm của mấy người trẻ tuổi như cháu thật phức tạp, chú vừa thấy liền biết cô gái đó có ý với cháu, chú còn tưởng hai người các cháu... Haiz...”

Thái độ này của chú Hồ, có cảm giác như “cặp đôi” mà bản thân tự mình nhận định bị đánh gãy cánh vậy. Nhưng cũng phải nói, vốn dĩ ở trong lòng coi họ là một đôi, còn chạy tới đây hỏi, vừa hỏi thì biết là không phải, thật bực mình mà!

Kiểm Diệc nói: “Chú à, chú về nằm nghỉ ngơi đi, chờ lát nữa cháu qua đo huyết áp cho chú.”

Chú Hồ đành phải gật đầu, đáp: “Thôi được rồi, vậy cháu tiếp túc làm việc đi.”

Kiểm Diệc xem như đoán ra được, tin đồn về bạn gái của anh trong bệnh viện hai ngày này, có lẽ là từ chú Hồ lan ra.

Sau khi chú Hồ rời đi một khoảng cách, liền nghe thấy người bên cạnh nói: “Tôi có nghe nói một chút về bạn gái họ Cố kia của bác sĩ Kiểm, nhân duyên rất tốt, tôi rất hâm mộ.”

“... “

Kiểm Diệc vừa định mở miệng nói gì đó, cô đã quay đầu bỏ đi, anh cất bước theo sau, theo vào thang máy.

Nghê Tử dựa lưng và tay vào gương ở phía trong cùng của thang máy, ngay khi cửa thang máy đóng lại, cô bắt gặp ánh mắt của anh trong gương, cô liền trợn mắt nhìn anh một cách ngạo mạn.

Đáy lòng Kiểm Diệc thầm nở nụ cười, mặt vẫn nghiêm trang như cũ, nói: “Lý trí một chút, đừng dễ tin vào những lời vu khống.”

Cửa thang máy mở ra, trước khi Nghê Tử đi ra ngoài, còn nói: “Có tin hay không, em tự có phán đoán của riêng mình, anh bớt giải thích đi!”

Kiểm Diệc sờ sờ mũi, đi theo cô ra khỏi thang máy.

Nghê Tử cùng Kiểm Diệc trước sau đi vào văn phòng.

Bác sĩ Đồng thấy cô đi làm, đặc biệt quan tâm “Em gái Tử, chị nghe nói hôm qua cơ thể em không khỏe nên xin nghỉ, bị sao vậy?”

Nghê Tử thật sự đã chuẩn bị sẵn một cái cớ, vì sợ có người tốt bụng hỏi “Hôm qua em bị đau đầu, có lẽ là do gần đây thường xuyên làm ca đêm, cơ thể có lẽ chịu không nổi.”

“Hửm? Đau đầu?” Bác sĩ Đồng đi tới nhìn cô, nói: “Vậy em khỏe lại cũng nhanh đấy.”

“... “

“Đùa thôi, nếu cảm thấy không thoải mái thì nghỉ thêm hai ngày nữa đi.” Bác sĩ Đồng cười cười.

“Em không sao.” Nghê Tử thầm xấu hổ, có chút muốn nhảy qua đề tài này, nhất là ở trước mặt hung thủ khiến cô “ không thoải mái “, cô khó có thể mở miệng nói gì.

Nghê Tử nhìn anh một cái, anh đứng bên cạnh bàn làm việc lật giở đồ vật, hẳn là hồ sơ bệnh án, đối với cuộc nói chuyện ở bên đây tựa hồ mắt điếc tai ngơ.

Người đàn ông này thật biết nể mặt a...

Bác sĩ Đồng có vẻ thực sự quan tâm đến cô, nói: “Chị nói cho em biết, loại chuyện này lớn hay nhỏ đều có thể, em làm bác sĩ cũng biết, đặc biệt là loại bệnh đột ngột xảy ra do sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật tạo thành, rất nghiêm trọng, giống như một người không tập thể dục trong một thời gian dài, bỗng nhiên vận động kịch liệt, dễ gây ra...”

Nghê Tử muốn mở miệng ngắt lời cô ấy, vì quá khẩn trương nên bị sặc nước miếng của chính mình, vì thế chống mặt bàn liều mạng ho khan...

Bác sĩ Đồng sửng sốt, nhanh chóng giúp cô vỗ lưng thuận khí.

Kiểm Diệc ném hồ sơ bệnh án trong tay xuống, cầm ly rót cho cô một ly nước ấm, đi ngang qua và tự nhiên thay thế vị trí của bác sĩ Đồng, bác sĩ Đồng vô cùng tự giác mà đem vị trí nhường cho anh.

Nghê Tử ho xong, anh đưa nước cho cô, Nghê Tử ho đến miệng cả khô, cầm lấy ly nước uống cạn.

Bác sĩ Đồng yên lặng nhìn rõ, đó là ly của bác sĩ Kiểm.

“Em khẩn trương cái gì?” Kiểm Diệc đặt vài ngón tay lên thành bàn, nói chuyện với cô miệng lưỡi không coi ai ra gì, tự nhiên thể hiện cảm giác thân thiết.

“Nào có...” Nghê Tử ho đến đỏ bừng, cầm cái ly ngẩng đầu nhìn một cái, bác sĩ Đồng đứng yên tại chỗ, không hề che giấu sự hứng thú nồng hậu của mình.

Bác sĩ Đồng nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, nhưng cả ngày hôm nay, Nghê Tử phát hiện cô ấy luôn nở một nụ cười tràn ngập phức tạp, nụ cười cười bên trong chứa đựng rất nhiều thông tin phong phú ——

Yêu đương thật tốt a.

Chị cũng là người từng trải.

Chị hiểu, chị hiểu hết.

...

Nghê Tử bỗng nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.

Thật ra chuyện tình cảm như này cũng không cần phải cố tình che giấu, nhưng nếu có thể cố gắng đừng nói ra, hành sự thấp một chút là được.

Hôm nay Kiểm Diệc đi theo chủ nhiệm Lý đi phẫu thuật khẩn cấp, Nghê Tử thuộc về phía người nhàn rỗi, đi theo mở rộng tầm mắt, nên cũng đi theo đến bàn phẫu thuật.

Bệnh nhân bị vỡ lá lách, tràn khí màng phổi và các tình trạng khác, tương đối nguy cấp, ngoài ra còn có các hiện tượng như giãn hai bên đồng tử, tình hình cấp bách không có thời gian đi chụp CT, tụ máu nội sọ, vì thế đã mời bác sĩ Khâu từ khoa phẫu thuật thần kinh đến hội chẩn.

Bác sĩ Khâu vội vàng chạy tới cùng với một chiếc máy khoan điện để khoan đầu bệnh nhân, thực tập bên cạnh ngạc nhiên đến mức đứng thẳng cổ ra nhìn, lòng hư vinh của bác sĩ Khâu lập tức bùng nổ, vừa khoan đầu vừa nói chuyện vui vẻ: “Bệnh viện chúng ta lại có thêm một bác sĩ giỏi như bác sĩ Kiểm, luận về việc khoan đầu, tôi rất là chuyên nghiệp!!”

Nghê Tử thấy nếu không phải lúc này anh ta cầm máy khoan điện trong tay, có lẽ đã bay lên trời mất rồi.

Kiểm Diệc đứng ở bên cạnh nhìn đến hứng thú, nói: “Lời bác sĩ Khâu nói rất đúng.”

Chủ nhiệm Lý phát ra một tiếng “Ho khan”, nhắc nhở bác sĩ Khâu đừng mất hình tượng.

Bác sĩ Khâu, người đang được mọi người vây quanh, trong lòng có ngàn con ngựa đang phi nhanh, vui muốn hỏng luôn rồi, khoan đầu xong, lúc đi còn để lại cho mọi người một bóng lưng tiêu sái.

Chủ nhiệm Lý cảm thấy thật sự mất mặt, một đám gia hỏa không làm nên trò trống gì! Trong bệnh viện không thấy nổi một người ổn trọng *!

*Yên ổn + Trọng hậu.

Trong quá trình cắt bỏ lá lách, chủ nhiệm Lý nói: “Bệnh viện của chúng ta có một bầu không khí rất đặc biệt, sau này cháu sẽ quen dần với nó thôi.”

Kiểm Diệc tì động tĩnh mạch buộc ga-rô, đáp: “Bác sĩ Khâu là người có cá tính.”

Chủ nhiệm Lý hừ cười một tiếng gật gật đầu, có thâm ý khác mà nhìn Nghê Tử một cái, không nói gì.

Nghê Tử vô duyên vô cớ bị nhìn, không hiểu tại sao, đột nhiên nổi da gà.

...

Sau khi hoàn thành ca phẫu thuật, cả hai về văn phòng.

Khi chú Hồ xuất viện, lúc chú Hồ xuất viện, chú ấy còn đặc biệt đợi Kiểm Diệc phẫu thuật về, định tạm biệt anh, nhưng nói qua nói lại, trong miệng vẫn nhắc mãi cô Cố “Cô Cố là một cô gái tốt, không có lựa chọn nào khác, nếu con trai chú đủ tuổi, căn bản không đến lượt cháu.”

Nghê Tử: “... “

Kiểm Diệc chỉ có thể nói sự thật “Vâng, cháu biết cô Cố là một cô gái tốt, nhưng cháu đã có bạn gái rồi.”

Chú Hồ theo bản năng mở miệng, còn muốn khuyên một câu, đột nhiên phản ứng lại, cảm thấy có chút ngượng ngùng “Thì ra là như vậy? Bạn gái cũng làm ở trong bệnh viện sao?”

Kiểm Diệc chỉ vào người đang đứng im lặng bên cạnh, nói: “Chính là người này.”

Chú Hồ lúc này càng thêm xấu hổ “Bác sĩ Kiểm cháu thật là, bạn gái ở bên cạnh cũng không nói một tiếng, hại mặt già này mất hết!”

Chú Hồ lúng túng cười với Nghê Tử, sau đó vội vàng xuống lầu với vẻ mặt xấu hổ, sợ con trai ở dưới lầu đợi lâu.

Nghê Tử hỏi: “Những người thuộc thế hệ trước đều có khuynh hướng dắt tơ hồng sao?”

Kiểm Diệc cười như không cười mà im lặng một lúc, sau đó nói: “Anh còn tưởng em sẽ truy vấn chuyện giữa cô Cố và anh đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Buổi sáng cô nghẹn không hỏi, tới lúc này rồi vẫn không hỏi, cũng không biết có chủ ý gì.

Nghê Tử nhìn anh, nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt dịu dàng, hỏi: “Anh muốn nói cho em nghe à? Vậy anh nói đi, rốt cuộc anh và cô Cố đã xảy ra chuyện gì?”

Cho nên...

Anh đang muốn nói cho cô biết, nhưng không phải là cô muốn biết sao?

Kiểm Diệc nhướng mày nhìn cô, rồi đi.

Nghê Tử: “... “

Thực ra chuyện này rất đơn giản, mấy ngày trước Cố Vân Vi đang lái xe ô tô trên đường thì bất ngờ nhìn thấy một ông cụ đang ôm bồn hoa nôn ọe bên vệ đường, thấy tình huống còn vẻ nghiêm trọng, cảm giác chú ấy sắp nôn mửa đến choáng váng.

Dù sao bản thân có một người ba là viện trưởng và một người anh làm bác sĩ, mưa dầm thấm đất nên có ý thức cứu người vô cùng mãnh liệt, vì thế nhanh chóng dừng xe lại, xuống xe đỡ cụ ông lên xe mặt đưa tới bệnh viện.

Trùng hợp là Kiểm Diệc mới kết thúc ca mổ trong phòng cấp cứu, vì thế anh đã đẩy chú Hồ vào phòng phẫu thuật.

Sau khi chú Hồ tỉnh lại lúc, đối với Cố Vân Vi cảm kích vạn phần, đối với bác sĩ Kiểm vô cùng biết ơn, xem hai người thành trai tài gái sắc, lại thấy cô Cố biểu lộ tình ý với bác sĩ Kiểm, trong lòng tự đem hai người ghép thành một đôi.

Chú ấy ở bệnh viện cảm thấy buồn chán, gặp người liền nói “Bác sĩ Kiểm” và “Cô Cố”, cũng không biết thêm mắm thêm muối gì, bệnh viện chỉ lớn một chút, vì thế tin đồn cứ thế lan rộng ra.

Nghê Tử biết tất cả những điều này, dù sao trong bộ phận của họ có một chiến tuyến tò mò, y tá trưởng người sánh vai được với mẹ đẻ của bát quái, mọi tin đồn bệnh viện đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Ngày đó, cảnh Kiểm Diệc nói chuyện với cô Cố trong khu sinh hoạt ở tầng dưới, chuyện xảy ra vào ngày chú Hồ được đưa đến bệnh viện.

Lúc đầu, Kiểm Diệc cảm thấy kỳ quái, tố chất tâm lý của cô gái Nghê Tử này càng ngày càng lên tay, điềm tĩnh vậy sao? Nghĩ thầm về nhà chắc hẳn cô sẽ tiến hành thực một màn trình diễn tuyệt vời.

Sau đó, anh đi ngang qua quầy lễ tân, nhìn thấy y tá trưởng đang nói chuyện với các bác sĩ khác, trong lòng anh có lẽ cũng hiểu được đại khái.

Sau đó, Kiểm Diệc không đề cập đến bất cứ điều gì về chuyện này, khiến cho Nghê Tử lo lắng.

Tại sao anh lại không giải thích?

Anh không để ý đến cảm xúc của cô sao?

Anh... Thay đổi?

Lúc trở về, Kiểm Diệc muốn đưa tay cầm túi của cô, Nghê Tử trừng mắt nhìn anh một cái, ngẩn đầu kiêu ngạo quay đầu bỏ đi, bỏ lại Kiểm Diệc ở phía sau.

Kiểm Diệc ù ù cạc cạc, ban ngày vẫn bình yên vô sự, sao trời tối liền thay đổi như vậy?

Về đến nhà, Nghê Tử cầm chìa khóa muốn vào phòng mình.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi họ “Lăn đến trên giường”, đem Kiểm Diệc dọa sợ, vội vàng ngăn cô lại hỏi: “Không ăn cơm à?”

Nghê Tử rụt tay lại, làm bộ làm tịch nói: “Không ăn cơm anh nấu.”

Kiểm Diệc không những không dỗ, mà còn cười hỏi: “Em chắc chưa?”

Khiến Nghê Tử oán hận cắn răng “Chắc!”

Cô nghiến răng nghiến lợi lấy chìa khóa mở cửa, vào phòng muốn đóng cửa lại nhưng lại bị Kiểm Diệc dùng một chân chặn lại.

Anh mở cửa bước vào, nói thêm “Vậy tối nay anh sẽ ngủ ở đây, anh nhớ đồ ngủ của anh vẫn còn để ở đây, đúng rồi, cà vạt của anh có làm em——”

Nghê Tử tức giận ném cái túi lên ngực anh “Kiểm Diệc anh là đồ trứng thối!”

Kiểm Diệc bị đập một cái, phát ra tiếng rên rỉ—— “Trứng thối?”

Anh xoa xoa ngực, đáy lòng lại thầm than lần nữa, cô thật sự rất biết cách tra tấn người khác.

...

*Tác giả có lời muốn nói: Có chút giống phiên ngoại, thôi, coi như là phiên ngoại rải đường đi.

Trước khi nói đến chuyện chính sự dù sao cũng phải tới chương rải đường hằng ngày làm điềm báo trước.

Đa tạ ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.