Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 65: Chương 65: Kính Du Mộng Dẫn Lối, Cạp Nong Gieo Điều Ác (3)




Trong muôn lời sỉ vả cười nhạo, họ mỉa mai 'Thẩm Huyền Quân' không tự biết thân phận tự chạy đến đây phá lễ thành thân của người khác. Cười bộ dạng phiền phức, rẻ tiền của y. Những lời lẽ đó như nọc độc tiêm vào người, 'Thẩm Huyền Quân' tê liệt trong tức khắc, trở thành con mồi bị người ta xâu xé.

Sắc mặt 'Thẩm Huyền Quân' tái mét, y đau không nhắm mắt lại trên đôi môi huyết sắc đều mất đi, tím tái đến đáng thương.

“Cho nên ngươi mới lợi dụng ta, tìm mọi cách đẩy ta đến bước đường này. Ngươi không muốn buông tha ta dễ dàng, chẳng tiếc việc lãng phí thời gian chờ đến hôm nay, sỉ nhục ta ở trước mặt mọi người?” 'Thẩm Huyền Quân' sợ hãi run rẩy, sao lại như thế, sao có thể như thế, người trước mặt y là ai? Gương mặt kia, giọng điệu kia, sao có thể là hắn, là Tưởng Hoàng vẫn quen biết chứ.

'Âu Dương Minh Nhật' cười nhạt nhẽo: “Ở bên cạnh ngươi ta đâu thiếu việc bị sỉ nhục, không đòi lại cả vốn lẫn lời sao có thể cam tâm được!”

'Thẩm Huyền Quân' tuyệt vọng cắn chặt môi không cho phép mình lên tiếng phát ra bất cứ âm thanh than khóc nào, cổ họng thít lại. Toàn thân cứng đờ liêu xiêu ngã một bên. Nỗi đau cực độ khiến y không chịu nổi muốn nổ tung, hệt như ác thú trỗi dậy. 'Âu Dương Minh Nhật' nhìn y đầy hận ý, không để ai kịp phản ứng đã đá y ngã vật ra đất.

Người 'Thẩm Huyền Quân' do trúng độc mà xương cốt muốn mục đi hết, y lăn mấy vòng trên đất nôn rất nhiều máu. Như con rối bị hỏng nghiêng ngả, mùi tanh nồng trong cổ họng đeo đẳng, tức tưởi gào. Y là kẻ cố chấp ngu ngốc, biết rõ có vực thẳm mà vẫn nhảy vào, tất cả mọi việc y làm đều sai hết rồi, hậu quả đáng thương phải tự mình nhận lãnh.

'Âu Dương Minh Nhật' nhếch môi cười, đồng tử u tối. Linh hồn hắn đã bị rút mất, đã sa ngã đến một nơi mà y vĩnh viễn không đến được. Hắn bước đến bên cạnh 'Thẩm Huyền Quân', nhìn người ở dưới chân hắn, không hề có chút hả hê nào, chưa đủ, hắn vẫn thấy chưa đủ: “Nếu không phải vì thân đồng tử của ngươi, ta đâu cần phải dây dưa nhiều năm, chạm vào thân thể nhơ nhuốt của ngươi chứ.”

Những lời đó đâm thật sâu vào tim y, máu tươi đầm đìa. Đau đến mức cảm thấy toàn thân trống rỗng, không chịu được mà phát ra tiếng rên rỉ.

“Không có thân đồng tử thì ngươi sẽ không thèm chạm vào ta, vì nó mà ngươi mới nói thích ta đúng không? Tất cả đều vì trả thù sao?” Đâu phải 'Thẩm Huyền Quân' không nhận ra tâm tính hắn ngày càng thay đổi, đối với mình lạnh nhạt đi rất nhiều. Y nghĩ đủ loại lý do bào chữa cho hắn, an ủi mình rằng hắn bị hoàng thượng chèn ép tâm trạng không tốt, hắn bận rộn không có thời gian ở cạnh y. Mỗi ngày đều ngóng trông hắn trở về nhà của họ.

“Chứ ngươi nghĩ mình đáng giá bao nhiêu.” 'Âu Dương Minh Nhật' nâng chén rượu đầy lên ngửa cổ uống cạn, cổ họng bị đốt cháy hắn vẫn thấy sảng khoái: “Có biết vì sao hôm nay ta lật bài ngửa với ngươi không?” Hắn ném chén rượu xuống đất: “Vì hôm nay ta nhất định lật đổ lão già đó, giành lại những thứ thuộc về ta!”

'Thẩm Huyền Quân' bị mảnh vỡ văng trúng, cuộn người lại, đôi mắt như dần mắt đi tiêu cự, vật vờ trôi nổi giữa dòng đời.

Xa xa truyền đến tiếng trống trận, y hiểu ra hắn đã chuẩn bị tất cả. Nhân ngày đại hỷ này tấn công hoàng cung, lúc này đã thu xếp hết tất cả rồi.

“Ngươi giết ta đi.” 'Thẩm Huyền Quân' hít thở nhè nhẹ, máu như truyền đến tim ngày càng yếu, trong ngực toàn khí tanh: “Ngươi không cần nhìn thấy ta nữa.”

*****

'Thẩm Huyền Quân' quỳ trước cửa phòng tân hôn, hệt như khúc cây gỗ mục. Trong đầu vẫn còn âm ỉ nỗi đau, lòng già cỗi trong một đêm. Người đời ngoài kia say này nhắc đến ba chữ ''Thẩm Huyền Quân'', không biết sẽ dùng lời lẽ gì? Hoặc là chỉ xem y là kẻ nào đó, biết thở phì phò, là một cái xác không hồn.

Không biết vì gió lạnh hay do tâm tư còn sợ hãi, y vẫn run rẩy không ngừng, gương mặt chìm trong bóng tối, bao trùm lên gương mặt trắng nhách. Bên cạnh có chút tàn hương đang cháy, hương khí ngọt ngào say đắm, có một chút không thích hợp với hoàn cảnh.

Cứ như đã mọc rễ mà quỳ mãi ở đó, với ca vũ múa hát bên ngoài như không còn liên quan gì đến nhau. Không ai biết 'Thẩm Huyền Quân' còn sống, cũng không ai để tâm đến, y chẳng còn lưu lại gì trên thế gian này. Sống tới thời khắc này bỗng rơi từ trên cao xuống, trở nên hèn mọn, bây giờ chỉ còn huyết lệ.

Y như quỳ trên bụi gai, người chảy đầy máu.

Quyết tuyệt và thê lương, tại sao phải đi đến bước đường này.

Đã từng có thời khắc tươi đẹp, ở cạnh nhau, vì nhau lo toan. Hắn quan tâm từ miếng ăn giấc ngủ cho y, nguyện cúi đầu hầu hạ xưng thần.

Bỗng đâu trời nổi gió lớn, 'Thẩm Huyền Quân' nhìn thấy một góc hỷ phục, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện là một đôi mắt lạnh lùng đáng sợ. Đầu óc y cứng lại, đầy mệt mỏi. 'Âu Dương Minh Nhật' không nói gì đi vào phòng tân hôn. Hôm nay là ngày vui của hắn, Tùy Ngọc mà hắn ngày đêm thương nhớ, khát khao đang ở bên trong chờ. Nàng vẫn dịu dàng ngọt khiết như xưa, nhưng hắn ngày càng dơ bẩn trong máu tươi, tranh chấp người sống kẻ chết, đắm chìm trong thù hận.

Hắn cố trấn an bản thân, sương rơi trên mặt lạnh run, cảm giác mát lạnh còn lưu lại nơi gò má. Ngày hắn hoàn thành tâm nguyện sao lại lạnh lẽo đến dường này?

Trong đêm yên ắng 'Thẩm Huyền Quân' cảm nhận được rất nhiều thứ, cả mùi hoa mẫu đơn băng lạnh lẽo đẫm sương đêm thanh lãnh kia. Gió lạnh thổi không ngừng, sắc mặt y dần trở nên khó coi, cúi đầu nhìn hương dược đang tỏa hương kia.

Là mê hồn dược.

Sự cố gắng tĩnh tâm của y đều bị phá hủy, sợ mất vía. Sự việc này như đá lớn nện vào tim y, khuấy động không ngừng.

'Thẩm Huyền Quân' giận dữ, bị khóa trong trận pháp hai chân quỳ chặt dưới đất, cam chịu sỉ nhục.

'Âu Dương Minh Nhật' vén khăn cưới, nhìn thấy dung nhan yêu kiều mà hắn vẫn mong ước bấy lâu. Nàng phiêu lãng thần tiên, vì hôm nay vui vẻ mà dung mạo tươi sáng.

Lòng ngập tràn sự mãn nguyện nhìn nàng, tuy đã không còn kiêu ngạo lẫm liệt như xưa nhưng vẫn khiến người ta mê hồn. Hắn vội vàng nắm tay nàng: “Có lạnh không? Chờ ta có lâu không?”

Tùy Ngọc nhỏ nhẹ đáp lời: “Uống nhiều rượu rồi, đệ ăn chút điểm tâm đi.”

Hắn sợ nàng đói, gật đầu, cả hai cùng nhau ăn mấy miếng bánh ngọt. Lúc liếc mắt nhìn thấy mấy chậu đỗ quyên nơi góc phòng, đầu lưỡi mất vị: “Là ai mang đến, đem bỏ đi.”

Hạ nhân đang rót rượu nghe thế lật đật đi bê mấy chậu hoa đi. Tùy Ngọc nghi hoặc nhìn theo: “Sao thế, trồng hoa cỏ cũng vui lắm. Ta mới tỉa cành lá gọn gàng, chàng không thích hả?”

Hắn cười ý tứ hàm hồ: “Nàng thích là được.”

Ánh mắt hắn nhìn sắc hoa vô cùng bén nhọn, khi tầm mắt rơi vào chăn uyên ương hợp hoan, nhớ ra hôm nay là ngày vui không nên để tâm phiền não. Hắn nhìn nàng, tầm mắt như có bóng mờ thâm đen. Cõi lòng hắn giãy giụa, chuyện cũ ùn ùn kéo tới, thâm tâm của hắn quằn quại, miệng kêu lên: “Ta đã tìm nàng rất lâu.”

Tùy Ngọc cười dịu ngoan: “Chàng nói cái gì?”

Hắn ôm mặt nàng nỉ non: “Nàng ở cạnh ta thật là tốt, nàng là người chiếm vị trí lớn nhất trong lòng ta, nghĩ đến nàng ta đều mỉm cười.”

Nàng dựa vào người hắn: “Ta cũng muốn cùng chàng bầu bạn đến khi đầu bạc răng long.”

Lòng hắn khẩn khiết muốn bày tỏ cùng nàng, nhiều năm chất chứa nỗi niềm, hắn muốn tâm sự hết cho nàng nghe. Hắn ái mộ nàng, chờ đợi nàng, muốn âm thành bảo vệ đem hết những gì hắn có cho nàng. Nhưng tiết trời lạnh tê, lời lẽ của hắn đều đông cứng. Cổ họng hắn ứ nghẹn khó phát ra âm thanh, liền vỗ vai nàng: “Nàng mệt rồi ngủ thôi.”

Hắn nằm xuống gối đắp chăn, cứ như đã nhanh chóng ngủ mất. Tùy Ngọc ngơ ngác, không phải nên động phòng sao? Nhưng hắn đã quá mệt rồi, nàng chỉ đành ôm cánh tay hắn thiếp đi.

Đến nửa đêm, nàng mơ màng nghe người bên cạnh gọi tên ai đó. Dường như rất hoảng hốt, giọng điệu đau đớn làm sao. Nàng lay hai lần hắn không tỉnh, người đổ đầy mồ hôi. Tùy Ngọc suy nghĩ một lát, niệm chú thâm nhập vào giấc mơ đuổi ác mộng cho hắn.

Sắc mặt Tùy Nọc dần gợn sóng, phát hiện ra một góc bí mật bi ai, chuyện cũ thảm thiết. Hắn oán hận người kia, mượn hôm nay không cho y chút thể diện nào. Bỗng nàng thấy toàn thân lạnh toát, người mà nàng toàn tâm toàn ý muốn gả lại không giống như tâm nàng vẫn nghĩ. Chỉ trong một khoảnh khắc, ước nguyện của nàng tan vỡ, không biết vì sao sinh oán nộ.

“Ca ca, ca ca...”

Nàng giật mình, ngây ngốc, như vừa nhận một cái tát đau đớn, không kịp đề phòng. Đau đớn nhục nhã đến rơi nước mắt, hóa ra cái người ở cạnh nàng, sau này cùng nàng quấn quýt xác thịt lại đem lòng yêu thích một người khác. Hai người thù hận triền miên, hắn diễn kịch đến sinh nghiện, sơ sẩy để bản thân chìm đắm trong cái bẫy tội lỗi mình đã gây ra.

Nhưng hắn là phu quân của nàng, là phu quân của nàng...

Sao lại đến tận hôm nay nàng mới tỉnh táo.

Tưởng Hoàng đi đến, nhìn hai người đang nằm ở trên giường. Hắn nhìn chằm chằm chính mình đang chìm trong mụ mị, hận không thể rút đau đâm người kia một nhát. Cảm giác đi vào giấc mộng nhìn thấy những việc gớm ghiếc tanh tưởi mình đã làm, hắn muốn ngăn cản, dốc hết ruột gan ngăn chặn, thứ nhận được chỉ là tiếng cười nhạo, chê trách kẻ khờ bất lực của thứ được gọi là số mệnh.

****

Vào đêm hôm sau trời đã khuya lắm, thời tiết mùa thu se lạnh, ẩm ướt, 'Thẩm Huyền Quân' có thể nghe thấy tiếng mạch máu lưu thông trong người. Máu như dòng suối nhỏ chảy ra khỏi cổ tay, chảy mãi không dứt.

Máu nhuộm rơm rạ ẩm mốc, chảy thật nhanh, y chẳng hề thấy đau đớn. Nước mắt lặng lẽ rơi theo mạch máu, ý chí mờ nhạt hệt như năm tháng đã qua. Giờ 'Thẩm Huyền Quân' ngẫm lại mới thấy hãi hùng, thời gian ở cạnh hắn đều là chuyện hoang đường, giả dối, y bị khóa chặt ở trong đó, ngốc nghếch tin vào tình yêu.

Căn phòng củi này quá ẩm thấp, sương đem dày đặc lạnh rét, máu trên cổ tay vẫn đều đặn chảy ra.

Y định kết thúc cuộc đời mình như vậy ư?

Làm sao đây, y đã mất tất cả trở thành một kẻ vô dụng, sống vất vưởng chi bằng trả lại hết cho hắn. Từ nay về sau chấm dứt tất cả, là do y dẫn quân công thành phá hoại cuộc sống an ổn của một đời hắn, hắn cũng đã phá hủy hạnh phúc kiếp này của y.

Không ai nợ ai nữa...

Chuyện đã xảy ra rất lâu, Tưởng Hoàng đi vào giấc mộng vẫn thấy đau như tim bị xé thành mảnh nhỏ, muốn ôm 'Thẩm Huyền Quân' thật chặt vào lòng bảo vệ, moi tim gan mình bù đắp cho y. Hắn quỳ bên cạnh y cổ họng nỉ non phát ra âm thanh nho nhỏ, mặt hắn trắng bệch ngực đau đến nghẹt thở, run rẩy ho liên hồi.

'Thẩm Huyền Quân' nằm đó như một người chết, hắn phải làm sao mới khiến y vui vẻ như xưa? Dùng sinh mệnh của mình có được không? Nhưng hắn làm sao chết đi được? Hắn có thân bất tử, làm sao chết đi được.

Tưởng Hoàng quỳ ở cạnh y thất thần, người hệt như tờ giấy mỏng bị gió thổi lung lay.

Lúc 'Thẩm Huyền Quân' tỉnh lại cổ tay đã được băng bó cẩn thận, bông vải mềm mại, là loại tốt. Ngoài cửa sổ nhỏ xô lệch mặt trời đã lên cao, nắng chiếu rực rỡ. Y nghe cả tiếng gió lùa qua tán cây rậm rạp, cây leo nở những khóm hoa nho nhỏ, tô điểm thêm cho thế gian khỏi nhàm chán.

Nếu không phải đang nằm trong phòng củi cũ kỹ bỏ hoang, y còn nghĩ chuyện đêm qua là một giấc mộng.

'Thẩm Huyền Quân' ngây ngốc một hồi, khẽ cử động, vết thương trước ngực đau đến muốn vỡ tung. Y ho từng tiếng khô khốc, ôm ngực, co người cố gắng chống đỡ.

Nơi cửa phát ra tiếng mở khóa, cửa phòng củi mở ra. 'Âu Dương Minh Nhật' vui vẻ đi đến, trên tay cầm một chén canh thơm phức, còn nóng hôi hổi: “Đói rồi phải không?”

Chén canh kia trong rất ngon, mùi vị thơm béo của cá ninh với dược liệu. 'Thẩm Huyền Quân' kháng cự theo bản năng, liên tục lùi lại. Tưởng Hoàng bưng chén thuốc đến sát mặt y cười hứng khởi: “Đói thì uống chút canh đi, cái này là ta đặc biệt nấu cho ngươi đó.”

'Thẩm Huyền Quân' cố né tránh, lùi đến dựa đống củi mục phía sau, bụi rơi tá lả. Tưởng Hoàng bóp cằm y ép mở miệng, đè y uống chén thuốc kia vào bụng. Canh thuốc chảy xuống cổ họng, lại đổi thành mùi vị vừa đắng vừa tanh. Ngũ tạng như bị ăn mòn, máu trong bụng đều sôi lên òng ọc. 'Âu Dương Minh Nhật' buông tay y liền lăn sang một bên co quắp, có người nhanh chóng đưa khăn tay cho hắn lau.

'Âu Dương Minh Nhật' nhìn y đau đớn cùng cực, cười lạnh: “Mẫu thân của ta chịu bao khốn đốn, bà ấy làm lụng vất vả chỉ muốn mang chút đồ về cho ta ăn, kết cục bị truy binh bám riết, phải chết đói bên đường. 'Thẩm Huyền Quân' ngươi cứ từ từ mà nếm trải đi...”

'Thẩm Huyền Quân' toàn thân đau đến vỡ vụn, hít thở khó khăn, y thều thào: “Giết chết ta đi, ra tay đi...”

Tròng mắt 'Âu Dương Minh Nhật' co lại mang theo sát khí, lạnh lùng nhìn y: “Sao ta có thể để cho ngươi chết dễ dàng, song thân ngươi đều ở trong tay ta!”

'Thẩm Huyền Quân' lặng lẽ nằm đó, thế gian yên tĩnh lạ thường. Y chỉ là hạt cát trong đời hắn, là kẻ bị hắn điều khiển, số mệnh không nằm trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.