Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 97: Chương 97: Người Vẫn Thế, Tình Vẫn Thế, Kiếp Này Kiếp Trước, Ai Phụ Ai 5




Tìm được mỏm đá khô ráo, hai người ngồi ngẩn ngơ ngắm sao trên bầu trời, Thẩm Huyền Quân ngồi dựa vào người hắn, dịu dàng hỏi: “Mấy ngày qua trong phủ ứng phó thế nào, hoàng thượng có để ý đến không?”

“Hoàng thượng còn đang bận rộn chuyện công chúa thành thân, thời gian đâu để tâm đến hành tung của ta?” Trong giọng điệu của hắn có chút không vui, nắm bàn tay y vuốt ve: “Ta đoán hằng đêm hoàng thượng không thể ngủ ngon, công chúa hòa thân xuất thân từ một bộ tộc nhỏ, dân chúng đều cảm thấy cho bộ tộc này thể diện là làm giảm giá trị quốc gia. Thêm việc hoàng thượng muốn gả công chúa cho con trai thứ hai Ngự Sử, người đang đứng đầu Hàn Lâm Viện, dân chúng càng không hài lòng.”

Thẩm Huyền Quân không hiểu: “Chuyện họ cảm thấy địa vị của công chúa nước Liêu hơi thấp ta có thể hiểu. Nhưng Dương Ngự Sử đã làm gì nên tội chứ, công chúa hạ giá gả đi quần thần nên cảm thấy vinh hạnh mới phải. Dân chúng không phải thường nói công chúa lá ngọc cành vàng, nếu một ngày hoàng thượng đem báu vật trên tay trao cho người nào đó, đều là phúc trạch trời ban đáng trân trọng sao. Họ nên vui vì công chúa vì nước vì dân chứ, huống hồ, địa vị của Dương Minh không thấp, hoàng thượng cực kỳ trọng dụng.”

“Năm Thái Anh tạo phản, cha của Dương Ngự Sử bị liên lụy tịch thu ruộng đất, nhà cửa, trong nhà có người làm quan đều bị giáng cấp mấy bậc. Dân chúng không quên được việc Thái Anh tham ô chiếm đoạt ruộng đất, khiến biết bao người vì nghèo đói tha hương phải bán đi con cái, cốt nhục chia lìa. Mà Dương Ngự Sử với Thái Anh là họ hàng xa với nhau, tuy qua lại ít nhưng so với người ngoài vẫn thân thiết hơn. Tạo phản là âm mưu lớn phải ấp ủ nhiều năm, chưa chắc Dương Ngự Sử trong bóng tối chưa từng âm thầm ủng hộ, phạt như thế họ thấy chưa đủ nguôi oán hận. Mấy năm gần đây hoàng thượng bắt đầu khôi phục chức tước cho các con quan Ngự Sử, ban thưởng ruộng đất, nhà cửa, tuy không còn được như năm xưa nhưng vẫn được trọng dụng.”

“Cái danh 'xưa nay ít qua lại' nhất định do hoàng thượng tung ra. Không ai dám để lại mối họa ngầm đến nay chưa diệt, chứng tỏ Dương Ngự Sử không có liên can thật. Muốn được hoàng thượng tin tưởng không dễ, bên trong ắt có nhiều việc chúng ta không biết. Nhưng hoàng thượng không thể nào xem như họ không có dính líu, một phần là do luật lệ đã định, cánh bên trái phạm lỗi, họ hàng bên cánh phải đã vội vàng tìm cách cắt đứt quan hệ, ngày đêm suy tính mấy khúc cua tránh tội. Phần khác là do Ngự Sử vẫn còn giá trị, hoàng thượng mở lòng từ bi không bắt họ xử chém mà còn ngấm ngầm nâng đỡ, nay còn gả công chúa, nhắc nhở Ngự Sử không được quên ơn, phải trung thành tuyệt đối.”

Nói hết suy nghĩ ra Thẩm Huyền Quân sững sờ ngậm miệng, trước nay y luôn cẩn thận không xen vào việc nước của hắn, những lúc hắn làm việc trọng đại y không bao giờ nán lại thư phòng, Viên Huyễn tìm hắn bàn việc, y mượn cớ cáo lui. Thận trọng mấy năm, hôm nay lại lỡ lời chen vào nói mấy câu không thích hợp, trong lòng thầm thấy thất vọng về mình.

Lục Minh Quy không để ý đến những điều y lo sợ, khẽ nói: “Trong đao kiếm của hoàng thượng không thiếu máu tươi, nhưng ông ấy vẫn biết dùng đúng chỗ, tiếng lòng của dân chúng về việc này càng mạnh, ông ta càng hưởng nhiều lợi ích. Đến cuối cung nói một bài diễn thuyết thật khôn khéo cảm động là xong.”

Thẩm Huyền Quân phì cười dựa sát hơn, tóc buông xõa lộn xộn trên người hắn, dưới ánh trăng mỏng ánh mắt của y lấp lánh mang theo ý cười: “Đệ có vẻ rất rành việc này.”

Tim Lục Minh Quy đập mạnh, thành thật đáp: “Đương nhiên ta từng tìm cách để hoàng thượng đưa ca ca đến phủ của ta.” Hắn sợ bị y hờn giận vội nắm chặt hơn không để y rút tay lại. Biết là nói ra sẽ phá vỡ sự ấm áp đang có, không chừng sẽ khiến y oán hận nhưng hắn không muốn che giấu nữa: “Lúc nhìn thấy ca ca ở trong ngục ta đã nghĩ đến rất nhiều cách, bất luận cách nào cũng có sơ hở dễ bị hoàng thượng nắm thóp, ông ấy luôn đề phòng ta, ca ca ở cạnh ta khó tránh khỏi nguy hiểm. Nhưng mà... nhưng mà không ôm ấp trong tay bảo vệ, ta càng không thể an tâm, sợ ngày nào đó để lộ tâm ý, ca ca sẽ trở thành người hoàng thượng dùng uy hiếp ta!”

Thẩm Huyền Quân ngẩn ngơ giây lát, hoài niệm những chuyện đã qua. Nếu không ở cạnh hắn biết đâu y đã bị vứt ở nơi nào đó chịu đủ khổ sở chà đạp, đâu có được bình yên tận hưởng từng ngày tốt đẹp như này. Bỏ đi một phần gánh nặng, không còn khó xử phập phồng lo sợ từng ngày. Y biết mình không thể dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn thế gian này, càng không thể ôm mộng khư khư tin vào những điều tốt đẹp luôn đến. Thỉnh thoảng y nhìn thấy hoa văn trên áo quan của hắn ý cười không gượng nổi, trong lòng chỉ có chua xót đau đớn.

Nếu là trước kia hai người coi như tài trí xứng đôi, nhưng bây giờ đã khác. Thẩm Huyền Quân nhìn gương mặt đang lo lắng của hắn, có hắn ở bên cạnh, y không còn cô đơn. Đúng là có lúc y suy nghĩ xa xôi nhưng không phủ nhận ở chỗ ngươi lừa ta gạt này, hắn dùng hết tất cả những gì mình có trao cho y tình yêu không cần đền đáp.

Thời gian đầu đến phủ, đêm đêm y luôn cảm thấy ớn lạnh, sợ nửa đêm có người xông vào phòng bắt y làm tốt bổn phận hầu hạ. Nhưng hắn chưa từng ép buộc, luôn cho y cảm giác cực kỳ an toàn.

Lục Minh Quy biết mình có lỗi im lặng không dám phân bua, không biết từ khi nào nước mắt đảo quanh tròng mắt. Hắn không dám nhìn y nữa, trong mắt đột nhiên xuất hiện ảo giác, cơn ác mộng từng vô số lần hiện ra trong mơ dần rõ rệt hơn, vô cùng chân thật.

Thẩm Huyền Quân thấy hắn cúi đầu bất giác mỉm cười thổ lộ: “Ta đang nghĩ nếu hoàng thượng đưa ta cho quan lại khác sự tình sẽ tệ đến mức nào. Tuy đệ ngăn chặn hết thảy tin đồn lọt vào tai ta nhưng ta vẫn biết rất rõ, bọn họ đều chán ghét căm hận, không muốn đứng ra nhận mối nhục này. Chưa nói đến đường xá xa xôi, trên đường đi ai biết có bị lính canh làm bẩn qua không, vào phủ không tới vài ngày e là bị kiếm cớ đánh chết rồi.”

Lục Minh Quy biến sắc, trong người như có kim đâm vội vã thốt lên: “Ca ca!”

“Vô Diện đệ không cần giấu giếm lo sợ ta buồn lòng, chỉ có đệ quan tâm che chở cho ta, lẽ nào ta lại không hiểu tốt xấu oán trách đệ chứ.” Dứt lời liền xoay người đè lên người hắn, cúi đầu hôn.

Hai người ở trên núi chơi vui vẻ, song thân lại ở trong phòng không ngủ ngon.

Thương phu nhân đứng cạnh chồng mình cất giọng an ủi: “Khuya lắm rồi ông còn đứng đây làm gì nữa, ngày mai bệnh lại khiến con lo lắng, nó sắp phải đi rồi đấy, nói sao cũng bị người ta quản chế không thể ở cùng chúng ta lâu dài, ông đừng làm khó dễ nó nữa.”

Thương lão gia thở dài, nó không phải con ruột tính khí không giống hai người, thời gian đầu trên quan trường có chuyện gì không thuận lợi đều ngậm miệng không nói. Mà nói đầy đủ rõ ràng những kẻ đó chỉ cạnh khóe vài câu, nó dư sức ứng phó quạt lại mấy hồi không thể coi là chịu thiệt thòi. Nhưng lúc này đây phải chịu uất ức, cúi đầu trước người khác, lấy lòng người khác, tìm mọi cách khiến người ta thích mình, nếu không sẽ bị vứt bỏ.

Ông không giận nó nữa trong lòng chỉ có thương xót mà thôi. Nghĩ lại trước đây khi nó thành danh, có những việc ông không dạy bảo, cũng không dám dạy bảo. Con cái hiểu chuyện không quên đi gốc gác, chưa từng cãi ông bao giờ, ông không thể vượt quyền ràng buộc nó cả đời được.

“Ông à...”

Thương lão gia quay sang nhìn vợ ôn tồn than thở: “Tôi không phải giận nó mà tự giày vò bản thân mình, cứ nghĩ đến sau này tên kia cưới thêm vợ, dù không muốn vẫn phải duy trì nòi giống tổ tiên. Gặp mặt lâu ngày cũng có chút tình, huống hồ người ta còn có đứa con, gặp người hiểu chuyện may ra còn sống qua ngày, còn không... với địa vị của nó bây giờ người ta có thể tùy tiện đánh chết đó.”

Sắc mặt Thương phu nhân tái mét, lúc gả cho Thương lão trong nhà đã không còn ai, bà không cần lo lắng việc mẹ chồng nàng dâu. Ở bên cạnh nhau nhiều năm vẫn chưa có đứa con nào, bà khuyên ông ấy cưới thêm vợ, ông ấy chỉ ậm ờ mấy câu. Rồi đến khi bà ôm đứa trẻ này về, Thương lão gia với việc lấy thêm vợ càng không để ý đến, qua loa nói mấy câu: “ Nhà chúng ta có ba người còn bữa đói bữa no, cưới thêm chỉ làm khổ người ta thôi, chúng ta như thế tốt lắm rồi.”

Cứ thế bà không còn bất cứ nỗi lo nào cứ chăm con chăm chồng, lúc con cái được phong tước, người đến nịnh nọt muốn gả con gái cho nhiều vô số. Mấy chuyện của gia đình hầu tước bà nghe không ít, còn thầm nghĩ mình sẽ là mẹ chồng tốt không gây khó dễ cho ai. Đến ngày hôm nay bà mới hiểu mình sống thoải mái nhiều năm quên mất ngoài kia còn rất nhiều oan trái.

***

Sáng tinh mơ, Lục Minh Quy rời giường chưa lâu Viên Huyễn đã đến tìm hắn, Viên Nhàn đang bày đồ ăn ra bàn trà ngoài sân, thấy hắn muốn đi liền dừng việc dọn bữa ăn lên, đem canh nóng đặt vào lò đồng.

“Không cần, nói ca ca dùng bữa trước không cần đợi, đến trưa ta mới về.”

Viên Nhàn nghe lời dọn bữa lên, dọn xong công tử cũng thức, Viên Miên ở trong phòng mở cửa sổ nói vọng ra: “Bữa sáng có canh măng không?”

“Dưới bếp không có măng, công tử muốn nô tỳ bảo Viên Thu mua mấy gốc mang về.”

Thương lão gia thức muộn, lúc đợi người hầu mang đồ ăn ra mái đình cạnh hồ chợt thấy ở mé đông khu vườn, con trai ông đang chỉ huy đông tây sai người trồng thêm mấy cây con. Phía bên đó vô cùng náo nhiệt người nói người cười, vô âu vô lo. Trong phủ có nhiều khu vườn nhỏ dọc lối đi, cây xanh bóng mát, hoa cỏ đủ mùa, nhưng chỉ có hai vợ chồng ông ở mấy tháng qua, một nơi rộng lớn xa lạ không có tiếng cười nói khiến ông mỗi ngày đều thấy buồn tẻ. Người hầu trước kia chỉ có Viên Viên và vài người được mua từ bên ngoài. Họ đều mặt mày nghiêm túc làm việc, dáng điệu thận trọng, con trai đến dẫn theo không ít người hầu, nhưng chỉ có mấy người già hợp ý nói chuyện mấy câu, những người khác đều quá trẻ, không cùng thế hệ tâm sự.

Đã lâu không thấy tình cảnh vui vẻ, ông định qua đó tham gia nhưng đi được vài bước có người nhìn thấy ông. Thương lão gia nín thở giây lát mặt xám mày tro, trong lòng thầm kinh hãi, không thể tỏ ra ngu ngốc không nhận ra, ông không trốn nữa mà nghênh đón hành lễ.

Người này dáng vẻ nghiêm trang, ăn mặc chỉnh tề, Viên Huyễn ở bên cạnh ho khan hai tiếng, mắt ngó lên trời chỉ thiếu hai dòng nước mắt nữa thôi.

Lục Minh Quy đỡ ông ta dậy: “Người đừng làm thế ca ca đau lòng lắm.”

Thương lão gia không biết người này có thật lòng coi trọng con mình không, hay chỉ vì hoàng thượng ban hôn nhầm sỉ nhục, hắn thuận nước đẩy thuyền làm ra vẻ ân ái chọc tức long nhan? Con ông có biến thành quân cờ trong cuộc đấu đá của người ta không? Ông do dự một hồi thu lại chút bình tĩnh, phải hay không đi nữa ông cũng không có đủ sức giành cho nó công bằng nữa, chỉ có thể khom lưng nghe lời thôi.

Thẩm Huyền Quân qua kẽ lá thấy bóng người, mắt mở to nhìn thật kỹ, thấy được trọng điểm liền vội vàng chạy qua, trên người còn lấm lem bùn đất do trồng cây. Lục Minh Quy cúi xuống nhìn y, trên mặt không có chút uy nghiêm nào, cười khẽ: “Không phải đã hứa đợi ta về cùng trồng sao?”

“Đợi đệ về phải chờ tới trưa, buổi chiều ta muốn đi tìm măng không có thời gian cùng đệ trồng đâu.” Thẩm Huyền Quân vừa rồi còn sợ cha sẽ cho hắn một gậy, chạy đến thấy không có việc gì đáng lo trong lòng thở phào, lấy tay làm mặt quỷ với hắn: “Ở ngọn núi bên kia ta thấy có nhiều trúc lắm, không đi đào sớm chỉ có thể ăn măng khô thôi. Chiều nay đệ không làm gì đi theo vác măng về cho ta đi.”

Thương lão gia không lên tiếng ở bên cạnh lắng nghe, giọng điệu của con ông không có chút sợ hãi, lời nói thân thiết. Đột nhiên ông nghĩ nếu có thể bình thê địa vị ngang hàng với vợ cả là tốt nhất, nhân lúc còn thắm thiết phải xây dựng lợi ích cho mình. Vì thế lúc con đi đào măng về ông gọi nó vào phòng ăn cơm, đem hết suy tính của mình dặn dò, thấy con cứ ậm ừ ông tức giận quát: “Không nghe lời lão già này xem ta có đánh chết con tại chỗ không?”

Thẩm Huyền Quân về phòng thấy hắn đã ngồi trên giường, tay cẩn thận lau một món ngọc nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay mặt mày ẩn tình dường như yêu thích lắm. Y nhìn kỹ phát hiện là chậu hoa súng, nhớ đến hôm qua ai kia nhét vào tay mình một củ cải trắng trông rất xinh xắn, hắn biết y thích nên thường xuyên làm.

“Ca ca lại đây xem này.”

Y cười cười đi lại, thấy Viên Nhàn chuẩn bị nước cho hắn ngâm chân, nhớ lại lời phụ thân liền phẩy tay với Viên Nhàn: “Ngươi ra ngoài đi để ta làm cho.”

Dứt lời liền ngồi xuống giúp hắn cởi giày. Lục Minh Quy nhanh tay hơn bắt được người ngồi lên đùi mình, khẽ hỏi: “Ta làm gì sai rồi sao?”

Thẩm Huyền Quân dở khóc dở cười: “Không có, chỉ là cha dặn phải hầu hạ đệ thật tốt thôi.”

Khóe miệng Lục Minh Quy cong lên: “Vậy sao, ta bắt ca ca là những việc này bao giờ? Đêm qua là ai mượn cớ ta đi đường xa mệt mỏi cần được nghỉ ngơi, nhất quyết không cho ta chạm tới hả, hình như không có nghe lời lắm.”

Thẩm Huyền Quân đỏ mặt, nói lí nhí: “Cái đó gọi là lạt mềm buộc chặt, đã xa cách vài tháng rồi không thể để đệ dễ dàng đạt ý nguyện được.”

Lục Minh Quy gật gù ôm eo y không để ai kia chạy trốn: “Thế hôm nay đã được chưa?”

Viên Nhàn nhân lúc không ai để ý đến mình chuồn ra ngoài.

Trong phòng không còn ai nữa, Lục Minh Quy giúp y ngâm chân trước khi ngủ, nghĩ đến bữa cơm chiều nay y bị gọi đi mất, không nhịn được hỏi: “Lại bị mắng à?”

Y không trả lời dụ dỗ hắn lên giường, chuyên tâm bù đắp cho hắn sau mấy tháng xa cách. Lục Minh Quy nắm lấy tay y, hai mắt lim dim cố ý trêu đùa: “Không phải nói muốn lạt mềm buộc chặt sao? Ta cũng không phải dễ dàng bị dụ dỗ đâu!”

Thẩm Huyền Quân cười liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt ngậm tình, giọng điệu nũng nịu: “Vậy tướng quân có thể hôn ta một cái không?”

Lục Minh Quy từ chối ngay: “Không được!”

Thẩm Huyền Quân nhướn mày nghĩ: Hôm nay còn bày đặt từ chối cơ à?

Lục Minh Quy híp mắt: “Phải hôn nhiều cái mới được.”

Hương lửa nồng nàn một hồi lâu y nép bên cạnh hắn, khẽ nói: “Cha nói nếu có thể bình thê là tốt nhất, sau này không sợ bị người ta đè đầu.”

Nhưng y biết có hoàng thượng trấn núi, hắn có muốn nâng lên rất khó.

Lục Minh Quy nhíu mày: “Sao phải bình thê? Ta không có ý định lấy thêm người khác.”

Y liếc xéo hắn: “Đệ định cả đời này không sinh con nối dõi ư? Muốn lấy bao nhiêu cũng được, ta không ghen đâu.”

“Sao lại không ghen, ca ca không thích ta nên mới không ghen, ta muốn trong lòng ca ca chỉ có ta, càng muốn ca ca mong ước trong lòng ta không còn ai khác, một lòng một dạ đối đãi tốt. Không yêu mới không hy vọng, ca ca thậm chí không thèm cho ta hy vọng thể hiện lòng thành!”

Hắn không vui dần buông tay ra, da thịt tách rời cảm giác ấm nóng dần tan, trên da thịt trần trụi toàn mồ hôi khiến không thoải mái.

Lục Minh Quy giận dỗi gọi người mang nước nóng cho y tắm rửa, bản thân mặc quần áo rồi đi mất.

Sáng sớm thấy con trai bước ra mặt xị xuống, hai mắt thâm quầng, Thương lão gia lo lắng hỏi: “Thất bại rồi sao?”

Thẩm Huyền Quân không biết nên bắt đầu từ đâu, không muốn để cha ôm hy vọng đành nói: “Vấn đề không nằm ở đệ ấy mà là hoàng thượng.”

Thương lão gia trầm ngâm.

Lục Minh Quy giận mấy ngày liền không thèm gặp mặt nói với y nửa lời. Thẩm Huyền Quân biết hắn đang ở khu viện ở phía tây cách xa chỗ mình nhất, cả Viên Nhàn cũng thấy lần này chủ nhân của mình giận hơi lâu: “Công tử, hay người xuống nước trước đến chỗ tướng quân nhận lỗi đi.”

Thẩm Huyền Quân không muốn đi chút nào, muốn giận thì cứ giận đi.

Qua thêm hai ngày Viên Nhàn ngồi bên dưới bệ ghế giúp y xoa bóp chân, tiếp tục khuyên nhủ y sang đó nhận lỗi.

Thẩm Huyền Quân trừng mắt: “Muội bị bên đó mua chuộc rồi đúng không?”

Cha mẹ y không thích nhiều người hầu hạ thường bảo họ ra ngoài, mấy nô tỳ cứ chạy qua bên chỗ y, đúng giờ lại sang bên kia dâng cơm, dọn dẹp phòng ốc. Mấy ngày nay Viên Nhàn thường xuyên mất tích, y đoán là bị hắn bắt nhồi nhét tư tưởng rồi.

Viên Nhàn le lưỡi: “Xuân Hoa phải ở trong phủ tướng quân không đến đây được, nếu người ở đây cũng sẽ khuyên công tử như thế.”

“Ồ, ta cũng không thể đi đến đó bảo đệ ấy đừng giận, có thời gian thì nghĩ cách giúp ta đi, ta đi ngủ trước đây.” Thẩm Huyền Quân nửa đùa nửa thật quăng hết mọi chuyện cho Viên Nhàn, ai ngờ Viên Nhàn tưởng thật, chạy xuống bếp chuẩn bị mấy món ngon, đợi đến y thức dậy canh hầm vừa khéo đủ lửa, sau khi tỉ mẩn trình bày liền hướng ánh mắt đầy mong đợi sang y. Thẩm Huyền Quân hết cách đành nói: “Thôi được, nhưng nếu đệ ấy quá đáng thì đừng có mơ ta ngó ngàng tới nữa.”

Lục Minh Quy ở trong phòng xem vài thứ linh tinh, nhìn thấy y mặt xị xuống tỏ ý vẫn còn đang giận. Thầm bĩu môi trong lòng nhưng y vẫn tiến đến bên cạnh xoa bóp vai cho hắn.

“Đệ còn giận à?”

Mặt hắn vẫn đanh lại, ngoảnh mặt đáp: “Không dám.”

Thẩm Huyền Quân hơi oan ức, nhỏ giọng phân bua: “Ta không phải đang suy nghĩ cho đệ sao? Sau này ai thừa kế tước vị của đệ hả?”

Lục Minh Quy vẫn tỏ thái độ thờ ơ, Thẩm Huyền Quân vẫn cười tươi như hoa múc canh cho hắn đút tận miệng: “Hay là đệ uống chút canh trước đi “

Thấy người nào đó vẫn không biết điều, Thẩm Huyền Quân không nhịn được nữa hùng hổ bỏ đi: “Hừ, đệ muốn làm gì thì làm đi, sau này đừng mò đến chỗ ta nữa.”

Lục Minh Quy bối rối ôm siết lấy người hung hăng hôn lên mặt lên cổ: “Ca ca không cần lo lắng mấy việc này, cùng lắm chúng ta nhận nuôi một đứa con, ca ca thích con trai hay con gái. Thôi đi, nhận cả con trai lẫn con gái về nuôi dạy thật tốt là được.”

Thẩm Huyền Quân sửng sốt: “Đệ nghĩ thế thật à?”

Lục Minh Quy đã quyết định như thế, hận không thể lập tức đưa y đi bắt hai đứa trẻ về. Thẩm Huyền Quân cười khổ: “Đệ nghĩ có sẵn cho đệ bắt à?”

Nói rồi lại đạp lên chân hắn trả thù, dám bắt y đến nài nỉ hả, đáng ghét. Lục Minh Quy ăn đau hừ nhẹ bắt người lên giường dạy dỗ một phen, sau gáy Thẩm Huyền Quân bị cắn mấy cái, dấu răng dần trải dài khắp người.

Có vẻ vấn đề con nối dõi luôn nhức nhối trong lòng mỗi người, điển hình là trong phủ tướng quân cũng đang bàn tán việc này.

Phấn Kiều nghe nói Thu Nguyệt bị phạt đến phòng giặt giũ nhiều lần chạy đến làm thân, Thu Nguyệt ngó lơ không chủ động nói chuyện với nàng ta, cứ chú tâm làm việc của mình. Phấn Kiều không hề nản chí lân la nói chuyện, nói mãi cũng hỏi tới trọng tâm: “Công tử sao lại đưa cô đến đây?”

Thu Nguyệt lạnh nhạt đáp: “Ta phạm lỗi phải chịu phạt thôi, còn rất việc phải làm cô đừng làm phiền ta nữa.”

Đáng ra nàng chỉ bị phạt hai tháng nhưng dạo trước lỡ làm rách đồ dùng vào việc quan trọng, lại bị phạt thêm hai tháng nữa, Thu Nguyệt đang buồn muốn khóc đây!

Gương mặt Phấn Kiều cứng ngắc khóe miệng hơi run lên, nhưng rất nhanh đổi thành cười: “Ta chỉ là thấy tỷ làm việc chăm chỉ tháo vát không hiểu sao lại bị đưa đến đây thôi. Mấy tháng qua đều không gặp công tử, Xuân Hoa cũng không đến thăm tỷ sao?”

Thu Nguyệt trừng mắt nhìn nàng ta, đến phòng giặt giũ nàng luôn nhẫn nại ngoan ngoãn, nhưng nếu cả cô nàng này còn dám nói đông nói tây chọc nàng, nàng còn phải nhẫn nhịn cô ta sao?

“Cô biết ta hầu hạ bên cạnh công tử là được rồi, công tử có đưa ta đi đâu thì ta vẫn nô tỳ cao hơn cô ba bậc, Xuân Hoa cũng thế, cô dựa vào đâu thăm dò muội ấy hành tung thế nào hả?”

Phấn Kiều tức muốn ngất, nàng ta là vũ cơ được nuôi từ bé, luôn ở lầu son ăn ngon mặc đẹp, có người hầu hạ cả việc bưng cơm rót trà tự mình làm còn thấy lạ lẫm. Từ khi đến đây bị vứt ở một góc không ai ngó ngàng, kẻ kia còn thừa cơ dùng quyền hành đưa nàng tới đây, ngày nào cũng ba bốn trận quát mắng ầm ĩ, làm không tốt còn bị đánh. Tay nàng dần thô ráp, dáng người không còn yểu điệu như trước, gánh nước giặt phơi từ sáng đến tối, đồ của hạ nhân khác cũng mang đến đây, nàng khổ sở vô cùng.

“Muội quan tâm tỷ thôi mà, công tử xem trọng tỷ như thế còn phạt tới đây, muội không biết mình sau này sẽ ra sao nữa.” Nói rồi ôm mặt khóc rống lên.

Thu Nguyệt có chút khinh thường nhưng vẫn an ủi nàng ta vài câu, Phấn Kiều thấy đã êm xuôi, mở miệng ra là tỷ với muội, muội với tỷ cứ như họ là ruột tình nghĩa bền chặt.

Ban đêm còn tới tìm cách đổi chỗ với người hầu khác nằm bên cạnh giường với Thu Nguyệt thủ thỉ: “Tướng quân tiền đồ vô hạn, tương lai càng rực rỡ công danh trong nhà nhiều việc, người ăn kẻ ở cùng nhiều, lẽ nào chưa nghĩ đến việc cưới chính thê sao? Cần phải có con cái nối dõi mới đúng chứ?

Thu Nguyệt nói thầm trong bụng: Tới rồi, tới rồi.

Nhưng nàng cũng giả bộ suy nghĩ: “Cũng có, chưa chọn được nhà nào ưng ý thôi.”

Mắt Phấn Kiều sáng rỡ: “Thế còn thiếp thất, thông phòng hay hầu ngủ thì sao?”

Không ít người trong phòng chưa ngủ vểnh tai lắng nghe.

“Cũng từng có vài người đấy, muội mới đến có một năm nên không biết đó thôi, trước khi công tử đến trong phủ đã có vài người xinh đẹp được chọn hầu hạ tướng quân.”

Phấn Kiều nghe câu 'trước khi công tử đến' trong lòng có chút bất an, hỏi: “Thế họ đâu hết rồi.”

Thu Nguyệt ngóc đầu nhìn trước nhìn sau điệu bộ vô cùng dè dặt, nghĩ một hồi lại lắc đầu: “Thôi đi chuyện đã qua rồi, muội đừng hỏi nữa mai còn phải làm việc.”

Phấn Kiều không dễ buông tha lại mớm thêm mấy câu tâm sự chuyện làm việc ngày mai, hứa sẽ phụ nàng ta giặt mấy bộ đồ của tướng quân cẩn thận, đợi Thu Nguyệt lơi là phòng bị mới hỏi tiếp: “Muội chỉ tò mò thôi, là người như nào mới lọt vào mắt tướng quân?”

Thu Nguyệt lại nghe ngóng xem có ai còn thức không, những người khác biết ý nằm im thin thít, không ai nhúc nhích hòng ngóng chuyện. Thu Nguyệt thỏ thẻ nói từng chữ: “Lúc trước trong phủ có trên dưới mười người hầu hạ trong phòng của tướng quân, người nào cũng có nét đẹp riêng, người thì một bụng thi thư, người thì thanh thuần trong sáng, hoạt bát đáng yêu cũng có. Tướng quân còn xây cho họ mỗi người một khu viện nhỏ, viện Hi Hòa ở giữa là tôn quý nhất, ba viện liền kề bên trái, bên phải vô cùng đẹp đẽ sang trọng, tiếp đó là ba viện nhỏ hơn một chút bên trong vẫn đầy đủ mọi thứ cần thiết, người hầu kẻ hạ ra vào nườm nượp.”

Trong lòng Phấn Kiều khinh bỉ, lúc trước nàng cũng được chỗ ở riêng, có người hầu hạ, đâu phải làm việc vất vả như này.

Thu Nguyệt chắp tay ao ước: “Khi đó ta chỉ làm nô tỳ quét dọn bọn bên hông viện thôi, mỗi dịp được nghỉ ngơi lại chạy sang phía khu viện đó lén lút nhìn ngắm các cô nương tung tăng nói cười. Thầm nghĩ nếu như được ai đó trong họ chọn làm nô tỳ thì tốt quá, tháng trước muốn đến chỗ Tôn cô nương, tháng sau lại thấy Lê cô nương được thương yêu nhiều hơn. Muội biết không có lần ta còn nhìn thấy họ đem vòng ngọc lưu ly ra chỉ để cá cược hôm nay ăn gì, mấy món đồ thủy tinh hiếm thấy tùy tiện đặt trong phòng, vui thì ban cho nô tỳ hầu hạ mấy món.”

Càng nghe Phấn Kiều càng chuyển sang mong ước, nàng chưa từng thấy thủy tinh bao giờ. Vòng tay lưu ly ư, lúc trước nàng cũng có một cái vô cùng quý giá không dám đeo thường xuyên, bỏ vào rương lâu lâu lại mang ra lau. Cả con gái ruột của chủ tử nàng trước kia cũng chưa từng dùng mấy món đồ thủy tinh, nghe nói chỉ mới xuất hiện vài năm gần đây, làm ra món đồ không tạp chất rất khó, thợ nghề rất ít. Không ngờ có người mang nó đem ra ban thưởng cho nô tỳ, Phấn Kiều không nhịn được gấp gáp, hỏi: “Rồi sao nữa, khu viện đó đâu, những người đó đâu hết rồi.”

Thu Nguyệt yểu xìu nhưng ánh mắt lại chuyển sang sùng bái: “Sau đó công tử được đưa đến đây, ban đầu người ở đông viện, ta được đưa đến đó hầu hạ. Công tử không thích qua lại với ai, tướng quân chẳng bao giờ đến, cứ thế thấm thoát qua nửa năm.”

Phấn Kiều ngắt lời: “Tướng quân không đến luôn ư?”

Thu Nguyệt nghĩ trong lòng, ta nói dóc đó tướng quân ngày nào mà chẳng đến viện ngồi nhìn công tử, vì làm công tử vui mỗi ngày đều bày trò chọc ghẹo đấy.

“Đúng đó, mỗi ngày ta chỉ biết ôm chổi nhìn ra ngoài cửa không biết bao giờ mới được như các nô tỳ ở viện bên kia. Nhưng công tử đối với ta không tệ, việc làm rất ít, làm xong có thể đi ra ngoài nghỉ ngơi.”

Phấn Kiều bĩu môi trong âm thầm, đúng là không có chí cầu tiến mà, ngoài mặt vẫn thắm thiết nói: “Bây giờ tỷ sống rất tốt, muội cũng muốn như thế.”

“Thật ư?” Thu Nguyệt cười ngại ngùng: “Ta cũng thấy thế, nhiều người bảo ta không biết tranh thủ, nhưng mà có thể sống yên bình mới quan trọng nhất. Muội đã nói vậy ta cũng thấy vui vẻ, đợi khi hết thời gian trách phạt ta sẽ nói với công tử đưa muội đến đó hầu hạ.”

Phấn Kiều hết sức vui mừng, đến nơi được thường xuyên gặp tướng quân đương nhiên vẫn tốt hơn ở đây làm việc vất vả.

“Thế tướng quân để ý đến công tử khi nào?”

Thu Nguyệt đáp: “Cô có thấy vườn hoa lê ở trong viện đó không, là do công tử trồng đó. Tình cờ tướng quân đi ngang nhìn thấy công tử nằm trên ghế dài đọc sách, hỏi vì sao trồng khu vườn này, công tử liền nói trồng vì nghĩ tướng quân thích. Ta nghe là biết không thành thật rồi, nhưng tướng quân lại rất hài lòng.”

“Trồng hết cả vườn á?” Khóe miệng Phấn Kiều co giật, cái này nàng học không được.

Nói xạo đó, là tướng quân biết công tử thích mới trồng cho đấy.

Thu Nguyệt giả bộ gật đầu: “Đại khái là trồng vài cây con, sau đó được tướng quân để ý rồi cứ để hạ nhân đào vườn cây lớn về trồng. Tình cảm của họ rất tốt, được nửa năm tướng quân sai người dọn đồ để công tử sang chỗ mình ở. Ta cũng được thơm lây, nâng lên làm nô tỳ hầu hạ trong phòng, bạc mỗi tháng gấp ba lần trước kia. Đồ ban thưởng cứ ồ ạt đổ vào, người khác đều nhìn ta bằng ánh mắt ghen tỵ nói ta may mắn tìm được chỗ tốt.”

Nói rồi lại liếc Phấn Kiều một cái, Phấn Kiều hiểu đây là mong muốn gì lập tức trưng ra điệu bộ ngưỡng mộ, mắt mở to: “Điều này chứng tỏ tỷ rất thông minh biết chọn đúng đường, người khác không chịu cố gắng lại nhìn chằm chằm nói tỷ may mắn thôi.”

Thu Nguyệt hài lòng cười tủm tỉm: “Muội biết thế là tốt rồi, ta nói muội nghe những nô tỳ kia ngày xưa thấy ta đứng nhìn vào trong viện bên còn xem thường chế nhạo ta. Các cô nương thì chỉ muốn thân tín bên cạnh, không bao giờ để mắt đến, giờ đây phong thủy luân phiên, ngày nào họ cũng kiếm cớ tìm công tử nói chuyện, kết thân. Ta đuổi người mỏi cả miệng.”

Phấn Kiều biết sắp đến trọng điểm, tay siết chặt lại giấu trong chăn, hận không thể nắm vai Thu Nguyệt lắc mấy cái bảo kể nhanh lên.

Thu Nguyệt cười gian manh: “Ta cũng có góp chút công sức đấy, muội phải giấu kín chuyện này nếu không đừng mơ ta đưa muội rời khỏi đây.”

Phấn Kiều gật đầu như giã tỏi.

“Có lần tướng quân phải rời phủ rất lâu, trước khi đi để lại lệnh bài cho Viên Huyễn và Lục Huy cai quản, bên cạnh đó cho công tử quyền hành xử lý việc trong nhà tạm thời. Tướng quân vừa đi hai ngày, ta kiếm cớ chạy sang viện bên bảo họ chọn vài nô tỳ cho công tử dùng tạm để quản lý việc trong phủ, đương nhiên lúc đó hội lục Viên - bát Lan chưa vào phủ hầu. Các cô nương kia nghe thế vô cùng nhiệt tình, có người còn lén cài thân tín qua bên này thăm dò. Hà hà, nửa tháng đầu tiên vô cùng suôn sẻ, các nô tỳ kia được ban thưởng ôm đồ không xuể. Họ dần lơi là phòng bị ngày nào cũng hóng tin, nhân lúc công tử bận việc nhà đem tin về viện bên, ngoài mặt thì hầu hạ chu đáo cầu được ban thưởng.” Thu Nguyệt cười đắc thắng: “Được chừng mười ngày, công tử viện cớ không khỏe giao hết việc cho Lục Huy, Lục Huy xem sổ sách thấy không đúng, đồ thiếu rất nhiều. Đương nhiên hắn không tùy tiện nghi ngờ công tử, chỉ dám sai người lục soát chỗ người hầu, ái chà... lục ra trong phòng họ không ít đồ tốt, mấy chốc đã đào tận gốc rễ đưa đến ngục tra khảo. Chưa đánh họ đã khai do các cô nương kia xúi giục sang hầu hạ, đồ là do bên kia chính xác là do công tử ban thưởng cho.”

Thu Nguyệt cười cười: “Công tử đương nhiên không nhận, các cô nương có ý đồ xấu đều bị phạt đánh ba mươi roi.”

Phấn Kiều âm thầm mắng trong lòng, nhìn thế mà thủ đoạn, hèn gì tướng quân vừa đi đã bắt họ vứt đến các nơi làm việc nặng. Nàng từng thấy có người bị đánh mười roi đã thừa sống thiếu chết, đánh ba mươi roi còn gì là da thịt nữa, nàng nén oán hận hỏi thêm: “Thế tướng quân về có nói gì không?”

Thu Nguyệt tự đắc: “Cũng có, tướng quân bảo việc này công tử cũng có lơ là tùy tiện sai người hầu sang, hông thể quy tội hết sang viện bên được. Có điều đánh cũng đã đánh rồi, không thể phạt nặng công tử như họ được. Người chỉ phạt công tử quỳ bên hông viện thôi.”

Phấn Kiều có nghe loáng thoáng công tử bị phạt quỳ ba canh giờ, hóa ra là do chuyện này. Nàng giả bộ thở dài: “Cũng là bên kia có ý đồ trước, biết đâu từ đầu công tử chỉ muốn có người phụ mình, chẳng qua họ thò tay dài quá phải tự vệ thôi, đám cô nương kia bị phạt đáng lắm, tỷ không cần phải nói như là mình có lỗi trước.”

Vậy cũng nghĩ ra, hừ công tử bị phạt là vì hoàng thượng đấy, tướng quân cưng người như trứng mỏng, trong phủ làm gì có cô nương nào khác mò tới phòng tướng quân chứ!

“Ta cũng thấy vậy, nhưng mà đám cô nương kia không phục, cho rằng địa vị của mình cao hơn, vào phủ sớm hơn, lại còn do bề trên ban tặng, vì việc này ghi hận không ít. Rất nhiều lần thừa lúc công tử và tướng quân cãi nhau đâm chọt ly gián, tướng quân lúc đó hai tháng trời không đến chỗ công tử lần nào.” Thu Nguyệt càng nói càng giận: “Họ ỷ có tướng quân chống lưng lại chèn ép công tử nhà ta, hừ hừ, thế là nhân lúc trong phủ có tiệc ta giả vờ tìm một người hầu lạ mặt truyền tin cho họ ăn mặc xinh đẹp ra múa hát, họ tưởng thật chưng diện lộng lẫy kéo nhau ra, trong các vị quan ấy có người vừa mất mẹ vì tỳ thiếp hầu ngủ vượt quyền, hại mẹ sinh bệnh mà mất. Đến dự tiệc đã cố làm vui rồi, nay thấy đám người này ùa ra nũng nịu hát ca, ai ai cũng muốn tranh sự chú ý của tướng quân. Vị quan ấy nhớ đến cha mình vẫn còn cao hứng ôm ấp hồng nhan ở nhà, giận tím mặt mày đùng đùng bỏ về.”

Thu Nguyệt nhướn mày: “May là ta đi ra ngoài mua đồ cho công tử nghe được tin tức về nhà vị quan này đấy, tướng quân thấy họ làm xấu mặt rất bực mình, lôi từng người ta đánh một trận nhớ đời. Họ biết mình dính bẫy cũng không làm gì được nữa, nhưng mà tướng quân vẫn chưa hết giận công tử, sau khi chuyện lắng xuống vài ngày có vẻ trong lòng có nghi ngờ càng lạnh nhạt với người hơn. Không lâu sau đó, tướng quân mang về một tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người. Tướng quân ở chỗ cô ta không dứt ra được, còn có ý đưa công tử trở về chỗ cũ, đưa cô ta vào chỗ của mình.”

Phấn Kiều sửng sốt: “Có chuyện này nữa ư?”

“Đúng, nhưng mà chưa kịp ra lệnh, lại một lần nữa tướng quân phải rời đi, việc trong nhà giao cho công tử và cô nàng kia cùng quản. Các cô nàng ở viện kia đều rất đắc thắng nịnh nọt người mới, châm chọc công tử mấy câu. Công tử trong lòng đã không vui vì bị lạnh nhạt, cô nàng mới tới kia còn rất sấc sược giả vờ ngây thơ chọc vào chỗ đau của công tử. Công phu trên giường của ả ta không tồi miệng lưỡi ghê gớm nói cái gì mà 'muội sẽ không bao giờ dùng thủ đoạn với các tỷ, nào là xem nhau như tỷ muội ruột cùng hầu hạ tướng quân' các cô nàng kia liên tục phụ hoạ, mỉa mai công tử không ngớt lời.” Thu Nguyệt tức anh ách mắt trợn lên sòng sọc: “Nhưng cô ta có khôn khéo đến đâu vẫn có lúc sơ sót, công tử chỉ bảo 'nô tỳ từ nhà mẹ của muội cũng đẹp lắm cứ cho nó hầu hạ tướng quân đi' ả liền tái mặt. Hôm sau mặt nô tỳ kia bị bỏng nặng, nói là do trong lúc hầu hạ ngủ quên dưới giá đèn, nửa đêm không may cựa người mạnh làm sáp nến trên bát hoa sen đổ hết xuống mặt.”

Phấn Kiều rùng mình, hủy dung rồi sau này không biết có tìm được nhà chồng không, nói gì đến tướng quân nhìn đến.

“Cô nàng kia như bị ám ảnh, đánh mắng nô tỳ xinh đẹp trong viện, lâu ngày họ sinh lòng oán hận cắn nàng ta một phát. Công tử tìm được sơ hở trong việc quản lý nhà cửa của nàng ta, thêm việc các nô tỳ tố ngược đãi. Theo gia pháp ả nô tỳ kia bị lôi đến hình được phạt ba mươi roi, bị đánh xong ả cụp đuôi cả tháng không thấy ra khỏi viện.” Nói tới đây Thu Nguyệt thôi cười: “Như tướng quân về nghe nói bảo bối mềm mại thơm hương của mình bị phạt đánh, nàng ta ở trong lòng người khóc lóc liên hồi, vu oan những người tố ngược đãi là do công tử cài vào hãm hại nàng ta. Hừ, nàng ta đúng là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, chỉ vào công tử nói lúc sáng vừa bảo để nô tỳ bên cạnh nàng ta hầu hạ tướng quân, tối đó mặt nô tỳ kia bị bỏng, nàng ta không ngu ngốc đến mức ghen tuông lộ liễu như thế, rõ ràng là bị hãm hại. Sau đó còn nhắc lại mấy việc trước kia, khéo léo ám chỉ công tử nhà ta lòng dạ thâm sâu, lộng quyền ra tay với người khác không ít lần. Do đã có nghi ngờ từ trước, các cô nương trả thù cũ khóc sướt mướt kêu oan, tướng quân răm rắp nghe lời, phạt công tử đến hình đường lãnh quất một trăm roi da, đuổi quay về chỗ cũ ở.”

“Một trăm roi da?” Phấn Kiều suýt nữa hét lớn, Thu Nguyệt phải vội bịt miệng lại, nàng ta biết ý hít một hơi: “Phạt nặng thế à, sẽ bị đánh chết đó.”

Hình như Phấn Kiều đã nghe chuyện này rồi, phải phải đã nghe rồi, có lời đồ công tử xông vào phòng tướng quân hai bên cãi nhau dữ dội, tướng quân giận dữ bảo công tử đến hình đường lãnh phạt.

“Lúc bị khiêng trên cáng trở về, vết thương chảy máu bê bết, quần áo dính chặt vào da thịt nhìn vô cùng thê thảm. Bị phạt đánh còn phải đến Giáo phòng chép nội quy, ban đầu công tử ngồi trên đệm lông ngỗng chép phạt, ả hồ ly kia bóng gió mấy câu. Tướng quân liền trừng mắt mắng 'bị phạt còn dám lót đệm à, không phục đúng không? Hừ, đến hình phòng lãnh thêm năm mươi roi'. Công tử hoảng sợ vô cùng vội vã quỳ xuống cầu xin, ôm chân tướng quân khóc lóc rất lâu mới được tha không cần đến hình phòng, nhưng chép phạt phải tăng gấp đôi.” Thu Nguyệt nói đến nghiến răng, người trong phòng đều quay mặt về phía nàng hóng chuyện nhưng nàng không để ý, bẻ khớp tay căm giận mắng: “Ả hồ ly kia thấy chưa đủ, sau lưng tướng quân thì lên mặt, bây giờ quyền quản lý nằm hết trong tay nàng ta, ngày nào cũng lượn lờ gây khó dễ. Trước mặt tướng quân cứ vô tình nhắc lại chuyện cũ, đêm gặp ác mộng la hét lớn tiếng, khóc lóc thảm thương nói mình bị bắt nạt đến hoảng sợ, lúc nằm nào cũng mơ thấy mình bị phạt đánh, mơ thấy công tử mắng mình không bằng nô tỳ trong phủ, mặt đầy nước mắt nói công tử mắng mình là cóc ghẻ. Làm gì có chứ, công tử mắng cô ta hồi nào? Tướng quân lại tin thật, nói trong phủ này đều phải xem nàng ta làm chủ nhân, nghe theo quyền quản lý, cả công tử cũng không ngoại lệ. Thấy lần trước trách phạt chưa đủ, từ nay về sau công tử phải đến chỗ ả ta hầu hạ, đến khi ả ta nguôi giận mới thôi.”

Phấn Kiều không nói nên lời, từ chủ nhân được hầu hạ sung sướng trở thành nô tài của người khác, chậc chậc, nhục nhã không khác nàng bây giờ.

Thu Nguyệt thiếu điều muốn giãy nảy lên: “Công tử không dám cãi lời, vừa giận vừa nhục nhã. Ánh mắt ả hồ ly tinh đó toàn là ý nhục mạ, đáng ghét.”

“Nhưng bây giờ công tử rất tốt mà, tỷ đừng giận.” Nhưng thứ nàng muốn biết là bằng cách nào ấy: “Công tử nghĩ ra kế gì đánh bại nàng ta thế?”

“Kế sách gì chứ, công tử ở chỗ cô ta nửa tháng liền bệnh nặng sốt cao không hạ. Ả ta để người ở chỗ hạ nhân không lo thuốc thang, suýt nữa là mất mạng rồi. Không may cho nàng ta là Viên Huyễn biết được tin này vội báo cho tướng quân, doạ tướng quân một phen hồn bay phách lạc nhanh tay ôm người về chăm sóc.” Khóe miệng Thu Nguyệt hơi vểnh lên: “Công tử bệnh mê man, tướng quân ở cạnh túc trực chăm sóc, không biết phải thay bao nhiêu đại phu mới khoẻ lại. Thuốc thang hay cháo ngày ba bữa đều tự đút. Đến khi công tử đi lại được, việc đầu tiên là chạy đến chỗ ả hồ ly kia quỳ gối hầu hạ. Tướng quân về không thấy người đâu mặt mày xanh mét, đi tìm khắp nơi. Lúc đó ả ta đã đi ra ngoài, còn không biết điều bắt công tử đi theo ôm đồ cho nàng ta, hừ. Khi tướng quân tìm được công tử say nắng ngất bên cạnh xe ngựa của ả, tướng quân giận tím người hết, tất cả người trong phủ thấy công tử ra khỏi phòng không ngăn lại đều bị đánh một trận đuổi đi. Cả Viên Huyễn còn bị phạt quỳ một ngày một đêm.”

“Tướng quân còn thương công tử lắm.” Phấn Kiều khẽ nói.

Thu Nguyệt tự hào: “Không sai, công tử tỉnh dậy thấy tướng quân ở bên cạnh giường thì khóc không ngừng, nói sau này không dám ngang ngược. Ngoan ngoãn hầu hạ ả hồ ly tinh kia, nói gì nghe nấy, mỗi ngày đều đến trước mặt ả ta cầu xin trách tội, không quên nhận lỗi với những người khác, nếu họ tức giận cứ việc phạt y thật nặng. Chỉ xin tướng quân đừng lạnh nhạt với người nữa. Tất cả những việc người làm đều vì không muốn tướng quân đối tốt với người khác hơn mình, vì yêu mới ghen tuông. Công tử chưa từng làm bỏng mặt nô tỳ kia, càng không vu cáo ả ta ngược đãi, nhưng làm tướng quân tức giận là lỗi của mình đáng bị phạt thật nặng, từ nay về sau không dám làm tướng quân không vui nữa. Nói sai một câu sẽ tự mình vả miệng đến khi tướng quân nguôi giận mới thôi, làm sai một chuyện lập tức đến hình đường lãnh phạt, tuyệt đối không để tướng quân nhọc lòng ra lệnh.”

“Tướng quân nghe xong đau lòng không thôi, bảo công tử không cần đến chỗ ả ta chịu tội nữa, ngày mai dọn hết đồ về phòng mình. Nhưng công tử không chịu, liên tục nói mình không xứng ở đây chỉ muốn tìm chỗ nào đó ở qua ngày. Tướng quân càng thấy có lỗi vì đã phạt quá nặng, rối rít an ủi xin tha thứ, nhất quyết không công tử đi ra khỏi viện, dưới sự chăm sóc yêu chiều sau một tháng công tử khoẻ mạnh rất nhiều. Một hôm đi dạo quanh viện, thấy ả hồ ly kia ngồi trong đình, công tử không nghĩ nhiều đến quỳ bên cạnh. Ả ta sợ hết hồn giãy lên quát 'người, người... người làm vậy thì có ý gì?' Miệng thì không ngừng co quắp. Ả ta đang lo sợ bị trả thù ăn không ngon ngủ không yên, cầu mony có thể tránh xa công tử mấy trăm dặm.”

“Không phải người nói ở bên cạnh người không được đứng sao, ta là kẻ hầu phải nghe theo thôi. Lần trước người phạt roi ta vẫn chưa đi lãnh, lát nữa sẽ đến trước sân chịu phạt.”

“Cái bản mặt ả hồ ly kia xong mấy câu này méo xệch đi, liên tục xua tay, công tử nghe thế mới dám đứng dậy. Nhưng tướng quân từ xa đã nhìn thấy rồi hùng hổ đi lại giáng cho ả hai bạt tai. Tướng quân cảm thấy bảo bối trong lòng mình từng kiêu ngạo biết bao, ánh mắt luôn có ý cười nghịch hay hờn dỗi đáng yêu. Thậm chí khi bị hắn phạt y còn bướng bỉnh không chịu thua, không ngờ lại bị nàng ta nhân lúc mình hay ra ngoài hành hạ đến luôn sợ sệt lo lắng phạm lỗi, dỗ mãi dành vẫn rụt rè không còn vui vẻ như trước. “ Thu Nguyệt vô cùng hả dạ thốt ra từng câu: “Tướng quân vốn không muốn trách phạt công tử nặng như thế, người cảm thấy công tử đã thay đổi không còn đối với mình dịu dàng nghe lời như trước. Cho nên mới mang ả hồ ly đó về hòng để công tử biết sai ngoan ngoãn đến vỗ về mình. Nhưng công tử lại xa lánh mình hơn, cứng đầu không khuất phục.”

“Tướng quân càng không muốn phạt người chịu quất roi, công tử hôm đó liên tục cãi lời, hung hãn với tướng quân. Cứ nói không muốn cùng với nàng ta hầu chung một người, ép buộc người theo ý mình nếu không sẽ đến trước thánh điện xin ban tội chết, hoặc là xin ban hầu người khác. Tướng quân càng nghe càng không chịu được việc công tử thà đi ở bên người khác chứ không chịu xuống nước, lửa giận phừng lên không dập được. Mới đầu chỉ nói đến hình đường lãnh phạt, nếu công tử xin tha, tướng quân lập tức tìm cách xí xoá. Công tử ngang bướng không chịu nài nỉ, dập đầu quay đi. Tướng quân đùng đùng cáu giận ném tách trà quát 'lãnh một trăm roi da rồi dọn ra khỏi viện quay về chỗ cũ ở đi' công tử vẫn không chịu quỳ xuống xin tha, tướng quân đợi mãi không thấy người quay đầu, lời không thể rút lại nữa. “

Phấn Kiều chậc lưỡi.

“Lúc công tử chép phạt ả hồ ly luôn miệng nói đến việc quy tắc thông phòng phải hầu hạ tướng quân thế nào, nàng ta luôn xem tướng quân là bầu trời, nói đến văng nước bọt tùm lum. Tướng quân liếc công tử mấy lần thấy công tử làm ngơ giận quá tìm cách phạt tiếp.” Thu Nguyệt ngồi dậy, trong phòng lần lượt ôm chăn ngồi theo, ai cũng hóng chuyện quên trời quên đất: “Lần này công tử chịu xin tha rồi nhưng là vì hai ngày nữa có lệnh vào cung, đợi khi diện kiến xong sẽ tự mình đi lãnh roi. Tướng quân không đạt được ý nguyện bắt người chép quy tắc hầu hạ gấp đôi.”

“Ả hồ ly kia được nước làm tới, giả vờ mơ ác mộng, tướng quân nghe những lời ả rên thầm nghĩ công tử ghét ả như thế, nếu bắt người quy phục ả, không chừng công tử không thể chịu nhục chạy đến nũng nịu với mình. Tiếc thay công tử lại đến chỗ cô ta cúi đầu thật, tướng quân ngày nào cũng đến muốn công tử chạy đến chịu thua. Kết quả thì quá rõ rồi, công tử cứ quỳ bên cạnh ả không ngó ngàng đến làm người tức muốn ngất.” Thu Nguyệt cười phá lên: “Mỗi khi tướng quân ở lại viện ả hồ ly kia đều đến hậu viện ngủ, ả ta còn nghĩ do tướng quân mệt không có hứng, hừ tướng quân còn không muốn nằm trên giường ả ấy chứ! Lúc ta nghe tin này cười muốn ngoác mồm. Còn về phía công tử, cứ nhân lúc không ai lại chạy sang viện nhỏ khác nằm ngủ, viện cớ trong người vẫn còn mầm bệnh không thể hầu ngủ, bảo tướng quân tìm cô nương khác, đợi khi người khoẻ sẽ quỳ bên cạnh quạt mát đấm vai, làm tròn bổn phận.”

“Tướng quân nghẹn căm phẫn không trút ra được, lúc trước liếc người khác một cái công tử giận dỗi mấy ngày, nay đuổi hắn sang viện bên không cho vào phòng. Ngay hôm đó sai người bán từng cô nương một ra khỏi phủ. Riêng ả hồ ly kia ném thẳng vào ngục, ha ha ta cũng không biết ả giờ ra sao?”

Phấn Kiều thầm nghĩ không biết chuyện công tử bệnh có phải do tự mình tắm nước lạnh, tối ngủ không đắp chăn không? Dùng khổ nhục kế tiễn bay hết các cô nương có ý đồ với tướng quân, hồ ly tinh kia ở trong ngục sợ là sống không bằng chết.

Thu Nguyệt cười rộ lên nháy mắt nói: “Đuổi người rồi công tử vẫn trốn trong viện, tướng quân phải quỳ mấy canh giờ bên ngoài mới đón được người về phòng. Có một lần công tử nói với ta lúc đó người giả bộ ngủ không biết tướng quân quỳ bên ngoài thôi, lúc thì đuổi đi, lúc thì muốn đón về, đâu có dễ như vậy! Nếu không phải giả vờ lâu không tốt đã để tướng quân quỳ mấy ngày luôn.”

Phấn Kiều cười nhạt: Quả nhiên như thế, cáo thật.

“Trời sắp sáng rồi ư, ngủ thôi, ngủ thôi. Sau này muội là đệ tử của ta, phải ngoan mới được. Việc nặng muội làm, việc nhẹ ta làm, có thưởng phải chia cho ta một ít.” Thu Nguyệt vui vẻ với câu chuyện vừa thêu dệt, không uổng phí việc công tử cho nàng học chữ, ban thưởng tiền mua sách nhân gian về đọc giải khuây, nàng hí hửng xoay người đắp chăn ngủ say.

Thẩm Quân cũng ngủ rất ngon, lúc sáng sớm tắm nắng ngoan ngoãn nằm im cho hắn vẽ tranh. Từ xa Thương lão gia đã nghe tiếng cười vang rồi, nghĩ đến mai con phải đi để lại tranh cho ông ngắm cũng tốt. Hôm đó cả nhà cùng dùng bữa, Thương lão gia không nói móc nữa, Lục Minh Quy cực kỳ kính trọng, lễ phép, ông không tìm ra đi nào ý kiến chê bai. Tiệc vui nào cũng chia ly, Thẩm Huyền Quân ở trên xe ngựa ngoái đầu nhìn lại mấy lần, buồn rầu không nói tiếng nào.

“Ca ca, có dịp ta lại dẫn đến đây thăm người nhà.”

Y dựa người hắn thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.