Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 32: Chương 32: Yêu Hận Triền Miên (3)




Lúc Tưởng Hoàng quay lại, nhìn bộ dạng như chỉ còn một hơi thở. Không biết trải qua chuyện gì mà hồn phách lên mây, mặt chẳng còn giọt máu.

Sợ nắng dần lên cao Thẩm Huyền Quân chịu không nổi, thị vệ đã tự ý tìm cây dựng một mái hiên lợp lá mát rượi. Trong lòng họ vị quý nhân này vô cùng yếu ớt, ra nắng không được, ra gió cũng chẳng xong.

Tưởng Hoàng thấy thế liền thưởng bạc cho họ, bảo lui đến chỗ khác nghỉ ngơi. Họ vui mừng cảm tạ hoàng ân nhanh chóng kéo nhau đi mất.

Nhiều đồ ăn được bày biện ra, hắn liếc nhìn số rau đắng đặt trong giỏ. Rau mới hái còn tươi rói, y và Nguyên Dương vui vẻ nhặt nhạnh mấy lá tàn héo úa ra. Tưởng Hoàng cố gắng hít thở ngữ khí nhẹ nhàng ấm áp: “Rau này đắng lắm phải ăn qua đêm, bóp nước nhiều lần mới ăn được. Muốn ăn rau ta sai người chuẩn bị thêm là được.”

Thẩm Huyền Quân thong dong nhét cho hắn một giỏ ý bảo nhặt giúp, miệng nói: “Lúc trước vẫn thường ăn mà, nấu canh ăn vừa ngon vừa mát.”

Thế nhưng hắn lại nhớ y không thích rau đắng, có lần hai người đi trong rừng không tìm được gì ăn. Hắn chỉ tìm chút rau đắng nấu canh, y chê đắng, thà nhịn đói chứ không ăn. Thẩm Huyền Quân trước kia cũng là một người bướng bỉnh.

“Ăn với cháo cá càng ngon.” Nguyên Dương phụ đem bát đũa ra hào hứng cất lời: “Diện thúc nấu cháo cá ngon nhất.”

Thảo nguyên có trời cao gió mát, hương thơm cỏ cây khoan khoái. Nhưng sao hắn vẫn thấy mệt mỏi đau đầu, hít thở thôi cũng cực nhọc, gượng gạo: “Con thích ăn cháo cá ta nấu cho con là được. Ở phía tây có một con suối nhỏ nhưng nhiều cá lắm, lại đây ta bế con đi bắt.”

Thẩm Huyền Quân tựa hồ không có nghe thấy bọn họ nói chuyện, làm xong thật sự rảnh tay liền mở bình rượu: “Hai người đi đi.”

“Lửa cứ để Phương Dao nhóm, chúng ta đi bắt cá “

Y mang theo bình rượu lẳng lặng uống một ngụm, cùng hắn đi lội suối bắt cá, hái thêm trái cây. Nghịch ngợm dưới nửa ngày Nguyên Dương chẳng bắt được con nào đã bị y bắt lên bờ, mua quần áo mới mặc vào.

“Con làm phụ thân giận rồi đó, mau dỗ đi.”

“Là do phụ hoàng tạt nước con trước.” Nói rồi lại giơ móng vuốt với hắn, quay lưng chạy đến bên cạnh y dụ dỗ lôi lôi kéo kéo. Hớn hở rủ y cùng chơi đá cỏ, trên thảo nguyên không ngớt tiếng gọi: “Thái tử cố lên, thái tử cẩn thận!!! Thái tử, bên này có cỏ mạnh, thái tử, thái tử...”

Nguyên Dương chạy loạn xạ tìm cỏ mạnh phục thù, mắt rưng rưng cực kỳ uất ức: “Phụ thân lấy hết cỏ mạnh rồi, hết rồi, hết rồi.”

Thẩm Huyền Quân thoải mái cười, thách thức: “Con cứ từ từ tìm, ta chờ con phục thù đây.”

Sau đó Nguyên Dương liên tiếp thất bại, nằm dạ ra cỏ. Tưởng Hoàng phải mang mấy xâu thịt nướng vừa chín ra dụ nó. Nó chù ụ kiễng chân ghé tai hắn âm mưu tìm một đồng cỏ tốt hơn, còn giả bộ xem xét rất lâu, tính toán địa hình xem nơi nào tìm được cỏ tốt.

Hắn cười khổ đồng ý với nó, bảo nó ăn trước rồi mới có sức chơi. Không có mua gạo nên hắn chỉ nấu canh, canh đã sôi, hắn nêm nếm lại rồi bỏ thêm chút nấm tươi cho ngọt nước. Nguyên Dương uống canh sột soạt, y cũng uống mấy ngụm, có chút nuối tiếc.

Vẫn nhớ, Vô Diện nấu cháo cá rất ngon.

Không biết Vô Diện thế nào, quần áo y gửi tới có dùng hay không? Trước nay những món đồ y đưa hắn, dù chỉ là tùy tiện chẳng có quý giá gì, Vô Diện vẫn giữ gìn không chút sứt mẻ.

Gió đã bắt đầu mạnh, may là họ đã ăn uống gần xong.

Mọi người dọn dẹp còn y vẫn cầm chén canh ngay người, Nguyên Dương kéo y một cái: “Phụ thân, người sao vậy?”

“Ta bỗng nhớ sắp đến sinh thần của con.”

Mắt nó sáng rỡ nói ngay: “Con muốn nặn hình đất.” Nhưng ngay sau đó nó bỗng rầu rĩ: “Đã lâu rồi Giang thúc không gửi quà đến. Có phải người đã quên mất con rồi không?”

Bàn tay Tưởng Hoàng hơi run lên.

Ý cười trên môi Thẩm Huyền Quân hơi nhợt nhạt: “Con gọi cái gì thế?”

Nguyên Dương làm mình làm mảy: “Giang thúc đã lâu không quan tâm đến con nữa, phụ thân nói người nấu ăn rất ngon sao lại luôn để chúng ta phải chịu đói chứ? Từ trước đến nay người chưa từng xuất hiện sao con phải gọi người đó là phụ thân* chứ? Giang thúc là đồ xấu, con ghét người lắm!”

*Lương Tiểu Giang, Nguyên Dương gọi là Giang phụ thân.

Sắc mặt Tưởng Hoàng thay đổi liên tục, không biết phải làm sao? Bỗng thấy hoang mang chính mình là gốc cây ngọn cỏ, hơi thở mỏng manh thân thể run lên từng đợt. Bàn tay hắn nhớp nháp đầy mồ hôi, đau đớn này không sao cảm thụ nổi. Thậm chí còn không cảm thấy trái tim mình đang đập.

Đúng vậy, hắn chưa từng xuất hiện.

Những lúc khó khăn nhất hắn đều chưa xuất hiện.

Hắn đã chối bỏ đứa bé này từ khi nó vừa chào đời, Lương Tiểu Giang không phải là tên hắn dùng lúc nhỏ sao? Những ngày tháng trốn chui trốn nhủi đó hắn chưa từng quên. Cả cái tên này nữa, nó có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt với hắn. Cho nên ngần ấy năm bảo vệ nó ở nơi sạch sẽ nhất tim mình.

Hắn có thể hiểu việc y không thể nói cho nó biết họ đã bị hắn bỏ rơi, vẫn luôn xây dựng hình tượng Lương Tiểu Giang trong lòng nó tốt đẹp vững chắc. Trong lòng nó người chưa từng xuất hiện đó, người mà chỉ biết được cái tên mới là phụ thân của mình.

Khó khăn lắm, hắn mới có thể khiến nó chịu nhận mình, gọi tiếng phụ hoàng.

Hắn không dám quên ngày đó, tìm được y nhưng lại bất cẩn để người chạy mất. Khung cảnh mịt mùng tăm tối đến nhường nào, hoa quế thấm lạnh trong mưa lạnh tí tách. Hắn tìm đến căn nhà nhỏ trên đồi đang bị mưa ngâu vùi dập, vú nuôi nhìn hắn liền hoảng sợ, việc đầu tiên là đóng cửa lại giấu đứa bé vào trong.

Hắn ngẩn ngơ, là đang sợ hắn làm hại đứa bé sao?

Đứa bé này rất giống y, khi mới sinh mấy ngày hắn đã nhìn qua một lần. Lúc đó hắn đã nói gì?

Trái tim hắn thít lại, cố gắng nhắc nhở đừng nhớ về nữa.

Trời rất lạnh, trên người nó mặc mấy bộ đồ cũ chắp vá từ vải vụn. Trong phòng rất ít than, cũng không phải loại tốt. Chăn đệm khô ráo thô ráp, có vài chỗ đã bị rách. Hình như nó đang sốt gương mặt đỏ ửng, nhìn thấy hắn lơ mơ hỏi: “Thúc thúc, sao lại đến đây.”

Tưởng Hoàng giật nảy người, đây là con của hắn sao lại gọi hắn là thúc thúc chứ. Hắn muốn sà xuống bên giường nhưng vú nuôi đã nhanh chóng nhắc nhở, ôm nó vào lòng: “Đây là hoàng thượng không thể gọi như thế được.”

Nó cũng không hiểu được hoàng thượng là gì, ho khan mấy tiếng.

“Thuốc đâu, mau mang đến đây.” Hắn cuống cuồng giành lấy nó ôm trong lòng, vú nuôi nhìn hắn, nhìn nó, rồi nhìn xuống căn bếp nhỏ trán đổ mồ hôi lạnh. Cứ như do dự chỉ cần lơ là một chút hắn sẽ làm hại đứa nhỏ này.

Đứa bé giống y quá, nhìn nó hắn thấy có chút an ủi nhớ nhung bao ngày. Nhưng cũng không vui được lâu, nó sốt đến mê man không chịu mở miệng. Hắn muốn rót trà ấm cho nó, cầm lên ấm trà đã nguội lạnh. Bên trong toàn nước lọc, trong căn nhà nhỏ này chẳng có trà để uống.

Vú nuôi mang chén cháo đậu vừa hâm nóng cùng thuốc đến, hắn ngửi qua, không phải thuốc tốt. Hắn muốn nổi giận cũng không biết trút vào đâu! Đến khi trời hơi bớt mưa, lúc hắn đến là đi bộ, thất thần bước một mình, không mang áo lông đành quấn nó trong chăn thô, ôm về cung.

Bóng đêm vô thanh vô tức liền bao trùm, thái y túc trực bên giường. Hắn nắm bàn tay nhỏ của nó ấp ủ, lo sợ không yên.

Vẫn chưa hạ sốt.

Trong khoảnh khắc, nụ cười kia vô cùng đau đớn bi thương, con ngươi u oán đen sâu. Hắn rất sợ, sợ chưa được nghe một tiếng gọi phụ hoàng đã phải chia cách âm dương. Đã từng có rất nhiều cơ hội để được nghe, đều đã đánh mất rồi.

Nước mắt hắn rơi xuống sống tay áo của hắn, nghẹn ngào chất chứa.

Đứa bé thân gầy khô mệt mỏi chẳng động đậy, cánh tay gầy đến nổi gân xanh. Lúc mới sinh ra mấy ngày hắn có đến thăm, da dẻ trắng trẻo mượt mà, gò má còn hơi ửng đỏ. Kể từ lần đó không gặp lại nữa, hắn đi qua căn nhà nhỏ đó vô số lần, chính là muốn nhìn thấy y sống thảm thiết ra sao. Nhưng chưa từng đến thăm nó lần nào...

Thân thể hắn run mạnh, hình như đã từng có...

Con chuồn chuồn nhỏ làm bằng cỏ...

Trong điện bỗng trở nên tĩnh mịch, chỉ có tiếng hít thở dồn dập, hắn thấy lạnh lẽo hoảng sợ tự mình cuộn người lại. Cổ họng phát ra tiếng phì phò, khóe mắt rơi từng giọt lệ.

Vẫn là Phương Dao nhắc hắn hồi tỉnh: “Hoàng thượng trời mưa rồi, ở đây gió tạt chúng ta lên xe ngựa thôi.

Tưởng Hoàng rùng mình vì lạnh, liếc nhìn vẻ mặt của y.

Thẩm Huyền Quân cũng không biết giải thích làm sao cho nó biết, môi mím lại.

****

Khách trọ thượng hạng dành cho họ hai phòng tốt nhất, Tưởng Hoàng giúp Nguyên Dương lau khô tóc. Trên người nó khoác chiếc áo lông chồn màu đen sẫm, làm hắn nhớ đến mùa đông năm nào đó. Thẩm Huyền Quân sợ hắn lạnh, đem cho hắn chiếc áo khoác dày. Y đứng giữa rừng cây, tay còn cầm vừa mới hái, rón rén tránh người khác nhìn thấy.

Lúc đó vẫn còn có người yêu thương quý mến hắn, không phải như bây giờ thập phần xa lạ. Nhìn nhau mà lòng nảy sinh chán ghét.

“Khô rồi, ta đi rót canh gừng cho con uống.”

Lúc hắn trở lại Thẩm Huyền Quân cũng ngâm nước nóng xong, hắn đưa hai người chén canh còn nóng bảo phải uống ngay. Tay luôn phiên tìm việc làm, bỏ thêm than, rót mấy chén trà.

“Vừa rồi, ta thấy hoa sen đã nở rộ hết rồi. Đến khi hết mưa chúng ta đi hái thêm búp sen, buổi tối là có chè ăn.” Tiếng than lửa tí tách vang trong căn phòng nhỏ, ba người ngồi nói chuyện thoáng nhìn qua thấy vô cùng ấm cúng.

Chỉ có mình Thẩm Huyền Quân không muốn đắm chìm, những ngày tháng bị giam cầm ngồi dựa cửa nghe những âm thanh bên ngoài. Có người ngày ngày lén đến nói cho y biết Nguyên Dương vẫn ổn. Y và Vô Diện tuy cách nhau cánh cửa nhưng tâm ý tương thông, cùng cho nhau niềm vui ấm áp.

Không giống bây giờ mỗi giây mỗi khắc đều là tịch mịch khó thở, trong lòng sợ hãi chật chội. Thẩm Huyền Quân xoa xoa ngón tay: “Đã chơi cả ngày rồi mau đi ngủ đi.”

Khi chỉ còn hai người ở trong phòng, Thẩm Huyền Quân dịu dàng không chút góc cạnh cầm khăn giúp hắn lau chỗ tóc ướt. Tưởng Hoàng do dự muốn nói mấy câu, không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Yên tần thế nào rồi?”

Tưởng Hoàng nghe tới người kia hơi nhíu mày: “Đã giáng xuống làm đáp ứng rồi.”

Thẩm Huyền Quân thấp giọng cười, đuôi mày hơi nhướng: “Xem ra trong lòng ngươi cô ta rất có trọng lượng.”

Tưởng Hoàng lúng túng: “Cô ta tự mình quỳ nhận tội trong cung, ca ca đừng để tâm tới nữa.”

Sắc mặt dửng dưng ngữ khí lại ngập ngụa mỉa mai: “Vậy sao, chắc cô ta trưng ra bộ dạng thương tâm điên cuồng. Gào khóc ôm lấy ngươi năn nỉ, bị vẻ mặt tiều tụy của cô ta làm động lòng rồi sao?”

“Sao lại thế được.” Hắn ôm vai y an ủi: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ để cô ta biến mất, không xuất hiện gây phiền toái trước mặt ca ca nữa.”

Sắc mặt y ngưng trệ, cười cười: “Sao không phải bây giờ?”

Y cũng không hận cô ta đến nghiến răng nghiến lợi, muốn dùng kiếm đâm chết cô ta ngay lập tức.

Tưởng Hoàng có phần không hiểu, y oán hận cô ta đến mức này sao? Trong lòng chợt lạnh nghĩ đến một khả năng...

Nhưng mà...

“Là vì gia thế nhà cô ta đúng không?” Y nhìn hắn ánh mắt như hồ sâu.

Tưởng Hoàng khó khăn mở miệng: “Nói sao mẫu tộc cô ta cũng lập nhiều công trạng.”

Không khí trong phòng trở nên nghiêm trọng: “Thời gian sao ngươi cũng không còn nhớ chuyện này nữa. Mà mẫu tộc của cô ta nếu liên tiếp lập công trạng thì sao? Ngày sau, đổi ngược là cô ta nói với ngươi những lời này, mọi chuyện sẽ khác đúng không?”

“Thôi đi, thanh kiếm bị cô ta làm bẩn ta cũng ném đi rồi. Những lời này ngươi coi như chưa nghe thấy đi.”

Thanh kiếm đó là Thẩm Huyền Quân đòi hắn rèn cho bằng được, chớp mắt đã muốn vứt bỏ. Hắn lờ mờ nghĩ Thẩm Huyền Quân đang làm khó dễ hắn, muốn lựa chọn giữa an nguy tiền triều và y. Chọc cho hắn tức giận, khó chịu vì không biết nên lựa chọn ra sao. Cũng có thể y nghĩ hắn không thể nào vứt bỏ tiền đồ giang sơn, sớm ra tay với mình, để được giải thoát.

Tưởng Hoàng khép chặt mi mắt: “Ta biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.