Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 45: Chương 45: Tháng Ngày Nồng Say (4)




Trời vừa chiều hây hây gió nhẹ, thời tiết ấm áp. Nguyên Dương vui vẻ ôm một giỏ trái cây cười híp mắt, phấn khởi tay huơ loạn lên trời.

“Phụ thân, phụ thân, con nhặt được nhiều lắm.”

Thẩm Huyền Quân sờ đầu con ngựa nhỏ, cho nó ăn cỏ. Lúc Nguyên Dương hồ hởi khoe mình cũng có bảo mã riêng, y thầm nghĩ không tốt, nó quá lớn so với đứa bé rồi. Nhưng không ngờ, chỉ là một chú ngựa con béo ú mà thôi.

Đỉnh Vấn Nguyệt cỏ xanh mơn mởn, dưới suối cá bay từng đàn, rong cỏ đong đưa theo dòng chảy. Nguyên Dương cười thích chí nhét trái cây vào tay y, leo lên ngựa: “Phụ thân hãy xem đây.”

Thẩm Huyền Quân ngồi dưới tán cây hưởng thụ đất trời yên bình, khi mới thức y vô cùng cao hứng, thầm nghĩ đêm qua hắn đã nói bận. Chắc là tiền triều báo cáo chiến sự, nên y không đợi người. Dứt khoát ôm Nguyên Dương ra ngoài dạo mát luôn.

Thảo nguyên bát ngát đang say sưa bên ánh trăng đã hơi hiện ra trên nền trời. Nguyên Dương đang hăng say trên chú ngựa béo núc ních, đột nhiên có một con ngựa trắng lao nhanh đến, phản chiếu dưới ánh trăng chuếch choáng là nụ cười rực rỡ sáng chói. Rời xa đình đài liên miên nơi này chỉ có ánh trăng bạc, bầu trời gió lộng và hương rượu ngon làm say lòng người.

Từ lúc chiến trận xảy ra, đây là thời khắc đầu tiên y cảm thấy an lòng thoải mái, kéo cương ngựa phóng một vòng lớn nơi thảo nguyên, vẫy tay: “Sao hả? Có đuổi theo được không?”

Thẩm Huyền Quân đang hòa mình với đất trời thì đột nhiên thấy vô số bóng người đang chạy ập tới, càng lúc càng gần, vây kín. Y kéo cương ngựa lại nhảy xuống, thấy họ đều là binh lính trên tay cầm binh khí sắt nhọn, lòng y hơi lạnh lẽo.

Khi nhìn thấy hắn trong đám binh lính đi ra, có chút kinh ngạc: “Đệ tìm ta sao?”

Tưởng Hoàng nhận được tin thấy y cưỡi ngựa ra ngoài, không biết y đã nhớ được cái gì, định bỏ trốn nên tức tốc đuổi theo.

“Ca ca... “ Thấy y chẳng có biểu hiện gì khác thường, lo lắng giảm bớt. Hắn lúng túng định nói gì đó... chợt nhìn xuống chân y: “Sao lại bị thương rồi.”

Thẩm Huyền Quân cúi đầu nhìn, vừa rồi y xuống ngựa quá vội vã chân quẹt phải đá nhọn, máu chảy ròng ròng. Nếu không phải hắn nhắc nhở y cũng không cảm thấy đau, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi.

Cạnh đồng cỏ có một bờ sông, Tưởng Hoàng không nói không rằng gì đã bế y ra đây, hiện giờ đang rửa vết máu, lòng bàn tay hắn thô ráp ấm áp lướt qua vết thương. Y vô thức co chân lại tỏ ra mình biết cử động tay chân:“ Ta... ta tự làm được...”

Hắn như không nghe thấy ánh mắt nhìn xoáy vào chỗ trầy xước, không biết nghĩ gì mà âm trầm khiếp người. Đến khi Phương Dao mang vài lá thảo dược tươi hái vội đến chân mày mới giãn ra vò thuốc đắp lên chân y: “Lần sau đừng để mình bị thương nữa, được không?”

Nói rồi lại bế lên để y dựa vào lòng ngực hắn thật thoải mái, gió lạnh thảo nguyên không chen chân được vào chốn ấm áp. Thấy hắn đưa mình ra xe ngựa có chút thất vọng, thật ra y còn muốn đi chơi nữa.

Tưởng Hoàng rất nhanh phát hiện ra y luyến tiếc, nói:“ Đợi chân ca ca lành ta sẽ đưa ca ca đi chơi nữa, Nguyên Dương cũng phải về nghỉ ngơi mà.”

Thẩm Huyền Quân đành nghe theo: “Đi đến cổng An La đi ta muốn mua bánh.”

Tưởng Hoàng cười mỏng manh: “Là bánh nướng đậu xanh đúng không, hay là về cung ta làm cho ca ca ăn.” Hắn vân vê lọn tóc nhỏ của y trong tay, ngửi nhẹ: “Lúc ca ca hôn mê ta đã tìm đến chủ tiệm học qua, nhất định ca ca sẽ thích.”

Hắn không muốn y biết, góc nhỏ bán bánh đó từ lâu đã không còn nữa.

Thẩm Huyền Quân hơi mỉm cười, mỗi tối hắn sẽ mua bánh cho y trước khi vào cung canh gác, từ lâu đã trở thành thói quen không thể bỏ. Cũng vì một lần đi dạo cùng nhau. Thẩm Huyền Quân đã khen bánh ngon, cũng không nghĩ hắn quan tâm như vậy, kể từ đó thường xuyên mua mang đến. Nhận bánh y không nói có thích hay không, cũng chẳng từ chối. Tựa như giữa hai người có một giao ước thầm lặng không để lộ cho ai.

Trong không gian nho nhỏ, Thẩm Huyền Quân thong thả gở phát quan, rút xuống trâm cài xuống thư giãn cổ một lát. Gần đây hay bị nặng đầu, thái y nói là triệu chứng của việc mất trí nhớ. Nhưng đầu nặng nề đến cả xương cổ cũng đau như nổi gai.

Tưởng Hoàng mang bánh đến thấy y đã tháo lỏng đai lưng, cởi áo ngoài treo trên bình phong. Hơi dựa mấy chiếc gối mềm chăn dày phía sau, làn da nhuận bạch càng trở nên thu hút, mọi ánh nhìn đều trở nên mê muội. Thời gian qua bồi bổ không uổng công, Thẩm Huyền Quân đã dần hồng hào có sức sống.

Ngoài nến ra còn có minh châu trong suốt, ánh sáng tựa như tuyết hắt dưới ánh mặt trời tinh khiết, trong ngần. Thẩm Huyền ngồi bên chăn đệm sắc mặt lộ ra tia ôn hòa, điềm tĩnh như châu ngọc, phía sau là chăn đệm lông cáo đỏ tía làm nền.

Thấy hắn đến, Thẩm Huyền Quân thần thần bí bí đi lại cạnh hắn, thò tay nhét túi hương vào trong ngực áo hắn: “Đệ đoán xem đây là gì?”

“Là túi thơm.” Hắn cười cụng trán y: “Ca ca lén may túi thơm nhưng ta vẫn phát hiện ra. Sức khỏe ca ca không tốt, ta sao có thể không canh chừng được cơ chứ?”

Thẩm Huyền Quân lấy túi hương soi dưới nến: “Muốn thêu hoa lê nhưng chỉ thêu được hai đốm trăng trắng mà thôi.”

“Ca thêu gì ta cũng thích.”

“Ta biết đệ sẽ nói vậy mà, nhưng vẫn không muốn có nửa phần cẩu thả.” Y phục may xấu thế hắn vẫn muốn mang trên người, Thẩm Huyền Quân vẫn muốn bản thân có trách nhiệm một chút.

Tưởng Hoàng cười tủm tỉm không thôi, nhìn mấy chiếc bánh trên bàn: “Đợi một lát bánh bớt nóng có thể ăn rồi, trà mà ca ca thích vừa được mang từ trên núi xuống, tươi rói thơm ngát uống một chén đi.”

Dừng một lúc lại nói: “Gần đây lại bắt đầu có mưa lớn khác thường, khu rừng này mỗi khi mưa cành cây lại đập vào nhau không chút yên tĩnh. Khi xây dựng đã lường trước, xây dựng nhiều tầng ngăn cách âm thanh. Nhưng về đêm khó lòng yên tĩnh ngủ sâu...” Hắn xoa má y chân thành cầu xin: “Hay là dọn đến tẩm điện của ta đi. Ca ca không phải thích rừng lê lắm sao?”

Y giật mình có chút bi thương, khu rừng đó rất đẹp nhưng không hiểu sao thấy nó lòng y ngột ngạt, không còn vui vẻ thích thú nữa.

Hắn vẫn là người nồng cháy như lửa, chỉ có y lại như màn đêm ngày càng tĩnh lặng.

“Hay là ăn bánh đi.” Thấy người im lặng hắn không dám hối thúc mang bánh tới, đậu xanh nướng lên thơm lừng. Khi xưa trong nhung lụa, Thẩm Huyền Quân rất kén ăn, đồ ă bên sạp đường không bao giờ đụng tới. Lúc đi dạo hắn mang cho y một cái, tuy do dự nhưng không hiểu sao lại chịu cắn một miếng. Vì hắn, mọi thứ đều trở nên ngọt ngào đặc biệt.

Màn trướng trong phòng có màu đỏ thắm, nến đỏ trên bàn được thắp sáng, sáp nến nhỏ như huyết lệ. Dục vọng của hắn chảy qua thân thể, người Thẩm Huyền Quân lại không ngừng mệt mỏi. Mọi sự xâm nhập đều khô khan thô ráp, người y ướt đẫm mồ hôi. Hắn vẫn ôm chặt y hôn khắp xương quai xanh, hõm cổ.

Y thấy không sao hòa hợp, chẳng chút vui mừng.

“Ca ca chúng ta thành thân đi.”

Thẩm Huyền Quân ngẩn ngơ, không rõ hắn vừa nói gì.

“Chúng ta vẫn chưa bái đường, đời này vẫn còn khiếm khuyết chưa trọn vẹn.” Tưởng Hoàng chờ mong ngày này đã lâu, khi cho y uống thuốc mất trí. Lập tức thành thân là chuyện hắn nghĩ tới đầu tiên. Lại sợ, nhìn thấy gấm hoa giăng đỏ có dần ấn tượng, nhớ đến những chuyện xưa cũ đau lòng xé ruột xé gan.

Có nên thành thân không? Ước hẹn của họ, mong ước day dứt của hắn. Niềm hạnh phúc này hắn đã thèm khát ngày đêm, cả trong mộng mị cũng muốn mặc hỷ phục cùng y bái đường. Thật không may ngày nào đó y nhớ ra, vẫn có thể vì chút niềm vui, sự mãn nguyện chắt chiu này suy nghĩ lại.

Tưởng Hoàng nghĩ đến những chuyện vui lòng càng trở nên dày dạn, cánh tay ấm nóng ôm bên eo y xoa nắn. Da thịt mềm mại co giãn, trượt dần bên lưng trần nâng người lên, ôm trong ngực.

Thẩm Huyền Quân run rẩy, hé mắt nhìn hắn. Trong lòng chỉ có hỗn loạn sủi bọt sùng sục, những súc cảm đê mê chạy dọc thân thểm khuấy động mạch nước trầm lặng.

Ngón tay cứ mãi chần chừ quấn quanh tóc y: “Ca ca, ta biết từ khi tỉnh dậy có nhiều chuyện khiến ca ca thấy không vui. Không danh không phận, lại giống như lén lút làm thiếp. Hờn giận không nói, uất ức đau lòng sẽ thành bệnh mất, ca ca muốn trách móc trút giận thế nào cũng được. Cùng ta thành thân có được không?”

Giọng đứt quãng, trước mắt một mảnh mơ hồ.

Cũng như đêm đó chạy đến cạnh hắn, nhận ra đã không thể như trước kia. Bên cạnh hắn muôn hồng nghìn tía, vô số mĩ nhân. Không còn là của riêng y...

Sao y có thể cùng họ tranh giành người ở bên gối hằng đêm. Cú sốc này khiến y thấy người mềm nhũn. Trong màn trướng mềm rũ rung bay, hắn thì thầm với y: “Ta chưa từng đụng vào người họ...”

Thấy y vẫn còn chưa hoàn hồn, khóe mắt ẩm ướt hắn hôn lên mắt, ôn nhu che chở: “Ca ca không tin, có thể kiểm tra thủ cung sa của họ.”

Kiểm tra gì chứ? Là thật thì sao? Đệ đưa họ vào cung giam trong lồng son này, phá hủy hết những hạnh phúc đầm ấm của họ. Ở ngoài cung họ có thể cùng phu quân sống vui vẻ, dù giàu sang hay nghèo khổ vẫn có cái trông đợi vào ngày mai. Ở nơi này, họ chỉ chết già trong cô độc, dựa bức tường hồng thở than.

Tưởng Hoàng, sao đệ trở nên vô tình vậy.

Bị hắn hôn lên vành tai khiến y sực tỉnh. Mắt đối mắt, mũi chạm mũi, môi hắn dán chặt trên người y khảm sâu vào xương tủy. Để lại trên cổ thêm mấy vết hồn ngân, chậm rãi rót vào tai: “Được không?”

“Được.” Thẩm Huyền Quân ngửa đầu thở dốc, cánh tay ôm chặt hắn hơn.

Nói sao, hắn cũng là người ở cạnh y quãng đời này. Hắn đăng cơ không thể chẳng có ai khai chi tán diệp. Càng không thể mất đi sự ủng hộ của quần thần, đưa con gái của quan lại vào cung là cách tốt nhất để cũng cố vây cánh.

Sương Bạch Viên lót bậc thềm bằng bạch ngọc, nước nóng dẫn từ trên núi xuống, ngọc trai nghiền nhỏ, sương sớm, các loại tảo biển thấm vào da thịt giúp thông thoáng, bỏ bệnh.

Tưởng Hoàng bế Thẩm Huyền Quân đi tắm, đêm tối ít tiếng động, nước từ miệng khổng tước chảy xuống hồ tỏa từng làn hương thơm phức, ấm áp. Bóng đêm vô biên, ánh nến mỏng chiếu trên rèm sa, tay của hắn rất ấm giúp y lau sạch người, mặc quần áo.

Bạch Ngọc Lan thơm ngát, ôm người đặt trong khăn mềm lau nhẹ nhàng sạch sẽ. Tưởng Hoàng thấy y đã ngắm mệt, da thịt để lại dấu vết ửng hồng khó tan ngay. Ngoài cửa gió thổi hoa rụng không chút tiếng động, hắn ôm người mang về giường, cùng hương diễm đê mê chìm vào trong giấc ngủ.

Trong cảm xúc thỏa mãn hoan ái còn lưu lại, Thẩm Huyền Quân thầm nghĩ có lẽ hắn thật sự chỉ yêu thương một mình y. Không muốn làm y buồn, tổn thương, y không cần cứ giữ mãi hạt bụi đó làm lòng khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.