Thẩm Huyền Quân bị người ta véo mặt tỉnh dậy, sửng sốt: “Đệ sao thế?”
Sắc mặt hắn trầm trọng lặng nhìn y một lát, nói: “Trưởng công chúa đã biến mất rồi.”
Mất mấy giây mới giật phắt người ngồi dậy: “Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi.”
“Mới phát hiện ra thôi.” Còn đã đi bao lâu thì không biết.
Ngoài thành đang canh giữ cẩn thận họ có thể đi đâu được chứ?
Thù Giang Nguyệt quá to gan rồi, hắn phạm tội khi quân còn không thèm nghĩ đến danh dự của công chúa. Chuyện liên hôn không thành, Quân vương mất thể diện, hoàng thượng cũng khó xử.
Thẩm Huyền Quân choáng váng thở dốc, Tưởng Hoàng liền mang nước đến cho y uống, bàn tay ấm áp vuốt lưng: “Ca ca đừng gấp cứ ở yên trong phòng, ta và Lan Tường đuổi theo họ ngay.”
Mặt Thẩm Huyền Quân trắng bệch, rất vất vả mới nói nên lời: “Chuyện lớn như thế sao ta lại không vội cơ chứ.”
Trong phòng im lặng kỳ quặc, y không muốn lôi co tự mình ngồi dậy khoác áo lông. Tưởng Hoàng cũng nhanh làm theo, bọc y lại: “Ta cùng đi với ca ca.”
***
Gió tối hiu hiu thổi, ánh sáng và bóng tối loang lổ in trên hang động trong núi. Thù Giang Nguyệt đưa công chúa vào hang, thận trọng cực điểm quan sát hết các con đường dẫn vào đây, cài một cái bẫy phòng có người âm thầm đột kích.
Nhan Tống mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Từ bé nàng chưa từng phải bôn ba xa xôi như thế, cũng chưa từng cảm thấy thật sự hạnh phúc tự do như vậy.
Màn mưa trắng xóa, thỉnh thoảng Thẩm Huyền Quân mơ hồ nhìn thấy bóng người gần trong gang tấc hiện ra, bóng người mờ nhạt đó xòe bàn tay bóp chặt lấy tim y đè chặt, ép không thở được.
“Đệ đi nhanh một chút.”
Sắc mặt Tưởng Hoàng phức tạp, đắn đo: “Mưa lạnh thế này ca ca sẽ không chịu nổi.”
Y lắc đầu giọng nói mềm mại đan xen vào nhau, kết thành ý tứ chắc nịch: “Không sao, phải đưa công chúa về trước khi trời tối.”
Mềm mại là bởi vì công chúa do chính y dạy dỗ nhiều năm, nàng buồn bã đau khổ y cũng không đành lòng. Nhưng không đưa nàng về, hậu quả càng đáng sợ hơn, hoàng thượng không chỉ có một công chúa, mà nàng chỉ là con cờ của quyền lực. Mất đi nàng hoàng thượng chẳng đau lòng, vì sĩ diện hoàng gia, nàng và Thù Giang Nguyệt...
Y không dám nghĩ đến, người lạnh thấu.
Máu.
Vết máu vương vãi khắp nơi.
Thi thể la liệt.
Ở bìa rừng có binh lính đuổi theo nhưng đa số đều mất mạng, người bị thương thoi thóp không còn sức cử động. Tưởng Hoàng kiểm tra vết thương của họ, toàn là dấu đao của Thù Giang Nguyệt: “Không đúng, áo giáp đúng là của lính gác thành nhưng y phục bên trong chất liệu rất mới, không phải loại họ có thể dùng!”
Cả người Thẩm Huyền Quân đều ướt sũng, nước mưa xối nát dấu chân người lẫn ngựa trên đất, hỗn loạn, không rõ dấu vết: “Xem ra có người mạo danh binh lính đuổi theo họ có ý đồ riêng. Lấy được nhiều giáp như vậy mà không đánh động ai, người đuổi theo toàn là cao thủ hạng nhất, hay có trợ thủ trong triều giúp đỡ?”
Câu hỏi này đặt ra không ai có thể trả lời.
Tưởng Hoàng kiểm tra một lát, sắc mặt ngày càng kém đi: “Vết đao này hình như có chút quen mắt.”
Thẩm Huyền Quân nghiêng đầu nhìn qua vai hắn, vết thương có nhiều dấu xước dọc ngang đan vào nhau rất mảnh, nhìn như khắc lên người nhánh cây đầy gai nhọn chia chỉa...
“Đây, đây là Thập Tứ!”
Thập Tứ là loại thân đao có thêm mười bốn lưỡi, hình dạng như móc câu sắc nhọn, năm xưa làm nên danh tiếng của Lâm Tứ Sơn - võ trạng nguyên một mình càng quét ba thành, giữ vững hai châu ở biên thùy được vô số dân chúng kính trọng. Mười năm trước trong trận chiến ở trong rừng Tế Nghi ông ấy đã tử trận, trước khi trút hơi thở giết hết mười hai tướng địch, dân chúng lấy khu rừng đó lập đền thờ tới tận nay.
Câu chuyện này Tưởng Hoàng vừa vào doanh trại đã nghe binh lính say sưa kể, mỗi dịp nghỉ ngơi uống rượu, chén đầu tiên đều tế cho ông ấy.
Có rất nhiều lời đồn trước khi làm trạng nguyên ông ấy là một vị hiệp sĩ giúp đời, lang bạt khắp nơi cuộc sống không ràng buộc thứ gì. Ông có một vị bạn hữu họ Trương, không mấy nổi bật, Lâm Tướng Quân thường kể cho các thuộc hạ mình nghe đó là một người rất lợi hại, nếu ông ấy còn sống nhất định trở thành võ trạng nguyên.
Một binh sĩ từng lén nói cho Tưởng Hoàng biết mình đã tò mò điều tra. Vị bạn hữu kia là một thầy đồ, từ nhỏ đã muốn trở thành võ trạng nguyên nhưng đại phu đã phán không thể học võ... ông ta mất vì nhiều chuyện, bản lĩnh không tới đâu mà còn thay người ta đuổi cướp, kết quả bị giẫm chết. Tưởng Hoàng không thể nhớ nổi tên người binh sĩ đó, nhưng thái đột cười cợt mỉa mai đó hắn không thể quên. Hắn càng không hiểu, người này cười nhạo vì điều gì?
Cười vì người thầy đồ đó tâm tính lương thiện, biết không thể vẫn xả thân cứu mạng người? Hay cười võ trạng nguyên đã nói dối trắng trợn, chẳng có vị bạn hữu nào lợi hại cả, chỉ là một kẻ ngốc thôi? Nhưng trong lòng Lâm Tứ Sơn người bạn kia thật sự là một vị anh hùng, là người có thể khiến ông ta chấp nhận từ bỏ cuộc sống tự do, là người mà ông muốn dùng quãng đời còn lại thực hiện ước nguyện không thể hoàn thành kia.
Tưởng Hoàng nghi hoặc: “Không phải cây đao này đã chôn cùng ông ấy sao?”
Người mất đao cũng không còn, hoàng thượng từng rất đau lòng hạ lệnh an táng long trọng.
Thẩm Huyền Quân càng bất an hơn, Tưởng Hoàng đột nhiên mi mắt nhảy dựng: Thi thể của Lâm Tứ Sơn ca ca từng thấy qua chưa?”
“Đệ nghi ngờ ông ấy còn sống? Khi ông ấy bị thiêu ta có đến.”
“Thiêu sao?”
“Vì ông ấy đã nhiễm bệnh dịch... “ Thẩm Huyền Quân ngập ngừng: “Rất nhiều binh sĩ đã ra đi cùng ông ấy.”
“Nhiều năm trước vẫn chưa có thuốc chữa bệnh dịch, người nhiễm bệnh đều bị thiêu tránh dịch bệnh phát tán nhiều hơn? Nói cách khác đã có rất nhiều mạng người ra đi thảm khóc, oan uổng.”
***
Sắc mặt Nhan Tống trắng bệch, không biết đã ăn trúng cái gì mà toàn thân không chút sức lực. Ngũ tạng truyền đến cơn đau quặn điếng người, nàng muốn giãy giụa, muốn gào thét, cổ họng ọc ọc nôn ra máu tươi: “Tại... tại sao vậy...”
“Tốt nhất là đừng nên gắng sức nữa, nếu không đám sâu trùng trong bụng tỉnh dậy hết, e là người chịu khổ nhiều chính là công chúa.” Thù Giang Nguyệt bật cười nham hiểm, ngửa cổ cười một tràng dài điên cuồng, vẻ mặt hắn trong ánh lửa méo mó vặn vẹo: “Ta đã chờ ngày này hơn mười năm, là hơn mười năm!”
Hang động chật hẹp bị bao quanh bởi dầu thông và lửa, mưa tuyết rơi càng nhiều lửa càng lan nhanh. Nhan Tống ở trong hang khốn đốn, cổ như bị người ta bóp thít lại không thở nổi. Trên trán đầy những giọt mồ hôi to hòa cùng máu chảy thành từng vệt, từng vệt...
Ánh lửa nhảy múa không ngừng nghỉ, Nhan Tống nhìn hắn cảm thấy người này sao thật xa lạ, thật đáng sợ.
Thù Giang Nguyệt mở to mắt nhìn: “Phụ thân ta cống hiến biết bao cho giang sơn của các người, vậy mà, vậy mà...” Hắn gằn từng tiếng xé giọng: “Cái tên ở trên ngai vàng đó lại hy sinh ông ấy.”
Hắn che giấu căm hận bên dưới vỏ bọc bấy lâu nay, lúc này bùng nổ chỉ có thể là kinh thiên động địa, nghiến răng: “Vốn là trong trận lũ lụt mấy năm trước đã muốn gây lở đất nhấn chìm các người xuống đó. Nhưng ta biết phòng thủ cạnh ngoài nghiêm ngặt, hoàng đế lại chết nhát dễ gì chịu tự mình đi xem xét đê điều? Ta cố ý dẫn dụ tiểu công chúa, muốn ông ấy chịu đựng nỗi đau mất đi người thân giống như ta!”
Nhan Tống nở nụ cười bi ai, thì ra từ nhiều năm trước đã...
Thù Giang Nguyệt cười lạnh: “Nhưng cô đột nhiên xuất hiện kéo tiểu công chúa lên, lúc cô bị nước cuốn trôi binh lính đã vội vàng chạy đến, ta đành tương kế tựu kế, giả vờ làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Ha ha ha, hoàng tộc cho rằng người khác phải dùng tính mạng bảo vệ, hy sinh cho lũ máu lạnh các người, hừ ta khinh!
Rất lâu rất lâu rồi... trong một khoảng thời gian rất dài nàng đều không nói chuyện. Nhan Tống cảm thấy nàng đắm chìm trong một mộng cảnh trắng xóa, không có bất cứ âm thanh, màu sắc nào khác. Không biết là nàng đau quá nên mất cảm giác, hay bởi vì trái tim nguội lạnh tâm tình lặng thinh? Khoảng thời gian mộng mị đẹp đẽ kia hiện ra lần nữa, cùng những mảng màu loang lổ rách nát, nàng nhìn thật kỹ, từng chút, từng chút một.
Nàng hé mắt nhìn trời, ánh lửa loang loáng, nàng từng khắc cốt ghi tâm, từng vì sự lạnh nhạt của hắn mà nghĩ mình không đủ tốt.
Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy...
Nhan Tống hơi mỉm cười.
Lúc Thẩm Huyền Quân đến lửa Thù Du còn cháy rất dữ, mùi dầu thông nồng nặc xông khắp lối nhỏ vào hang. Y thầm thấy không ổn, vừa nhảy vào đã thấy bóng người yểu điệu bước ra. Nhan Tống đầu bù tóc rối bước đi xiêu quẹo nhưng gương mặt rất bình thản, Thẩm Huyền Quân an tâm đôi chút đỡ lấy nàng.
Nhan Tống cười mỏng ngọt: “Sư phụ, người đến muộn rồi.”
Y giằng co một lúc, thở dài: “Thù Giang Nguyệt?”
“Chạy rồi, nếu may mắn có thể đi xa một chút tìm chỗ đẹp đẽ mà chết.” Nhan Tống quệt vết máu trên môi.
Thẩm Huyền Quân nhíu mày nhìn vệt máu đen: “Có độc.”
“Không sao, độc đã được giải rồi.”
Y thấy nàng tinh thần không ổn cũng chẳng hỏi nhiều, liếc nhìn Tưởng Hoàng. Tưởng Hoàng hiểu ý bắt mạch thử, thấy ổn mới buông tay.
“Ca ca đưa người về trước đi.” Dứt lời liền leo lên ngựa đuổi theo Thù Giang Nguyệt.
***
Ra được đường lớn, Thẩm Huyền Quân đổi xe ngựa cho công chúa nghỉ ngơi. Nhan Tống thay y phục ướt trong xe, kéo áo lông dày phủ kín người mình. Nàng bọc thật kỹ chính mình lại, không để ai có thể xé bỏ lớp vỏ này lần nào nữa.
Nhan Tống tháo trâm xõa tóc rối bù xù, sắc mặt nhợt nhạt của nàng cùng những giọt nước mắt đẫm trên má, dung nhan mỏng manh ai ai cũng thương xót.
Từ xa xăm như vọng lại tiếng nói thảm thiết bi lụy.
Nhan Tống bưng mặt yếu ớt khóc: “Sao chàng đối xử với ta như vậy, ta đã mang thai của chàng rồi.”
“Cái gì?” Thù Giang Nguyệt ngẩn ra, khí lạnh từ gan bàn chân xộc lên sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn nghiến răng suy nghĩ một lúc mới nhảy vào biển lửa bế nàng ra. Lồng ngực phập phồng theo từng thở hắn gấp gáp, tránh khỏi màn lửa một đoạn xa, hắn lật đật lấy thuốc giải cho nàng: “Mau nuốt xuống.”
Gió tuyết nghẹn ngào pha lẫn xót thương.
Nhan Tống yếu ớt dựa ngực hắn nước mắt lặng lẽ rơi không ngừng, chẳng chút sinh khí. Bi ai bất lực trào lên, nàng muốn nói gì đó, chữ đều nuốt ngược vào trong.
“Đợi một lát sẽ dễ chịu hơn.”
Trong mắt nàng có sương mù.
Sương lạnh phủ lấy khu rừng xơ xác, không có ánh trăng, màn đêm cô độc làm chủ. Nơi này họ từng đi qua khi mùa xuân về đẹp không tả xiết, ở nơi này, lần đầu tiên chàng run rẩy hôn lên trán nàng, vì thế dẫu xa xôi nàng muốn lần nữa quay lại nơi đây. Trước khi rời khỏi sống đời trốn tránh nàng vẫn muốn nhìn lại chốn này lần nữa.
Nhưng giờ là mùa đông, làm gì có hoa nở, họ đã đến muộn, cũng chẳng còn có dịp cùng nhau chờ đợi hoa nở nữa. Nhan Tống nhắm mắt lại, nhớ lại khoảnh khắc chàng dịu dàng hôn mắt nàng, môi hơi giương lên: “Ta thấy hơi khát.”
Hắn biết nàng đau lòng, cũng chẳng muốn day dưa nói gì. Giữa họ còn lại gì chứ, trước hết phải bảo đảm an toàn cho đứa bé.
Thù Giang Nguyệt dìu nàng qua một bên, nói: “Để ta đi tìm.”
Nàng nhổm dậy, hắn còn tưởng nàng sợ ở lại một mình. Chưa kịp quay đầu vai đã đau nhói.
Nhan Tống dùng cả hai tay cầm chiếc trâm nhọn đâm xuống, do nàng vừa giải độc xong sức lực còn yếu ớt, Thù Giang Nguyệt cũng không phải kẻ tầm thường. Hắn phủi tay hất ra, trâm rơi vỡ, ngọc nát bắn tung tóe...
Thù Giang Nguyệt quệt vết thương, sắc máu dần chuyển đen. Hắn nâng mi mắt nhìn nàng, Nhan Tống khập khiễng bước lên cố đúng thẳng, dùng ánh mắt nhạt nhẽo nhìn hắn: “Đừng quên, ta là con của một kẻ đầy thủ đoạn, máu lạnh!”
Chung một dòng máu sao nàng không lĩnh ngộ được thế sự tàn nhẫn? Đế vương vô tình? Từ lâu nàng đã biết mình với Thù Giang Nguyệt sẽ dang dở, nhưng tình yêu của nàng không thể bị bóp nghẹt trong bàn tay quyền lực được. Nàng không cầu xin phụ hoàng nửa lời, ý người đã quyết không thể thu lại, đó là tôn nghiêm là sĩ diện của đế vương.
Nhưng nàng vẫn muốn đánh cược, trong cung không chỉ có một mình là công chúa. Vì danh dự của hoàng tộc phụ hoàng sẽ không để chuyện này truyền ra.
Nhan Tống nhắm mắt lại, nàng chỉ không tính được lòng dạ của Thù Giang Nguyệt, nhưng không sao cả, không sao cả...
Nghe thấy tiếng nôn, Thẩm Huyền Quân do dự vén màn: “Công chúa?”
Nhan Tống nôn ra máu, người ê ẩm lắc đầu: “Ta không sao người bỏ màn xuống đi.”
Gió thổi làm nàng hơi lạnh người cuộn lại, nửa tỉnh nửa mê mỉm cười.
Thẩm Huyền Quân đành bỏ màn xuống.
Trái tim Nhan Tống trồi sụt, có gì đó vỡ nát rồi gắn hàn, gắn hàn rồi vỡ nát.