Khởi Đầu Của Hạnh Phúc

Chương 12: Chương 12




& Hellen

Chu Kim Bảo vẫn cau mày minh tư khổ tưởng, còn tôi lại nhàn rỗi nhìn chằm chằm vẻ mặt của cậu ta đến ngẩn người. Đột nhiên điện thoại nội bộ vang lên, nhân viên tiếp tân nói có một vị Vu tiên sinh tìm tôi. Lưu Liễu và Pinka ồn ào một trận: “Đông ca, ông chồng tác gia của anh đến tận đây thăm kìa? Thật là quan tâm nha!” Tôi ha ha ngây ngô cười nhanh chóng chạy ra quầy tiếp tân, phát hiện vị “Vu tiên sinh” kia lại là tiểu cá chạch! Thở một hơi dài không chút che giấu: “Tại sao lại là em?”

“Uy, cái vẻ mặt đó của anh là sao? Thật đúng là hậu bỉ bạc thử (hậu đãi bên này bạc bẽo bên kia) không tầm thường mà!” Vu Diệu từ trong cặp sách lấy ra vài cuộn phim, “Em tới là có chính sự tìm anh, giúp em rửa ảnh đi!”

Rửa ảnh? Trên đường cái có nhiều tiệm chụp tiệm in như vậy nó không tìm lại tìm đến chỗ của tôi là sao? Hắc hắc hắc, tiểu tử này tám phần là rửa mấy thứ gì đó không thể để người ta nhìn! Lòng hiếu kỳ nổi lên, tôi đem Vu Diệu trở lại văn phòng, đám tiểu nha đầu kia đối với “đường đệ đẹp trai của tác gia tiên sinh” khen không dứt miệng —— thật sự là kỳ quái, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tôi tại sao vẫn chưa miễn dịch được với anh đẹp trai? —— Vu Diệu cũng trưng ra bộ dáng của một hảo hài tử nho nhã lễ độ khen ngợi các vị tỷ tỷ xinh đẹp có khí chất.

“Pinka, hiện tại trong phòng tối không có ai chứ?” Tôi từ trong tủ lạnh lấy ra đủ lượng nước thuốc.

“Đương nhiên không có! Này, chìa khóa cho anh!” Pinka được khen đến choáng váng đầu óc, đem chìa khóa ném qua đây.

“Vu Diệu, lại đây đi!” Tôi hướng tiểu cá chạch vẫy tay.

“Chụp không tồi nha.” Rửa được mấy tấm, phần lớn là cảnh đấu bóng rổ, tiểu cá chạch trong ảnh khí thế hừng hực.

“Đương nhiên, đội chụp hình của trường em thực sự đã đạt tới trình độ chuyên nghiệp! Anh không biết em tốn bao nhiêu sức mới lấy được mấy cuộn phim này đâu!” Vu Diệu từ trong tay tôi rút lấy một tấm ảnh, vui vẻ thưởng thức, “Giúp em đem tấm ảnh này phóng đại cục bộ đi, chỉ cần một người này thôi!”

Trong ảnh chụp, bên cạnh tiểu cá chạch luôn có một nam sinh chói sáng, sàn sàn như nó. Tôi cười gõ lên đầu tiểu cá chạch một cái: “Vị này là ai đây?”

“Bạn học!” Nó trầm bổng du dương nói ra hai chữ này.

“Thiết!” Trong phòng tối nhìn không rõ ràng, nhưng tôi tin chắc mặt tiểu cá chạch lúc này là đỏ —— rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử thôi!

“Nga, đúng rồi, Đảng khóa sắp bắt đầu rồi, anh nhớ giục Vu Mục nhanh viết xong lá thư xin vào Đảng kinh thiên địa khiếp quỷ thần kia đi nha.” Tiểu cá chạch đem ảnh chụp và cuộn phim tách ra cất kỹ, lúc đi ra cửa công ty thì dặn dò tôi.

Về đến nhà tôi chuyển đạt nguyên văn, Vu Mục rất nghiêm túc, một giờ đã gõ ra 5000 chữ, tôi nhìn sơ qua một lần, cảm thấy chỉ cần đem tất cả từ “Đảng” thay bằng tên người thì sẽ y chang một lá thư tình nóng bỏng! =)))))

“Khá lắm, nói đến phần này, tôi nghĩ Đảng chắc chắn sẽ chấp nhận nó!” Tôi cười.

Vu Mục nhún nhún vai: “Không có biện pháp, anh tới giờ chưa từng viết qua mấy thứ thư xin vào Đảng như vầy, cứ để nó chắp vá thêm đi.”

“Có lẽ viết thành như vầy lại vừa hay ni.” Tôi lười biếng dựa vào lưng Vu Mục, “Tôi nhìn thấy ảnh chụp của nam sinh kia rồi.”

“Nam sinh nào?” Vu Mục nhíu mày.

“Đương nhiên là người tiểu cá chạch thích!” Tôi bổ sung, “Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, gần như là đẹp như tôi!”

“Đồ ngốc!” Vu Mục cười khổ không nói nữa.

Trong công ty xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ —— Lý Canh Niên lại được điều trở lại. Nghe nói ông ta tìm đến giám đốc, nói mình sắp về hưu, hy vọng có thể được lưu lại một thời gian trong ban mình đã công tác cả đời. Giám đốc sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt lời cầu xin khẩn thiết của một lão viên chức, vì vậy tôi lại có vinh hạnh mỗi ngày được chiêm ngưỡng bản mặt như thận heo kia.

Có câu nói như vầy: “Thà đắc tội quân tử, đừng đắc tội tiểu nhân.” Đây là chân lý, tuyệt đối là chân lý! Không biết Lý Canh Niên được cao nhân ở đâu chỉ điểm, đã nhanh chóng biến thành một con hổ biết cười, mạnh mẽ cho tôi một bài học.

Nhờ ông ta ban tặng mà tôi cuối cùng hiểu được hóa ra một chủ nhiệm khoa muốn uy hiếp một người thiết kế nho nhỏ dễ dàng như thế nào. Những gì ông ta phải làm là vào lúc tôi giới thiệu thiết kế cho chủ xí nghiệp thì lơ đãng đi ngang qua, đề xuất chút “ý kiến cá nhân” từ bên ngoài của chuyên gia; hoặc là sắp xếp vài tên lính mới đến cho tôi: “Hạ kỹ sư là nhà thiết kế giỏi nhất của chúng ta, có vấn đề gì cứ việc hỏi tiền bối, bảo đảm cậu sẽ thu hoạch được không ít! Ha ha ha…”

Đối với nhà thiết kế mà nói, thu nhập mỗi tháng chủ yếu dựa vào phần trăm nghiệp vụ, còn chút lương cố định này nói trắng ra chỉ có ý nghĩa tượng trưng. Đến cuối tháng phát hiện thu vào của mình chỉ bằng một phần tư trước đây thì tôi nhận ra rằng: cần phải rời khỏi nơi này, nếu không đợi tên tiểu nhân này sắp xếp một cái tội danh vô lí chiên tôi thành cá mực thì tôi có muốn khóc cũng không kịp!

Đây nhất định là thời buổi rối ren, người gặp xui không chỉ có mình tôi. Vào cuối tuần tiểu cá chạch đến nhà của tôi, không hề om sòm như mọi ngày, nó vừa vào cửa liền biến thành hình rắn trốn vào phòng làm việc —— rõ ràng là thông báo “Đang phiền muộn, đừng để ý em”.

Tôi không biết nó bị làm sao, nhìn đến tập ảnh chụp nó vửa ném ở huyền quan thì trong nháy mắt tôi có chút sáng tỏ. Mớ ảnh này rõ ràng là tự tay tôi rửa, tất cả đều là về người kia.

Tôi và Vu Mục liếc nhau, Vu Mục lắc đầu: “Qua đây dùng cơm đi, không cần để ý đến nó.”

Cả đêm tiểu cá chạch đều cuộn mình trong phòng làm việc vô thanh vô tức, còn Vu Mục thì ôm tôi xem TV cả đêm, hoàn toàn không quan tâm đến tiểu cá chạch —— tình anh em của bọn họ thật đúng là đạm bạc. Nhưng có lẽ làm như vậy mới đúng, tôi nghĩ, phần lớn đàn ông là như thế, xót xa mất mát của bản thân đều không cho phép người khác can dự vào, tình nguyện trốn ở một góc an tĩnh tự mình chữa thương.

Cũng không biết là mấy giờ sáng, tôi bị động tĩnh rất nhỏ ngoài phòng đánh thức. Ra khỏi phòng ngủ, cẩn thận đẩy cánh cửa phòng làm việc đang khép hờ, nhìn lên giường thấy trống không, trên bàn sách trước cửa sổ đang cuộn một con thanh xà rất lớn, là tiểu cá chạch. Mặt của nó nhìn ra ngoài cửa sổ, cái đuôi vô thức quét tới quét lui trên mặt đất, mùi rượu phiêu tán trong không khí.

Tôi ngáp một cái, do dự không biết có nên qua an ủi nó hay không. Ánh đèn đường ngoài cửa sổ càng làm bóng rắn đen đổ dài hơn trên mặt đất. Vu Diệu thường ngày vui vẻ hoạt bát bất luận thế nào cũng không thể gộp làm một với con rắn đen cô đơn hiện giờ.

Cổ nhân nói không sai, thực sự là “Một mình chớ tựa vào lan can”, nhìn bóng lưng tiểu cá chạch tôi gần như có loại ảo giác một giây sau nó sẽ phi thân ra ngoài cửa sổ, mùi rượu tràn ngập trong phòng khiến tôi thấy được nó đang đau khổ đến mức nào…

(Câu thơ trích trong bài thơ “Lãng đào sa” của Lý Dục. Lý Dục là vua của Nam Đường thời Ngũ đại Thập quốc, kinh đô ở Kim Lăng. Nam Đường bị Tống diệt, ông bị bắt về Biện Kinh, sau bị Tống Thái Tổ cho uống thuốc độc chết. Ông tuy không giỏi chính trị nhưng tài hoa nghệ thuật lại phi phàm, được xưng là “Thiên cổ từ đế”.

“Một mình chớ tựa vào lan can: “Một mình” ý chỉ cô độc; “chớ tựa vào lan can” dựa vào lan can trông về phía xa là vì muốn nhìn thấy cung điện lầu các ngày xưa, để thỏa mãn nỗi nhớ cố quốc, nhưng mà Biện Kinh cách Kim Lăng rất xa, ở giữa lại có “giang sơn vô tận” ngăn cách, cho nên chỉ có thể là ước muốn không thể nhìn thấy. Hơn nữa “giang sơn vô tận” này cũng không còn là quốc thổ của Nam Đường, mà là thuộc về triều Tống, nhìn thấy quốc thổ tiêu vong giang sơn đổi chủ, chỉ có thể gia tăng thêm đau khổ trong lòng. Cho nên “chớ tựa vào lan can”, không phải là người không muốn dựa vào lan can, mà là không thể dựa vào lan can, là một loại hành động ép buộc để tránh nhớ đến cố quốc mà khơi dậy vô vàn đau khổ.)

Tiểu cá chạch đáng thương, nó cũng chỉ là một đứa nhỏ mới mười tám thôi. Kinh nghiệm như vậy ai cũng phải trải qua, tôi tin nó cũng như thế, nhiều năm về sau sẽ vẫn nhớ rõ cái đêm không vui này, ánh trăng như nước lan tỏa cả thế giới… Chẳng qua không hiểu người kia có biết đã từng có một cậu bé nhớ đến nó với tâm trạng bi ai như thế nào không…

Vu Mục không biết cũng tỉnh dậy từ lúc nào, lặng lẽ đứng phía sau ôm eo tôi đi trở lại phòng ngủ. “Vu Mục, tiểu cá chạch…” Tôi lo lắng, nhỏ giọng hỏi.

“Đừng lo, nó chẳng qua là đang học cách trưởng thành thôi, rất nhanh sẽ không có việc gì.” Vu Mục mỉm cười, đem tôi ôm vào trong ngực, “Nửa đêm không ngủ lại lén ra ngoài xem nam nhân khác khỏa thân, về sau không được như vậy nữa, anh sẽ ghen!”

“Xin anh! Như vậy cũng tính sao!” Tôi phẫn nộ trợn mắt, “Nếu vậy lần trước…” Ngay lập tức phanh lại, thiếu chút nữa thì nói ra “Nếu vậy lần trước tôi đến quán bar vụng trộm thì tính thế nào đây?”

Vu Mục nhướng cao một bên lông mày: “Lần trước thế nào?”

“… Không có gì không có gì!” Tôi sấp mình rúc vào lòng ngực Vu Mục, mặt chôn ở ngực, tay ôm vai cậu ta, thế nào cũng không ngẩng đầu lên, “Chỉ là có chút hiểu lầm… Ngủ đi, tôi mệt rồi.”

Vu Mục vòng tay ôm lưng tôi: “Anh đúng là hết cách với em. À, quên nói cho em biết, từ cuối tuần này anh bắt đầu đi làm chút công việc quảng cáo cho tác phẩm mới, mỗi ngày đều đến khuya mới về, em cứ đúng giờ ăn cơm không cần chờ anh.”

“Ừ, biết rồi.”

Ngủ không được, trong đầu đều là bộ dáng cô đơn của tiểu cá chạch, nó đã thổ lộ sao? Đứa bé kia không thích nó sao? Có lẽ nó căn bản không dám nói cho đứa bé kia biết mình là rắn, thậm chí chưa bày tỏ đã bỏ cuộc… Tình yêu của xà tộc đến tột cùng phải trải quả cửa ải như thế nào chứ? Một đứa nhỏ tốt như tiểu cá chạch, rốt cuộc có thể tìm được người thật lòng tiếp nhận nó hay không? Vu Mục nói mình rất may mắn, lúc này tôi mới ít nhiều hiểu được ý của cậu ấy. Nhưng… Tôi không nén được suy nghĩ tự ti: người đàn ông trong ngực này, Vu Mục, Vu Mục… Tôi thật sự xứng đáng có được một người đàn ông như vậy sao?

Nằm nghiêng trên ngực cậu ta, tôi suy nghĩ xa xôi, tôi thích nấu ăn hơn nữa công phu dao thớt không tồi, nhưng cậu ta lại có chứng chỉ đầu bếp cấp hai.

Tôi là một nhà thiết kế nhỏ bé không có tiếng tăm, cậu ta là vương tử hoàng tộc lại còn là nhà văn có tên tuổi, tuy nói mọi người bình đẳng nhưng nghe ra thì hình như cậu ta cao hơn một chút.

Tuy rằng có thể quy về phương diện động vật linh trưởng, tôi cao cấp hơn loài bò sát, nhưng người ta lại là bò sát biết biến hình, dường như lợi hại hơn tôi một bậc.

Cậu ta là đàn ông, tôi cũng là đàn ông… Cái này hình như không có hơn kém gì nhau…

Tôi… Cậu ấy… Tôi nhắm nghiền mắt, công việc không như ý khiến tinh thần tôi không yên ổn, lại bắt đầu suy nghĩ mấy thứ có có không không này, thực là vô vị.

Sáng sớm tôi tỉnh dậy trong mùi bánh mì sữa, rửa mặt xong ngồi xuống bàn ăn đã thấy tiểu cá chạch đang ngấu nghiến, trên gương mặt thanh niên còn mang chút trẻ con nhìn không ra vẻ mù mịt nào, quả nhiên như Vu Mục nói, nó rất nhanh sẽ không có chuyện gì sao? Trong lòng của nó cũng quang đãng như vậy sao? Tôi nhìn mặt nó không tìm ra kẽ hở nào.

“Thu Đông…” Tiểu cá chạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.

“Chuyện gì?” Tôi giật mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.

“Anh đã tỏ ý với em rõ ràng như vậy, em giả bộ ngốc nữa cũng có điểm không được…” Dáng vẻ tiểu cá chạch thực do dự, “Kỳ thật, em không ngại 3P… Có điều… Anh hẳn là nên hỏi ý Vu Mục trước chứ?”

“Tôi kháo! Cậu nói bậy cái gì đó!” Tôi cho nó một quyền, tiểu tử hỗn đản này đã có tâm tình đem tôi ra trêu đùa, xem ra là không có chuyện gì! Mất công tôi còn vì nó lo lắng một đêm!

Một ngày mới đi làm nhưng tôi vẫn phải đối mặt với nan đề của mình, Lý Canh Niên quả nhiên là có thù tất báo, ông ta cho một chủ xí nghiệp của tôi biết tôi là gay, cái tên chủ này đúng là thuộc phái cấp tiến — nói thật tôi đoán chừng đây là một âm mưu – lão già kia trước mặt mọi người lại từ chối tôi làm thiết kế cho lão ta, lý do là ông ta sợ sẽ bị tôi quấy rối tình dục!

Tôi thèm vào! Oán hận chất chứa nhiều ngày trong nháy mắt bộc phát, tôi không thể khống chế rống vào mặt lão già đó: “TM Ông nhìn lại mình cho kỹ đi! Chỉ cái mặt của ông thôi đã thua xa BF của tôi mấy vạn năm ánh sáng rồi, tại sao tôi phải tự chà đạp bản thân mình đi thượng ông chứ? Ông cho rằng có loại khả năng này sao?!”

“Cậu cậu… Cậu đây là loại thái độ gì hả?!” Nhìn vẻ mặt bị sỉ nhục của ông già đó trong lòng tôi thực buồn nôn.

“Bớt lắm lời đi! Không tới phiên ông giáo huấn tôi đâu! Tôi bây giờ từ chức, tôi không làm nữa!” Tôi giơ tay ném chồng bản vẽ tung bay đầy trời.

Chu Kim Bảo vừa từ bên ngoài trở về bước vào cửa nhìn thấy một màn này thì vô cùng sốt ruột, tôi ra dấu hướng cậu ta lắc đầu.

Chu hẳn là hiểu việc này chỉ là cái cớ, Lý Canh Niên chỉ nhắm vào một mình tôi, mà trong tất cả phẩm chất trên người tôi thì tôi là gay, điểm này đặc biệt dùng tốt! Một mình tôi chịu thiệt là đủ rồi, tội gì phải lôi Chu xuống vũng lầy chứ!

Tôi nhìn thấy Lý Canh Niên cười đắc ý, nghe thấy ông ta giả vờ giữ mình lại, nói cái gì mà công ty không thể thiếu nhân tài như tôi, không cần chấp nhặt mấy phần tử cấp tiến như thế… Đến lúc này tôi mới hiểu được hóa ra mình vẫn còn là một thằng nhóc ngây thơ, từ lúc còn là học sinh tới giờ đã sỏi đời hơn, nhưng đối nhân xử thế trong công việc tôi chưa từng nghĩ đến.

Hạ Thu Đông, mày quả nhiên đơn thuần đến ngu xuẩn… Đi đến hôm nay cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi…

Rất nhanh từ ban nhân sự cầm đi giấy tờ tài liệu của mình, tôi lập tức bắt tay vào tìm việc làm, ai biết được lại ngoài ý muốn không thuận lợi. Sau đó lại lần lượt nhận được điện thoại động viên của Lưu Liễu và Pinka, Chu Kim Bảo cũng gọi tới: “Đông tử, cậu quá thiếu kiên nhẫn.”

“Ừ.” Tôi đây đương nhiên biết rõ.

“Hiện giờ việc làm rất khó tìm.”

“Ừ.” Tôi cười khổ, đã được lĩnh hội rồi.

“Cậu đừng nóng vội, tôi sẽ tìm các đàn anh, cuối cùng cũng có cách thôi, cậu hãy chờ tin tức của tôi!”

“Lữ Chí Viễn thế nào rồi?” Chu Kim Bảo đúng là bằng hữu tốt nhất của tôi, gần đây Lữ Chí Viễn gặp phải tai nạn ô tô không lớn không nhỏ, Chu liên tục phải chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện, cũng không hề dễ dàng.

“Rất tốt.” Chu Kim Bảo hừ một tiếng, “Dù sao hắn cũng là bác sĩ, cuộc sống bệnh viện rất thích hợp với hắn.”

“Ha ha, đối tốt với người ta một chút đi.” Đã nhiều năm như vậy, Chu Kim Bảo xứng đáng tìm được hạnh phúc.

Ở trên đường lắc lư hồi lâu, tôi về nhà đối mặt với căn phòng lạnh lẽo, đúng rồi, Vu Mục hiện giờ đang bận rộn tham gia hoạt động quảng cáo cho tác phẩm mới của cậu ấy.

Đứng ở trước gương nhìn bản thân mỏi mệt, cái tên Hạ Thu Đông hăng hái kia đã chạy đi đâu rồi? Tên đàn ông thất nghiệp chán chường trong gương này là ai? Thật sự là một tên khiến người ta chán ghét!

Nhớ lại cảnh tôi ném bản vẽ lúc ấy nhất định là cực kì đẹp trai — Chu nói đúng, tôi là một tên ngốc quật cường nhưng dễ bị kích động, làm việc hoàn toàn không màng đến hậu quả. Nhưng mà tình cảnh lúc đó, thật sự là có đường sống cho tôi lựa chọn sao?

Cứ thế tôi thất thần đến tận lúc Vu Mục trở về, tôi mỉm cười nghe cậu ta kể công việc quảng cáo thành công ra sao, sách của cậu ta hiện giờ bán rất chạy, tôi thật sự mừng cho cậu ấy.

“Thu Đông, anh một mực chờ đợi ngày này.” Tâm tình Vu Mục rất tốt, tôi có thể cảm nhận được khát vọng thành công sâu sắc của cậu ta, “Như vậy có thể sớm một chút…”

“Vu Mục…” Tôi cắt ngang lời cậu ta, đứng ở bên giường cởi bỏ áo ngủ của mình, sau đó đem cả người dựa vào ngực cậu ấy, ngẩng đầu lên mút bờ môi Vu Mục, “Đã vài ngày không làm…”

Vu Mục trở mình nằm đè lên tôi cười khẽ: “Nhịn không được đúng không?”

Tôi vùi mặt vào gối trả lời qua loa: “Nhanh lên!”

“Không thành vấn đề…”



“Không đủ… Còn chưa đủ…” Tôi nhớ mang máng bản thân một mực dùng cổ họng đã muốn tắt tiếng nỉ non mời giữ, tiếng thở dốc nặng nề của Vu Mục từng đợt phủ lên…



“Hôm nay em làm sao vậy?” Vu Mục hỏi, “Anh làm đau em đúng không?”

Ngón tay cậu ta nhẹ nhàng đặt lên vết thương, tôi đau đến hút khí. Vu Mục cuống quít xốc chăn lên kiểm tra vết thương của tôi: “Đau lắm hả? Trời, sao em không nói!”

Tôi không lên tiếng, nghiêng mặt nằm lỳ trên giường, nhìn cậu ta cuống quít cầm hộp thuốc, tìm thuốc mỡ giảm nhiệt giảm đau dịu dàng thoa cho tôi. Thuốc mỡ lành lạnh, bôi tại bộ vị vừa đau vừa nóng kia khiến tôi nhịn không được run rẩy một chút. “Đừng lộn xộn!” Vu Mục tay kia đặt tại hông tôi, “Ngoan, lát nữa thành thật trả lời câu hỏi của anh.”

Tôi liếm môi mở miệng: “Là chuyện công việc thôi… Gần đây không thuận lợi, không muốn làm nữa.”

“Công việc không thuận lợi sao? Chuyện nhỏ thôi.” Vu Mục thu dọn xong hộp thuốc, đem tôi ôm vào lòng giúp tôi mặc quần lót, “Không muốn làm thì cứ ở nhà, dù sao tiền anh kiếm cũng đủ rồi, có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ không phải rất tốt sao? Đừng lo lắng, anh rất thích chăm sóc em.” Cậu ta hôn nhẹ lên trán tôi.

“Ừ… Ngủ ngon.” Tôi mơ hồ cười khẽ, cậu ta nói rất thích chăm sóc tôi, như vậy nếu công việc tìm không ra, tôi cứ ở nhà làm nội trợ vài ngày thử xem?

Vài ngày liên tục tôi đều ở nhà nấu cơm quét dọn, Vu Mục đi sớm về trễ bận bịu vô cùng. Sáng hôm nay lúc cậu ta ra cửa đột nhiên hỏi tôi: “Thu Đông, sao mấy ngày nay em đều ở nhà vậy? Nghỉ phép à? Sao không nghe em nhắc tới?”

“Ngô…” Tôi trả lời quanh co, “Nghỉ bệnh.”

“Làm sao vậy?” Vu Mục nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Ở đâu không khỏe?”

“… Tiêu chảy…” Tôi nói đại một cái lý do.

“A? Có nặng lắm không?” Vu Mục cư nhiên mang vẻ mặt áy náy hôn nhẹ tôi, “Thực xin lỗi Thu Đông, về sau anh sẽ chú ý.”

Tên này… Cậu ta thật đúng là giỏi liên tưởng, từ chỗ nào nghĩ đến chỗ nào rồi!

Vu Mục rốt cục vẫn phải ra ngoài, hôm nay có buổi họp báo rất trọng yếu. Tôi một mình đợi ở nhà cảm giác không tốt chút nào.

Tôi biết mình đã từng có ý định nếu bị xào thì cứ về nhà để Vu Mục nuôi, nhưng lúc trước khác bây giờ khác, thể chất đặc thù của Vu Mục khiến vị trí trên giường của chúng tôi trở thành điều tất nhiên, nếu ngay cả trong cuộc sống tôi cũng trở thành bên thừa nhận, vậy tôi đây thành cái gì?! Chẳng phải là thành tiểu bạch kiểm (call boy chỉ có cái mặt đẹp thường cặp với mấy quý bà có tiền) được bao dưỡng sao? Tôi biết Vu Mục chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, với tính cách của cậu ta cam đoan bất luận trong tình huống nào cậu ta cũng sẽ tuyệt đối tôn trọng tôi. Thế nhưng một khi tình hình thật sự thành như vậy, Vu Mục không phải là vấn đề, thứ thật sự đả kích tôi là tự tôn của tôi… Tôi trước nay vẫn luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, không muốn bản thân ở trong lòng người khác có chút tỳ vết nào — nhất là ở trong lòng Vu Mục.

Tôi vô thức cắn môi dưới, đem độ ấm Vu Mục lưu lại ngậm trong miệng. Thật sự là bắt đầu muốn rút lời rồi sao? Tại sao đột nhiên mọi thứ lại dường như rời xa tôi thế này? Nếu cuối cùng có một ngày, giữa tôi và Vu Mục hình thành một bức tường, tôi nên tự giải quyết thế nào đây?

Ngây ngẩn bên bàn sách một lúc lâu tôi bắt đầu thu xếp hành lý. Kế hoạch rất đơn giản, tôi cần một khoảng thời gian chỉ thuộc về chính mình, một lần nữa bắt đầu phấn đấu, vô luận thành công hay thất bại đều một mình tôi gánh vác.

Viết vài câu ngắn gọn cho Vu Mục: “Tôi sẽ trở về, trước lúc đó hãy cho tôi một chút thời gian. Ngoài ra, tạm thời hãy để tôi giữ lại phần ký ức chúng ta ở chung.” Tôi ở trong lòng bổ sung: đây là tài sản duy nhất hiện giờ tôi có.

Mang theo hành lý ra khỏi nhà, đi một quãng xa tôi rút SIM trong di động ném đi. Chỉ đơn giản như vậy, muốn cắt đứt hết liên lạc trước đây, chỉ cần ném đi tấm thẻ nhỏ này là được.

Nhịn không được, tôi quay đầu lại nhìn không gian đã cùng Vu Mục chia sẻ, nỗi buồn trong lòng không thể diễn tả bằng lời. Một người từng nghi ngờ tình yêu như tôi vậy mà lại ở chung với một người lâu như vậy, nhớ lại thực không thể tin được. Vu Mục cứ như vậy tự nhiên chiếm giữ tất cả thời gian không gian của tôi, chưa bao giờ suy nghĩ bước tiếp theo nên đi như thế nào, đến khi hoàn hồn thì mới phát hiện: a, hóa ra đã đi xa như vậy lâu như vậy.

Tôi nhắm mắt thở dài, rời khỏi những ngày an nhàn kia, Hạ Thu Đông lại trở thành người cô đơn. Giống như thằng nhóc ngây ngô năm xưa, mang theo toàn bộ gia tài ở thành phố xa lạ này tìm một lý do dừng lại.

——————————————–

cái này có thể coi là ngược ko nhỉ :)) chương sau mọi người sẽ đc coi anh Đông ngẩn ngơ tơ tưởng linh tinh, còn chương cuối sẽ đc tác giả dùng để lăng xê anh Mục =)) và dành cho những ai có thắc mắc tại sao anh Mục lại yêu (và mần) Thu Đông chớp nhoáng như vậy.

cuối cùng xin lỗi bà con đã ngâm chương lâu đến thế ;___;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.