Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 56: Chương 56: Tin Vui (4)




Lúc Thẩm Huyền Quân tỉnh dậy sắc trời vẫn chưa sáng, chỉ còn một mình y trên chiếc giường rộng rãi ấm áp. Nằm một lát y mới nhận ra trong phòng không còn mùi hương lê thơm ngát nữa, bốn bề treo màn tránh gió màu xanh nhạt, lọc bớt ánh sáng. Mùa đông vừa qua chưa lâu, nếu không xông hương y sẽ rất khó chịu. Đây là thói quen cũ, nên đệ ấy trong phòng để thêm mấy loài hoa cỏ thơm, trái cây thơm ngọt xếp đầy bàn.

Không phải là giấc mơ, y thật sự đã có thai.

Thẩm Huyền Quân vô cùng vui mừng, bước chân trần xuống nền cẩm thạch. Cái lạnh truyền lên khiến y tỉnh táo hơn rất nhiều.

Y mặc thêm quần áo lên người, ra khỏi nội điện bao nhiêu mệt nhọc những ngày qua đều mất hết. Cung nhân đang quét tuyết nói chuyện rôm rả, y còn nghe loáng thoáng họ nói về quà cáp các phi tần mang tới.

Thẩm Huyền Quân thấy lòng khoan khoái lạ thường, sai người dọn bữa ở đình vừa ngắm mai trong tuyết vừa dùng bữa sáng. Trên bàn toàn đồ bổ, chỉ có mấy món hợp khẩu vị của y. Tiểu Tây không ngừng sụt sùi bảo đây là thái y kê đơn, phải ăn như thế mới được.

Khu vườn Ý Ánh có rất nhiều cảnh đẹp từ cây lá yên tĩnh một màu xanh bình dị, đến muôn hoa đua nở tranh nhau tỏa sắc kiều diễm. Lúc này tuyết chỉ còn đọng chút ít trên các cành khô, rất nhanh sẽ được các cung nhân đến dọn dẹp chờ mùa sau hoa nở tưng bừng. Các lầu lục giác đều nằm trên mặt hồ, giữa các loài cây thủy sinh tựa như chìm đắm trong thế giới riêng.

Y ngồi trên sạp nhỏ uống được chén canh nhỏ thì hắn đã vội vã chạy đến, luôn miệng nói: “Trên đường vẫn còn nhiều tuyết trơn trượt, ca ca đừng có đi lại nhiều.” Sau đó lại để cung nhân chạy tới chạy lui mang chăn mỏng, gối mềm cho y dựa.

“Đệ làm như ta đi đường ẩu tả lắm vậy, ngồi xuống đi hôm nay có tôm càng tú cầu ăn ngon lắm.”

Tưởng Hoàng vỗ lưng y hai cái há miệng ăn món y đút, nói: “Ngon lắm, ca ca thích thì ăn nhiều vào.”

Biết mình có tin vui y ăn ngon miệng lạ thường, sâu thẳm trong tim dâng lên niềm mong đợi, nhìn hắn đầy yêu thương: “Những chuyện khi mang thai Nguyên Dương ta đã quên sạch sẽ, tự dưng có chút hồi hộp không biết phải trải qua chuyện này ra sao?”

Tưởng Hoàng hơi ngập ngừng: “...Vậy mà ca ca lại nói ta cứ như lần đầu có con.”

Giọng điệu chàng dần dần mất đi vui mừng, lại có ý nặng nề không an tâm: “Ca ca sinh Nguyên Dương thân thể tổn thương nghiêm trọng...” Tuy y đã mất đi tiên căn, nhưng hắn không biết khi sinh đứa bé này liệu có kinh hồn như việc thần tiên mang thai phàm? Sức khỏe của y làm sao chịu đựng nổi đây?

Thẩm Huyền Quân ngẩng đầu nhìn hắn, cảm nhận được nỗi lo âu cùng sự chân thành của hắn, ánh mắt y lấp lánh bàn tay khẽ xoa nhẹ tóc hắn: “Chỉ cần có sự chăm sóc của đệ ta nhất định sẽ vượt qua.”

Hắn nắm tay tôi nhẹ nhàng vừa hôn vừa ôn nhuận nói: “Nhất định ta sẽ chăm sóc ca ca thật tốt, không chút sơ sót.”

Nói rồi lại ôm bả vai y tay sờ sờ bụng, y chỉ mới mang thai nửa tháng, sao mà sờ được cái gì. Biểu hiện của hắn trẻ con như thế y cũng không nỡ nói ra, hơi ngả người tựa gối mềm ngắm người trước mặt, mỉm cười hạnh phúc, cọ má hắn. Sinh linh bé nhỏ kết tinh tình yêu của họ đang lớn lên trong bụng, không lời nào diễn tả được niềm vui này.

Như nhớ ra gì đó mở hộp đồ ăn ra chén canh vừa ấm. Hương đậu đỏ béo ngọt lập tức tỏa ra khắp nơi. Hắn cười si ngốc nói: “Phải uống hết mới được.”

Thẩm Huyền Quân nhìn bát canh một hồi, cười nói: “Mỗi lần uống canh đậu đỏ ta lại nhớ đến ngày mưa ở trên thuyền Kiến Hưng năm đó.”

Hắn mê say nhớ lại, chính là năm đó y và hắn cùng nhau bước vào một mối quan hệ khác. Biến cố xảy ra, tình cảm của họ dường như tăng thêm một bậc, gắn bó keo sơn hơn trước. Càng nghĩ sâu hắn nặng nề nín thở, cũng chỉ có y một lòng một dạ tin yêu, tưởng rằng đang chìm đắm trong những ngày tháng hạnh phúc nhất đời. Còn hắn, toan tính sâu cao, không ngừng muốn dồn y vào đường cùng.

Kiến Hưng, năm đó kế hoạch của hắn đã chín muồi, nanh độc cắn vào cổ mà y chẳng hay. Khi đó hắn một lòng một dạ tìm cách thăng tiến, tâm tư theo gió lạnh thổi về phía người khác.

Sau ngần ấy năm gặp lại cứ ngỡ tìm được người xưa, còn hi vọng nàng vĩnh viễn không đau lòng. Nhưng Tùy Ngọc không phải người hắn yêu, khi hắn nhận ra mình nhầm tưởng, vẫn muốn đối tốt đưa nàng vào cung chăm sóc quãng đời còn lại. Vì hắn nghĩ nàng đã cứu mạng hắn, ai biết thế sự xoay vần, nàng đã chết trong niềm oán hận khôn nguôi.

*****

Kiến Hưng mười hai năm trước.

Trà vừa được châm nước nóng xong, Phương Dao bưng đến phòng của Tưởng Hoàng, gõ cửa hai cái: “Tướng Quân.”

Tưởng Hoàng đang ngâm nước nóng, nghe tiếng của hắn gọi liền thoải mái đáp: “Vào đi.”

Phương Dao đặt trà lên bàn, thấy bàn gỗ cạnh bình phong đặt hai bộ y phục mới chất vải cực kỳ đẹp. Cạnh đó có mấy món ăn được làm vô cùng tỉ mỉ, nguyên liệu khá mắc. Thành Kiến Hưng này không phải vô cùng nghèo nàn thiếu thốn sao? Tri huyện cũng biết nịnh quá, để y ở trên thuyền lớn nhiều người hầu hạ, chuẩn bị chu đáo nhiều thứ.

Thẩm Huyền Quân uể oải đi tới, thấy Phương Dao hơi giật mình, nghĩ đến chuyện mình vừa gặp ở trường săn liền ra dấu hắn không được nhiều lời.

Tưởng Hoàng vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, bắt gặp bộ dạng của y liền tủm tỉm nói: “Nhìn ca hệt như con mèo lăn đất.”

Thẩm Huyền Quân lúng túng vội nói: “À, cái đó...”

Y thầm nghĩ vừa từ trường săn về không bẩn mới lạ.

Tưởng Hoàng như bắt gặp trẻ con nghịch ngợm: “Mau đi tắm đi, chỗ ta có nước nóng.”

Ở trên thuyền này chỉ có mình hắn được tắm nước nóng thôi chứ ai, y mà dùng ké binh lính đi theo hắn không ganh tị nhìn y cháy da mới lạ.

Bỗng, bàn tay mềm mại của y bị nắm lấy xem xét: “Như này là sao?”

Tưởng Hoàng thấy phong ba sắp ập đến, vội nói: “Không có, ta bị ngã ngựa thôi.”

Một bên vai y bị va đập chỗ bầm chỗ trầy xước, nơi bàn tay hơi rướm máu. Cũng không nghiêm trọng thoa thuốc mấy ngày là khỏi.

Có điều, hắn nắm tay y không chịu buông im lặng không chịu nói, Thẩm Huyền Quân có chút không quen.

“Đệ làm sao vậy?”

Tưởng Hoàng mím môi kìm nén tức giận, dìu y ngồi xuống ghế. Sau đó liếc mắt nhìn Phương Dao nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi còn đứng đó à.”

Thuốc thang được mang đến rất nhanh. Thẩm Huyền Quân tắm rửa sạch sẽ xong ngồi ghế mềm để hắn thoa thuốc. Không hiểu từ bao giờ y phụ thuộc vào tâm tình của hắn, hắn không vui trong lòng y cũng khó chịu.

“Tưởng Hoàng...”

“Kêu cái gì mà kêu, ta sắp bị ca ca làm khó chịu đến chết rồi.”

Biết hắn đang giận y đắn đo cắn môi chưa kịp mở lời hắn đã hỏi tiếp: “Ngày thường ca ca cẩn thận lắm mà sao có thể không cẩn thận bị thương? Ở trường săn xảy ra chuyện gì ca ca phải nói cho ta biết.”

Thẩm Huyền Quân cười xuề xòa, cũng bởi con ngựa kia lao như điên, y cố kéo cương ngựa mãi mà không được: “Ta bất cẩn ngã thật mà.”

Tưởng Hoàng hơi khựng lại giây lát: “Nếu là ca ca trước kia đương nhiên sẽ không dễ bị thương như vậy. Trận chiến năm đó...” Hắn không muốn nhắc lại nỗi đau âm ỉ này, ôm người vào lòng hôn má: “Cả ngày nay đều ở trường săn hay là tranh thủ ngủ một lát đi.”

Hoàng đế cực kỳ kiêng kỵ Thẩm Huyền Quân, sau lần bại trận đầu tiên, một mặt mượn cớ để y dưỡng thương, mặt còn lại nói để yên lòng quân tạm thời cắt chức tướng quân. Năm Tưởng Hoàng cầm quân ra trận, vì cứu mạng hắn mà thần lực phản phệ, nội thương nghiêm trọng. Với hoàng đế, y đã là món đồ bỏ đi.

Thẩm Huyền Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời ngày đông quạnh quẽ. Địa vị đảo ngược y không hề buồn bã, chỉ là không hiểu sao thấy không còn xứng đáng với hắn, tính tình tự ti đi rất nhiều.

“Aaa đệ muốn đưa ta đi đâu?”

Tưởng Hoàng bế y sải bước dài: “Đương nhiên là đem ca ca đi bán rồi.”

Hắn mang người đến bên giường đặt xuống, tốc chăn, chui vào trong ôm chặt người ánh mắt lấp lánh ngắm nhìn: “Mau ngủ thôi.”

...

Hồi lâu y vẫn chưa ngủ được, khẽ gọi: “Tưởng Hoàng.”

Tưởng Hoàng khẽ ưm, hé mắt.

“Sao hôm nay đệ im lặng thế?”

Hắn kinh ngạc: “Bình thường ta nói nhiều lắm à? Chỉ là muốn im lặng cho ca ca ngủ ngon hơn thôi.”

Tâm tình bức bối của y vì nằm ở cạnh hắn mà tan đi sạch sẽ, tay khẽ phủi tóc cọ bên má để cho hắn vỗ về.

“Nếu ca ca không muốn ngủ vậy ta sai người nấu thuốc, uống xong điều khí một lát.” Hắn hôn trán y: “Ta dẫn ca ca đi dạo mát.”

Chuyện điều khí này...

Nội công lưu chuyển hai bên, mang theo nội hỏa của hắn truyền sang y. Mỗi lần như thế Thẩm Huyền Quân đều thấy tâm mình xao động, da thịt đỏ lên ướt đẫm mồ hôi càng làm cho xúc cảm trở nên nhạy cảm.

Y dần sợ cảm giác bị hắn chạm vào, sợ tim mình nhói lên, sau khi điều khí xong cả người mềm nhũn. Kể cả trái tim cũng như trở nên non yếu, dễ dàng rung động. Việc tu luyện của y phải giữ thân đồng tử, ở cạnh bên nhau, cũng nhiều lần tiếp xúc thân mật. Chưa từng nghĩ có ngày thân thể lại phản ứng rạo rực, y vừa giận chính mình vừa xấu hổ.

Hắn nói chỉ cần ở cạnh nhau thế này đã tốt, Thẩm Huyền Quân cũng quyết chí tu lại tiên thân lần nữa, đã nhiều lúc thấy bản thân ích kỷ, hắn vui vẻ ủng hộ quyết định của y.

Nụ cười tà ác của kẻ nào đó lan rộng, biết Thẩm Huyền Quân định trốn liền vờn trong vòng tay rộng, mềm giọng dụ dỗ: “Ngoan, không mau khỏe lại sẽ chẳng ra trận được đâu. Một mình ta ở chiến trường nhớ ca ca không chịu nổi. Lỡ như đang đánh trận phân tâm bị thương thì làm sao? Ca ca không thương ta gì hết.”

Thẩm Huyền Quân đang đấu tranh tư tưởng càng nghe nói lòng càng rối hơn. Hắn hơi nhếch môi giữ người ở trên giường, cắn nhẹ vành tai: “Nghe lời đi sắc mặt kém chưa kìa.”

Mặt y dần đỏ lên trán ướt đẫm mồ hôi trông vô cùng khả ái khiến người ta muốn chọc ghẹo, chơi đùa. Tay hắn chạm lên má liền phát hiện người nào đó đã nóng đến phát sốt, không nhịn được thích thú đụng chạm nhiều hơn.

Thẩm Huyền Quân lộ ra chút ấm ức: “Điều khí cũng được, đêm đừng có giở trò.”

Tưởng Hoàng cười híp mắt cười hắc hắc: “Giở trò gì chứ.”

Khi Phương Dao gõ cửa lần hai, Tưởng Hoàng giúp y khoác áo lại dìu nằm xuống. Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn ra ngoài, y phát hiện hắn đã cao nhiều hơn, toát ra vẻ vững chãi an tâm nương tựa.

Nói mấy câu, Tưởng Hoàng quay lại nhìn y: “Ca ca ngủ sớm đi, ta ra ngoài một lát, tối sẽ dẫn ca ca đi chơi.”

...

Tưởng Hoàng rất nhanh tìm ra nguyên do, lúc trở về có chút mệt mỏi. Thẩm Huyền Quân cầm lồng đèn đợi hắn trước cửa: “Sao thế chuyện không như ý à?”

Trong mắt hắn dần chứa đựng sự quan tâm: “Trời lạnh như vậy ca ca đứng ngoài đây làm gì.”

“Nghe cung nhân nói xe ngựa đã về tới trước cửa nên mới ra đón thôi.” Y đã khoác áo lông sẵn sàng, cười tươi rói: “Ta chờ đệ dẫn đi chơi, đệ chỉ cần bảo người khác báo là được cần gì vào đây.”

Hắn cười âu yếm: “Phải ôm ca ca ra mới thích.”

Vừa rồi hắn tới mã trường tra xét, phát hiện dưới yên ngựa có ngân châm. Ngân châm dài nhỏ như phát ra ngân quang lạnh thấu xương, hỏi sao con ngựa kia không đau đớn nổi điên. Khi y ngã nhiều người nhào lại xem, hư tình giả ý, hỏi thăm hay mỉa mai đều có cả. Một trong số đó âm thầm rút ngân châm ra, vứt đi.

Không may là có một con ngựa khác đã vô tình giẫm lên, trong cung không ít người căm ghét y, chuyện này ai ai cũng vui mừng hưởng lợi. Ánh mắt của hắn có lợi hại đi nữa khi xảy ra chuyện cũng không có ở bên chứng kiến. Bằng chứng không còn nói nhiều lời gì chứ.

Chốn này đều quỷ quyệt ganh đua nhau, mà hắn chỉ muốn biết là ai làm, sau này còn biết đường trở tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.