Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Chương 29: Chương 29: Ý Quân Tử Thế Nào




Trong khoảng thời gian gần đây, tình trạng học tập của Nghê Tử đã hoàn toàn điên đảo dĩ vãng, cả người toát ra khí chất hướng về phía trước, thịnh vượng từng ngày...

Quán triệt chân lý không ngại học hỏi kẻ dưới, tuyệt không bỏ lỡ một phút một giây.

Trước khi tan học, Nghê Tử không hề chuẩn bị tinh thần, lại bị Thầy Tần gọi tên.

“Em đứng lên nói lý do cho những nỗ lực để đạt được tiến bộ gần đây, đồng thời khích lệ những học sinh khác trong lớp chúng ta.” Thầy Tần xoa xoa lòng bàn tay, rất mong chờ.

Nghê Tử... Ngồi yên, căn bản không còn gì để nói.

Lý do cho những nỗ lực để đạt được tiến bộ gần đây?

Ban đầu, cô chỉ đơn giản cảm thấy, nỗ lực một chút cũng khá tốt, nhưng sau đó thấy được sự tiến bộ, liền có chút làm không biết mệt mà thôi.

Nghê Tử giơ khuỷu tay đụng Thầm Thư, lúc đứng dậy dùng ánh mắt truyền đi thông điệp cầu cứu.

Thầm Thư nhanh chóng lấy bút viết vào vở, không biết viết cái gì.

Sau khi Nghê Tử đứng lên, đầu tiên là lễ phép cười với thầy Tần, kéo dài thời gian, sau đó —— “Lý do là, nó là như thế này... Ừm... Em cảm thấy...”

Thầm Thư đã viết xong, đẩy vở qua.

Nghê Tử rầm mặc nhìn thoáng qua, ngẩng đầu lên nói: “《 Lễ Ký 》 có câu: Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ [1]. Vì sao phải tu thân [2]? Hiền nhân của chúng ta, Âu Dương tiên sinh nói rất đúng, muốn dựng phải lấy lập học làm trung tâm, trước khi học nên tập trung vào việc đọc sách.”

[1] “Tu thân, Tề gia, Trị quốc, Bình thiên hạ” chính là 4 bước trong 8 bước để thực hiện 3 cương lĩnh của Nho giáo.

[2] Tu Thân: Luôn nghiêm khắc với bản thân mình, sửa chữa những thiếu sót, không bảo thủ, luôn lắng nghe để nhận rõ sai sót nhằm hoàn thiện bản thân.

Ngay khi giọng nói ấy cất lên, trong lớp dường như có một chút im lặng...

Nghê Tử vươn tay vẫy vẫy tay với Mạnh Bạch phía sau, Mạnh Bạch lập tức nhận ra, bắt đầu tán thưởng —— “Nói rất hay nói rất hay, Âu Dương tiên sinh nói thật hay!”

Nghê Tử: “... “

Thầy Tần phản ứng lại, bắt đầu dẫn đầu tán thưởng “Không tồi không tồi, đáng để học tập, thứ bảy này thi cuối kỳ, hy vọng em cùng các bạn học cùng nhau nỗ lực.”

Vừa rồi không thể hiểu sao lại bị điểm danh phát biểu mấy câu trái lương tâm, trong lòng Nghê Tử cảm thấy có lỗi, đứng dậy đi một chuyến vệ sinh.

Khi quay lại ở cửa lớp tình cờ gặp Nhiễm tiểu đệ.

“Chị ơi.” Nhiễm tiểu đệ tươi cười thân thiết, kêu cô một tiếng.

“Sao lại cười như vậy? Em ở đây làm gì? Tìm Thầm Thư?” Nghê Tử cảm thấy nhiệm vụ học tập gần đây của mình quá nặng, trong lòng có chút đa nghi.

Nhiễm tiểu đệ cười hì hì nói: “Dạ, em tìm chị em có chút việc nhi, đúng rồi có chuyện em muốn nói trước với chị một tiếng.”

Nghê Tử luôn cảm thấy thằng nhóc này giấu dao trong nụ cười của mình...

Nhiễm tiểu đệ “Chậc” một tiếng “Em không làm hại chị, chị có phải học tập áp lực quá lớn đầu óc không sử dụng được nữa đó chứ?”

Nghê Tử vỗ đầu, sững sờ một chút, mới nói: “Gần đây có phải em cao lên không? Trước kia chụp qua có thể chạm đến đỉnh đầu em.”

“Đúng vậy, cao gần 1,8 mét” Nhiễm tiểu đệ ngượng ngùng chải tóc “Hở? Cùng chị nói chính sự đó, nói chiều cao làm cái gì?”

“... Nói đi, nhanh lên, chị còn phải quay về làm bài, chị đây gần đây đổi ý, chăm chỉ học tập.” Nghê Tử lùi lại hai bước, dựa vào cửa sổ.

“Chuyện là” Nhiễm tiểu đệ cười nói: “Nghỉ hè chị có muốn đi cắm trại không?”

“Cắm trại?” Nghê Tử đặt cánh tay phải lên bệ cửa sổ, thỉnh thoảng vỗ nhẹ hai cái, trầm ngâm hỏi: “Sao đột nhiên muốn đi cắm trại?”

“Chị đi đi, cho em chút mặt mũi” Nhiễm tiểu đệ ở bên cạnh cọ một chút “Thi xong đi ra ngoài thư giãn không phải tốt lắm sao?”

Nghê Tử nghĩ cũng có lý, đặc biệt là gần đây cô quá liều mạng “Có những ai đi?”

Nhiễm tiểu đệ bẻ ngón tay số: “Nghiên Tầm, chị của em, anh họ của...”

Nghê Tử hỏi: “Ai? Anh họ của ai?”

Nhiễm tiểu đệ phản ứng lại, nói: “Anh họ Nghiên Tầm.”

Nghê Tử suy nghĩ một chút, mới nói: “Chị không quen anh họ này... Có đẹp trai không?”

“Đẹp trai” nhiễm tiểu đệ đứng thẳng người, đặc biệt đề cử nói: “Vô cùng đẹp trai, vô cùng lợi hại, cái gì cũng biết.”

“Thật sao?” Nghê Tử vỗ vỗ vai hắn, đi qua hắn, trở lại phòng học.

Nhiễm tiểu đệ ở phía sau kêu: “Cô gái tỷ ngươi có đi hay không a?”

Nghê Tử hướng hắn so cái cực kỳ tiêu sái OK.

...

Nghê Tử vừa ngồi xuống, bên tai liền có một giọng nói —— “Tớ nghe được.”

Hà Mục Dương bỗng nhiên thò qua, làm cô sợ hãi không nhẹ.

“Làm gì vậy? Giật mình!!” Nghê Tử cầm quyển sách giáo khoa, suýt chút nữa buông tay, bay về phía cậu ta.

Hà Mục Dương lắc đầu tấm tắc, chỉ vào cô nói: “Thật trùng hợp, thi xong bọn tớ cũng định đi cắm trại.”

Nghê Tử dừng lật xem sách giáo khoa “Bọn tớ? Ai cơ?”

“Tớ, Kiểm Diệc, tiểu Từ và một vài người khác.” Hà Mục Dương ngồi xuống trước mặt cô, nói: “Tiểu Từ đã nhắc Kiểm Diệc rất nhiều lần, nói muốn chị Nghê Tử cùng đi, Kiểm Diệc không nói với cậu?”

“Không...” Nghê Tử ôm sách giáo khoa, nhất thời ngẩn ngơ “Cậu ấy không nói chuyện này với tớ.”

Hà Mục Dương trầm ngâm gật đầu, đứng dậy nói: “Tớ đi nói với cậu ấy một tiếng.”

Nghê Tử vội vàng kêu lên: “Chờ một chút, cậu qua nói với cậu ấy cái gì!!”

“Qua nói với cậu ấy, tối nay tớ muốn ăn cơm trộn.” Hà Mục Dương quay đầu, nháy mắt với cô.

“Chờ một chút” Nghê Tử duỗi cánh tay “Mang cho tớ một... phần được không?”

Hà Mục Dương: “... “

Khi tan học, Hà Mục Dương đi tìm Kiểm Diệc đi ra ngoài ăn một cơm trộn, Kiểm Diệc từ cửa sau của lớp phòng đi ra, liền nghe thấy Hà Mục Dương đang tự mình ngâm nga “Bữa tối tuyệt vời với bát cơm trộn“.

Kiểm Diệc vừa đi vừa nói: “Không có thời gian, đến nhà ăn.”

Hà Mục Dương dừng một chút, không đi tiếp.

“Đúng rồi, tớ phải nói với cậu một chuyện” Hà Mục Dương đuổi tới, đặt khuỷu tay lên vai cậu “Cậu không định thi xong dẫn tiểu Từ đi cắm trại sao?”

“Ừ.” Kiểm Diệc đáp.

“Không phải Tiểu Từ muốn cậu dẫn theo Nghê Tử sao?”

“Ừ.”

“Nghê Tử không có thời gian đi, cậu ấy có hẹn với người khác.”

“Ừ.”

“... “

Hà Mục Dương túm lấy cậu “Cậu không thể phản ứng rõ ràng sao?”

Kiểm Diệc rụt tay lại “Phản ứng rõ ràng có thể thay đổi sự thật không?”

“Nhân chi thường tình [3] cậu hiểu không?” Hà Mục Dương có chút lao lực giải thích: “Cậu phải có cảm xúc, cảm xúc!”

[3] Nhân chi thường tình: Chỉ tình cảm thông thường.

“Tớ có cảm xúc” Kiểm Diệc đi phía trước, nói: “Không dễ dàng lấy ra mà thôi.”

“... “

Nhà ăn đông nghịt, bên ngoài còn có một, hai, ba, bốn, năm hay sáu nhóm người, căn bản không chen vào được...

Hà Mục Dương cười nói: “Tớ muốn ăn cơm trộn, cậu muốn ăn cái gì?”

Kiểm Diệc quay lại, giơ tay nói: “Kéo búa bao.”

Hà Mục Dương vội vàng đưa cây kéo ra.

Kiểm Diệc ra cục đá, thắng.

“Nào, cậu tùy ý chọn món, tớ không kén ăn.” Kiểm Diệc nói xong liền xoay người tìm vị trí.

Hà Mục Dương vẫn còn sốc vì cư nhiên cậu lại ra kéo, chết sống không muốn đối mặt sự thật đau đớn...

Cùng một đám ác quỷ tễ chen lấn trong nhà ăn! Thật vô nhân đạo!

Nhà ăn cơ bản không có không chỗ trống, nhìn xung quanh, tất cả đều là đầu.

Kiểm Diệc đi lại chậm rãi, thản nhiên nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy một cánh tay giơ lên ​​trước mặt lắc lư trái phải, cậu nhìn về phía chủ nhân cánh tay.

Chủ nhân cánh tay cũng phát hiện cậu, nhanh chóng thu lại cánh tay, ngồi thẳng người, sau đó nhìn cậu chậm rãi đi tới.

Nghê Tử ngưỡng đầu nhìn Kiểm Diệc đang đứng bên bàn, nhanh chóng vỗ về Mạnh Bạch bên cạnh, để cô ấy ngồi vào, sau đó tự mình chuyển chỗ khác.

Đại vương giá lâm là muốn làm gì...

Kiểm Diệc tự nhiên ngồi xuống chỗ cô vừa ngồi, cũng thực tự nhiên phớt lờ ánh mắt tò mò và bàn tán của cô gái đối diện.

Nghê Tử hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Không phải muốn đi ăn cơm trộn sao?

Kiểm Diệc nói: “Không phải cậu kêu tớ lại đây sao?”

Cái vung tay kia rất nhiệt tình, nhưng cậu tới lại làm mặt lạnh lùng.

Nghê Tử cười khan một tiếng: “Đúng, là...”

Cô vừa rồi chỉ là lười nhác vươn vai mà thôi, vì gần nhất đã rất mệt mỏi.

Kiểm Diệc dựa lưng vào ghế, quay mặt lại nhìn cô hỏi: “Như thế nào?”

“Không có gì.” Nghê Tử cầm đũa chọc cơm, sau đó quay đầu nhìn cậu.

Kiểm Diệc cầm điện thoại chơi Anipop, xem cũng không thèm nhìn cô, hỏi: “Có chuyện muốn nói sao?”

Nghê Tử không hé răng, nhìn cậu hồi lâu mới ngồi xuống, tiếp tục chọc cơm...

Kiểm Diệc liếc nhìn cô, đúng lúc cô nhìn lại.

“... “

“Cậu có chuyện thì nói đi.” Kiểm Diệc dứt khoát đặt điện thoại lên bàn, chuẩn bị nghiêm túc nghe tiếng lòng cô do dự nửa ngày.

Nghê Tử giằng co một hồi mới mặt dày hỏi cậu: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ không?”

Kiểm Dịch có chút kinh ngạc, lông mày hơi cau lại, nói: “Không có.”

Nghê Tử “Ồ” một tiếng, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

Nhìn trứng cuộn, Mâm đồ ăn thượng xào trứng gà, rau cải chíp xào tỏi, sườn hấp bằng ánh mắt sủng ái một lần, cuối cùng cô cắn một miếng trứng, nhai vài cái, đột nhiên trong miệng nếm được vị giòn giòn?

Rõ ràng đây là...

“Vỏ trứng.” Kiểm Diệc nói.

Nghê Tử: “... “

Kiểm Diệc: “Ta thấy được.”

Nghê Tử giơ tay ra hiệu cậu quay đầu sang chỗ khác, sau đó nôn thứ trong miệng ra, nhân tiện uống một ngụm canh.

Mạnh Bạch thò tới chọc cô “Tớ thấy hai cậu...”

Nghê Tử gắp một miếng sườn cho cô nàng “Ăn nhiều cơm vô, ít nói chuyện bát quái đi.”

Hà Mục Dương bưng hai chiếc đĩa ăn đi tìm người khắp nơi, cuối cùng tìm được Kiểm Diệc, nơi đó vừa vặn còn trống.

“Này mẹ kiếp, tìm cậu khó quá” Hà Mục Dương ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi “Tớ hai tay bận rộn không có thời gian gọi điện thoại cho cậu, cậu không biết phải gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho tớ à?”

“Cậu hai tay bận rộn, tớ gọi điện thoại thì cậu dùng cái gì để bấm nghe?” Kiểm Diệc cầm lấy đũa, căn chỉnh, liếc nhìn bát đĩa, đều giống của Nghê Tử.

Hà Mục Dương chậc một tiếng “Nói có lý.” Nói xong liền nhìn thấy Nghê Tử cũng ở đây, không khỏi sửng sốt, nhìn Kiểm Diệc nhếch miệng cười: “Ở đây mà cũng có thể gặp? Đủ có thể tìm cậu!”

Kiểm Diệc: “...”

Nghê Tử nhìn cậu ta cười đầy dối trá, đứng dậy, chuẩn bị bưng mâm đồ ăn rời đi “Từ từ ăn đi, hai vị anh hùng.”

Gần đến kỳ thi, Nghê Tử bắt đầu cảm thấy lo lắng, trước đây cô không cảm thấy như vậy.

Chủ yếu là vì sau khi nỗ lực chăm chỉ, liền đặc biệt muốn xem thành quả và mức độ tiến bộ.

Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng ngày hôm đó, Nghê Tử cả người vô cùng hưng phấn, kết quả là có chút đắc ý vênh váo.

Ngay từ khi người giám sát cầm bài thi bước ra khỏi lớp, cô đã muốn hét lên.

Đám đông trong lớp dần dần giải tán, chỉ còn lại ba bốn người.

Nghê Tử ôm sách giáo khoa chạy ra khỏi phòng học, đứng ở hành lang nhìn về phía cửa sổ lớn cười: “Ông trời ơi!! Thời gian ham ăn biếng cuối cùng cũng đã tới rồi!!”

Trong tư thế đó, Thầm Thư cho rằng cô đang muốn chuẩn bị nhất thống giang hồ... Vậy.

Áp lực nhiều ngày, được phóng thích, cảm xúc của Nghê Tử tăng vọt như con ngựa hoang thoát cương, hai tay giơ lên, sách giáo khoa ném sang một bên ——

Thầm Thư mắt thấy quyển sách kia ở giữa không trung vẽ một đường cong phóng đãng, tạo thành một hình parabol đầy nổi loạn, sau đó... Đập vào đầu Kiểm Diệc...

Nghê Tử đang thư thái, đột nhiên như tâm hữu linh tê [4], nhìn về phía bên cạnh, nháy mắt sợ tới mức hồn phi phách tán...

[4] Tâm hữu linh tê: người có lòng thì suy nghĩ giống nhau.

Kiểm Diệc cúi người nhặt sách giáo khoa, lật trang đầu tiên của sách giáo khoa, nói: “Nghê Tử.”

Nghê Tử: “... “

Thầm Thư: “... “

Không biết có phải cậu cố ý hay không, Nghê Tử cảm thấy âm lượng cậu gọi tên cô so với ngày thường cao hơn vài độ.

Kiểm Diệc đóng cuốn sách giáo khoa lại, nhìn lướt qua, khiến Nghê Tử có cảm giác như rơi xuống vách đá, đáy lòng sợ hãi đến cực điểm a đến cực điểm...

Cô giẫm từng bước nhỏ chạy tới, vội vàng cười nói: “Đắc tội, đắc tội... Tại hạ không cố ý, hy vọng ngài không nhớ đến tiểu nhân...”

Tồi mi khom lưng*, mai một tôn nghiêm, không nỡ nhìn thẳng...

*Mô tả thiếu xương sống và xu nịnh.

Kiểm Diệc cau mày, thần sắc không rõ mà liếc nhìn cô một cái.

Nghê Tử trong lòng giật giật “Ách, đầu của cậu không sao chứ?”

Sau đó, Kiểm Diệc nhìn cô từ túi quần móc ra hai viên kẹo...

Nghê Tử: “Ở đây tớ có hai viên kẹo...”

Kiểm Diệc: “Không cần.”

“Như vậy” Nghê Tử cầm sách giáo khoa trong tay cậu rút về, cười ha hả nói: “Tạm biệt!!”

Kiểm Diệc: “... “

...

Kiểm Từ ngồi xổm ở cổng trường, khi nhìn thấy Kiểm Diệc, lập tức chạy tới!

Kiểm Diệc đưa tay đỡ trán cô bé.

Kiểm Từ bỏ tay cậu ra “Chị Nghê Tử đâu? Chị ấy không tới sao?”

Kiểm Diệc thuận thế dẫn cô bé đi ra ngoài “Cô ấy không rảnh.”

“Vậy chị có đến nhà không?”

“Cô ấy không rảnh.”

“Vậy chị ấy có đi cắm trại không?”

“Cô ấy không rảnh.”

“Tại sao chị ấy lại không rảnh?”

“Không biết.”

...

*Tác giả có lời muốn nói: Tối mai cắm trại... Đoán xem có tiến triển gì không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.