Trống trận vang lên, Tưởng Hoàng biết sứ giả hắn cử đang cùng đoàn người hộ tống Thẩm Huyền Quân đến nước Sở. Điệu múa của Tùy Ngọc trên thành dần trở nên nhạt nhẽo, hắn thấy bức bối không yên. Hình như có chuyện gì đó hắn chưa làm, tâm trạng trồi sụt không yên.
A đúng rồi, hắn phải đi dọn dẹp sạch sẽ những nơi có hơi thở của y.
Căn nhà nhỏ trên ngọn đồi nhỏ đang chìm trong biển lửa, không biết nguyên nhân do đâu, nhìn xa xa thấy ngọn lửa cao vút, cột nhà không chịu nổi đổ sụp xuống. Không ai dám bén mảng lại gần, hình như có một đội quân triều đình đến dọn dẹp tàn dư.
Cả vườn cây lê cũng chịu chung số phận, thân cây bị lửa thiêu rơi rụng xuống, tiếng nổ lớn thỉnh thoảng lại vang lên. Ánh trăng đêm nay đỏ như máu phủ lên một mớ hoang phế, toàn tro bụi mờ mịt bị các bước chân giẫm bay loạn.
Tuy có tuyết rơi nhưng lửa vẫn liếm hết khu vườn, các thị vệ trong bụng đều an tâm, bỗng nghe hoàng thượng lạnh lùng nói: “Đào từ gốc cây sâu bên dưới cho trẫm.”
Thị vệ vâng dạ nghe lệnh, rễ cây được đào sạch sẽ. Hoàng thượng đã chán ghét thì một chút dấu vết cũng không để lại. Mấy cái rương được chôn bên dưới được đào lên, đa phần đều mục nát, vừa dùng sức nâng lên chúng đã gãy lìa, đồ đạc rơi vãi. Như có ai kêu xui xẻo, mọi người xúm lại nhặt số đồ mục nát đó. Nào là quần áo, nào là đồ chơi gỗ mốc mọc cả rêu, những thứ đồ linh tinh hằng ngày.
Tưởng Hoàng liếc qua, khoé mắt của hắn chợt đau. Trong số đồ cũ kỹ rách rưới ấy có một thứ phản chiếu ánh trăng, luồng sáng ấy đâm thẳng vào mắt, vào cả tâm can hắn. Một góc nhỏ trong tim sụp đổ, hắn hoảng hốt tiến lại xem thật kỹ, không sai, hắn không nhìn nhầm… chiếc mặt nạ được làm cực kỳ tinh xảo này hắn nằm mơ cũng không quên. Khi chạm vào bàn tay hắn như bị bỏng đau đến phải giãy chiếc mặt nạ ra, thị vệ vội vàng đến quỳ bên cạnh hắn tiếp giá: “Hoàng thượng?”
Tưởng Hoàng không nói gì loạng choạng chực ngã, lại lần nữa cầm chiếc mặt nạ lên sờ cảm nhận từng chút. Thứ này… khi còn nhỏ hắn từng nhìn thấy. Trong cơn đói khát tầm mắt mờ căm, người đó đã đút đồ ăn cho hắn.
Tưởng Hoàng nhớ cổ họng người đó đang quấn băng trắng chắc là bị thương, lúc chăm sóc hắn không nói lời nào. Khi gặp Tùy Ngọc, hắn miệt mài đuổi theo hình bóng đó, dáng người in sâu trong tâm khảm của hắn…
Sao chiếc mặt nạ này lại ở đây?
Hắn rất muốn quay trở về hỏi rõ Tùy Ngọc, đột nhiên hắn nhìn thấy căn nhà nhỏ hoang tàn ngay trước mắt, sợ hãi trào dâng: “Sao lại như vậy, sao nó lại cháy…”
Thị vệ ngẩn người, không phải người bảo họ đốt sao? Nhưng không ai lên tiếng cố cúi người thật thấp, ở một bên chờ nghe lệnh.
Tro bụi bay vào mắt hắn, hốc mắt đau nhói không chịu được, cứ thế nước mắt ồ ạt trào ra.
Hắn không cần câu trả lời nào của Hoàng Hậu, vội vã triệu Phương Dao cùng hắn tìm kiếm. Đoàn người đưa Thẩm Huyền Quân mới đi khỏi hai canh giờ thôi, nhất định hắn sẽ đuổi kịp.
Mấy đội quân đuổi theo ngày đêm, suốt đoạn đường chẳng có ngày nào nghỉ ngơi ra hồn, không ai biết hoàng thượng đang điên cuồng vì điều gì? Cảnh tượng này họ đã từng gặp qua, như ngày thành thân chấn động năm đó, như việc công thành máu rửa hoàng thành họ từng đồng hành, chứng kiến. Người không khác gì ma quỷ tái sinh phá xiềng xích từ dưới địa ngục chui lên, những thứ ngáng đường đều không đáng được sống.
Hơn nửa tháng ngày đường đi trong gió tuyết, Tưởng Hoàng tìm thấy Thẩm Huyền Quân trong biển thi thể. Hắn giật mình phát giác, chỉ nửa tháng không gặp y chẳng khác gì xác chết từ trong quan tài bò dậy. Trên người toàn mùi vị của kẻ bệnh tật, cứ như là da thịt người chết thối rữa. Một bộ dạng người không giống người, không có chỗ nào lành lặn. Gương mặt trở nên tiều tụy hom hem, da thịt trắng trẻo vừa được thay nay đã chằng chịt vết thương nông sâu, vết đao kiếm chồng chéo, nối nhau thành mảng, máu thịt nhầy nhụa mơ hồ, có nơi còn lộ ra xương trắng.
Hắn rùng mình, ngón tay rụt rè chạm vào mạch kiểm tra, mạch đập cực kỳ yếu. Thời gian qua chịu nhiều đau khổ, đã sắp đến cực hạn.
Mặt mày hắn cắt không còn giọt máu, không nỡ nhìn thẳng, vội cởi áo trùm kín người y lại: “Ca ca, đừng sợ ta tới rồi.”
Quần áo trên người y rách rưới không che chắn được gì, cảm thấy một chiếc áo lông không đủ, hắn định cởi áo giáp, trước mắt đã xuất hiện một chiếc áo lông khác, Phương Dao thở dài: “Áo giáp rất nặng y không gánh nổi đâu.”
Tưởng Hoàng bọc y lại thật cẩn thận, loay hoay một hồi chợt thấy vô cùng bối rối, sợ làm vết thương trên người y nghiêm trọng hơn. Hắn chưa từng thấy bản thân mất lí trí như lúc này, kể cả ngày đó mất nước trong đầu của hắn chỉ toàn là thù hận, luôn ép bản thân phải tỉnh táo tìm ra kẻ thù. Từng có lúc bị người ta bắt được, bị dồn vào chỗ chết, hắn vẫn cắn răng không muốn bị khuất phục, bằng mọi giá tìm đường sống sót.
Lúc này, hắn mới phát hiện bản thân vô cùng túng quẫn không còn đường lui, cơn sóng ngầm này hắn trải qua biết bao nhiêu lần, cứ đến rồi đi không nói rõ được tên, không hiểu được nguyên nhân cảm giác này từ đâu mà có. Cứ thế hắn dùng men rượu xua đi, trong cơn say tìm y trút giận, nổi điên xong rồi hắn lại trở về dáng vẻ lãnh khốc, không vướng bận điều gì.
Hốc mắt hắn đau nhói, nước mắt nóng hổi rơi trên má thấm lên vết máu loang lổ, rơi xuống mặt người trong lòng, như nước mắt làm cho y đau rát, miệng vết thương hơi co giật, cổ họng phát ra tiếng rên nỉ non. Hắn ghé sát lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt đáp lại, y không còn sức lực thốt ra lời hoàn chỉnh.
Người hắn run lên: ''Sao lại thế, ta đã trao ca ca cho họ nguyên vẹn, họ lại…”
Phương Dao đang nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh, đột nhiên cười: “Đúng vậy, người đã đem Thẩm Huyền Quân ném cho họ.”
Môi Tưởng Hoàng trắng bệch cố không để những lời kia lọt vào tai, gương mặt méo mó vặn vẹo hận không thể ôm đầu kêu đau thành tiếng. Đột nhiên hắn mở to mắt nhìn thi thể nằm la liệt, đồng tử co rút, cực kỳ không cam lòng.
Hắn nhìn một lát, tâm trí ổn định trở lại, bế y dậy lập tức quay về kinh thành.
Người Thẩm Huyền Quân gầy gò khô khốc, dường như chỉ còn một tấm da bọc xương. Hắn ôm người trong ngực nghe tiếng y khóc thút thít, so với tiếng gào khóc bén nhọn bộ dạng của bây giờ càng xé nát tim gan của hắn hơn.
Bão tuyết khiến đường đi khó khăn hơn bao giờ hết, họ chưa ra khỏi biên thùy bao xa, xung quanh toàn nhà hoang do tàn dư của trận chiến để lại. Có khi lặn lội đến tối muộn vẫn không có nơi trú thân, Thẩm Huyền Quân trong ngực hắn cứ run rẩy nói mớ, vai gầy lộ xương cọ người hắn đau nhói. Tưởng Hoàng có thể chịu, binh sĩ có thể chịu đốt lửa ngoài trời nghỉ ngơi nhưng y làm sao chịu nổi được?
Phương Dao thấy hắn gấp đến lú lẫn, nhíu mày: “Hoàng thượng, chúng ta có mang theo lều trại.”
Tưởng Hoàng buồn bực, dựng lều giữa bão tuyết rất dễ bị tốc mái, họ chưa đi khỏi ranh giới được bao xa hắn không muốn làm người khác chú ý: “Không tìm được nơi ở thì ngươi mang đầu mình đến tạ tội đi.”
Tưởng Hoàng suy nghĩ rất nhiều về ngày gặp lại, khi bôn ba mệt mỏi đến ngã ngựa, trong cơn mê hắn còn nghe y gọi tên hắn rất nhiều, rất thê lương. Ca ca nói với hắn mình rất đau, rất khổ sở, hãy mau đến cứu y trở về. Hắn ép mình phải tỉnh táo, không được nghỉ ngơi dù một khắc, phải nhanh chóng mang người trở về. Có lẽ ca ca sẽ trách móc, oán hận hắn, không sao cả hắn sẽ từ từ dỗ y nguôi giận.
Nhưng hắn không ngờ ca ca lại trở nên điên dại, nhìn thấy hắn liền sợ hãi tìm cách bỏ trốn. Có những lúc ca ca gào xé ruột xé gan: “Không, không đừng mang ta đi, ta không muốn rời khỏi đây đâu.”
Thẩm Huyền Quân bò dưới đất muốn chạy ra cửa, bên ngoài trời đã sắp mưa mây đen mang theo hơi nước đè nặng trên đỉnh đầu. Y vừa lao ra, bị binh sĩ ở bên ngoài ngồi dậy dọa cho sợ hãi, trong mắt y họ đều là hồn ma bóng quỷ.
Tưởng Hoàng chua xót đến cổ họng nghẹn ngào muốn giang tay ra ôm y vào lòng: “Đừng sợ, đừng sợ ta đưa ca ca về kinh thành, về nhà của chúng ta.”
Hắn không ôm được bất lực nhìn y chạy loạn trong sợ hãi.
“Về kinh thành? Không, không, không ta tuyệt đối không về đâu. Ta sợ hắn lắm, tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy, sao hắn không ban chết cho ta. Không phải hắn muốn lăng trì ta đến chết sao? Hắn bán ta đi rồi, bọn họ đều muốn ăn tươi nuốt sống ta.” Thẩm Huyền Quân đang sụt sùi bỗng nhiên bật cười: “Ha ha không sao cả, dội nước sôi lên người thì đã sao, lột da thì đã sao? Chỉ cần chưa ra khỏi biên giới mà ta đã chết thì tốt quá.”
Ban chết? Tưởng Hoàng thấy hơi lạnh từ trong người mình thấm ra, rét buốt, nghe những lời phục tùng hoàn toàn này hắn không thấy vui vẻ chút nào, ngực thắt lại.
Thẩm Huyền Quân co rúm thành một mẩu, xương xẩu lộ ra lởm chởm chẳng khác thây ma. Hiện giờ y không thể chịu nổi kích động, hoảng loạn nói trong cơn mê sảng: “Không đúng, ta phải trở về, không có ta ở bên cạnh hắn sẽ giết con ta mất.”
Nước mắt cứ thế rơi lã chã: “Hắn nhìn thấy ta chịu khổ sẽ không trút giận lên nó, ta không còn giá trị để hắn giày vò nữa rồi, hắn sẽ giết con ta, hắn vốn không cần đứa bé này, hắn sẽ giết con ta!”
Y từng hy vọng nếu hắn tự tay giết mình, chỉ cần trút hết giận, đứa bé vẫn có thể sống an ổn đôi chút. Thật buồn cười làm sao, chết trong tay hắn hay kẻ khác cũng thế mà thôi, hắn vĩnh viễn không để mình có thể an lòng thoải mái.
Những lời này không khác gì dao nhọn đâm vào người Tưởng Hoàng, thậm chí trong đầu hắn còn vang lên tiếng sừng sực rùng rợn, miệng hắn vô thức phát ra tiếng rên rỉ. Mắt hắn phủ một tầng hơi nước, gian nan lắc đầu, bò đến trước mặt y, tay chân luống cuống diễn tả: “Ca ca không phải vậy…” Hắn bò lê đến trước mặt y: “Không phải như vậy đâu… sao ta lại làm hại con chúng ta được.”
Hắn không có, hắn trước giờ chưa từng có ý định giết chết đứa bé. Đau đớn trong lòng hắn thấm ra: “Ta sẽ không bao giờ làm hại nó, tuyệt đối không! Nhiều năm qua ta không hề làm hại đến nó, không động đến dù là… “
Chưa nói hết câu giải thích, khí nóng trong ngực xộc lên tận đỉnh đầu, sợ đến thở hổn hển. Trong nháy mắt hắn bỗng thấy lưỡi tê cứng, nhiều năm qua hắn chưa đến thăm đứa bé lần nào, đương nhiên là không chạm vào một sợi tóc của nó rồi. Những lời này một khi nói ra y sẽ hiểu như thế nào đây?
Tim hắn đập loạn, sắc mặt đau đến tái nhợt.
Thẩm Huyền Quân nhân lúc hắn ngẩn ngơ tìm được chỗ chui vào, y cố thu người thật nhỏ núp dưới chân bàn hương cũ kỹ trong nhà hoang, lắc đầu nguầy nguậy: “Không đâu, hắn hận ta, hận tận xương tủy. Là ta đã cướp đi tất cả của hắn, cho nên hắn cướp đi trái tim ta, cả con của ta nữa. Nó còn nhỏ xíu hắn đã làm nó gãy chân, vết tỳ vẫn còn đó. Không, không, hắn vứt bỏ ta rồi sẽ đánh gãy chân còn lại của nó mất.”
Hắn như cắn trúng lưỡi vội kêu: “Ta không đánh gãy chân nó.”
Đến tận bây giờ y vẫn nghĩ là hắn làm, lời nói dối năm ấy thốt ra chỉ vì muốn làm y đau lòng tuyệt vọng. Tìm được chút hả hê trong sự đau khổ của kẻ thù, hắn đã rất sung sướng thỏa mãn, không ngờ có ngày nó trở thành lưỡi dao hai lưỡi đâm vào tim hắn.
Thẩm Huyền Quân trốn sâu trong hốc kẹt lắc đầu nước mắt đầm đìa như mưa: “Ngoài ta ra chẳng ai mong đợi nó đến với thế gian này, nó chính là điểm yếu của ta, hắn giam cầm nó không phải vì thế ư? Giờ hắn vứt bỏ ta rồi, đứa bé trong mắt chỉ là một mối nhục hắn vĩnh viễn không muốn thừa nhận mà thôi.”
Thân thể y run mạnh lên: “Nếu đã hận ngay từ đầu nên thừa cơ giết chết ta cho rồi, hắn dựa vào cái gì mà lừa dối tình cảm của ta, tại sao lại lừa dối tình cảm của ta. Vì hắn, cái gì ta cũng đã từ bỏ, từ khi gặp gỡ tâm ta chưa từng thay đổi… “ Y hít thở dồn dập cố ngăn con tim đang đập từng hồi nặng trịch, nặng đến mức muốn rụng rơi xuống đáy: “Hắn cũng không hề thay đổi, chứng kiến tình cảm của hắn phai dần theo thời gian vẫn tự nhủ hắn nhất thời bị cám dỗ mà thôi. Là ta sai, hắn không hề thay lòng, từ trước đến nay trong lòng hắn làm gì có ta.”
Thẩm Huyền Quân ôm lấy chính mình, đầu cúi thật thấp, Tưởng Hoàng có thể nhìn thấy hai má của y ướt lạnh, môi hắn run rẩy, nói như khóc: “Không phải, ta… chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu mà.”
Thẩm Huyền Quân nghẹn ngào: “Là hắn đã gieo rắc cho ta ý niệm sinh cho hắn một đứa con, hắn lừa ta, hắn lừa ta thảm quá.” Y cúi đầu nên hắn chỉ thấy được đầu vai đang run cầm cập, nước mắt rơi xuống đất tạo thành một mảng màu sẫm u uất: “Vốn dĩ hắn không cần đứa bé này…” Vai càng rung mạnh hơn trong ngực có ngọn lửa không cam lòng trào lên dữ dội: “Ta đã từng uống rất nhiều thuốc vì nghĩ nếu ta mang thai, có lẽ hắn sẽ nhìn đến ta thêm một lần… nhưng rồi ý niệm này cũng không còn nữa. Không ngờ, ngưng thuốc không bao lâu liền có. Hóa ra, thứ thuốc hắn cho ta uống ngần ấy năm không phải thuốc thụ thai như ta vẫn nghĩ, không phải ta chưa từng muốn đổi thuốc khác thử vận may, nhưng cứ nghĩ là hắn làm cho ta, là hắn dốc lòng làm cho ta.”
Chân tướng phía sau tàn nhẫn đến mức này, y thà không biết còn hơn!
Trên trời vang lên vô số tiếng ì đùng, mưa tuyết cứ thế ầm ầm đổ xuống. Nhà hoang này trải qua chiến sự đã hư hỏng toàn bộ, trên dột dưới nứt, ban ngày gió thổi lạnh cóng, trời về đêm nhiệt độ hạ máu trong người sắp bị đóng băng, song lúc này chẳng ai còn tâm trạng tìm nơi khác sưởi ấm.
Thẩm Huyền Quân cắn môi muốn bật máu: “Lúc ta mang thai hắn chưa từng đến thăm lần nào, vậy mà ta lại nuôi hy vọng một lần nữa, đợi khi sinh đứa bé ra, biết đâu, biết đâu vì áy náy hắn sẽ… Mỗi ngày ta đều đợi hắn, trở thành bộ dạng mà ngày xưa ta ghét nhất. Ngày sau đều phải dựa vào hắn, chịu nhục cũng không sao, nếu hắn không cho ta con đường sống đứa bé này làm sao ta nuôi nổi?” Đột nhiên y mở to hai mắt, oán hận dồn dập kéo tới: “Ngày ta chuyển dạ, đợi mãi, đợi mãi mà hắn không đến. Sao hắn không đến cơ chứ, đó không phải con của hắn sao.”
Hơi thở của Thẩm Huyền Quân không đều, cố gắng hít thở mãi không được càng trở nên kích động: “Có lần ta nhìn thấy chuồn chuồn cỏ trên bàn còn tưởng hắn đến mang đồ chơi cho nó. Nhưng không phải, cả món đồ bé xíu hắn cũng phải giành lại chà đạp nó dưới chân, hắn đã không cần tại sao không cho nó chứ, tại sao, tại sao?”
Tưởng Hoàng xấu hổ, tại sao ư? Chính hắn còn không biết. Âm thanh đứa trẻ trong lòng y khóc lớn vang rõ mồn một trong đầu hắn, nó còn quá nhỏ để hiểu những gì đang xảy ra. Ngày nào đó khi nhận thức được mọi chuyện liệu nó có oán trách hắn?
Thẩm Huyền Quân vuốt ve chiếc vòng trên tay mình, nó chỉ là loại làm bằng gỗ cực kỳ thô sơ nhưng vẻ mặt của y vẫn rất thỏa mãn: “Ta luôn muốn nhắc nhở hắn 'đó là con của chúng ta, là con của chúng ta đó'. Nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt hắn liền hiểu ra, chỉ cần dính líu đến ta, hắn sẽ vô cùng khó chịu. Thế là ta không dám nhắc đến câu này nữa, đứa bé này chỉ là con của hắn thôi. Đúng vậy chỉ là con của hắn, sao hắn lại có thể để con mình chịu đói chịu lạnh được.” Y tự cười với mình: “Nhưng hắn vẫn không hài lòng, trong lòng hắn đứa bé này là niềm nhục nhã không thể nào xóa bỏ được, càng nhắc hắn càng căm ghét hận không thể lập tức xóa sổ nó ngay lập tức.”
Tưởng Hoàng ngây người ra, sắc mặt càng tím tái. Bờ môi hơi hé ra rồi khép lại, hắn không tìm được chút lý lẽ nào phản bác lời y nói. Thuở ban đầu mỗi lần nghe những lời đó, cái gai trong ngực hắn lại đau nhức nhối. Đứa bé này đến với thế gian khiến hắn trở tay không kịp, y muốn dựa vào đứa bé để sống yên ổn ư?
Không thể nào, tuyệt đối không!
Hắn không muốn dính líu đến nó y lại luôn miệng nhắc đến, từng câu từng chữ đều nhắc đến ngày tháng phải giả vờ giả vịt buồn nôn đó. Hắn hận không thể rũ bỏ sạch sẽ, cho nên…
Thẩm Huyền Quân đã hết sức mệt mỏi, đầu óc xoay mòng mòng: “Hắn cướp con của ta đi rồi, đã không cần nó tại sao không chịu trả cho ta. Nhưng ta biết oán trách ai đây, đều do ta mà ra cả. Chỉ có thể chấp nhận, ngày nào ta còn sống không bằng chết đứa bé sẽ yên ổn một chút. Nó sẽ không chịu đói chịu lạnh như ta, có nơi để tránh mưa tránh gió.”
Nước từ trên cột nhà chảy ào ào, thấm ướt bệ thờ bàn hương như chuỗi ngọc trời giáng xuống, nước chảy ròng ròng thấm lan ra. Thẩm Huyền Quân bị xối lạnh, co giật rùng mình, y càng trốn sâu hơn vào trong hốc, để mặc nước thấm vào trong người.
Tưởng Hoàng gấp đến độ nói năng lộn xộn hận không thể lật tung bàn hương ôm y ra ngoài sưởi ấm.
Mưa tuyết rơi ngày càng lớn, Thẩm Huyền Quân nép sát chân bệ thờ nhìn hắn dường như mang theo mấy phần đắc ý không ai có thể bắt được mình.
Hắn nghiến răng muốn khiêng bàn hương này ra, Phương Dao đột nhiên chen ngang: “Trời lạnh rồi, người không định may áo ấm cho Nguyên Dương sao?”
Phương Dao mới từ bên ngoài về người còn dính đầy bông tuyết. Thẩm Huyền Quân thấy hắn an tâm đôi chút, thút thít nói: “Nhưng ta không đủ tiền mua vải nữa rồi.”
“Ta đã mua về cho người đây.” Phương Dao lui bước tránh đường cho y: “Người ra đây, số vải này không thể ướt được. Mùa đông năm nay mưa suốt, có khi đốt lửa chẳng lên, áo ấm ướt rồi không mặc được nữa đâu.”
Thẩm Huyền Quân chậm chạp phản ứng, Tưởng Hoàng thấy ca ca e sợ mình đành né sang một bên.
Y ôm số vải đó trong lòng vui mừng vuốt ve, hơi thở dần điều chỉnh lại: “Vậy là không sợ Nguyên Dương chịu lạnh nữa.”
Tưởng Hoàng nhìn mưa tuyết rơi bên ngoài, hắn nhớ đến vườn lê bị cháy. Sau này không thể nhìn thấy hoa rơi như tuyết nữa, hắn mím môi, sẽ không… mọi thứ vẫn có thể quay về như xưa.
Thẩm Huyền Quân chịu thay quần áo khô ráo, ngồi bên đống lửa mặc áo ấm. Y đã yếu lắm, binh sĩ phải tìm rất lâu mới tìm được thuốc thang, đồ ăn bổ dưỡng mang về. Suốt đường hành quân mọi người đều ăn lương khô bữa đói bữa no, làm gì có cơm canh nóng hổi để dùng. Lệnh xuất binh quá vội vã không hề chuẩn bị lương thực dự trữ, cả hoàng thượng còn không ăn uống ra hồn, vậy mà…
Binh sĩ nhìn những thứ Hoàng Thượng dành cho y cũng không nói gì, không ai rủ nhau tự phân chia mớ lương thực khô nứt cùng mấy bình nước uống. Họ có gắng biến mình thành kẻ càng tàn hình, im hơi lặng tiếng nhất có thể. Những điều không nên nghe, những lời trách móc xé ruột xé gan ấy đều bị họ nghe hết, trên cổ hệt như bị người ta kề một lưỡi dao nhọn cứ bất an phập phồng.
Tưởng Hoàng múc canh ra bát cho nguội bớt, không tìm được con bồ câu nào béo tốt. Hắn nhìn bồ câu sữa gầy nhom trong nồi thầm nghĩ còn phải đi thêm năm dặm nữa mới vào thành, đến khi đó phải mua nhiều đồ bổ hơn.
Thấy Thẩm Huyền Quân đã bình tâm lại nhiều, Tưởng Hoàng bưng canh ấm lại bên cạnh y, dịu dàng nói: “Ca ca, dùng chút canh đi.”
Thẩm Huyền Quân ngồi ôm mớ vải trong ngực không có phản ứng, hai mắt cứ mở to nhìn vào vô định. Tưởng Hoàng hít một hơi thật sâu, múc một muỗng canh thổi nguội đưa đến trước mặt y: “Đường đi còn rất xa phải uống canh mới có sức được.”
Mấy ngày qua Thẩm Huyền Quân hôn mê không tỉnh đồ ăn vào miệng đều không chịu nuốt, đồ ăn trào ra hết. Hắn cố lắm mới đút được chút canh cho y cầm cự qua ngày.
Ngửi thấy mùi đồ ăn bụng Thẩm Huyền Quân kêu ọt ọt, hai mắt đỏ hoe.
“Ngoan, uống một chén nhỏ cũng được.”
Thẩm Huyền Quân nhìn thứ trong tay hắn bất giác lùi xa hơn, hoảng sợ thu người lại. Sắc mặt y xám lại như tro, lắc đầu không nói nên lời.
Tưởng Hoàng ngớ người bóng dáng này hình như đã nhìn thấy qua. Đúng rồi là khi hắn mang chén canh chứa đầy độc dược đến ép uống, y cũng đã từng khốn khổ muốn thoát khỏi nanh vuốt của hắn. Chén thuốc độc là do chính tay hắn nấu, từng liều lượng thuốc đều được đong đếm kỹ càng, trong phút chốc hắn như có thể ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Trong căn phòng ẩm mốc ấy Thẩm Huyền Quân yếu ớt ra sức lui lại, người va vào mớ củi khô, bụi bặm rơi xuống ngập ngụa. Y thu người ho sù sụ, ho đến muốn nôn ra máu. Tưởng Hoàng nhớ rất rõ bởi rất nhiều đêm khi nhìn thấy cảnh tượng đó hắn đều thống khoái vô cùng. Nhìn thấy kẻ thù của mình đau đớn quằn quại, sống không bằng chết, còn niềm vui sướng nào hơn.
Cách đây không lâu hắn còn cẩn thận đút canh cho y uống, đắp chăn sưởi ấm, cố bồi bổ cho da thịt hồng hào trở lại, vừa quay đi đã lột da, đem y bán sang nước khác.
Tưởng Hoàng không kìm được run rẩy nhìn chén canh trên tay mình, nước canh trong vắt đã biến thành máu đỏ. Hệt như ngày đó máu loãng từ trong hồ bạch ngọc chảy khắp con lạch, máu theo tiếng thét vang vọng mấy tầng mây chảy ráo riết không ngừng nghỉ.
Nín thở giây lát môi Tưởng Hoàng cố nở nụ cười che giấu thê lương, hắn múc một muỗng canh tự mình uống: “Hầm với thuốc nhưng không đắng chút nào, ca ca đừng sợ…”
Tuy nói thế nhưng miệng lưỡi của hắn đều đắng, nếm thử thì sao chứ, trước đây mỗi lần dùng cơm với nhau hắn đều uống trước thuốc giải. Lòng tin của y dành cho hắn đã khô cạn, hơn ai hết hắn biết không dễ dàng gì cứu chữa. . ngôn tình tổng tài
Thẩm Huyền Quân không dám động đậy, gương mặt trong màn nước mắt méo mó kinh hoảng tột độ. Ruột gan nhộn nhạo muốn buồn nôn, người cuộn thắt lại, trong vô thức lùi người lại phía sau.
Tưởng Hoàng thầm nghĩ trong đôi mắt kia là sự chán ghét đến nhường nào? Bàn tay cầm muỗng canh của hắn hơi thu lại, cớ sự ngày hôm nay đều là do hắn mà ra. Trong chớp mắt Tưởng Hoàng nhớ đến mớ ký ức kỳ dị của mình, vứt cho y chút cơm thừa canh cặn rồi chế nhạo: 'Đồ ta ăn rồi đấy, không cần cảm ơn.' Hắn liếc mắt ấn đầu y xuống: 'Ngươi chỉ xứng được thế thôi, sao còn chê à?'
“Bẩn rồi, để ta đổi chén khác đi.” Giữa họ có quá nhiều vết xước cùng vướng bận, sự quan tâm của hắn đối với y đều là thuốc độc, kể cả chén canh nhỏ xíu trong tay hắn cũng gợi lên biết bao nỗi đau. Ngày xưa cùng chia nhau bữa ăn hạnh phúc biết nhường nào. Những đêm hắn trực buổi tối, sợ hắn đói đêm nào y cũng lén mang đồ ăn đến, hai người ngồi cạnh nhau dùng chung một cái bánh. Nay thế sự đổi khác, ngọt ngào năm nào trở thành lưỡi đao, cũng là dùng chung, từ miệng hắn lại biến thành thứ bố thí vứt cho.
Thị vệ mang đến cho hắn chén canh khác, Tưởng Hoàng nhìn Thẩm Huyền Quân đầy quyến luyến khẽ nhắm mắt lại. Hắn đưa canh cho Phương Dao, rầu rĩ nói: “Ngươi dỗ ca ca ăn đi.”
Thấy mặt hắn Thẩm Huyền Quân ăn không ngon, hắn ra cửa chờ đợi. Ngoài trời tuyết giăng kín lối, màu trắng tang tóc lạnh lẽo ấy bao la không có bến bờ. Hắn tựa cửa ngẩn ngơ, xa xa hình như có hai bóng người đang nắn tuyết cười nói vui vẻ. Hắn ủ ấm người kia trong lòng nói: “Đừng chơi lâu quá bệnh rồi ta xót lắm.”
Thoáng chốc bóng thiếu niên nhỏ tuổi kia đâu mất rồi, chỉ còn một người lặng lẽ quỳ trên tuyết lạnh.
Tưởng Hoàng quay đầu nhìn người đang ngoan ngoãn uống canh, y đã rất đói nhưng Phương Dao cứ đút từng muỗng nhỏ hơi sốt ruột giành lấy chén canh uống cạn.
Hắn thấy vậy môi hơi mấp máy mãi không nói được lời nào.
Nồi canh rốt cuộc cũng được uống hết, Thẩm Huyền Quân lấy lại chút sức lực ngồi bó gối, ngờ nghệch hỏi Phương Dao: “Con ta đâu.”
“Yên tâm Nguyên Dương vẫn rất khỏe mạnh, nó đang đợi người về. Trước hết phải ngủ một giấc đã, đừng để sắc mặt tái nhợt dọa nó sợ.”
Thẩm Huyền Quân gật gù vội vàng nằm xuống đất, nhắm mắt ép mình đi vào giấc ngủ.
Trời đang có bão tuyết mà nằm dưới đất chẳng khác gì cực hình, Tưởng Hoàng đã chuẩn bị rơm khô, áo lông lót thật dày cho y nằm. Hắn muốn mở miệng nhưng không thể thốt nên lời, đành hướng mắt ra hiệu cho Phương Dao.
Phương Dao hiểu ý bảo Thẩm Huyền Quân lên chỗ ấm áp hơn, phải giữ sức khỏe tốt mới không làm Nguyên Dương lo lắng.
Y rất nghe lời, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, Tưởng Hoàng càng nhìn càng chua xót, ánh mắt hắn dõi về phía biên ải ý hận càng nồng.