Thẩm Huyền Quân ngồi bên cửa sổ dùng bữa sáng, miệng lưỡi đắng nghét, ăn được vài muỗng rồi thôi.
Uyên Ương thấy vậy liền nói: “Công tử hoàng thượng dặn phải nhìn thấy người ăn hết.”
Thẩm Huyền Quân xua tay: “Trương công công thông truyền đệ ấy có việc không về dùng bữa, các ngươi không nói sao đệ ấy biết được. Từ sáng đến giờ ta không thấy Tiểu Tây ở đâu nhỉ?”
“Tiểu Tây tỷ tỷ đã đến chỗ của Vu sư phụ lấy thuốc rồi ạ.” Uyên Ương hơi xấu hổ, hoàng thượng đã dặn nàng không dám trái lời, nhu thuận khuyên răn: “Hay là nô tỳ dặn nhà bếp đổi món khác cho người, không chỉ hoàng thượng cả Vu sư phụ cũng đã dặn người phải ăn uống đầy đủ trước khi uống thuốc.”
“Thôi được.” Thẩm Huyền Quân chán nản nói thêm: “Nghe nói hôm nay đệ ấy tiếp đón sứ giả nước khác đến.”
“Nô tỳ không rõ, sáng nay hoàng thượng dặn dò chăm sóc người rồi đi rất vội vã.” Đương nhiên là nàng ta không dám thăm dò hoàng thượng đi đâu, làm gì, trả lời xong liền cúi đầu lảng tránh: “Nô tỳ xuống bếp đổi món cho người.”
Thẩm Huyền Quân nhìn ra hướng gần gốc phòng, hoa sen ở trong bồn đang ở thời điểm đẹp nhất, mỗi lần gió thổi mang hương thơm ngát. Nhớ đến người trồng trong lòng y lại cảm nhận được những rung động chân thành. Thời điểm này đệ ấy nhất định đang phiền não chuyện nước, y không nên làm đệ ấy lo lắng mới đúng: “Dọn món ở Hòa Âm Trai đi, ta muốn đi dạo một lát.”
Xung quanh Hòa Âm Trai trồng rất nhiều hoa ngô đồng, sắc hoa diễm lệ ấy hòa cùng bức tường đền đài đỏ chói, dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè càng trở nên rực rỡ đỏ rát mắt. Liễu Yêu Yêu ở trong cung nhàm chán, lúc đi ngang qua vườn bị hoa rụng rơi dính đầy tóc tai. Nghĩ đến từ lúc nhập cung nàng chỉ gặp hoàng thượng được hoàng thượng có mấy lần, nàng sắp bị ghẻ lạnh thành oán phụ.
Hoàng thượng dẫn theo phi tần đến hành cung, nàng cũng có phần, vui mừng chưa lâu liền phát hiện nơi nàng ở quá xa xôi, xung quanh chỉ có vài cung điện không ai ở. Cung nhân mang băng đến bắt đầu lười biếng, nàng thừa biết là mắt bọn họ luôn hướng về người đang mang thai kia. Lạ hơn là trong cung không ai bàn tán về y, dường như các nàng ở trong cung nhiều năm đều đã luyện được tính cách rộng lượng trầm ổn, khiến cho nàng cả một người cùng nhau mắng người cũng không có.
“Hừ, bọn nô tài đáng ghét dám lười biếng, có việc dùng nước làm mát xung quanh điện cũng làm không xong.”
Miên Hồng ôn tồn khuyên nhủ, từ lúc vào cung tiểu chủ nhà cô ngày nào cũng cáu gắt không còn dịu dàng như xưa nữa: “Tiểu chủ đừng để hỏa vượng hại thân, người vào mái đình nghỉ ngơi, nô tỳ sẽ lãnh băng về ngay.”
“Ngô đồng, ngô đồng ở đâu cũng có ngô đồng. Mấy loài hoa cỏ này sao thanh mát bằng dương liễu cơ chứ, hoàng thượng không cho phép ai vào Bạch Hà quán, ta muốn đến bên hồ ngắm liễu cũng không được.” Liễu Yêu Yêu ngồi xuống mái đình đón làn gió hanh khô thổi tới, cất giọng chán nản: “Trong cung này mọi ân sủng này đều bị họ Thẩm chiếm hết rồi.”
Miên Hồng cất giọng ái ngại: “Không phải do y đang mang đứa bé trong bụng sao? Đợi khi tiểu chủ may mắn có được một đứa con để nương tựa, không sợ trong cung lạnh lẽo buồn tủi nữa.”
Nàng sờ bụng mình, liếc mắt: “Cả hoàng hậu cũng chỉ có cái danh rỗng, phong quang y chiếm hết rồi, hoàng thượng không ngó ngàng tới ta làm sao có phúc đó cơ chứ.”
Nàng rũ mắt thở dài, bỗng nghe có tiếng ho khe khẽ phát ra. Chủ tớ lần lượt quay đầu mới phát hiện phía bên kia mấy gốc cây ngô đồng hoàng hậu đủng đỉnh đi tới.
Liễu Yêu Yêu biến sắc ngay tức khắc, cúi thân người xuống vội vã nói: “Thần thiếp không biết nói năng, thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội.” Thấy hoàng hậu không nói gì nàng ta vội quỳ xuống: “Là thần thiếp vô tâm.”
Nô tỳ Sương Phi bên cạnh hoàng hậu nói lời châm chọc cùng chán ghét: “Liễu quý nhân hồng nhan tân sủng được lòng hoàng thượng, lời người nói đều là vàng ngọc sao lại bảo là vô tâm.”
Liễu Yêu Yêu mím môi, nàng biết mình đã chạm vào nỗi đau của hoàng hậu. Trước thái độ khinh miệt của Sương Phi, nàng yếu ớt phân bua: “Thần thiếp không khéo ăn nói, lời vừa rồi chỉ là tức giận thay cho nương nương mà thôi.”
Hoàng hậu lạnh lùng liếc nàng: “Liễu quý nhân đã là người trong cung mà còn không biết cẩn thận lời ra tiếng vào, dám ở đây oán hận người khác.”
Dứt lời liền liếc Sương Phi và Chu Thúy. Hai nha đầu đều là người lanh lẹ lập tức hiểu ý, một người giữ nàng, một người giáng cho nàng mất cái tát. Liễu Yêu Yêu sợ đến mặt mày tái mét, muốn há miệng kêu nhưng Sương Phi dùng lực quá mạnh. Miệng nàng phát ra vài âm thanh không rõ ràng, hai má bỏng rát nhanh chóng sưng phù.
“Ngô đồng ở hành cung đều là do hoàng thượng đặc biệt căn dặn trồng, nếu quý nhân nhìn chúng chán ghét nhất quyết muốn ngắm dương liễu, bổn cung sẽ bẩm với hoàng thượng cho quý nhân đến Bạch Hà quán từ từ ngắm.”
Từ xa Thẩm Huyền Quân đã nhìn thấy một người đang quỳ trước đình, dùng son phấn cẩn thận nhưng không che được đôi mắt sưng húp. Thẩm Huyền Quân từng gặp nàng ta một lần, lúc đó nàng ta ngồi trên kiệu đi ngang, khí độ ung dung kiêu ngạo hơn người. Không hiểu sao nàng ta lại quỳ ở đây. Y ngẩng mặt nhìn bóng dáng yêu kiều đi đến bên đình ngồi, hình như là hoàng hậu.
Uyên Ương che ô cho y, nhìn thấy hoàng hậu cánh tay run rẩy, lo sợ nói: “Công tử hay là chúng ta đến nơi khác đi.”
Thẩm Huyền Quân không muốn xen vào thị phi, liền bảo: “Đi thôi.”
Thẩm Huyền Quân còn chưa xoay người hoàng hậu đã chú ý sang bên này.
Hiển nhiên trong không khí có chút ngượng ngùng, hoàng thượng cưng Thẩm Huyền Quân như trứng mỏng, bảo bọc y bằng mọi giá. Hoàng hậu trước mặt y không có chút thể diện nào, nếu để quý nhân nhìn thấy Thẩm Huyền Quân gặp mình cả hình lễ cũng không thèm, nàng ở trong cung lập uy với ai chứ.
Hoàng hậu nắm chặt khăn trong tay, Sương Phi nhận ra sự khác biệt, hơi tiến lên một bước cúi người thì thầm. Nhìn thoáng qua cứ như hoàng hậu đang bận rộn không chú ý đến người khác. Thẩm Huyền Quân định đi nhưng chợt suy nghĩ lại, hướng hoàng hậu gật đầu chào: “Hoàng hậu nương nương.”
Khoé môi hoàng hậu hơi run rẩy khắc chế tức giận: “Thẩm công tử.”
“Hôm nay… hoàng thượng tiếp đón sứ giả, vừa rồi đi ngang qua dịch đình nhìn thấy công công đang tìm nương nương đấy.”
Đây là lời Thẩm Huyền Quân nói dối thôi, nhưng hoàng hậu biết hôm nay tiếp đãi khách không thể đến trễ, nàng chỉ định nán lại nhìn Liễu Yêu Yêu chịu khổ một chút thôi. Nghe y nói vậy sợ là sứ giả đã đến sớm hơn dự tính, nàng đứng dậy liếc nhìn người đang quỳ dưới đất: “Ngươi hãy quỳ ở đây đến tối kiểm điểm lỗi lầm của mình đi.”
Hoàng hậu đi rồi Thẩm Huyền Quân mới quay sang nhìn Liễu Yêu Yêu, ôn hoà hỏi chuyện: “Lần trước lời tiểu chủ nói với ta đều là thật.”
Liễu Yêu Yêu không dám để lộ hận thù nên một mực cúi đầu, Thẩm Huyền Quân hỏi nàng kích động muốn nói ra tất cả. Song nếu nàng nói ra, dù là sự thật hoàng thượng sẽ cắt lưỡi nàng mất. Vì thế nàng đành uyển chuyển nói: “Là ta nhìn nhầm, công tử chớ trách.”
“Nếu tiểu chủ nói cho ta rõ nguồn cơn, ta đảm bảo không để đệ ấy biết.” Y ngẫm một lát bỗng nghĩ đến việc cáo mượn oai hùm: “Sau này tiểu chủ không cần phải lo lắng sợ sệt bị người ta ức hiếp nữa.”
Uyên Ương bên cạnh lo sợ, không biết công tử đang tính toán cái gì nữa. Nàng chỉ mới hầu hạ người mấy ngày thôi, tính tình công tử dễ chịu không có bạc đãi ai. Tìm được chỗ tốt nàng chưa muốn bị liên lụy đâu.
Liễu Yêu Yêu không tin tưởng lời Thẩm Huyền Quân lắm nhưng ngẫm lại nàng ta cũng coi là ân nhân của y, đòi chút lợi lộc trên người y đâu phải quá đáng, nàng lựa lời một chút nói: “Năm đó nạn đói xảy ra, trong thành đang lúc binh biến loạn lạc. Công tử không may sa cơ từng ngã quỵ trước tường nhà ta… Yêu Yêu khi đó chỉ là một tiểu cô nương nhưng vẫn biết phải ra tay cứu giúp người gặp nạn.”
Nàng nghe ngóng biết được Thẩm Huyền Quân mất đi trí nhớ, lời nàng nói ra đã giảm bớt đi nhiều. Năm đó dân tị nạn khắp nơi, đi ra đường toàn gặp kẻ nghèo đói lang thang. Khi nàng gặp Thẩm Huyền Quân, bộ dạng của y chẳng khác gì ăn xin đầu đường xó chợ, rách rưới đói khát. Nàng sợ y làm bẩn tường nhà nên bảo nha hoàn cho y hai cái bánh rồi đuổi đi. Thế sự xoay vần, ai biết y lại trở thành người mà hoàng thượng nâng niu trên tay chứ.
“Hoá ra giấc mơ đó không phải giả.” Thẩm Huyền Quân rầu rĩ xoa bụng: “Tiểu chủ về cung đi, hoàng hậu bận rộn sẽ không để ý đến đâu.”
Liễu Yêu Yêu hơi biến sắc, có cho mười lá gan nàng cũng không dám đứng lên.
Hoàng thượng có lệnh bày yến tiệc được bày trí ở Thanh Tuyền Lâu, muốn đến đó phải chèo thuyền vượt hồ sen. Đúng lúc hoa sen trong hồ đang nở rộ khoe sắc, tiếng đàn nhạc từ lâu vắng bóng dần được vang lên trên những chiếc thuyền hoa xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
Những người có mặt ở đây đều là trọng thần, các phi tần có mẫu tộc ra trận chinh chiến, lần này đón tiếp khách quý ai nấy đều chuẩn bị cẩn thận không dám làm mất mặt thiên uy. Tướng quân thành Hải Vị và nghĩa muội của hắn được sắp xếp ở dịch quán trong cung, tuy chưa ai gặp mặt nhưng nghe đâu người này còn rất trẻ, tính khí đặc biệt ôn hòa. Rất nhiều người tò mò, kẻ hành tung bí ẩn này có bao nhiêu bản lĩnh dám lăm le tấn công muốn chiếm thành trì của nước họ?
Hoàng hậu đến nơi mọi người đã có mặt đầy đủ, chỉ thiếu vị tướng quân kia thôi. Nàng nhẹ nhàng đi vào hành lễ với Tưởng Hoàng, ngồi đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai, nàng nén giận, thận trọng nói: “Đã nửa canh giờ trôi qua vị chủ tướng này vẫn chưa đến, đúng là có ý xem thường nước ta quá mức.”
Tưởng Hoàng liếc nàng ta một cái, lạnh nhạt đáp: “Vậy sao, nếu cả việc này hoàng hậu còn không nhịn được thì chủ tướng Hải Vị đã lập uy thành công rồi.”
Hoàng Hậu thoáng có chút sượng sùng, tuy hắn lập nàng làm hậu nhưng chưa từng cho nàng chút mặt mũi, trong hậu cùng lan truyền tin đồn đế hậu không hòa thuận, hoàng hậu chỉ có cái danh rỗng. Nàng vẫn luôn nghi ngờ nguyên nhân sinh cớ sự này, có phải hắn đã biết chuyện nàng lan tin Vô Diện bị bắt khiến Thẩm Huyền Quân nổi điên gây sự với hắn không?
Chuyện đã qua lâu nàng vẫn phập phồng lo sợ, mấy lần thăm dò vẫn không thành, cứ thế ôm nỗi lo âu ăn ngủ không yên. Nghe hắn trách mắng liền cúi đầu hối lỗi: “Là thần thiếp hấp tấp quá…”
Tưởng Hoàng không hề nhìn nàng, hờ hững đáp lời: “Nàng đã là hoàng hậu một nước, hai chữ 'hấp tấp' này không nên từ miệng nàng thốt ra mới phải.”
Đang lúc lúng túng Trương công công vào điện thông truyền: “Hoàng thượng, tướng quân Hải Vị cầu kiến.”
“Cho vào.”
Tưởng Hoàng nâng chén trà lên uống một ngụm, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân chậm rãi. Hắn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dần trở nên kinh ngạc. Sắc mặt Phương Dao cũng thay đổi mày nhíu lại nhìn người đang bước vào điện. Người này cực kỳ có khí phách, khuôn mặt góc cạnh cùng đôi mắt sắc bén mà hắn đã từng gặp qua. Phương Dao không kìm được siết chặt tay, vết sẹo dưới bụng lại đau lên.
Phương Dao có chết cũng không quên được Mã Lý Trường - người từng cùng hắn phân cao thấp ở chiến trường. Năm đó Mã Lý Trường là phò mã nước Sở, thua trận phải cắt một phần Quan Tước cống nộp, hoàng thượng vui vẻ đồng ý còn tặng hắn 'quà' về nước.
Nghĩ đến chuyện đó Phương Dao thấy người đầy mồ hôi lạnh, bất giác nhìn người đang ngồi trên ngôi cao.
Tưởng Hoàng không khá hơn Phương Dao là bao, nước Sở vong quốc, hắn tìm Mã Lý Trường khắp nơi, lục từng tấc đất ngọn cỏ. Khi nhìn thấy thi thể của Mã Lý Trường được đưa về kinh hắn còn đích thân đi nhận xác. Chứng mối tai họa của mình không bao giờ mở miệng được nữa, người hắn lạnh đến mức bước chân loạng choạng, hóa ra hắn sợ hãi đến mức này.
Giờ Mã Lý Trường xuất hiện ở đây, một góc bị mật đen tối không thể để ai biết dần lộ ra. Chỉ trong khoảnh khắc hắn bước vào điện, những kẻ quen đều ngỡ gặp quỷ Diêm La.
Đại điện sau nháy mắt đã trở nên tĩnh lặng, trong lòng mỗi người đều nảy sinh tia nghi hoặc kẻ này còn sống hay đã chết thành ma quỷ?
Mã Lý Trường hành lễ xong Tưởng Hoàng vẫn không động đậy, sắc mặt tái đến cực điểm. Khóe môi Mã Lý Trường khẽ cong lên, hành lễ thêm một lần nữa.
Lúc này Tưởng Hoàng mới hoàn hồn, hắn căm giận viền mắt đỏ ngầu: “Ngươi…”
“Đã lâu không gặp cố nhân.” Mã Lý Trường vỗ tay hai tiếng, sứ giả bên ngoài lập tức bưng một chiếc hộp gấm vào trong điện, Mã Lý Trường mở hộp ra, ánh mắt loé lên tinh quang: “Thần đến đây chỉ mang theo một chút quà mọn, là do đích thân nghĩa muội chọn lựa, mong hoàng thượng không chê.”
Hoàng Hậu nhìn thứ béo tốt đang bò nhúc nhúc trong hộp gấm thầm kinh hãi: “To gan, ngươi dám mang thứ gớm ghiếc này làm cống phẩm dâng cho hoàng thượng ư?”
Tưởng Hoàng còn chưa quát nàng ta, Mã Lý Trường đã cười tủm tỉm: “Nghe nói hoàng thượng đang dốc lòng tìm Huyết Trùng Cửu, thần cho ngươi vội vã tìm kiếm dâng lên, không ngờ trong mắt hoàng hậu lại là tội bất kính.”
Hoàng hậu bất giác ngây người, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tưởng Hoàng nghe hắn trình bày ngực như bị ngàn cân đè nặng, chuyện hắn tìm Huyết Trùng Cửu vẫn luôn làm trong bí mật, Mã Lý Trường nói với vẻ mặt chắc chắn mười phần chứng tỏ đã cài sẵn nội gián. Tai hắn bất giác nóng bừng hạ lệnh cho mọi người quay trở về hết, chỉ giữ lại Phương Dao và Mã Lý Trường.
Ánh mắt Tưởng Hoàng cực kỳ u ám hận không thể một đao chém chết người này: “Không ngờ ngươi lại đầu quân cho Tiểu Khang Quốc. Chết đi sống lại một lần, cũng không coi là phản quốc nhỉ?”
“Thần không hề đầu quân cho Tiểu Khang Quốc, hoàng thượng nói đùa rồi.” Mã Lý Trường cười thần bí: “Nhưng hoàng thượng nói cũng có phần không sai, sau khi vong quốc thần cũng không ngờ mình có thể từ trong biển chết chui ra, được quân sư hết lòng cứu giúp mới có ngày hôm nay. Nếu đã sống lại một lần nữa, chuyện cũ đều rũ bỏ hết thảy, có được hậu thuẫn của nước khác cũng không thể xem là phản quốc.”
Mã Lý Trường không e dè thừa nhận suy đoán của Tưởng Hoàng, không phải Tiểu Khang Quốc vẫn có thể là nước khác!
“Ồ, vậy trẫm cũng muốn gặp vị quân sư kia một lần.” Tưởng Hoàng siết chặt nắm đấm.
Mã Lý Trường ôm quyền: “Là hoàng thượng nể mặt rồi.” Hắn dừng một lát mới nói: “Lúc thần đi qua hoa viên có gặp một cố nhân, nếu hoàng thượng ban ơn cho thần cùng người đó hàn huyên đôi câu thì tốt quá. Năm xưa y từng đến chỗ thần làm khách, coi như có chút giao hảo.”
Mắt Tưởng Hoàng như nhỏ ra máu, trái tim thì đập thình thịch không ngừng nhảy dựng muốn nhảy ra khỏi cuống họng. Hắn không kìm được vung tay đập lên bàn quát lớn: “Mã Lý Trường ngươi đã không muốn giữ mạng trở ra rồi sao?”
Thái độ của Mã Lý Trường bình thản, không nhìn ra được buồn hay vui. Hắn là người thông minh, một câu đã thăm dò được việc mình muốn biết liền ngậm miệng.
Phương Dao vội cười giãn hoà: “Ở hoa viên đều là chỗ của phi tần vốn không để người ngoài ra vào. Hậu phi của hoàng thượng đương nhiên chưa từng xuất cung, hay là lúc còn khuê các đã từng có quen biết, không biết tướng quân nói đến vị cố nhân nào, có nhìn nhầm không?”
Được Phương Dao nhắc nhở hắn mới bình tâm lại, nơi ca ca nghỉ ngơi hắn đã cho người canh giữ bảo vệ cẩn thận, sao có chuyện để người nước ngoại bang đi lại lung tung cơ chứ. Vừa rồi bị người ta gài bẫy thất thố, Tưởng Hoàng cực kỳ căm phẫn nhưng vì Huyết Cửu Trùng hắn chỉ có thể nuốt tất cả vào bụng.
“Ngẫm lại Phương tướng quân nói không sai, chắc do thần nhìn nhầm mà thôi.” Mã Lý Trường chắp tay sau lưng ung dung cười.
Tưởng Hoàng chậm rãi ngồi xuống ghế trầm ngâm.
Đến tối muộn Tưởng Hoàng mới rời khỏi Thanh Tuyền Lâu, trong phòng đã tắt hết đèn, hắn rón rén leo lên giường ôm Thẩm Huyền Quân vào trong lòng. Y vẫn chưa ngủ sâu cách một lớp vải mỏng vẫn cảm nhận được những giọt mồ hôi ẩm ướt trên người hắn, dường như có tâm sự hắn hơi dùng sức ôm lấy y tìm điểm tựa.
Thẩm Huyền Quân quay người dựa vào người hắn, dùng cái ôm thắng mọi lời an ủi.
Tiếng gió trong đêm dồn dập như vó ngựa, nó dấy lên trống ngực nặng nề bên trong hắn. Điều kiện của Mã Lý Trường là hai thành Bạch Dương, Bạch Án. Nhưng hắn vẫn thấy mọi chuyện chưa dừng ở đó, nỗi sợ như bóng đen chụp đến không cho hắn con đường thoái lui. Người kia biết được những gì? Huyết Cửu Trùng kia được nuôi dưỡng thế nào, liệu có dùng được?
Đầu Tưởng Hoàng đau như búa bổ cố kề sát Thẩm Huyền Quân hơn, ngón tay vuốt ve gương mặt người bên cạnh cực kỳ trìu mến. Hắn muốn hỏi thăm y hôm nay ăn uống thế nào nhưng giờ đã muộn, y lười biếng như con mèo con nằm gọn trong ngực hắn không muốn động đậy.
Qua ánh trăng mỏng có thể thấy gương mặt y xam xám tiều tụy, Tưởng Hoàng đờ đẫn tê dại giây lát. Nghĩ đến những lời Mã Lý Trường nói hắn càng tò mò vị quân sư đứng sau kia là ai. Có thể cho Mã Lý Trường niềm tin tuyệt đối chiến thắng, dám ngang nhiên đi lại trong kinh thành còn ra điều kiện với hắn nữa.
Tưởng Hoàng không ngủ được, cứ nhắm mắt hắn lại sợ mình mơ thấy ác mộng, sợ trong vô thức lý trí không ngăn được nói ra những điều gớm ghiếc bản thân từng làm.
Hắn rời khỏi giường âm thầm men theo bức tường hồng mà đi.
Giữa đêm dài tịch mịch ngoài tiếng bước chân của hắn chỉ có tiếng trống canh xa xa vọng lại. Hắn có ảo giác đêm nay là lần cuối hắn và ca ca hòa thuận, ngày mai chào đón hắn sẽ là gì?
Màn đêm đen như mực, nơi tường thành cao vút kéo dài bất tận. Hắn không biết nên đi đâu, không có gì xoa dịu nỗi khiếp đảm trong hắn. Đến khi tới gần dịch đình Viễn Sơn hắn nhìn thấy bóng người đã đứng sẵn ở đó, Phương Dao ngửa đầu ngắm trăng lòng trùng trùng tâm sự, không thèm ngoảnh đầu lại đã biết người đến là ai: “Hoàng thượng, đêm nay người cũng không ngủ được sao?”
Phương Dao cười hờ hững: “Thần nghĩ người lúc này phải an ổn ngủ ngon mới phải.”
“Sao trẫm có thể ngủ ngon được cơ chứ, nếu ngủ quá sâu có những bí mật sẽ từ trong mộng nói ra.” Hắn muốn ôm ca ca vào lòng đêm đêm cùng an giấc nhưng hắn biết rất rõ, những thứ hắn có được đều là lén lút trộm của người khác. Tưởng Hoàng nhắm mắt lại, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Mã Lý Trường một mình vào kinh?”
“Có nội gián lẻn vào kinh, số lượng bao nhiêu thì chưa rõ. Lần này hắn đến đòi thành đương nhiên đã chuẩn bị. Hoàng thượng, nhiều năm qua người dễ dàng nắm sơn hà trong tay đều là nhờ tấm bản đồ đó. Nay có kẻ khiêu khích, người đương nhiên đều có an bài trong lòng, nhưng thần vẫn phải nói một câu.” Sau một thoáng trầm lặng thành trì trong đêm bắt đầu nổi gió, Phương Dao trầm tĩnh nói từng câu: “Một tất đất cũng không thể chia cho người khác. Mã Lý Trường nào muốn chiếm thành, thứ hắn cần là rửa nỗi nhục năm xưa thôi! Hai thành Dương, Án đều là phòng thủ của nước ta, người không thể để chuyện đó xảy ra.”
Tưởng Hoàng biết chứ, trọng thần trong triều đều dâng tấu phản đối chuyện này, cả Phương Dao cũng không đồng ý.
“Huyết Cửu Trùng trẫm nhất định phải có được.” Hắn đang ở trong giấc mộng êm đềm tột bậc, có ca ca và Nguyên Dương bên cạnh sưởi ấm yêu thương. Không, tuyệt đối hắn không thể quay về những ngày tháng lạnh lẽo xưa kia được: “Phương Dao, nếu đổi lại là Uyển Nghi, ngươi sẽ…”
Gió rì rào thổi, giọng Phương Dao còn mỏng hơn cả gió: “Hoàng thượng, Uyển Nghi đã chết trong lòng thần.” Ánh mắt của Phương Dap lấp lánh: “Người đã dạy thần muốn làm việc lớn phải tuyệt tình.”