Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Chương 32: Chương 32: Ý Quân Tử Thế Nào




Một trong những điều dũng cảm nhất mà Nghê Tử đã làm trong đời chỉ là mắng Kiểm Diệc. Giờ nghĩ lại, cô cảm thấy khoảnh khắc vừa rồi là khoảnh khắc đáng yêu và tự hào nhất trong cuộc đời mình.

Cô nghĩ về khả năng mình có thể đi đến một câu nữ nhi giang hồ: “Anh hùng, nếu không chúng ta tằng tịu với nhau đi!!”

Nhưng thực tế là cô ủy khuất chất vấn: “Cậu rốt cuộc có ý gì!”

Kiểm Diệc nói: “ Tớ đối với cậu có chủ ý gì cậu cũng không biết sao?”

Lúc này, cô muốn dùng vô số cách để bình tĩnh lại...

“Chủ ý? Chủ ý của cậu là ——” Nghê Tử dừng lại, cẩn thận bấm số từ, thử hỏi: “Ham mê sắc đẹp của tớ?”

Kiểm Diệc vẻ mặt rất có hứng thú, ánh mắt trên mặt cô từ từ di chuyển xuống.

Nghê Tử cũng cúi đầu nhìn theo, áo phông cổ chữ V, chất liệu mặc rất thoải mái, màu sắc rất đẹp, cô rất thích, hơn nữa, che thật sự kín mít.

Không đúng, tất cả cổ áo chữ V đều kín mít, này có nghĩa là gì?

...

...

Nó cho thấy cổ áo có chữ V rất cao.

Kiểm Diệc buông cô ra, nói: “Đẹp thì đẹp đó, nhưng không đến mức khiến tớ tham lam háo sắc.”

Nghê Tử day day trán để kiềm chế cảm xúc khó chịu của mình, nói: “Đó là bởi vì tớ đã thoát khỏi thị hiếu thấp kém, cả bên ngoài lẫn bên trong, luôn có một cái làm cậu thích...”

Lời này nói, đem chính mình dọa sửng sốt.

Phi! Dõng dạc! Không biết xấu hổ!

Cô quyết định cứu lấy mặt mũi, vì thế hất tóc, nói: “Chọn một trong hai, chọn đúng sẽ có thưởng.”

Hai tay Kiểm Diệc đặt ở trong túi quần đồng thời siết chặt, khóe miệng hiện lên một nụ cười xem nhẹ, hai con mắt hiện lên hai nét mơ hồ, trực tiếp nói: “Bề ngoài.”

Nghê Tử: “... ”

Thật là khiến người mộng bức không trả lời được mà.

Thành thật mà nói, cô cũng không hiểu Kiểm Diệc, những lời nói và việc làm của cậu dường như hàm chứa quá nhiều điều không thể nói, Nghê Tử nghĩ đây là giai đoạn khó đoán và khó hiểu nhất của cuộc đời cô trong nửa đời còn trẻ của mình.

Kiểm Diệc xoay người lên xe, có vẻ đi lên để lấy đồ.

Cạnh xe có hai cái ghế, đó là hai cái ghế dựa vừa nãy cậu khinh bạc cô!

Khi Kiểm Diệc đi ra, thấy cô nhìn chằm chằm hai cái ghế dựa kia thất thần.

Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, bước tới ngồi xuống, dùng ngón trỏ cầm lấy khóa chai Coca trên tay, đặt lên chiếc ghế bên cạnh, nói: “Lại đây ngồi một lát.”

Nghê Tử cầm Coca trong tay, sau đó ngồi xuống, suýt chút nữa chạm vào cánh tay của cậu.

Đây là tính toán muốn cùng cô phong hoa tuyết nguyệt [1] sao...

[1] Chỉ tình yêu trai gái.

Kiểm Diệc cầm lon bia trong tay, sau khi mở ra uống hai ngụm, im lặng quay mặt lại nhìn cô như có điều muốn nói.

Nghê Tử siết chặt lon Coca, mười ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch, gió thoảng qua kéo vài sợi tóc lên má cô phập phồng không ngừng.

Kiểm Diệc giúp cô kéo tóc ra khỏi miệng, móc nó ra sau tai, lúc thu tay lại xoa nhẹ vành tai cô một chút, nở một nụ cười rất nhạt với cô.

“Như cậu thấy đấy” Cậu bỗng nhiên nói: “Tớ cũng không giỏi lắm, nhưng cũng không phải là không được, tình cảm cũng không cao thượng, phẩm hạnh không xấu, tuân thủ pháp luật, yêu tổ quốc, theo bước chân của Đảng, nỗ lực, tiến bộ.”

Trong lòng tự hiểu mình không tốt bằng người trên, nhưng cậu đã sớm việc xấu loang lổ, nếu không có mẹ và tiểu Từ, sẽ không kiềm chế được cảm giác chán ghét cuộc sống.

Cậu nói: “Tớ hy vọng bản mình có thể cùng cậu cùng nhau nhiệt tình yêu thương cuộc sống.”

Nghê Tử cảm thấy giọng nói của cậu còn xúc động hơn cả làn gió thoảng qua tai, lời hắn nói, những gì cậu nói còn sâu sắc hơn bất kỳ bài văn 800 chữ nào mà cô từng viết.

Kiểm Diệc cầm lon bia đưa lên miệng, phát hiện cô đang nhìn mình với vẻ sững sờ, vì vậy quay lại nhìn cô, nhìn cô từ từ nhếch khóe miệng lên, ý cười thâm hậu.

Coca trên tay đã nguội lạnh, Nghê Tử phục hồi tinh thần, giơ tay cầm Coca trực tiếp đưa lên miệng...

Cô kêu lên một tiếng đau đớn, che miệng lại, Coca gần như không đứng vững, lông mày cau lại khiến cô nghi ngờ rằng mình sẽ khóc.

Kiểm Diệc vội vàng kéo tay cô ra, cầm lấy Coca trong tay để bên cạnh chân, sau đó quay đầu kiểm tra miệng cô.

Môi dưới va vào răng, không có chảy máu, nhưng có chút máu bầm.

Kiểm Diệc nâng cằm cô lên, dùng ngón tay cái ấn lên vài cái, thấy không có gì nghiêm trọng lắm “Cậu gấp cái gì? Có người cướp của cậu à?”

“... ”

Cậu dựa vào quá gần, Nghê Tử nín thở, bám chặt vào lưng ghế, hai tay an ổn đặt lên hai chân, nhìn ra được cô dường như có chút khẩn trương.

Do bị va đập nên toàn bộ đôi môi của cô nhất thời đỏ bừng lên một tia máu, hồng hào.

Kiểm Diệc nhớ tới nụ hôn quá kiềm chế vừa rồi, thứ mà cậu nếm được giữa môi và răng là hơi thở thơm tho và xanh mát của cô, non mềm tinh tế, dễ dàng dụ phát xúc động, thậm chí hơi thở của cô lúc này cũng có thể trở thành ngòi nổ.

Làn gió ban đêm thật mát mẻ, nhưng không thể hạ nhiệt chút nào.

Nhiệt huyết và sự bồng bột của tuổi trẻ trôi qua sau này dù nhìn lại cũng không thể quay lại, nhưng tuổi trẻ, luôn dễ rung chuyển trời đất.

Giống như ngọn lửa thảo nguyên, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Nghê Tử.

Cô cho rằng trên người cậu trừ bỏ máu, bởi vì cậu không thể vi phạm quy luật tự nhiên nên mang theo độ ấm, những nơi khác đều lạnh lẽo, kỳ thật môi cậu cũng nóng, đầu lưỡi cũng nóng, thậm chí mang theo một dòng điện

Nhất là khi cậu liếm nhẹ vết bầm tím trên môi dưới của cô, trái tim cô run lên, cô không bao giờ dám tưởng tượng rằng đầu lưỡi của mình còn có thể cùng cậu dây dưa bên nhau.

Cách để kéo dài những cảm xúc tuổi trẻ ngây ngô là sự tiếp xúc giữa môi và răng thuần túy nhất, mặc dù cô không hiểu biết nhiều về nó, nhưng theo bản năng, cũng đã đủ.

Kiểm Diệc buông cô ra một chút, khẽ nâng cằm cô lên và hôn nó lần nữa...

“Chị ơi! Chị ăn bắp không!!”

Nghê Tử sợ tới mức trái tim co rút, nhanh chóng đẩy Kiểm Diệc ra, tay nâng lên trực tiếp đẩy cằm cậu, sau đó nghe được Kiểm Diệc “Uh” một tiếng, cằm cô đã bị chiếc điện thoại đang cầm trên tay đập vào, cô không rảnh nhìn cậu.

Kiểm Từ dừng lại cách đó không xa, chớp chớp mắt, dùng ngón trỏ gãi gãi má, cười cười, nụ cười có chút ngượng ngùng, hiển nhiên vừa rồi cô bé đã thấy cảnh tượng kia.

Nghê Tử ôm trán, chịu đựng bi thương, sắc mặt ngưng trọng.

Cho đến khi nghe thấy tiếng Diệc thở dài, cô quay đầu lại, thấy cậu đang xoa cằm với vẻ mặt trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.

“Không sao chứ?” Nghê Tử ngồi bất động, tỏ vẻ lo lắng.

“Không sao.” Kiểm Diệc che cằm lại, không hề hạ tay xuống.

Thoạt nhìn cũng không giống không có việc gì...

Kiểm Từ thấy bọn họ có vẻ không muốn tiếp tục, nên lấy hết can đảm chạy tới, cười nói: “Chị ơi, miệng chị đỏ lên rồi.”

Nghê Tử theo bản năng che miệng, có một loại cảm giác muốn đạp đất thành Phật.

Kiểm Từ nói: “Chị ơi, miệng chị có đau không?”

Nghê Tử hoài nghi nha đầu này có phải còn non nớt hơn so với tuổi của cô không...

Kiểm Từ tiếp tục nói: “Em đã thấy qua trên máy tính anh hai rồi.”

Nghê Tử cả kinh, đầu óc trống rỗng, hỏi: “Nói tiếng Nhật?”

Kiểm Từ nói: “Bọn họ nói gì em nghe không hiểu.”

Nghê Tử gật đầu, trong lòng hiểu rõ...

Kiểm Diệc nhắc nhở: “Các bộ phim truyền hình kháng Nhật đầu năm nay đều có cảnh hôn.”

Nghê Tử: “... ”

Cuối cùng Nghê Tử đem nửa trái bắp mà Kiểm Từ mang đến ăn hết, lúc trở về đã không còn sớm, các hoạt động xung quanh bếp nướng cơ bản đều ngừng lại, chỉ còn lại tiếng nói truyện thì thầm.

Đêm càng lúc càng khuya, gió thổi qua càng lúc càng lạnh.

Nghê Tử chà xát hai tay, mấy đứa con trai bên ngoài vẫn đang nói cười rôm rả, không biết đang nói gì, cười đầy mờ ám, cô trực tiếp chạy thẳng vào lều, mở khóa rồi chui vào.

Cô vừa vào đã nhìn thấy Thầm Thư đang cầm một cuốn sách, cư nhiên đang ngẩn người.

Cô hỏi: “Cậu đàn nghĩ triết lý sống gì đấy?”

Thầm Thư nói: “Vừa định bắt đầu, cậu liền trở lại.”

Sau khi Nghê Tử đi vào, kéo lều lên, quay người lại, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện ra quyển sách Thầm Thư khác thường —— “Miệng của cậu...”

“Triết lý hành vi.” Thầm Thư nằm xuống, dìm mình vào trong chăn.

“Xin chỉ giáo.” Nghê Tử xốc chăn, chui vào.

Chờ bên trong lều vẫn chưa đóng cửa, Nghê Tử nhìn ánh đèn lay động, nhớ lại những gì tối nay Kiểm Diệc đã nói, giơ tay trộm sờ lên miệng.

Nghê Tử nói nhỏ: “Thầm Thư, tớ có chuyện muốn nói.”

Thầm Thư kéo chăn bông xuống “Ừ, cậu nói đi.”

Nghê Tử thả lỏng hết mức, có vẻ tùy ý hỏi: “Cậu thấy Kiểm Diệc là người như thế nào?”

Kiểm Diệc... Trong sự hiểu biết hạn chế của Thầm Thư về cậu, cậu thích học tập lại thích đánh nhau.

Thầm Thư vô cùng khách khí mà tỏ vẻ —— “Văn võ song toàn.”

Nghê Tử cười nói: “Cậu thật lễ phép, còn có cái gì?”

Thầm Thư: “Ở... Phương diện nhan sắc đạt rất nhiều thành tựu.”

Nghê Tử xốc chăn lên ngồi dậy “Giỏi ăn nói, xem ra sau này tớ cũng đọc nhiều thêm hai quyển sách, hành tẩu giang hồ, tất cả đều dựa vào cái miệng và kỹ năng.”

Thầm Thư im lặng một lúc, nói “Cậu và em gái Kiểm Từ cảm tình rất thâm hậu, sao quen được vậy?”

“Tớ hay thấy em ấy ở trước cổng trường trường mình, em ấy ở đó đợi anh trai tan học ” Nghê Tử kéo chăn bông nằm trở về “Có một lần tớ nói chuyện phiếm cùng em ấy, cho em một cây kẹo mút, sau này không biết như thế nào liền đặc biệt thích cùng tớ thân cận.”

“Tiểu nha đầu thật dễ lừa?” Thầm Thư hỏi: “Chỉ bằng một cây kẹo mút?”

Nghê Tử khẽ thở dài: “Có lẽ sau này dần dần tiếp xúc với tớ, bị nhân cách của tớ quyến rũ nên có ấn tượng sâu sắc.”

Thầm Thư một lúc mới sáng tỏ, nói: “Khen ngợi bản thân thật nhiều như vậy, không sợ cắn tứt lương tâm à?”

Nghê Tử: “Chờ một chút, tớ sẽ gọi điện thoại cho lương tâm, hỏi nó có cắn rứt không.”

Đêm đó Nghê Tử luôn mơ thấy đôi mắt kia của Kiểm Diệc, giống như ánh trăng bơi trên mặt hồ lúc nửa đêm.

*Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.