Hôm đó lên mạng gặp được Dao Dao, tôi liền kể cho cô nàng chuyện mình đi ra ngoài vụng trộm không thành, vốn muốn khoe vận khí tốt của bản thân một chút, ai ngờ Dao Dao lại tạt cho một chậu nước lạnh.
Nàng nói đại ca à anh đừng vội đắc ý, việc này có lớn có nhỏ, không hề đơn giản như bề ngoài vậy đâu.
Xin chỉ giáo cho? Tôi kinh hồn táng đảm, động tác đánh bàn phím cũng trở nên cứng ngắc.
Dao Dao quả nhiên kiến thức rộng rãi, nàng phân tích như vầy: việc này có thể chấm dứt ở đây là tốt nhất, còn xấu nhất sẽ là: 419 tiên sinh lục hết quần áo túi tiền của cậu phát hiện chút tiền cậu mang theo căn bản không đáng để cướp, vì thế nảy sinh ra kế khác, dùng máy ảnh chụp bộ dáng quyến rũ động lòng người trong vô thức của cậu…
Cái gì quyến rũ động lòng người! Đây là lời để hình dung nam nhân sao?! Tôi cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, nhịn không được cắt ngang.
Được rồi, đừng quan tâm chi tiết nhỏ nhặt đó nữa, Dao Dao nói: trọng điểm là, cậu trong lúc bất tri bất giác bị như vậy như vậy, nơi này nơi đó của cậu đều bị máy ảnh trung thực ghi lại. Nghĩ thử xem, nếu người kia đúng lúc biết địa chỉ của cậu, đúng lúc hắn thiếu một số tiền lớn, hay đúng lúc hắn muốn tìm một đồng bạn SM miễn phí… Hừ hừ tôi sẽ không nói thêm nữa. Ai nha, bạn trai của tôi “đúng lúc” kêu tôi ra ngoài chơi rồi, đi a 88! (88 có nghĩa là love và hôn tạm biệt)
Dao Dao logout, lưu lại “Ta là công ta sợ ai” phiền muộn treo ở trên mạng trong tình trạng nửa sống nửa chết. Tôi chưa bao giờ biết hóa ra sự tình phải suy diễn như vậy, tôi nghĩ có nên đem bản thân lột sạch nằm trên giường chủ động thừa nhận sai lầm hay không. Tôi nghĩ có nên chủ động phối hợp với Vu Mục chơi SM hay không, tôi nhớ đến ngày mai Vu Mục sẽ trở về, tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? … Ai, tự tạo nghiệt không thể sống, Hạ Thu Đông đáng đời mày!
Vu Mục so với dự tính trở về trễ hơn một ngày, mỏi mệt nhiều ngày cộng thêm vất vả đi đường tạo thành vẻ mặt uể oải của cậu ấy —— có thể thấy được lần sưu tầm tư liệu này của cậu ta không hề có lãng mạn kiều diễm như tôi tưởng tượng.
Vừa bước vào cửa buông vali hành lý xuống, Vu Mục liền nhào qua đây tựa vào người của tôi: “Mệt chết đi được, anh hiện giờ ngay cả khí lực bảo trì hình người cũng không có.”
“Vậy anh trước tiên đi nằm ngủ một giấc đi.” Tôi nửa vác nửa kéo đem cậu ta vận chuyển vào phòng ngủ, học ngữ khí của cậu ấy, “Tôi đang vẽ thiết kế, bận đến cả thời gian nói tiếng người cũng không có!”
“Lại đây với anh đi, mấy ngày nay anh đã được lĩnh hội không có em bênh cạnh anh ngủ không được rồi.” Vu Mục từ sau lưng ôm lấy tôi, thuận tay cởi bỏ nút áo của tôi.
“Bớt hăng hái chút đi, tôi đang rất bận.” Vào phòng làm việc, dừng bước, “Anh xem còn rất nhiều đồ án chờ được vẽ đây. Anh một mình đi ngủ đi, chờ tôi hết việc làm cơm xong sẽ gọi anh.”
Vu Mục nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Vậy anh ở trong phòng xem bản thảo chờ em. Thật nhớ em quá đi!” Nói xong cậu ta từ trong tủ văn kiện lôi ra một tập bản thảo mấy trang bày ở góc tường, sau đó đi vào phòng ngủ.
Tôi mặc dù hiếu kỳ, nhưng dù sao công việc vẫn quan trọng hơn, thế là tiếp tục vẽ đồ án trên bàn không thèm để ý đến cậu ấy, mặc kệ cậu ta đi qua đi lại.
Qua một lúc thì nghe thấy có tiếng vang, quay đầu lại vừa vặn thấy một con rắn đen thật lớn bơi vào phòng làm việc, cuộn thành một đống ở góc tường, đầu rắn vươn ra trước bản thảo lật từng trang từng trang xem. Ai, tên này đúng là không nói xạo, quả nhiên ngay cả khí lực duy trì hình người cũng không có! Tôi dở khóc dở cười.
Sau khi vẽ xong thiết kế tôi không quấy nhiễu Vu Mục, lặng lẽ đến nhà bếp làm cơm, trở lại phòng làm việc chuẩn bị gọi cậu ta đi ăn. Chỉ thấy cả đầu Vu Mục đều dán xuống đất, còn hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm một tờ bản thảo đến xuất thần. Người ta nói nam nhân đang làm việc là đẹp trai nhất, tôi vừa lúc thừa dịp này thưởng thức một chút. Thưởng thức rất cao được năm phút đồng hồ, tôi phát hiện cậu ấy nhìn chằm chằm mấy chữ trước mắt đến nửa ngày cũng không đổi…
Cái này có hơi kỳ lạ. “Ê, anh là đang ngủ hay đang tỉnh vậy?” Nhịn không được đến gần nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu rắn. Vu Mục hơi động một chút, đem cái đầu ủi vào trong lòng bàn tay tôi cọ cọ hai cái, lại bất động.
Tôi kháo, quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi! Lúc biến thành hình rắn, mí mắt của cậu ta trở nên trong suốt, rõ ràng ngủ đến ngon lành nhìn vào còn tưởng đang chuyên tâm làm việc! “Tỉnh tỉnh, ăn một chút rồi ngủ tiếp!” Tôi nâng đầu rắn lên, trái phải lên xuống lắc lắc, “Tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh…”
Vu Mục rốt cục cũng bị lắc tỉnh, chậm rãi ngóc đầu rắn lên, há mồm ngáp một cái, đem thân mình đang cuộn thành một đống giãn ra, bơi tới trước bàn ăn.
“Anh bạn, anh không định cứ thế này ăn cơm chứ hả?” Tôi dọn xong chén bát, ngồi trước bàn ăn, cúi đầu nhìn cậu ấy. Cậu ta không trả lời, mà theo thân thể của tôi quấn lấy hai vòng bò lên trên, cằm gối lên vai tôi, há miệng chờ cùng ăn.
Xem ra cậu ta vẫn sẽ kiên trì cái tạo hình này, tôi không còn cách nào khác, đành phải một bên đút cho chính mình một bên đút cho cậu ta. Đầu tiên cầm lấy một cái chân gà đưa tới miệng, Vu Mục một hơi nuốt vào, tiếp theo lại cho cậu ấy một cái chân gà, lại một hơi nuốt vào! Trên thân rắn nguyên bản là hình trụ phồng lên một cái bướu nhỏ, tôi tò mò kiểm tra, ít nhiều tìm được cảm giác mới mẻ của nhân viên chăn nuôi vườn bách thú! Tuy rằng biết Vu Mục không kén ăn, tôi vẫn chủ động chỉ chọn toàn món mặn cho cậu ta.
Không biết là do thời gian ra ngoài sưu tầm tài liệu Vu Mục chưa ăn quá thứ gì ngon, hay là do cậu ấy luyến tiếc buông tha cơ hội hiếm khi được tôi hầu hạ, tóm lại bữa cơm này cậu ta lang thôn hổ yết ăn đến hơn nửa ngày. Rốt cục cũng ăn no, cậu ấy dùng đầu cọ cọ mặt của tôi, sau đó buông tôi ra bò đi mất.
Tôi nhìn cậu ta dạ dày u thành một cục bự cứ thế bò đi mà hoảng sợ giùm cậu ấy.
Vu Mục biến thành hình rắn hình như chơi rất vui, từ lúc cơm nước xong cậu ta cứ ở trong nhà bơi qua bơi lại không hề nhàn rỗi, hại tôi đi đứng cứ phải cúi đầu, sợ không cẩn thận một cái sẽ giẫm trúng chỗ nào trên người cậu ấy.
Sau nửa giờ tôi mới nhớ tới, hóa ra trong sách cũng có nói, dịch dạ dày của rắn tuy rằng tính acid rất mạnh, nhưng có đôi khi ăn nhiều quá vẫn tiêu hóa không nổi. “Vu Mục, có phải anh ăn nhiều quá nên khó chịu không?” Tôi lo lắng hỏi, thanh xà rất nhanh bơi tới trước mặt tôi, uốn éo đầu cọ cọ lên thân mình. Tôi hiểu gật gật đầu, xem ra đúng là bị tôi đoán trúng, nhân tiện can đảm tưởng tượng một chút: trước khi tiêu hóa hết đồ ăn, có lẽ Vu Mục sẽ không trở về nổi hình người chăng?
Có nên cho cậu ấy ăn mấy bình men không? Tôi nhìn thân mình khổng lồ hiện giờ của Vu Mục nhíu mày, nhớ rõ trong sách có nói rắn hoang dã nếu tiêu hóa không tốt sẽ liên tục trườn lên cành cây ném mình xuống đất để trợ tiêu hóa. Ân… Tôi chỉ sợ là ném không nổi Vu Mục, hơn nữa, cái đầu này mà đập xuống đất sẽ làm ra tiếng động rất lớn, còn không phải sẽ gọi tới cả 110! (như 113 đó)
“Vu Mục, tôi giúp anh xoa bóp, anh đừng lộn xộn a.” Tôi nói như vậy xong liền quỳ bên cạnh cậu ấy, hai tay đặt ở trên khối u đã nhỏ đi rất nhiều xoa bóp giúp cậu ta tiêu hóa. Nếu sau này làm vằn thắn mà không có chày cán bột cứ dùng Vu Mục là được, tôi đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Mát xa hơn bốn mươi phút, quỳ đến đau đầu gối: “Mệt chết đi được mệt chết đi được. Anh tự mình tản bộ tản bộ đi, tôi phải nghỉ một lát.” Tôi cứ thể nằm trên mặt đất thở dốc, trước đây chỉ biết mát xa dị tính rất phí thể lực, không ngờ mát xa đồng tính cũng là chuyện khổ sai.
Vu Mục lại dùng đầu cọ cọ mặt của tôi, hành động như làm nũng này của cậu ấy khiến mặt tôi nhột nhột, nhịn không được cười, đẩy đầu rắn ra xoay nghiêng nằm nhắm mắt dưỡng thần: “Tôi đột nhiên phát hiện kỳ thật anh như hiện giờ cũng rất tốt, coi như tôi đang nuôi thú cưng…” Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu, “Có điều, nếu anh cứ ở dạng này, hắc hắc, làm tình liền miễn đi.”
“Vậy sao có thể?” Cả buổi tối đều là mình tôi độc thoại, cho nên khi nghe thấy câu phản đối này tôi kinh ngạc mở mắt ra, nhìn thấy Vu Mục toàn thân trần trụi đang thong thả phủ lên người tôi, “Cấm dục nửa tháng, đêm nay cố ý ăn nhiều một chút, hiện giờ thể lực của anh rất tốt!”
“Anh sao… ?!” Cậu ta sao lại biến trở lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ nãy giờ tất cả đều là giả bộ? Tôi không khỏi có loại cảm giác bị mắc lừa.
Cậu ta cười giảo hoạt, ngón tay thuần thục cởi bỏ nút áo của tôi: “Khó được em dịu dàng như thế, anh đương nhiên phải nắm lấy cơ hội, hưởng thụ nhiều một chút…” Vu Mục cuốn lấy cơ thể của tôi, không ngừng hôn lên cổ lên lưng. Thanh âm cực từ tính từng chữ từng chữ tiến vào tai tôi, “… Em đã nói sẽ nhớ anh mỗi ngày… Vậy có hay không?”
Bởi vì một trận tẩy não trước đó, Vu Mục thuận miệng hỏi một câu làm tôi run run. Tôi hàm hồ rên rỉ một tiếng, bắt lấy cổ tay của cậu ấy dẫn cậu ta chạm vào cơ thể tôi.
“Ha ha, anh biết mà, Thu Đông, thân thể của em luôn luôn thành thực…” Vu Mục trầm giọng đồng thời hai tay bắt đầu dạo chơi trên người tôi. Tôi âm thầm vui mừng, cũng may yêu đương vụng trộm chưa thành, tuyệt đối có thể qua được kiểm tra!
Thân thể trần truồng chặt chẽ dán sát vào nhau, tôi cảm giác được môi của cậu ấy trên vai tôi, tay thì lạc xuống bên hông, nâng lên thắt lưng tôi…
Bởi vì có chút thời gian tịch mịch, trong nháy mắt thân thể kết hợp ít nhiều có điểm đau đớn, nhưng cảm giác quen thuộc lại làm cho trong lòng tràn đầy thỏa mãn. Tôi nhịn không được thở dài, niệm tên cậu ấy đi đi lại lại… Nhiều ngày mong nhớ rốt cục cũng tìm được nơi trút bỏ…
Ở trên sàn nhà một trận điên cuồng, trở lại phòng ngủ lại tiếp tục, đến khi chấm dứt tôi nửa nhắm mắt thoải mái điều chỉnh hô hấp, thoáng chốc cảm giác được Vu Mục lại phủ lên người mình.
“Đừng… Tôi thật sự không thể…” Tôi hữu khí vô lực nói.
“Anh biết anh biết.” Cậu ta cười cười hôn môi tôi, đem một sợi dây chuyền có cảm giác như kim loại đeo lên cổ tôi, “Đây là mẹ anh giao cho Vu Diệu mang đến, đích xác rất xứng với em.”
Song song nằm trên giường, đầu của tôi gối lên vai Vu Mục, tò mò cầm mặt dây lên xem, lăn qua lộn lại nghiên cứu một phen: bộ phận chính của mặt dây là một lát cắt màu trắng hình dáng kì lạ, mặt ngoài dùng một hạt tròn tròn trong suốt khảm thành hình con rắn, lớp ngoài cùng không biết là dùng lớp màng gì mạ. “Ân… Là ngà voi mài bóng sao?” Đây là phản ứng đầu tiên của tôi, sau đó liền sửa lại, “… Hay là răng rắn?”
“Ha ha, cũng không phải.” Trong giọng nói của Vu Mục tràn đầy đắc ý, “Đây là một miếng vỏ trứng hồi nhỏ của anh, mặt trên khảm kim cương.”
“Vỏ trứng? Sao có thể cứng như thế? Đã trải qua xử lý cho cứng lại rồi sao?” Có điểm mệt nhọc, tuy rằng đầu óc hỗn loạn nhưng tôi vẫn nhớ ra: nhạc mẫu đã từng đề cập qua với tôi, nhưng tôi không ngờ đây đúng là lễ vật cho mình.
“Đương nhiên, nếu không năm đó anh có cụng vỡ đầu cũng không ra được a.” Vu Mục nói, “Mẹ anh nhờ Vu Diệu tiện thể nhắn cái này nhất định phải tự tay anh đeo cho em. Thu Đông, em có biết điều này hàm nghĩa gì không?”
“Ân?” Tôi kéo chăn đến đầu vai, ở bên cạnh Vu Mục tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, “Một vỏ trứng bự có thể có rất nhiều mảnh nhỏ, đưa cho bà con bạn bè làm kỷ niệm. Ý nghĩa là không có vẻ trọng bên này nhẹ bên kia…” Tôi từ góc độ kỹ thuật kinh tế học cho ra kết luận này.
“Thu Đông, em muốn anh tức chết sao?” Vu Mục nhéo mũi tôi, khoa trương kêu lên.
“Hắc hắc, bị anh phát hiện rồi.” Tôi nhắm mắt lại cười trộm, bắt lấy bàn tay Vu Mục, đặt lên lưng tôi, càng thêm dựa sát vào người cậu ta, trời nóng nực, nhiệt độ cơ thể của cậu ta cùng cảm giác trơn bóng săn chắc của làn da đều khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.
“Vỏ trứng của anh chỉ để lại một mảnh nhỏ này thôi, không còn miếng nào khác.” Cậu ta hôn tôi một cái, “Nhớ kỹ, điều này đại biểu: ‘Đem phần yếu ớt nhất của anh giao cho em bảo vệ.’ ” Thanh âm của Vu Mục lơ lửng bên ý thức của tôi.
Tôi đáp lời: “Ân… Đã biết, lại đây…” Tôi đem cậu ta ôm vào trong ngực, vỗ vỗ lưng cậu ấy, “Ngủ đi ngủ đi, tôi bảo vệ anh…” Trong lòng vẫn đang suy nghĩ: trừ phi chán sống, nếu không ai dám đi khi dễ mãnh thú a? Nhất là một con rắn đen lớn như vầy!
Vô cùng mệt mỏi, tôi khi đó hoàn toàn không có sức lực dư thừa đi suy ngẫm ý tứ Vu Mục muốn truyền đạt…
Buổi sáng tỉnh lại động động thân thể liền cảm giác được phần eo ẩn ẩn đau, tối hôm qua thật đúng là điên cuồng, sau khi rửa mặt xong lại nhịn không được trở về giường nằm bò ra hừ hừ. Vu Mục cúi người, hai tay mát xa thắt lưng của tôi, môi dán vào bên tai: “Thu Đông, đã khiến em mệt sao? Làm sao không thoải mái? Nơi này?” Tay cậu ta ái muội chạy đến giữa bụng và đùi tôi, “Hay là nơi này? Có cần lấy thận bảo kia cho em uống không?”
Tiểu tử chết tiệt, cư nhiên còn ghi hận! Tôi tức giận, lộn xộn bắt lấy tay cậu ấy: “Được rồi được rồi, bình thường rồi. Tôi gần đây mỗi ngày đều bận làm việc, đương nhiên không giống như anh mới đi nghỉ về có tinh thần như vậy.”
“Vậy anh bưng bữa sáng vào đây, cho em ăn trên giường.” Vu Mục mỉm cười.
Tôi gật đầu: “Chuẩn, trình lên đi.” Về ngôn ngữ tôi cho tới bây giờ chưa hề chịu thiệt!
Đang có tư có vị đánh giá món cháo thịt trứng muối của Vu Mục, tôi đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, Vu Diệu nói muốn anh giúp nó viết một phong thư xin vào Đảng, phải đặc biệt sâu sắc đặc biệt cảm động, sẽ đọc vào buổi họp lớp.”
“A?” Vu Mục thực kinh ngạc, “Từ khi nào nó lại có giác ngộ cao như vậy?”
“Ai biết,” Tôi ăn xong chén cháo, thực thuận tay cầm chén đưa cho Vu Mục đang ngồi bên giường, “Tôi thấy nó gần đây cứ lăn qua lăn lại, ngày đó còn nói hiện giờ đang làm vài công việc để mua một quả bóng rổ mới, còn muốn theo tôi học nấu cơm, kỳ lạ.” Cắn thìa nghĩ nghĩ, “Nó nói nó đang thích một người, có phải là muốn biểu hiện cho người kia xem không? Ha ha, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử!”
Vu Mục hơi hơi nhíu mày. Tôi lấy làm kỳ lạ nhìn cậu ta: “Sao vậy? Có gì không đúng sao?”
“Thu Đông, em không biết anh có bao nhiêu may mắn đâu!” Vu Mục nói một câu không liên quan gì, còn đột nhiên ôm tôi điên cuồng.
Căn cứ vào tình cảnh hiện tại, cộng thêm sơ lược phân tích, tôi suy đoán trong lời nói phải có ít nhất một nửa hàm ý khen mình, vì vậy tôi dốc sức biểu đạt sự tán thưởng của bản thân đối với mấy lời này. Nhân tiện cũng khen cậu ta hai câu —— gần như ngày nào cũng ở nhà nấu cơm cho tôi mà còn cảm thấy mình may mắn, người như vậy thật đáng giả sản xuất đại trà a!