Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 99: Chương 99: Người Vẫn Thế, Tình Vẫn Thế, Kiếp Này Kiếp Trước, Ai Phụ Ai 7




Phương Dao từ nhỏ đã theo chân nhân học đạo, đến nay có chút thành tựu. Muốn hắn tìm bộ da không khó, nhưng chưa nói đến bát tự thích hợp, tìm được phải lột da người ta ra sao? Hắn mượn cớ không thể gây rối trong ảo cảnh, hoàng thượng chỉ hờ hững nói một câu: “Tìm người chết là được.”

Người chết có tôn nghiêm của người chết, phải cạy quan tài lên tìm cho người sao?

Cũng may tu dưỡng của Phương Dao không tệ, tìm được một người có bát tự phù hợp, xin người đó chút máu mang về. Vị thanh kia vừa mới cảm thấy sáng sớm ra đường đã ngã chỏng gọng, xui xẻo vô cùng. Ai ngờ nửa ngày sau làm gì cũng thuận lợi, tiền từ trên trời rơi xuống ào ào, vui mừng cười không khép được mồm.

Phương Dao mang máu về luyện hóa, tìm thêm vài nguyên luyện quý giá như gân thú, đá Huyền Trai, mực Huyết Xà… Bộ da Hồ Ly Lửa tu luyện ngàn năm, cũng may dạo trước vào lúc thiên kiếp hắn tình cờ tìm được, bắt nó lột da để dành. Vì phải tạo một bộ da hoàn toàn mới, lại thiếu mất nguyên liệu quan trọng. Làm xong Phương Dao nội thương còn nửa cái mạng, ngồi thở thôi đã thấy ngực đau thắt, nặng nề, đi mấy bước người run rẩy đứng không vững ngã quỵ bên bìa rừng.

Không ai nhìn thấy hắn, tiều phu lên núi qua lại không ngừng chẳng ai biết có một hồn ma đang ho dữ dội, tay chân run cầm cập.

Lúc gần như ngất lịm có người bắt lấy tay siết chặt, Tưởng Hoàng bất an cả ngày hôm nay, nhìn thấy Phương Dao thần hồn thương tổn, vội vàng truyền nội lực đả thông kinh mạch. Dìu người đến nơi kín đáo hơn chữa thương. Tuy không ai thấy họ nhưng yêu ma quỷ quái giỏi đánh hơi, cẩn thận đề phòng vẫn tốt hơn.

Phương Dao cắn môi giữ nét bình tĩnh nhưng máu trong người đang sôi sục, Tưởng Hoàng mất rất lâu mới đàn áp luồng hỏa nhiệt đó xuống, điểm vài huyệt phong bế kinh mạch tạm thời.

“Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi dưỡng sức, ta vẽ vài lá bùa dán ngoài động đề phòng tà túy quấy nhiễu.” Tưởng Hoàng rất muốn nổi điên một trận, đã mất một nửa linh lực còn làm liều bày trận luyện hóa. Là người phàm tu luyện chưa thông đã đành, thứ thuật pháp này trong sách ghi chép mơ hồ, rất nguy hiểm.

Tưởng Hoàng càng nghĩ càng bực mình, lúc hắn tạo phản binh lực rất mỏng, phải dùng tà thuật tạo thi binh. Nhưng sức một mình hắn không đủ, đánh xong trận chiến đó bản thân nội thương nghiêm trọng. Hắn vì đề phòng có kẻ nhân lúc mình bị thương đầu óc xao nhãng tìm được mấy quyển sách cấm nên đã đốt hết mớ sách mang theo bên người. Nhiều năm qua không nghĩ đến tìm lại các bản sách khác, thứ Phương Dao học được vô cùng vụn vặt.

Phương Dao ho khụ khụ, hỏi: “Hoàng thượng, định dùng bộ da đó ngay à?”

“Đã nói trong huyễn cảnh không cần gọi ta là hoàng thượng.” Ngực Tưởng Hoàng nóng lên: “Vẫn chưa phải lúc, Lục Minh Quy như đã nhận ra có chuyện không ổn. Trưa nay cử người mang vào phòng y mấy món đồ trừ tà, ta và pháp bảo đó vờn nhau cả buổi mới ra được.”

Mi tâm Phương Dao nhíu chặt lại: “Đưa công tử vào huyễn cảnh hắn hao tổn nguyên khí không ít đâu. Nhưng người phải suy tính kỹ lỡ như đây là kết giới sinh tử, hắn có chuyện gì kết giới bị hủy không gian thay đổi, công tử cũng sẽ gặp nguy hiểm, có khi lạc mất không bao giờ tìm được.”

Tưởng Hoàng vừa nghe đến việc y gặp nguy hiểm bản năng cảnh giác trỗi dậy: “Đúng, ta phải thăm dò xem điểm yếu của huyễn cảnh này nằm ở đâu. Làm sao thu hồi nó không làm ảnh hưởng đến mục đích của chúng ta.”



Công tử sai xuống bếp chuẩn bị mấy món ăn nhẹ đợi tướng quân từ trong cung trở về dùng. Phấn Kiều đi theo Thu Nguyệt ra ngoài, không nhịn được hỏi: “Hôm nay là ngày vui của công chúa, hoàng thượng không để tướng quân đói đâu. Canh giải rượu thì không nói, ba mặn một canh, hơi nhiều thì phải.”

“Nếu không bận chuyện quan trọng, tối nào tướng quân cũng dùng bữa với công tử. Dưới bếp đã nấu canh gà hầm nấm, muội xuống đổi chân giò hấp lá sen thành đậu hũ nấu cay đi.”

Hầu hạ trong viện mấy ngày biết rõ Thẩm Huyền Quân tối nào cũng uống chén canh táo đỏ mới đi ngủ. Tướng quân thường ăn theo khẩu vị của công tử, Phấn Kiều không quan sát được người thích ăn cái gì nhưng hai hôm trước có khen món canh thịt nai rất ngon. Nàng xuống bếp giúp thu dọn mấy món đồ lẻ tẻ, cười lấy lòng: “Lúc trước ta cũng thường ở dưới bếp nấu nướng, lâu quá không động vào dao thớt, các huynh có thời gian dạy ta vài món với.”

Tử Cửu cười đáp: “Tỷ tỷ đừng khách sáo quá, những việc này để người dưới bếp làm là được rồi.”

Phấn Kiều ở dưới bếp rất lâu, lúc quay lại thấy Xuân Hoa bê sổ sách sang gian phòng bên, nàng muốn phụ nhưng Xuân Hoa không cho, giọng điệu lạnh nhạt quở trách: “Đây đều là quan trọng, công tử không có lệnh thì muội đừng có đụng vào, nhìn công tử có vẻ dễ tính thế thôi nhưng có những việc không thể vượt qua giới hạn được.” Dừng lại một chút lại nói: “Trước đó không biết nên xưng hô có phần không đúng, Phấn Kiều tỷ tỷ lớn hơn muội hai tuổi, đừng tự xưng muội muội nữa.”

Xuân Nguyệt khinh bỉ: Cứ tỏ ra mình còn bé nhỏ chưa hiểu sự đời, cố ý gọi tỷ tỷ để người ngoài nghĩ ta già hơn cô à?

Phấn Kiều cười cười, trông nàng còn trẻ đẹp thế này người khác nhìn vào đều thấy nàng còn ngây thơ non nớt, không già dặn nghiêm khắc như Xuân Hoa, Thu Nguyệt. Đột nhiên đưa đến viện này nàng bỗng trở thành người lớn tuổi nhất trong nhóm người hầu, đã thế còn dưới trướng người khác, đi ra ngoài phố luôn thấy mất mặt.

Xuân Nguyệt lại nói thêm: “Lúc tướng quân và công tử ở cùng nhau muội đừng tùy tiện đi vào. Lúc công tử ngủ trưa hay khi tướng quân ở thư phòng cũng thế, có tấm gương của Bội Hân cô nương chúng ta phải cẩn thận.”

“Công tử nghỉ ngơi cần phải giữ im lặng là đúng, nhưng lỡ tướng quân cần người mài mực hay dùng điểm tâm thì sao?”

Xuân Nguyệt thản nhiên đáp: “Chúng ta là người hầu bên cạnh công tử, những việc đó người bên cạnh tướng quân tự biết hầu hạ chu toàn.”

Phấn Kiều cứng họng chỉ biết gật gù nói phải.

Thẩm Huyền Quân bảo Thu Nguyệt mang hết sổ sách sang gian điện phía đông cho mình xem, hôm nay buôn bán rất được, nghĩ đến việc ngày mai tiền bạc được chuyển tới, y nói: “Giờ ta lấy một ít bạc đánh mấy chiếc ngọc bội đệ ấy sẽ không mắng ta đâu nhỉ?”

Thu Nguyệt cười lém lỉnh: “Tướng quân có hai cửa tiệm làm mấy món trang sức này, người không cần tốn tiền đâu. Nhưng nếu người muốn đi dạo nơi khác, nô tỳ chạy đến đập đầu bảo Lục Đường xì tiền ra.”

Thẩm Huyền Quân xoa càm: “Ta thấy mình rất có tố chất tham ô, không được, không được, lấy một ít không đủ. Hôm trước thấy một chiếc ngọc bội hỉ thước đậu cành hoa bày ở Thư Hưng rất đẹp.”

“Mới hai ngày không ai quản chế em đã xúi giục công tử đủ điều, không sợ bị phạt đến phòng giặt giũ tiếp sao?” Xuân Hoa bưng ấm trà tới, ở xa đã nghe chủ tớ bàn việc xấu không thèm nhỏ tiếng, khóe môi giật giật: “Nước ấm và lò sưởi đã chuẩn bị xong rồi, người muốn dùng ít bánh trái không nô tỳ mang lên.”

Ban ngày trời ấm, buổi tối vẫn cần đốt lò, công tử rất sợ lạnh tướng quân đã dặn luôn phải giữ ấm phòng, nếu trời lạnh quá phải đốt thêm địa long.

“Hoa quả thì không cần, mài mực đi ta phải vẽ mấy cái ngọc bội mới.” Thẩm Huyền Quân sa vào con đường tội lỗi, nói là làm ngay, chuẩn bị giấy bút xong xuôi, người nêu ý kiến, người tổng hợp, người thì chỉnh sửa, bổ sung những chỗ chưa hợp mắt.

Phấn Kiều nhìn họ nói chuyện vui vẻ bản thân đứng một bên như người thừa, khóe miệng nhếch lên khinh bỉ, song vẫn cười nói chen vào: “Tướng quân chiều ý người ai ai cũng biết, chỉ đánh mấy cái ngọc bội chắc không sao đâu. Hôm trước người làm rơi cái khánh ngọc vỡ tan tành, tướng quân đâu có nói gì?

“Mấy cái khánh ngọc đó sao có thể so với công tử?” Thu Nguyệt liếc xéo nàng ta thâm ý nhưng mặt nhanh chóng đổi sang tươi cười.

Thẩm Huyền Quân nghiêm mặt: “Không được nói bậy, làm vỡ đồ là do ta sai, không bị mắng là tốt rồi, lời này truyền ra ngoài lại có người nghĩ ta tướng quân xem thường thành ý của thừa tướng.”

Thu Nguyệt le lưỡi: “Nhắc đến quà mới nhớ sắp đến sinh thần của tướng quân rồi, người đã nghĩ đến tặng quà gì chưa?”

Thẩm Huyền Quân dừng việc vẽ tranh lại, ngẩn ngơ: “Suýt nữa là quên mất chuyện này.” Mặt y hồng lên: “Năm trước đã tặng giày thêu rồi, năm trước đó nữa tặng áo lông gấu, năm nay biết tặng gì đây?”

Xuân Hoa cười khổ bưng thêm một giá nến lại bàn cho không gian sáng hơn: “Công tử của tôi ơi, chuyện quan trọng thế này sao người lại quên chứ? Uổng công tướng quân suốt ngày nghĩ đến người.”

Y kéo áo lông, mũi chun lại nghiêm khắc lườm: “Lo nghĩ giúp ta nên tặng quà gì đi, không đặc sắc tối nay các người đừng hòng ngủ.”

Rốt cuộc, cả viện phải thức đến nửa đêm, tướng quân trở về thấy công tử trùm chăn ngồi trên giường mặt mày phờ phạc, mặt nghiêm lại mắng từng đứa hầu.

Oan quá, oan quá, là công tử muốn thức mà.

Lục Minh Quy dự tiệc về rất muộn, Thẩm Huyền Quân đã sai Xuân Hoa bưng canh giải rượu mình nấu đặt trong phòng từ sớm, y bảo dâng cơm lên xong mới từ tốn đi đến bên cạnh xoa bóp vai cho hắn: “Hôm nay đi dạo thấy có vài món ngọc bội mới rất đẹp, ta lấy tiền mua nhé.”

Số tiền được cấp mỗi tháng y rất ít dùng, cũng không muốn dùng, khẽ nói: “Bắt ta quản lý việc nhà đệ cũng nên trả lương cho ta đi chứ.”

Lục Minh Quy bật cười: “Ca ca thích là được rồi, có điều muốn lấy bao nhiêu còn phải trông chờ vào thành ý của ca ca nữa.”

Thẩm Huyền Quân cười xu nịnh, cúi đầu giúp hắn gỡ nút áo cởi áo choàng ra. Nô tài mang nước nóng đến, y giúp hắn pha nước tắm, đứng bên cạnh dùng khăn kỳ cọ sạch sẽ. Lúc tắm xong rất thức thời lau tóc cho hắn: “Thế này đã đủ thành ý chưa?”

Hắn kéo người đến bên cạnh áp gò má sát mặt y: “Vẫn chưa đủ đâu.”

Vẻ mặt của hắn rất hưởng thụ, Thẩm Huyền Quân càng ra sức đấm bóp hết: “Không biết ai từng nói tiền để trong khố phòng ca ca muốn thì cứ dùng, mới đó đã trở mặt, đúng là miệng lưỡi ngọt ngào đều không đáng tin.” Y lườm hắn: “Đệ nhanh chọn cho ta vài mẫu đi, không đặt trước phải đợi rất lâu mới có hàng.”

Nói rồi ra hiệu cho Xuân Hoa mang bản vẽ của mình lên, Lục Minh Quy vừa nhìn đã thấy đường nét méo mó này rất quen, y sờ mũi thành thật giải thích: “Ông chủ muốn đưa cho ta bản vẽ nhưng hàng bán đắt quá, có mấy mẫu tranh vẽ đã gửi đi cho các phú hộ chọn, không còn nhiều tranh minh họa nữa, cái này ta tự vẽ lại thôi.”

Lục Minh Quy kéo y ôm vào lòng, tỳ cằm trên vai dựa dẫm, hắn lật một hồi thấy có bức ngọc bội hợp với y, khẽ bảo: “ Là nơi nào mà ca ca của ta đặt hàng còn phải đợi hả? Mang bút mực đến đây để ta sửa lại, ngày mai đem bản vẽ đặt vào mặt chủ tiệm bảo làm ngay!”

Trong lúc hắn vẽ lại, Thẩm Huyền Quân bưng chén canh thịt nai lên ăn từng muỗng nhỏ, mùi vị rất ngon y ngạc nhiên hỏi: “Đầu bếp nào nấu vậy, ngon lắm, đệ cũng uống đi.”

Nói rồi đút đến bên môi hắn một muỗng.

Thấy ánh mắt sáng rực chia sẻ món ngon cho mình, tinh thần hắn phấn chấn lên rất rõ, nếm thử mấy ngụm canh ghi nhớ mùi vị trong đầu, ngày mai hắn sẽ nấu cho y ăn.

Thu Nguyệt đang nói chuyện bên ngoài, nghe hỏi vội vàng ghé đầu vào trong phòng nói: “Là Phấn Kiều nấu, lúc tối cô ta cứ nói phải xuống bếp đốc thúc đầu bếp chuẩn bị đồ ăn. Bảo là yến tiệc trong cung phải uống nhiều rượu bao tử nóng rát không nên ăn mấy món cay nóng, canh đậu hũ nấu cay người dặn không thấy mang lên, cất công nấu món thịt nai với một nồi canh măng xuân. Hừ, tướng quân không ăn phải để công tử ăn chứ, ai mượn cô ta nhiều lời.”

“Chỉ một món ăn thôi mà.” Đương nhiên y biết trong cung có uống rượu nên đã dặn đầu bếp nấu mấy món thanh mát khác, hơn nữa ngày thường Lục Minh Quy cũng không thích ăn mấy món ăn từ đậu nành.

“Uống bát canh giải rượu đi.”

Lục Minh Quy vui vẻ uống, từ rất lâu canh giải rượu đều là do y nấu cho hắn uống. Nghĩ đến việc y dành thời gian tự chuẩn bị nguyên liệu, bỏ thời gian hầm cho hắn uống, trong tim có một ngọn lửa sưởi ấm.

Trong phòng tắt hết nến rồi y mới dựa vào người hắn thỏ thẻ: “Hoàng thượng có nói gì không?”

“Ông ấy không thể cứ nhìn chằm chằm vào người bên cạnh ta được.” Hắn đột nhiên cười rộ lên: “Nhưng các quan lại thì có nói đó… họ bảo Tần Trinh xinh đẹp ngoan ngoãn hơn người nào đó trong phủ nhiều.”

“Lời là họ hay đệ tự bịa ra hả?” Y không thích theo hắn dự yến tiệc là thế, trước mặt cười nói, sau lưng toàn lời ám chỉ. Nhéo người bên cạnh mấy cái, y nói: “Quan ngự sử chắc vui lắm?”

“Nhà quan ngự sử đương nhiên vui mừng, nhưng công chúa thì ngược lại, ôm hoàng hậu khóc suốt. Tuy hoàng thượng ban tặng phủ đệ cho phò mã ở trong kinh thành, cho phép họ thường xuyên vào cung cấm thỉnh an, công chúa vẫn thấy thiệt thòi phải chịu gả thấp. Ngày mai phải vào cung sớm đưa dâu, ca ca đừng đợi ta về, cứ ngủ sớm đi.”

Ngày vui của công chúa kéo tận ba ngày, Lục Minh Quy từ chối ở lại trong cung nghỉ ngơi, ở cạnh ca ca mềm thơm vẫn thích hơn.

Lúc trời còn tối Lục Minh Quy đã đưa Tần Trinh vào cung, thấy hôm nay không có việc gì làm, Thẩm Huyền Quân ôm chăn ngủ tiếp, đêm qua chiến đấu quá dữ xương cốt rã rời hết rồi. Y ngủ tới tận trưa, cảm giác mỏi cổ đau lưng vẫn chưa tan, ngồi xoa bóp một hồi mới gọi: “Mang nước vào đây đi.”

Thu Nguyệt mở cửa ra mặt mày sợ sệt như kẻ phạm tội, khẽ nói: “Từ sư phụ đã đến từ sớm, nô tỳ muốn gọi người dậy nhưng sư phụ bảo không cần.”

“Ấy chết, muội phải gọi ta chứ?” Từ sư phụ rất khó tính đó, nếu người đến ắt có chuyện liên quan đến điền trang, cửa hàng, sao để người đợi được?

Y vội vàng rửa mặt thay quần áo, không rõ người đang ở sảnh chính hay thư phòng. Hôm nay Lục Đường không có trong phủ, cũng chẳng có sổ sách giấy tờ nào bàn giao, không rõ sư phụ tìm có việc gì?

Xuân Hoa thấy y gấp gáp ra khỏi viện mặt mày không khác gì nàng dâu mới về nhà chồng sơ suất ngủ muộn, nàng không khỏi phì cười: “Công tử không cần vội, Từ sư phụ ra hồ câu cá rồi rất vui vẻ. Sang xuân gió ấm lũ cá dưới hồ ngủ đông bấy lâu chắc béo lên nhiều lắm, người muốn câu không nô tỳ chuẩn bị cần câu với giỏ tre cho người.”

Thẩm Huyền Quân cười khổ: “Muội suốt ngày chỉ biết chơi bời.”

“Người đừng gấp, Từ sư phụ đến là vì tướng quân nhờ tìm đầu bếp giỏi nấu mấy món ngon ở quê nhà của người thôi.” Xuân Hoa ghé tai thỏ thẻ: “Một người đưa đến đây, một người đưa đến biệt viện cho cha mẹ người sai bảo.”

“Ta ở đây đã mấy năm rồi không nghe đệ ấy nói đến việc tìm đầu bếp.” Lục Minh Quy nấu ăn rất ngon, khẩu vị của y bị hắn chiều hư, đầu bếp trong phủ phải bỏ rất nhiều thời gian học theo, lúc này tìm người mới có hơi thừa: “Có cũng tốt, ta sợ cha mẹ ăn uống không quen lại sinh bệnh.”

Nghi hoặc của y rất nhanh được Lục Đường giải đáp, lúc đó đang viết thư cho cha mẹ thì hắn đến đưa ngân lượng nhập vào kho. Thấy sắc mặt hắn hơi tệ, y bảo Thu Nguyệt rót chén trà đưa sang nhưng hắn không uống, chỉ nói: “Thuộc hạ đã tìm được Lan Tường, do chiến đấu trên chiến trường nhiều lần mặt của hắn rất dễ nhận ra, tướng quân bảo sắp xếp cho hắn đến chỗ cha mẹ người ở tạm.”

Ngực Thẩm Huyền Quân thắt lại: “Hắn sống có ổn không?”

Lục Đường thành thật đáp: “Tốt lắm, mấy năm nay hắn làm đầu bếp cho một nông hộ giàu có. Họ Chu có nhà có đất, lại sống ở thôn trang xa kinh thành, xưa nay họ làm lụng quanh năm không tranh với đời, ít bị chú ý cũng không ai gây khó dễ, người yên tâm.”

Y bớt lo đi đôi chút, nghĩ đến Lục Đường cũng có chỗ khó xử nên không hỏi thêm, vội vàng viết một lá thư nhờ hắn gửi. Trong phủ có nhiều tai mắt, nếu thấy y thường xuyên dùng bồ câu sẽ sinh nghi.

Lục Đường định đi rồi nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện, mặt mày lộ vẻ không hài lòng: “Cái cô nương mặc đồ hồng thường đi theo Thu Nguyệt không biết quy tắc gì cả, từ sáng đến giờ cứ lượn lờ nghe ngóng tin tức. Đi khắp phủ ngó phòng này, thăm dò người kia. Thuộc hạ còn thấy nàng ta đi tới Mộc Dương Đường dành cho các quân sư! Hỏi thăm ra mới biết mấy ngày nay nàng ta thường mượn cớ ra khỏi nhà, lúc thì mua son phấn, lúc thì mua hương liệu. Báo là mua cho Thu Nguyệt, nhưng muội ấy đâu dùng mấy thứ đó!”

“Sao ngươi biết muội ấy không dùng?”

Lục Đường “...”

Thẩm Huyền Quân không ghẹo nữa, nghiêm giọng: “Ngươi đừng để ý đến cô ta. Đều là người xinh đẹp được đến cho tướng quân ngươi chọn đấy, biết đâu sau này cô ta sẽ trở thành chủ của ngươi đấy.”

Phấn Kiều ra sức kết thân với hạ nhân trong phủ. Thêm việc Thẩm Huyền Quân không nhắc gì đến việc nàng quá phận xuống bếp nấu canh, tướng quân còn khen thưởng ít bạc khiến nàng càng vui sướng hơn. Mỗi ngày nàng ra vào bếp trên dưới mười lần, đương nhiên nàng biết không thể làm quá lộ liễu, đồ ăn đều nấu cho Thẩm Huyền Quân dùng.

Thẩm Huyền Quân được ăn ngon trở nên cực kỳ dễ tính, cả Xuân Hoa cũng dừng việc móc mỉa răn đe nàng. Bữa ăn của họ dần cho nàng phụ trách, lúc họ nói chuyện không đuổi người ra ngoài nữa để nàng bên cạnh cắt thịt, bóc tôm, nhúng mấy món lẩu. Thời gian xuất hiện nhiều hơn, thỉnh thoảng nàng nghe tướng quân nhắc đến mình vài câu, trong lòng mong đợi vào kế hoạch trong tương lai.

Sinh thần tướng quân đến gần, hạ nhân được cấp quần áo mới, màu sắc rực rỡ tươi đẹp. Thu Nguyệt dặn hôm đó có nhiều khách khứa đến, kẻ hầu hạ trong phủ đều phải ăn mặc đẹp đẽ, nghiêm chỉnh tránh làm mất mặt chủ nhân. Phấn Kiều gật gù nhìn mấy quần áo màu hồng trong tay mình, sẽ có ngày nàng được mặc quần áo tốt hơn. Ả Tần Trinh đó được dẫn vào cung một lần đã như biến thành một người khác, suốt ngày trưng diện ngồi ở vườn hoa lớn nhất phủ ngâm thơ thưởng trà.

Đó là nơi mà các viện phải đi ngang mới ra khỏi phủ, mỗi lần nhìn thấy ả nàng đều đi đường vòng, nếu không lại nghe mỉa mai vài câu.

Hôm nay tướng quân không về, Phấn Kiều bưng canh táo đỏ cho Thẩm Huyền Quân dùng. Ngẫu hứng nói vài câu về hoa quả ở hậu viên, lúc vô tình có nhắc đến Tần Trinh mấy câu.

Trong phòng không có ai hầu, y ngồi trên giường cầm sách đọc, thấy nàng mắt khẽ liếc một cái, cười nói: “Vào viện được một thời gian rồi ngươi học hết quy tắc chưa?”

Phấn Kiều cúi đầu thưa: “Học hết rồi ạ.”

Nàng nghĩ y sẽ nói mấy lời như đừng để ý đến người khác, chuyên tâm làm việc của mình.

Quả nhiên thấy sắc mặt y nghiêm lại, giọng điệu lạnh nhạt: “Thế thì tốt, biết hầu hạ trong viện này điều gì quan trọng nhất không?”

Phấn Kiều chưa kịp há miệng nói, Thẩm Huyền Quân đã cười hiền lành, nhỏ giọng bảo ban: “Đó là không được có lòng bất chính, ngươi đã là người hầu ở chỗ ta thì tâm nên ở chỗ ta thôi, đừng ra khỏi viện nhiều cũng đừng xuống bếp nữa.”

“Dạ.” Nàng thầm run sợ, chuyện đang tốt lành tự dưng y lại tỏ thái độ? Không trút giận lên Tần Trinh được muốn đem nàng ra thí chốt à?

“Còn nữa, ta không thích mấy màu lòe loẹt này, ngươi bảo Thu Nguyệt tìm cho vài bộ đồ khác đi.”

Phấn Kiều run bần bật, khẽ nói: “Dạ, nô tỳ đi thay ngay.”

Lúc Thu Nguyệt nghe chuyện này suýt nữa không nhịn được cười lớn, ngoài mặt tỏ vẻ an ủi: “Tỷ đừng giận, ai bảo tỷ nhắc đến Tần Trinh làm gì, công tử khó chịu vài ngày sẽ trở lại hiền lành thôi.”

Phấn Kiều cười gượng, không phải những nô tỳ khác vẫn được ăn mặc các màu yêu kiều sao. Lúc nàng mới nhìn thấy Xuân Hoa, Thu Nguyệt còn tưởng là cô nương, con cái của người có địa vị trong phủ. Nhưng coi như đã đạt được ý định của mình nàng tạm thời nén căm tức xuống, khẽ bảo: “Muội không lo lắng về cô ta sao?”

“Tỷ cứ yên tâm, tướng quân chưa từng đến chỗ cô ta lần nào. Mới đây thôi có người báo cô ta phơi nắng đến ngất xỉu rồi, đáng đời làm màu cho ai coi chứ. Ta sẽ đem chuyện này kể lại cho tỷ muội trong viện ngày ngày cắn hạt dưa bàn tán, cho cô ta không bao giờ dám vác mặt ra ngoài nữa.”

Càng đến ngày sinh thần Lục Minh Quy càng bận nhiều việc, tuy ở trong kinh nhưng ba bốn ngày không thể gặp mặt nói chuyện. Có lúc mệt đến độ Thẩm Huyền Quân vừa hỏi han được hai câu hắn đã lăn ra ngủ say.

“Bận đến mức cả áo choàng rách không hay biết luôn à.” Thẩm Huyền Quân cúi đầu nhìn người nằm ở trên giường, cười híp mắt: “Mới có mấy ngày da dẻ rám nắng rồi, trong cung lại có chuyện gì sao?”

Lục Đường mặt mày bơ phờ, không có Viên Huyễn ở cạnh việc gì cũng tới tay hắn, chạy đông chạy tây không biết nghỉ ngơi là gì, nghe công tử hỏi hắn thở dài đáp: “Chuyện thành thân của công chúa vừa xong, ngoài biên ải bỗng dưng rục rịch, mọi việc bắt nguồn từ nội loạn của nước Tề. Vào dịp sinh thần, Tuệ Quý Phi tâu với hoàng thượng rằng đã lâu không gặp người thân, nhà mẹ ở xa ngàn dặm chỉ có một đứa cháu họ đang ở trong kinh sắp tới sẽ được Cao tướng quân đón về. Mong hoàng thượng rộng lòng để cho cháu mình vào cung bầu bạn mấy ngày. Hoàng thượng đồng ý, nhưng hôm đó ngũ hoàng tử có men say trong người, lúc ngang qua hoa viên thấy mỹ nhân xinh đẹp nõn nà, không kìm được sai người đưa cô ta lên giường của mình. Cô nương kia không chịu được tủi nhục, cô nương kia đã đập đầu tự vẫn.”

Thẩm Huyền Quân không nói gì, chuyện ở chốn xa xôi thông tin truyền ra có bao nhiêu phần là thật chứ? Mấy chuyện nữ quyến vào cung bị làm nhục diễn ra không ít, trước đó sử sách đã ghi chép mấy vụ.

Lục Đường nhướn mày kể tiếp: “Ngũ hoàng tử quá sợ hãi tung tin ra là cô nương đó muốn trèo cao dụ dỗ mình, khi biết mình không muốn nạp thiếp mới xấu hổ tự vẫn. Hoàng thượng tức giận sai người mang cô gái đó ra cho Ngự Khuyển xé xác vứt ra bãi tha ma. Chuyện này đến tay Cao tướng quân, hiển nhiên người tin nương tử sắp gả cho mình trong sạch, giả vờ bận rộn không hay biết chuyện trong cung, âm thầm điều tra, quả nhiên có người đứng ra làm chứng, tố cáo trước mặt hoàng thượng chuyện cô gái bị người của ngũ hoàng tử bắt đi.”

“Ai to gan dám ở trong cung làm chứng ngũ hoàng tử phạm tội? Nếu không phải là các hoàng tử tranh giành ngôi vị nhân dịp này hạ bớt kẻ địch, thì chỉ có thể là Cao tướng quân xây dựng bè cánh, có lòng dạ bất chính mới cài người vào làm nội gián trong cung.” Thẩm Huyền Quân không dám suy đoán lung tung, nói: “Vậy…”

“Cao tướng quân tạo phản rồi! Không biết bằng cách nào bắt được thập lục hoàng tử làm con tin.” Lục Đường hạ thấp giọng hơn, thì thầm: “Thập lục hoàng tử là do Như Phi sinh ra.”

Thẩm Huyền Quân hiểu ngay, Như Phi chính là trưởng công chúa nước Sở, năm năm trước hòa thân đến nước Tề giữ ngôi tần, chưa đầy hai năm sinh hạ hoàng tử phong làm Như Phi. Mỗi năm vào sinh thần của Như Phi, hoàng thượng vẫn sang người mang quà đến, có nhà mẹ luôn để ý, hoàng thượng nước Tề không dám lạnh nhạt với nàng ta: “Một lúc gây chiến cả hai nước, chuyện này… cũng thật trùng hợp.”

Lục Đường cười khổ: “Có thể Cao tướng quân tính toán từ trước mới lợi dụng cô nương kia châm ngòi. Nhưng nếu tính toán như thế phần thắng cực thấp, cho dù chiếm được hoàng cung nước Tề đi nữa… trong ngoài đều thương tổn sao chống lại được nước khác tấn công? Hoàng thượng nước Tề có ghét Cao tướng quân, đề phòng đứa con của Như phi sinh ra cũng không đến mức kéo thêm một đứa con khác đâu nhỉ? Ngũ hoàng tử dính phải án này, quan lại trong triều lạnh lòng không ít đâu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hoàng thượng nước Tề nhiều con nên đứa thương đứa ghét, rất khó để phỏng đoán chuyện này. Không chỉ tướng quân, các vị khác đều đang bàn xem nên đánh hay không?”

Hoàng thượng là lo cho cháu mình hay không muốn hao binh ai mà biết được, trong cung lúc này chia ra hai phe. Hoàng hậu ngày đêm rơi lệ muốn nhanh chóng đưa công chúa và cháu về vòng tay mình. Lục Đường vẽ một vòng tròn lên bàn, nói: “Trước mắt Ngô tướng quân được cử đi hòa giải rồi.”

Khóe môi Thẩm Huyền Quân co giật, hòa giải? Có còn hòa giải được nữa không? Hoàng thượng khéo đùa quá.

Vì chuyện này, nhiều người trấn thủ bên ngoài được gọi vào kinh. Vào một hôm đẹp trời, tướng lĩnh trấn thủ cùng họp mặt đến phủ tâm sư, huynh đệ thân thiết nói với nhau mấy câu.

Ai ngờ… Ai ngờ hôm đó trong phủ tiếng khóc váng trời, anh em họ gặp nhau sau bao năm xa cách, lệ tuôn như mưa.

Lưu tướng quân nhìn thấy Anh Anh gầy gò xanh xao miệng liên tục tự trách chính mình: “Là ta không tốt, mấy năm qua không tìm được muội, để muội chịu khổ…”

Tô Anh Anh mất hồn mất vía giọng điệu lai oán giận vô cùng: “Còn nhớ đến đứa xấu số này đã tốt lắm rồi, không dám phiền tướng quân tìm kiếm tôi.”

Thu Nguyệt, Xuân Hoa mặt mày đỏ lên, còn tưởng là giai thoại động lòng nào đó. Nhưng không, đêm đó Thẩm Huyền Quân đang uống canh thì nàng ta chạy đến khóc lóc cầu xin.

“Lúc đó gia đình đã rơi vào bế tắc rồi, trong nhà có cái gì đáng giá đều đã bán hết. Lang thang khắp nơi ai thuê gì làm nấy, được hai năm vướng phải thành trì có dịch bệnh suýt nữa bị người ta đem đi thiêu sống. Không còn cách nào khác mới phải bán thân làm người hầu, cứ tưởng chỉ cần làm việc chăm chỉ vài năm, biết đâu được chủ thương đến khi đủ tuổi gả cho một người đàng hoàng…” Tô Anh Anh khóc mãi không thôi, Thu Nguyệt vỗ lưng an ủi, nhưng cô ta cực kỳ kích động cứ quỳ bên dưới khóc: “Cũng từng có lúc nửa đêm tỉnh mộng ấm ức khóc, muốn trèo cao tìm nơi cây cao bóng cả nương nhờ. Nhưng phu nhân có đôi mắt tinh tường nhìn ra, không cho tôi hầu hạ cậu chủ nhỏ nữa, gả tôi cho người hầu vốn là họ hàng xa của bà ấy.”

Mi mắt Thu Nguyệt giật giật, ngơ ngác nhìn nàng ta.

Tô Anh Anh oán hận thốt ra: “Sau đêm đầu tiên, hắn lại bán tôi đi.”

“Cái gì, cô thất thân rồi à?” Nếu đổi lại hoàn cảnh khác Xuân Hoa không dám ý kiến, nhưng cô ta được đưa vào hầu hạ tướng quân, sao có thể…

Tô Anh An xấu hổ cúi đầu: “Chuyện này vẫn luôn giấu giếm, bà chủ nhận vào làm vũ cơ, đâu có nói phải gả cho người khác. Trong lòng đã tính dành dụm chút tiền gửi cho cha mẹ, sau này tìm một tiều phu thật thà gả đến là coi như xong. Ai biết lại có cớ sự này, nay Lưu tướng quân đã trở về, cho nên…”

“Cho nên cô muốn ta nói giúp để ngươi ra khỏi phủ theo Lưu tướng quân đúng không?” Thẩm Huyền Quân có thể nhìn ra Lưu tướng quân có chút thích Anh Anh, trong yến tiệc nhắc đến ba bốn lần. Y không thích dùng bữa với người lạ, uống được hai chén đã mượn cớ về phòng, trước khi ra khỏi bậc cửa còn nghe hắn ta nói từng có ý định cưới Anh Anh: “Chuyện này ta có thể nói giúp mấy câu, nhưng cô cũng biết được đưa đến đây là do bề trên ban cho. Tướng quân còn phải nể mặt họ… ta không dám đảm bảo.”

Tô Anh Anh lắc đầu: “Không, không, Lưu phu nhân tính tình cay nghiệt, lúc còn làm vũ cơ đã nghe bà ấy đánh chết mấy đứa hầu ngủ. Nếu không khi đó có chút tiền tài đã lén thuê người gửi thư đến nơi đó nhờ giúp đỡ, đâu đến mức bị người ta bán tới bán lui thế này.” Dừng một lát nàng ta ngẩng đầu nhìn y: “Nghe nói Lưu tướng quân đã mở lời, nhưng tôi không muốn đến đó chịu khổ nữa. Ở trong phủ rất tốt… tôi… tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tranh giành với công tử, an phận ở trong viện bên đến cuối đời, người có thể xin tướng quân cho tôi ở lại phủ không?”

Mặt Thu Nguyệt đỏ lên, nàng đương nhiên nghe hiểu, Tô Anh Anh không muốn đi theo Lưu tướng quân đến Lưu phủ tranh giành với một đám thiếp thất nên chạy đến đây cầu xin. Miệng thì nói là trong phủ rất tốt, ai biết nàng ta có đang dòm ngó vị trí chính thất còn trống không? Trong lúc Xuân Hoa còn đang liếc xéo, Thu Nguyệt đã bay lên tát Anh Anh hai cái: “Tướng quân đã đồng ý để cô đi thì mau thu dọn rời khỏi, cái gì mà an với chả phận? Cô đang tính toán cái gì tưởng ta không nhìn ra hả?”

Xuân Hoa vội vàng kìm nàng ta lại, Thẩm Huyền Quân vừa đau đầu vừa tức giận, quát: “Thu Nguyệt, muội còn quậy nữa ta sẽ đuổi muội ra khỏi phủ.”

Mặt Thu Nguyệt tái mét, cúi đầu lui ra sao Xuân Hoa trốn.

“Tôi biết mình sớm đã không còn sạch sẽ, làm sao dám mơ mộng được hầu hạ tướng quân. Ở lại đây làm nô tỳ giặt giũ hay…”

Thẩm Huyền Quân ngắt lời: “Hay ta tìm người nào đó gả cô đi làm chính thất được không?”

Phấn Kiều hiểu ý góp lời: “Không phải cô muốn tìm một tiều phu thật thà gả đi sao, công tử đã mở lời đương nhiên sẽ tìm cho cô nơi tốt hơn. Trong phủ người chưa thành gia không ít, chọn một người thạo việc gả đi, cô cũng đạt được ý nguyện ở đây hầu hạ.”

Tô Anh Anh ngẩn ra giây lát người run ra bần bật như chú chim nhỏ ướt mưa, mắt đẫm lệ thấy Phấn Kiều đang cười nhã nhặn. Lại nhìn sang công tử dịu dàng cười mỉm, miệng nàng ta cứ ngáp ngáp, lúng túng không nói được câu nào.

Thấy mặt nàng ta lúc xanh lúc đỏ một hồi, Thẩm Huyền Quân định đuổi người đi, lại nghe nàng ta nhỏ giọng phân bua: “Công tử có ý tốt, Gia Khánh ca ca ắt không có ý kiến gì. Nhìn thấy tôi chịu khổ lưu lạc, huynh ấy có ý tốt cưu mang, nhưng chúng tôi lại không có duyên, nếu tìm được nơi gửi gắm huynh ấy không cần bận lòng nữa.”

Không phải vừa rồi còn gọi Lưu tướng quân này Lưu tướng quân nọ nghe rất xa cách sao, Phấn Kiều cười khinh bỉ liếc nàng ta mấy lần.

Thẩm Huyền Quân nghe hiểu ý tứ trong lời nói kia, Lưu tướng quân không lấy được người mình muốn, lại nghe nàng phải gả cho người hầu trong phủ sao có thể không đau lòng. Hắn ta với Vô Diện đều là tướng quân, em họ gả cho người hầu trong phủ, sau này nhìn nhau khó xử. Lưu tướng quân sao chịu cùng người hầu có quan hệ thân thuộc, lời ra tiếng vào rất mất mặt, y sợ sẽ có người đem việc này ra bêu rếu làm ảnh hưởng đến tình cảm trong doanh.

“Sao lại không có duyên, Lưu tướng quân hết lòng bảo bọc vị phu nhân kia làm sao dám ra tay với cô?” Y mỉm cười đôn hậu: “Hay là khi nạp thiếp, cô xin Lưu tướng quân mua cho một căn nhà nhỏ ở, lúc nào nhớ thì lui đến thăm. Đợi khi có thai, phu nhân càng không thể gây khó dễ.”

“Không được, không được, thiếp thất trong phủ đều bị bà ta cho uống thuốc không sinh con được nữa, lỡ như…” Tô Anh Anh kêu lên một tiếng gào thét bi thống nhào đến bên cạnh giường: “Tôi không muốn rời đi đâu, cô ta sẽ tìm mọi cách đánh chết tôi, đã truân chuyên không ít lần, cớ sao vẫn khổ sở thế này? Những năm qua sống không bằng chết, công tử thương hại tôi một chút có được không?”

Nhìn thấy ngực áo của cô ta đã ướt đẫm Thẩm Huyền Quân nhíu mày, khẽ nói: “Trời đã khuya cô cứ ở chỗ ta gào khóc người khác lại nghĩ ta bắt nạt cô. Cho cô hai con đường cô đều thấy không được, cứ khóc lóc ỉ ôi có ích gì? Ta không thể đến chỗ vị phu nhân kia khuyên răn, càng không thể đến trước mặt Lưu tướng quân bảo đừng bận tâm đến cô. Đến bước này cô cứ đến tìm Lưu tướng quân xin gả mình đi, nếu thật lòng thật dạ muốn cô sống tốt, hắn không từ chối đâu.”

Tô Anh Anh ngây người nước mắt rơi thành dòng, bị y dùng mấy câu chặn đứng nàng ta không nói được gì, mở to mắt nhìn giọng thút thít hỏi: “Nếu không thật lòng thì sao? Người ta muốn tìm tôi lẽ nào khó khăn đến thế, dù sao cũng từng là vũ cơ nức tiếng, những chuyện trong nhà huynh ấy tôi đều biết, công tử nói xem tại sao phải đợi đến bây giờ mới gặp lại…” Nàng ta rũ rượi ngồi bệt xuống đất chua xót lắc đầu: “Vị phu nhân kia rất giàu có, được nhà mẹ hậu thuẫn gả đi vô cùng vẻ vang, chuyện trong ngoài đều có ý xen vào. Huynh ấy cần dựa vào bà ta đứng vững trên con đường làm quan, nhẫn nhịn nhiều năm mới chờ đến khi nhà cô ta suy bại thu tay. Hai năm nay nạp ba bốn thiếp thất, tuy họ không mang thai được nhưng huynh ấy chả quan tâm, nghĩ đến tôi gì chứ, giả dối, giả dối cả thôi.”

Thẩm Huyền Quân thở dài: “Ta hiểu ý cô rồi… “ Y nhìn cô ta thật lâu, thật lâu, mới khó nhọc mở lời: “Ta sẽ xin đệ ấy đồng ý để cô có danh có phận.”

Phấn Kiều nắm chặt tay, tự dưng có người nhảy ra khóc lóc vài câu liền trèo lên cành cao. Nếu như cô ta thành công tức là nàng vẫn có cơ hội, Thẩm Huyền Quân không đến mức cắn chặt tướng quân vẫn để chừa kẽ hở cho người khác chen vào. Chỉ tức ở chỗ có kẻ nhanh chân hơn, còn là kẻ thua nàng đủ bề.

Tô Anh Anh vui vẻ lau nước mắt rời đi.

Không lâu sau đó Lục Minh Quy trở về mặt mày rất khó coi, Thẩm Huyền Quân sáp tới hắn luôn né tránh, xua tay bảo: “Ta muốn ngủ sớm.”

“Uống chén canh trước rồi ngủ.” Y bưng canh ngân nhĩ đến chỗ cho hắn dùng, ân cần xoa bóp tay chân cho hắn: “Mệt lắm đúng không, nằm xuống ta đấm lưng cho.”

Thấy hắn cầm chén canh đến bên môi rồi, y mới nói: “Ta có việc muốn nói với đệ.”

Chưa nuốt trôi được ngụm canh Lục Minh Quy suýt nữa phun ra hết, vội vã xua tay: “Hôm nay ngủ sớm, có việc gì để khi khác nói.”

Không đợi y nói thêm hắn để chén canh xuống khay Thu Nguyệt đang cầm, ngã người nhắm mắt giả vờ ngủ say. Đợi khi trong phòng không còn người hầu bên cạnh, y mới nằm xuống: “Chỉ muốn mấy câu thôi mà, đi suốt mấy ngày trời vừa gặp đã lăn ra ngủ, hừ, đệ chán ta rồi chứ gì! Thôi, ta sang gian bên ngủ cho đệ vừa lòng.”

Lục Minh Quy không dám nằm im nữa giơ tay đè người xuống ôm vào lòng mình, rên lên đầy bất lực: “Ca ca… đừng có nói lẫy ta bị oan ức, đau lòng lắm.”

Thẩm Huyền Quân dẫu môi: “Đệ biết rồi à?”

“Mặc kệ là ca ca thấy cô ta đáng thương hay là lo nghĩ đến Lưu tướng quân ghi thù, ta nhất quyết không cho cô danh phận, đừng nói là hầu ngủ, kể cả bưng trà rót nước cũng đừng mơ vào phòng ta nửa bước. “ Tô Anh Anh chạy đến chỗ y khóc lóc hắn đã nghe người hầu trong phủ bàn tán khắp nơi, ca ca không phải người dễ nhượng bộ nhưng nhất định nghĩ đến lợi ích của hắn. Cả lời phản biện hắn cũng đã soạn xong, cần thì dứt khoát bảo: Hoàng thượng sẽ cam tâm để ta và Lưu tướng quân thân cận sao?

Ca ca không làm khó hắn được nữa.

Thẩm Huyền Quân sửng sốt: “Đệ mơ tưởng đến chân trời nào rồi, nếu cô ta muốn gả cho đệ, đến chỗ đệ cầu xin được rồi chạy đến chỗ ta khóc lóc làm chi? Rõ ràng cô ta muốn gả cho ta mà, nhìn cô ta cũng có mấy phần nhan sắc, nếu đệ bằng lòng… “

Thu Nguyệt ở bên ngoài lắng tai nghe động tĩnh mãi không được, công tử sao lại muốn nói giúp ả mưu mô xảo quyệt kia chứ? Sau này cô ta mượn thế Lưu tướng quân ở trong phủ làm càn, công tử muốn mắng mấy câu nàng ta lại rơi nước mắt tỏ vẻ yếu đuối, bị bắt nạt.

Lúc sắp bị Xuân Hoa kéo đi trong phòng đột nhiên truyền ra mấy tiếng 'chát chát' vô cùng lớn. Nhẩm đếm cũng năm, sáu tiếng nối tiếp nhau. Hai nàng dừng bước nghe ngóng, công tử ở bên trong phòng í ớ kêu: “Đau, đau… ui đau, đau quá.”

Lục Minh Quy giận tím mặt: “Tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra!”

Thẩm Huyền Quân thò tay xoa bờ mông đang nóng như lửa thiêu của mình, trừng mắt giãy giụa: “Cái gì không được, lúc nào cũng nói thương ta, giả dối, xin có một việc cũng không cho.”

“Ca ca còn muốn chọc tức ta? Đáng bị đòn lắm.” Hắn đè người trên đùi mình vững như núi thái sơn, y có cựa quậy thế nào cũng không thoát được: “Đáng đánh, đáng đánh.”

Thẩm Huyền Quân cào chăn nệm loạn xạ, càng la mắng quẫy đạp hắn đánh càng đau.

Đánh đã tay rồi, hắn kéo quần nhìn mấy vết hồng hồng hình dấu tay nổi lên, cực kỳ hài lòng với thành quả của mình, chỉ thiếu viết bài thơ ngâm thôi. Sao hắn không biết y đang chọc tức hắn, nhưng dám đem chuyện lấy vợ ra trêu, đừng hòng hắn bỏ qua dễ dàng: “Ngày mai chép phạt quy tắc một trăm lần, đến tối không xong… hừ lại đánh thêm một trận.”

Dứt lời liền nằm ra giường ôm y lăn lộn một hồi. Tắm rửa xong, hắn chìm nhanh vào giấc ngủ, khoé miệng nhếch lên như mơ rất nhiều mộng đẹp.

Bị đánh hơn bốn mươi cái, ân ái xong eo Thẩm Huyền Quân mềm nhũn cho nên vừa sáng hắn đã nhìn thấy gương mặt đầy ghét bỏ liếc mình. Hắn hả hê ôm mặt y hôn chụt chụt mấy cái, đắc ý nhào nặn hai bên gò má mềm mại. Y không cho hắn được như ý nguyện, quay người liều mạng chui vào trong chăn, miệng liên tục gào: “Tránh ra, tránh ra, đồ đáng ghét.”

Lục Minh Quy cười ha ha, trước khi ra khỏi cửa còn quăng lại một câu: “Nhớ chép phạt.”

Y giận đến người run bần bật lấy gối ném hắn: “Không chép, không chép đó.”

Thấy hắn đảo vào tay áo đã xắn lên, nghĩ đến việc người hầu mang nước rửa mặt cho mình nhìn thấy sẽ xấu hổ lắm, y như con rùa rụt cổ lại: “Ta chép, ta chép.”

Hắn hài lòng bảo: “Tăng lên gấp đôi.”

Sau đó phất áo đi ra khỏi phòng, Lục Đường ở bên cạnh cười tủm tỉm, Lục Minh Quy chướng mắt hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

“Thuộc hạ thấy công tử hay thật đó, nếu đuổi cô ta đi lại mang tiếng độc ác, hoàng thượng có cớ răn đe. Giờ thì khác, cô ta dám dòm ngó người bên cạnh tướng quân, nửa đêm xông đến bên cạnh giường khóc lóc… người khác thấy công tử ghen tuông cao tay thế này, ai dám lảng vảng trước mặt tướng quân nữa?”

Lục Minh Quy bị hai chữ 'ghen tuông' vuốt ve khóe miệng vui sướng nhếch lên nụ cười. Vừa ra khỏi viện đã thấy Tô Anh Anh ngại ngùng đi tới, trong mắt như có hai ngọn lửa bừng lên: “Dám mơ tưởng đến việc giành ca ca với ta? Hừ, cho cô một canh giờ dọn đồ ra khỏi phủ. Nếu không… đánh chết tại chỗ.”

Tô Anh Anh sợ hoảng hồn ôm chân hắn kêu oan, người hầu trong phủ lập tức đi tới lôi người ném qua một bên: “To gan, ai cho cô được phép đụng tay đụng chân vào người tướng quân. Đêm hôm xông vào phòng công tử làm gì? Đừng nghĩ có quan hệ với Lưu tướng quân là có thể giở thói vô liêm sỉ.”

Thẩm Huyền Quân đang chép phạt thì nàng ta lảo đảo đi tới quỳ gối khóc lóc, quỳ từ bên ngoài lê gối bò vào phòng. Y chỉ liếc một cái: “Vì cô mà ta phải ở đây chép phạt khổ sở, ở đó khóc lóc cho ai coi.”

Giọng điệu nàng ta cực kỳ hèn mạt, bi thương: “Tôi không có ý gả cho công tử, tướng quân, tướng quân…”

Môi nàng ta mấp máy có ý khẩn cầu nhưng không nói nên lời.

“Không có ý đó cô đến thỉnh cầu ta làm gì? Hay là cô muốn gả cho tướng quân.” Y bình tĩnh nhìn nàng ta, cười nhạt: “Việc tướng quân muốn lấy ai ta làm sao quản được?”

“Nhưng, nhưng tướng quân rất thích người mà… công tử, tôi xin người, ngàn vạn lần quỳ lạy xin người.”

“Cô biết thế là tốt rồi, tình cảm của đệ ấy vốn dành cho một mình ta, tại sao chỉ vì cô cầu xin mà ta phải san sẻ đệ ấy cho cô?”

“Nhưng tôi không dám tranh với công tử…”

“Không phải không dám, mà là cô không thể tranh. Cô chẳng quyến rũ được người mới chạy đến tìm ta. Nếu như qua được ải này trở thành người được tướng quân dùng giấy nạp thiếp đưa vào, cô sẽ danh chính ngôn thuận đối đầu với ta.” Sắc mặt nàng ta dần tái lại, y không thèm để ý nói tiếp: “Ta là tội thần được đưa đến đây, còn cô có Lưu tướng quân chống lưng. Thấy người thân của mình bị lạnh nhạt hắn sẽ gây khó dễ, tìm cách chèn ép ta. Lỡ đến tai hoàng thượng, người trách ta ghen tuông vớ vẩn trách phạt xuống, ai chịu trách nhiệm?”

Tô Anh Anh vội vàng nói: “Sẽ không có chuyện đó đâu.”

“Lưu tướng quân không vì tình cảm cũng vì sĩ diện, đến khi đó Minh Quy cũng khó xử. Hoàng thượng sẽ không để con tin có địa vị cao trong phủ tướng quân, còn hai người kề cận lâu ngày sinh tình, biết đâu tới lúc đó phải thua cô một bậc. Ta không phải kẻ ngu ngốc mê muội, ở đây chỉ có thể dựa vào tình cảm của đệ ấy mà thôi.” Y đứng dậy lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta đã khóc đến nước mắt đầm đìa, mặt lúc đỏ lúc xanh, cười mỉa mai: “Cô đáng thương ta cũng rất tội nghiệp, cho cô mấy con đường cô lại không chịu cứ đâm đầu vào rọ. Muốn giành người với ta à, dựa vào mấy giọt nước mắt bắt ta nhượng bộ? Hừ, giờ ta chạy đến chỗ đệ ấy thút thít mấy tiếng chỉ sợ cô sẽ bị đưa đến am ni cô nào đó chịu tội! Cô bị đưa đến đây khế ước đều ở trong tay đệ ấy, Lưu tướng quân muốn xen vào không dễ đâu.”

Mặt Tô Anh Anh tím ngắt lại phủ phục dưới đất thở hổn hển.

Thu Nguyệt vén màn đưa đến bát mì thơm ngon: “Công tử dừng tay ăn bát mì, đừng để ý tới cô ta nữa.”

Tối qua nàng còn tưởng tướng quân nổi giận tát công tử dọa nàng hết hồn, thật may là không có chuyện gì xảy ra, tâm trạng tướng quân còn rất tốt nữa.

Thẩm Huyền Quân bưng bát mì lên ăn, trong lòng tự dưng có chút vui vẻ: “Đi tìm Lưu tướng quân của cô đi, biết đâu còn chút cơ hội, còn lượn lờ nữa không đợi tướng quân ra lệnh, ta bảo hạ nhân trói lại đưa đi ra am ni cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.