Ánh nến trong tẩm điện yếu ớt muốn tắt, Tưởng Hoàng lấy từng chén thuốc lên tu ừng ực. Vị thuốc rất đắng, do hắn muốn dùng thuốc mạnh, máu và nọc rắn tăng liều lên rất nhiều lần, mùi tanh ngập khoang họng.
Nhiều lần hắn thấy buồn nôn cố gắng khắc chế không được, cứ thế ào ào ọc hết thuốc đắng trong bụng ra. Mùi tanh tưởi nồng nặc cứ nặng nề đè nặng không gian tĩnh mịch. Dù nôn ra bao nhiêu lần hắn vẫn điên cuồng uống chén vào bụng, cổ họng ứ nghẹn dần nhuộm đen.
Phương Dao nhìn không nổi giành lấy chén thuốc: “Người uống nhiều thuốc như thế có ích gì?”
Tưởng Hoàng nhanh chóng cướp lại, ngửa cổ uống cạn. Ấm thuốc trên bàn cũng không đủ cho hắn uống, lượng thuốc lớn như thế lại nôn ra hết, ngẫm thấy mình uống chưa đủ hắn phất tay: “Nấu thêm đi.”
“Người có uống bao nhiêu cũng không đủ bù lại đâu, độc trong người y đã từ ngũ tạng ngấm vào xương tủy. Nếu có thể tẩy được...” Phương Dao cười lạnh: “E là phải tẩy xương y không còn một giọt máu! Uống hết số thuốc này sẽ làm y khỏi bệnh sao? Đây là độc dược chưa có thuốc giải đấy, người hãy giữ mình tỉnh táo chút đi.”
Tưởng Hoàng sợ đến ngẩn người hốc mắt đau như nhỏ ra từng dòng máu tươi. Nhưng ngay sau đó lại vội vàng xua tay: “Không, không, không ta nhất định ta sẽ nghĩ ra cách chữa cho y, nhất định! Uống thuốc bổ cũng có ba phần độc, cứ để y đổi thuốc giải liên tục không phải là cách. Trước khi tìm được thuốc giải tốt nhất cho y dùng ta phải thử lên người mình trước!”
Hắn hoảng loạn quơ tay múa chân trút ấm thuốc không bỏ sót giọt nào, mặc kệ cơn buồn nôn trực trào, lại nốc thêm vị đắng tanh vào miệng. Nhưng thuốc hắn cho uống là ngấm từ từ, lâu dài thành bệnh. Hắn cứ dùng liều lượng cũ uống biết khi nào mới có những triệu chứng như y? Ngoài tăng liều lượng độc tính ra hắn không nghĩ được cách khác.
Sao hắn lại vô dụng như vậy chứ!
Trương công công thấy hắn không kìm được kích động, cả Phương tướng quân còn không khuyên được. Lão vội chạy đến run rẩy quỳ xuống dập đầu: “Hoàng thượng, hoàng thượng người bảo trọng long thể, thuốc này hay để các nô tài thử cho người.”
Tưởng Hoàng cười nhợt nhạt, hắn không thử sao biết được khi độc phát phải dùng cách nào giảm đau cho Thẩm Huyền Quân chứ? Mỗi lần y độc phát đều cắn răng chịu đựng, hắn từng thấy y khổ sở lăn lộn, cũng từng thấy y nhìn hắn bằng ánh mắt oán hận, căm phẫn. Kể cả lần độc phát cách đây không lâu, miệng y cười mỉa mai gợn sóng từng cơn. Không cảm nhận được nỗi đau y phải chịu đựng, hắn còn cách nào cứu vãn cơ chứ?
Phương Dao nhìn hắn, cảm xúc hỗn loạn, đây là người mà hắn buộc cả đời trung thành, cũng là người hắn vô cùng căm hận. Ngưng thần một lát, bỗng thấy chữ 'buộc' này vô cùng mỉa mai, ngày xưa không phải là cam tâm tình nguyện sao?
“Thần đã từng khuyên can người bao nhiêu lần, làm bất cứ chuyện gì cũng hãy nhìn phía sau một chút. Trong người y không những có thuốc độc, mà còn có thuốc tránh thai, trận chiến năm đó mất đi căn cốt, nhiều năm lưu lạc mầm bệnh chất chứa trong người. Những thứ đó kết hợp vào nhau, không biết đã biến chất thành cái gì. Thuốc này người uống cũng không có tác dụng!”
Thần sắc hắn tái nhợt rét lạnh, chân tay run lên từng đợt. Hắn nhắm mắt bi ai nói: “Ngươi nói không sai, ngươi vẫn luôn ngăn cản ta bước vào con đường vạn kiếp bất phục này. Chúng ta từ nhỏ lớn lên, cái gì ngươi cũng nghĩ cho ta...”
Hắn thấp giọng: “Chuyện của Uyển Nghi... ngươi hận ta đến chết.”
Phương Dao đau đến mức si ngốc vẫn cố trấn tĩnh nói: “Hoàng thượng, chuyện trước mắt là làm sao giải thích cho y hiểu, người thân của y đã không còn nữa.”
Khóe mắt hắn ướt đẫm nước vô lực ngã xuống: “Ta làm sao nói cho y biết đây?”
Trương công công đang quỳ liền giơ tay đỡ: “Hoàng thượng.”
Lão không biết họ đang nói gì, bỗng cảm thấy mạng mình quá mỏng, dám tiết lộ chuyện hôm nay sẽ chết không chỗ chôn.
Lồng ngực hắn kịch liệt co lại, xua tay: “Ngươi về đi ta đi thăm ca ca.”
Phương Dao muốn khuyên nhủ nhưng không biết nói gì thêm, dừng một lát mới nói: “Tiểu Yên nói trên đường đến phố thành Tô có nghe nói loáng thoáng về cây đàn cổ nổi danh, ngày mai thần lập tức đi xem có phải Ly Tang không?”
Tưởng Hoàng nghe thế rất có sức sống, vội vã gật đầu: “Được, phải thì mang về cung ngay.”
Thẩm Huyền Quân đã ngủ rồi, Tưởng Hoàng chạm gò má mềm mịn của y bồi hồi.
Độc tính trong người chưa tẩy triệt để, đã thấm vào những nơi cốt yếu. Tưởng Hoàng tâm tư hoảng hốt cả thở cũng cả thấy khó khăn. Sao hắn không hiểu độc ngấm vào xương rất khó chữa chứ, từ nhỏ hắn đã học y, những chuyện này am hiểu đến tận tường, chẳng qua hắn không muốn thừa nhận mà thôi.
Thẩm Huyền Quân chưa ngủ sâu lúc này bỗng mơ màng tỉnh lại, thấy hắn đang gục đầu cạnh y mặt mày xanh mét ủ dột.
“Ta làm ồn ca ca ngủ à?”
Thẩm Huyền Quân lắc đầu: “Thấy hơi đói.”
Tưởng Hoàng đỡ y ngồi dựa gối: “Vậy nấu chút đồ ăn thanh đạm, uống thêm một chén ngân nhĩ cho dễ ngủ.”
Y được hắn ôm cả đêm người vẫn còn lưu lại hơi ấm, sắc mặt cũng khá hơn. Trước khi hắn rời đi còn nâng ngón tay điểm mặt hắn cười: “Không biết ta là người bệnh hay là đệ nữa.”
Hắn kéo tay y ôm má mình tìm chút hơi ấm: “Ca ca ta sắp chịu không nổi rồi, tim đau muốn chết.”
Thẩm Huyền Quân không cười nói dựa ngực hắn, y cũng không biết tại sao bệnh tình của mình lại nghiêm trọng thế, dọa hắn một trận mất hồn: “Hay là ta theo đệ xuống bếp nhé, ngồi bên lò than nóng cùng mùi khói bếp uống canh mới thích.”
Tưởng Hoàng không ngăn cản, khi trùm áo khoác lên lại thấy áo quá to, trượt lên trượt xuống trên vai y. Thẩm Huyền Quân kéo áo, thấy ngoài hương thơm còn có hơi ấm của hắn, y cười ngây ngốc chẳng rõ sao mình lại nhận ra đâu là hơi ấm trên người hắn, đâu là độ ấm xông bên lò sưởi? Phải chăng yêu nhiều y lại trở nên ngốc nghếch?
Hắn nhanh nhẹn chuẩn bị canh nóng, ít nấm xào cho y dùng tạm. Thẩm Huyền Quân cắn một miếng, miệng lưỡi nhạt nhẽo liền nói: “Tự dưng thèm cháo trắng dưa muối, ngày mai đệ nấu cho ta nhé.”
Người hắn thấy lạnh lẽo, món này hắn chưa từng nấu cho y bao giờ, nhất định là Vô Diện làm cho ăn. Trong lòng hắn hơi bài xích: “Chẳng có chút dinh dưỡng nào cả, ngày mai ta hầm canh sâm cho ca ca uống...” Dừng một chút lại nói: “Đợi ca ca khỏe hơn muốn ăn gì cũng được.”
Thẩm Huyền Quân cười tủm tỉm, lại rũ mi giả vờ nói: “Nhưng không thể cứ bắt đệ nấu ăn cho ta được.”
Tưởng Hoàng nghe tiếng mưa tuyết rơi, tâm tư trôi dạt về những năm tháng xa xôi, vô thức mím môi: “Đều là ta muốn làm, chăm sóc ca ca đều là chuyện ta muốn làm.“. Đam Mỹ Hài
Y chỉ đùa thôi hắn lại nghiêm túc lạ thường, không hiểu sao ngực hắn đau nhói. Bất giác lại kéo áo lại: “Lạnh quá.”
Tưởng Hoàng lập tức thêm than vào lò sưởi cầm tay. Ôm y từ phía sau dán vào má y: “Cho ta ôm sẽ không lạnh nữa.”
Thẩm Huyền Quân mỉm cười với hắn, bưng canh uống.
Uống xong y mới thỏ thẻ: “Ta muốn về thăm nhà.”
“Đợi ca ca khỏe lại đã.” Hắn trả lời rất nhanh, không dám để y nghe sự bối rối hỗn loạn trong hắn: “Lúc đó dắt cả Nguyên Dương theo, giờ là mùa đông đi không cẩn thận nhiễm bệnh thì nguy.”
Thấy hắn nói đúng y cũng không lằng nhằng, ôm hắn: “Bế ta về đi.”
Lúc họ về phòng trời đã muộn lắm, hắn ngủ không được cứ thấy khó chịu, đến khi nhận ra không phải ngực hắn hỏa nhiệt mà là người trong lòng hắn đang sốt cao.
Mồ hôi y đổ ướt cả áo, hắn ngồi dậy lật đật khăn bông, nước ấm lau người.
Thẩm Huyền Quân không thích tuyết rơi, sư phụ nói đã nhặt y giữa trời đông tuyết, bên cạnh những gốc mai đỏ. Từ đó nhìn thấy tuyết y luôn cảm thấy trời đất mờ mịt, ảm đạm. Đêm nay, trong cơn mơ ướt lạnh còn thấy mình cong lưng uốn gối chịu mọi áp bức, y hoảng sợ rên rỉ từng cơn.
****
Tưởng Hoàng có việc đã rời cung từ sớm, hành tung của hoàng thượng đương nhiên không có kẻ nào dám tùy ý tiết lộ. Đây là do hắn dặn Trương công công cho y biết, đỡ phải mong đợi.
Thẩm Huyền Quân đêm qua đổ nhiều mồ hôi người như nhẹ đi rất nhiều, nhân lúc trời đang êm êm không có tuyết liền khoác áo ôm Nguyên Dương đi dạo.
Từ khi biết rõ ngọn nguồn Nguyên Dương cũng ít ra ngoài chơi đùa như trước. Hôm qua vừa có một người được phong chức, tiếng cười kiêu ngạo vang không ngớt. Nó không hiểu những chuyện sâu kín bên trong đó, chỉ thấy người ở đây nói cười quay lưng đã có người mới. Mà ngay từ đầu người đã không thật lòng với phụ thân nó.
Tuyết chưa dọn hết đường khá trơn, nửa đường có người ung dung ngồi liễn kiệu đi qua. Thẩm Huyền Quân liền nói với cung nhân đang quét tuyết: “Ta cũng muốn một chiếc.”
Cung nhân quét tuyết đổ mồ hôi lạnh, vâng vâng dạ dạ. Vị quý nhân này trước kia không thích ngồi kiệu, cho nên họ không dám nhắc đến. Giờ nghe vậy lại sợ hoàng thượng trách tội họ không hầu hạ chu đáo.
Liễu Yêu Yêu nghe tiếng có tiếng không, ngoái đầu nhìn, chợt thấy y hết sức quen mắt như đã từng gặp ở đâu. Cô ta trước kia chỉ nép mình chốn khuê phòng, mới nhập cung, thấy ai ai cũng xa lạ. Bất giác giơ tay, cung nhân liền dừng lại nơi cổng vòm đợi y đến.
“Tiểu chủ, có vấn đề gì sao?”
Liễu Yêu Yêu không vội trả lời, thấy y tới liền nâng tay chạm má mình ngẩn ra một lúc: “Nhớ rồi, ngươi chính là kẻ hay ngủ nơi xó tường nhà ta.”
...
Mùa đông cá cũng lặn sâu, y và Nguyên Dương ở trong vườn mai ăn đồ nướng. Cung nhân dọn tuyết quanh mái đình, thêm thật nhiều lò sưởi.
Thẩm Huyền Quân nghĩ ngợi cảm thấy lời cô ta nhắc đến như đã từng xảy ra, nhưng càng nghĩ càng vụn vỡ, rầu rĩ thở dài.
“Phụ thân?”
Thẩm Huyền Quân giật mình: “Aa, thịt cháy hết rồi.”
Trong lúc y đang định trở thịt, có một cánh tay vòng qua eo mình: “Để ta.”
Nguyên Dương thôi cười, nghịch bánh nướng nho nhỏ trong bát.
Đến khi Tưởng Hoàng gắp thịt vào bát, Thẩm Huyền Quân thở than: “Đệ không định phong cho ta danh phận gì sao?”
Nữ tử trong cung người nào mà không xinh đẹp như tiên, họ tuổi trẻ tươi mới, sóng mắt đưa tình, môi đỏ mọng chúm chím cười yêu. Người ta nói bậc quân vương không có tình yêu, lòng y cũng nhiều điều lo sợ, nếu không có tình yêu lấy đâu ra lâu dài. Thậm chí có tình ý cũng chưa chắc dài lâu, cả y cũng thấy mình đối với hắn tình cảm nhạt phai. Không có danh phận e là ngày sau khó bảo vệ được Nguyên Dương, có lẽ y ích kỷ muốn có một sự đảm bảo từ hắn.
Tưởng Hoàng căng thẳng: “Sao ca lại nhắc đến chuyện này?”
Thẩm Huyền Quân thấp giọng: “Ta không thể nhắc chuyện này sao?”
Hắn trầm ngâm ôm y vào lòng: “Ta vốn nghĩ danh phận trong hậu cung này áp đặt lên người ca ca không xứng đáng. Hoàng hậu, hay là làm quan trong triều... tất cả đều không tốt. Càng không muốn bị ràng buộc bởi quy tắc trong cung, chúng ta cứ thế này không cần bận tâm lễ nghi. Nhưng nếu ca ca muốn...”
“Không muốn.” Thẩm Huyền Quân bỗng có chút bướng bỉnh sờ trán mình.
“Không muốn, không muốn nữa.” Những việc hắn nghĩ y đều hiểu, ngẫm lại không nên. Bảo hắn phế hậu lập mình lên? Nếu không gặp hoàng hậu còn phải hành lễ, cùng đám oanh yến ngồi một chỗ nói cười? Đưa vào triều? Các đại thần không nhìn lòi mắt mới lạ. Những việc này đều làm cho hắn khó xử, y không thể ngang ngược như thế được!
Lỡ như...
“Ta ghẹo đệ thôi.”
Tưởng Hoàng ngậm chữ hồi lâu mới nói: “Có phải... ca ca nghe được những lời không hay ở sau lưng?”
“Làm gì có, có đệ ở bên cạnh không ai dám xem thường ta, không có đâu, đệ mau trở thịt đi.”
Tưởng Hoành hoang mang, Thẩm Huyền Quân tâm tư nặng nề như đeo đá. Không được, y nhất định phải nhớ lại.