Khói Hoa Lãnh Cung

Chương 35: Chương 35: Yêu Hận Triền Miên (6)




Việc Nhu Phi được chọn làm hoàng hậu đã định.

Không ít người đã đoán ra chuyện sẽ diễn biến theo hướng này, nhưng trong lòng vẫn hơi hoài nghi. Hoàng thượng với Thẩm Huyền Quân nặng tình như thế vẫn không cho y chút phong thưởng nào.

Lễ nghi lập hậu đã thành lệ, lễ phục tỉ mỉ, nghi thức rườm rà, cung nữ bên cạnh Nhu Phi hỗ trợ, chuẩn bị đón tiếp những món đồ phủ Nội Vụ mang đến. Nhu Phi đã dặn không được kiêu ngạo, xu nịnh, mọi việc sắp xếp vô cùng thỏa đáng.

Nhu phi càng đến ngày phong hậu càng thấy bất an, cả mặt trời chiếu lên người cũng khiến nàng run sợ. Hoang mang từ đáy lòng lan ra, từ khi nàng lén tung tin đồ Vô Diện cho y biết, hoàng thượng đối với nàng dần khác lạ. Ngoài mặt không nói nhưng ngữ khí lạnh lẽo, luôn phảng phất mỉa mai.

Trước nay hắn đối với nàng luôn có mấy phần khách sáo, từ bao giờ mối quan hệ này lại trở nên thâm sâu khó dò như thế!

Hôm nay họa sĩ ở Thư Hương đình viện đến cung vẽ tranh đế hậu, hoàng thượng để Phương Dao thay mình tiếp đón, còn mình ở dưới bếp.

Gần đây ngày càng mưa nhiều, không khí ẩm đến sắp vắt ra nước. Tưởng Hoàng sợ y nhiễm phong hàn muốn nấu một chén canh gừng gân bò cho y uống.

Thẩm Huyền Quân rất kén ăn, phần lớn những món y thích đều do hắn gợi ý, nấu thường xuyên bồi bổ.

Sau đêm đầu tiên của họ, hắn cũng nấu món này.

Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười dịu dàng ấm áp, hôm nay là ngày rất đặc biệt với họ.

Thẩm Huyền Quân nhìn mấy chiếc chùy bằng ngọc dưới ánh nắng phát ra phù quang vạn trượng. Đôi mắt y trong veo mân mê một lúc, hơi luyến tiếc.

“Loại ngọc này sờ vào rất ấm, gần đây chân tay người hay nhức mỏi hay để nô tỳ dùng nó đấm bóp chân tay cho người.”

“Cứ mỗi khi trời ẩm lạnh là chân tay lại như thế.” Thẩm Huyền Quân tự mình đấm chân hai cái, chợt nhớ gì đó, nói: “Hoa cỏ ta bảo ngươi tìm thế nào rồi.”

“Gần đây hoa phòng hơi bận rộn, hoa cỏ đều trồng cho lễ phong hậu hết rồi. Nô tỳ có đến thái y viện xin được chút phương chỉ, cam thảo.”

Y suy nghĩ một lát những thứ này không đủ làm túi thơm, tùy tay tiếp nhận: “Thôi, có bao nhiêu cũng được. Trong bếp vẫn còn bạc hà và mật ong, ngươi dạy ta làm kẹo đi.”

“Công tử, trà đó thanh mát nhưng lạnh lắm, hoàng thượng không cho đâu. Trời mưa chắc còn lâu mới dứt, nô tỳ pha trà gừng cho người. Hôm nay ngự thiện phòng làm nhiều món ấm, sủi cảo, canh gừng gân bò, còn có bánh vô ưu nhân mật quế.”

Thẩm Huyền Quân đang ngồi bên cửa sổ ngắm mưa liên miên. Nghe đến canh gân bò ngón tay hơi máy động, tự mình lắc đầu cười nhạt: “Ngươi nấu cháo gừng cho ta được rồi.”

Mưa buồn không dứt những tán lá xanh hứng chuỗi ngọc, tạo ra những âm thanh nhuốm màu hoài niệm. Cũng có thể do y đang có tâm sự, ngồi thẫn thờ nhớ những chuyện đã qua.

Đó là một buổi đêm ánh trăng khá đẹp. Tưởng Hoàng tỏ ra thần bí bảo y ở yên trong phòng chờ hắn quay lại.

Thẩm Huyền Quân không hiểu ngồi xuống bên giường, hai mắt đã bị vải băng che lại không nhìn thấy gì, trong không khí có mùi thơm ngọt như mật. Nhớ hôm qua họ mới... cảm giác thực cốt tiêu hồn này khiến y thổn thức không thôi.

Cứ mải mê trong thế giới của mình y không biết hắn đã tiến đến bên giường khi nào, chăm chú nhìn y. Ngón tay ấm áp sượt qua gò má: “Ca ca đang nghĩ gì mà mặt đỏ ửng lên rồi?”

Thẩm Huyền Quân hơi ngượng ngùng: “Đệ đang bày trò gì đấy.”

Tưởng Hoàng ôn nhuận mỉm cười trong mắt có thâm tình vô hạn. Hắn giúp y cởi băng mắt ra, chưa để y kịp nhìn đã hôn lên mi tâm: “Lần này ta đi hơi lâu, cứ nghĩ đến trên đường đánh trận trong lòng nhớ nhung khôn nguôi. Chi bằng lúc này chúng ta làm một tiệc vui nho nhỏ trước, ngày ta trở về sẽ đền cho ca ca một lễ thành thân đàng hoàng.”

Thẩm Huyền Quân nhìn xung quanh, căn phòng nhỏ treo vài tấm rèm đỏ đơn sơ, giường đệm đều màu đỏ thêu hình uyên ương nghịch nước. Ánh nến long phượng cháy rực đầy sức sống trên bàn trà, tựa hồ ánh sáng đó như muốn dang cánh bay đi.

Y chìm trong sắc đỏ vẫn còn chưa theo kịp, ngón tay hắn vuốt ve đuôi mắt xoa đến mi mắt y muốn nóng lên. Trên người hắn mang theo hương hoa lê thanh khiết, mềm mỏng nói: “Chọn được vài cành lê đẹp cho ca ca này.”

Tình yêu của họ day dứt âm ỉ, đến chết cũng không phai, Thẩm Huyền Quân không biết nói gì, tay đặt trên đầu gối hơi động đậy. Tưởng Hoàng phì cười hôn lên môi, má, đặt tay bên eo nhẹ nhàng siết lấy. Âm thanh vang bên tai như tơ liễu: “Ca ca, không cần lên tiếng nói gì cả chỉ cần ở cạnh ta là được.”

Thẩm Huyền Quân thấy ấm áp như đắm chìm trong ôn tuyền mùa xuân: “Tiệc nhỏ hay tiệc lớn gì đối với ta cũng không quan trọng. Cứ như thế này đã thấy mỹ mãn lắm rồi.”

Tưởng Hoàng mỉm cười rót hai ly rượu, hương vị ấm nóng thấm tận tim phổi. Hơi cụng nhẹ trán y, ôn nhu: “Đây là làm theo cách ca ca dạy ta ủ đấy.”

Y đang vui đến không rõ mùi vị, trong lòng chỉ đầy ắp ngọt ngào, nghe hắn nói mới chậm rãi cảm nhận.

Uống rượu xong hắn múc canh cho y uống, sờ thấy canh đã nguội bớt chỉ còn âm ấm, hắn hài lòng: “Vừa đủ độ, ca ca uống đi cho ấm. Không có ta ở cạnh nhắc nhở ca ca cũng không được bỏ bữa, nhất là trà kỷ tử, mỗi tối phải uống canh ấm mới được.”

Trong mắt hắn đầy thâm tình, yên tĩnh nhìn nhau một lúc, nâng tay y lên hôn: “Hôm nay trời đầy sao, chúng ta lên đỉnh Vấn Nguyệt ngắm cảnh nhé.”

Đỉnh núi kia gọi là Tiểu Nguyệt, mấy năm trước hoàng đế di tuần đổi tên thành Vấn Nguyệt, đem phong thưởng cho Thẩm Huyền Quân. Cảnh sắc nơi đó quả thật rất đẹp, ấm áp từ mu bàn tay lan ra khắp thân thể, y như mê muội quên cả gật đầu.

Y đang mong đợi cái gì chứ, từng rơi từ trên cao xuống gục ngã hoàn toàn. Là hắn kéo y tỉnh dậy, trong lòng đầy tình ý lại không biết thốt ra làm sao? Chân tâm của hắn dành cho mình y trân trọng từng chút, giữa chốn hồng trần này chỉ có hắn nương tựa.

Thẩm Huyền Quân ở trên lưng hắn rưng rưng, tiếng tim đập giao hòa cùng nhau, yên bình không nói nên lời.

Trời cao trăng sáng.

Gió đêm chầm chậm tỏa hương ngũ cốc, Thẩm Huyền Quân hết sức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Cây cao lương rậm rạp, Tưởng Hoàng đi theo lối nhỏ, đưa tay tách cành cây không đâm vào người y. Ánh trăng ở trên đầu ngọn cỏ, theo từng làn gió lên xuống dập dềnh.

“Đây là sao?”

“Ta thấy ca ca kén ăn quá, rau củ ngũ cốc bên ngoài chẳng yên tâm. Chi bằng tự mình trồng, ta nấu cho ca ca ăn.”

“Đệ cứ như vậy khẩu vị của ta ngày càng kén, những lúc đệ đi xa chắc chẳng buồn ăn uống mất.” Thẩm Huyền Quân hôn lén cổ hắn, môi hơi nhếch lên chìm trong khoảnh khắc tuyệt đẹp.

Cả hai ngồi bên bờ cỏ ngắm sao trời lộng lẫy, Thẩm Huyền Quân tựa vào hắn giơ tay vớt ánh trăng trong như lọc. Như nhớ ra gì đó vỗ vai hắn: “Đúng rồi, mấy ngày qua rảnh rỗi ta nghĩ ra chiêu thức mới, để ta đánh cho đệ xem.”

Tưởng Hoàng gối tay trên đầu nằm ra cỏ thưởng thức, trên đồng cỏ động tác của y mềm mại như sương. Cánh đồng đầy bồ công anh bay lượn, như tuyết trắng bồng bềnh, không ngừng bay cao như sắp chạm chân trời.

Môi y nhấp nháy nụ cười, áo khoác dày trên người y lay động không ngừng, gần như sắp rơi. Không gian mông lung yên tĩnh, người khác nhìn vào cứ như hai người họ bồng bềnh trên mây. Bông hoa bồ công anh bay đầy trời, thế gian trắng tinh sạch sẽ, hệt như mộng.

Lúc y trở lại hắn nhẹ nhàng ôm lấy, ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng kia thỏ thẻ: “Ta có cái này hay lắm.”

Hắn lấy trong người ra mấy cái túi thơm, bên trong có vài món đồ nhỏ nhỏ: “Đây là hương dược ca ca tặng ta khi ta mới nhập cung làm thị vệ. Đây là chiếc nhẫn ngọc ca ca tặng ta khi được phong quan, chiếc chuông bạc kết đồng tâm này là sinh thần đầu tiên... đều là những món đồ mà ta quý trọng. Còn có...” Bên trong còn có hai đóa hoa lê ép khô, đan vào nhau giữ chặt hai lọn tóc: “ Biên thùy xa xôi giữ những thứ này bên cạnh không tiện, gửi ca ca giữ giúp ta nhé. Ngày sau tái kiến.”

Nhắc đến chia ly bỗng có vài phần thương cảm, hắn nắm lấy tay y: “Đây là những thứ quý giá ta nâng niu cả đời, ca ca phải gìn giữ thật cẩn thận đấy nhé.”

Chần chừ một lúc hắn bỗng lấy trong tay áo ra một chiếc vòng bạc nạm mẫu đơn, điều khắc hoa mẫu đơn khai sắc hai bên, bướm liệng chao nghiêng. Đây là món đồ của nữ nhi, y nhìn hơi quen mắt nhưng không nhớ rõ đã thấy ở đâu. Tưởng Hoàng trịnh trọng nhìn sâu vào mắt y: “Đây là món quà mẫu thân ta khi còn sống đã chuẩn bị cất giữ cẩn thận, vốn là để dành cho con dâu tương lai...”

Thẩm Huyền Quân bỗng thấy hơi căng thẳng, thầm nghĩ đã làm bà ấy thất vọng.

“Có điều, vòng tay này từng được thi pháp. Ca ca đeo vào đi đâu ta cũng biết, có hơi mất tự do.”

Thẩm Huyền Quân vội nói: “Không sao cả, ta thích lắm.”

Nghe thế trên mặt hắn mới lấy lại nụ cười, đeo vào tay y.

Cảm động như thủy triều cuồn cuộn dâng trào, nắm chặt túi thơm trong tay. Nó như mang theo nhiệt độ, phảng phất như trái tim y đang đập rộn ràng. Những món đồ y tặng hắn đều xem trọng trân quý, giống như chiếc nhẫn hắn tặng y. Lúc vui vẻ hay thương tâm, lúc rạo rực hay mệt mỏi, chỉ cần nắm nó trong tay y đều thấy hy vọng tràn trề.

Thêm chiếc vòng tay nữa, cứ như họ thật sự được đôi nên chúc phúc, không còn gì hối tiếc.

“Áo giáp của ta đệ có mặc vừa không?”

“Đã sửa lại rồi vừa lắm, có cảm giác giống như được ca ca ôm.”

Thẩm Huyền Quân càng thêm ngượng ngùng, dựa vai hắn suy nghĩ về tương lai của họ.

Hai người ngồi bên đống lửa, lấy sao trời làm phòng, lấy cỏ thơm làm chiếu. Nụ cười của Thẩm Huyền Quân như làm tan chảy cả sao trời, những thứ lấp lánh đẹp đẽ đều hiện hữu. Hắn thì thầm: “Huynh cười thật đẹp, có thể chỉ cười với riêng ta không?”

Thẩm Huyền Quân đánh hắn, máu dồn hết lên mặt: “Đệ lo canh lửa đi gà cháy hết bây giờ.”

“Đừng dỗi.”

“Ai lại dỗi chứ, thơm quá.”

“Không dỗi sao, thật không dỗi sao?”

***

Nhớ lại khoảng thời gian thênh thang sâu thẳm đó, Thẩm Huyền Quân thấy rét run, chăn dày ấm áp vẫn không sưởi ấm được cái lạnh lẽo trong tâm. Thân thể y run cầm cập, như cảnh sắc dần điêu linh, da dẻ xanh xám.

Tưởng Hoàng đến bên giường, vỗ nhẹ: “Ca ca, ta mang canh đến cho ca ca uống này, ngồi dậy một lát đi.”

Thẩm Huyền Quân muốn vùi sâu hơn, bên tai liền nghe giọng nói non nớt: “Phụ hoàng, vai áo người ướt hết rồi. Dùng khăn lau đi ạ.” Nói rồi lại chui vào chăn nằm trong ngực, đầu nhỏ chạm cằm y cọ cọ: “Phụ thân sao vậy, người lạnh lắm à?”

Y cười gượng hơi kéo chăn xuống “Không có, định giả vờ ngủ đã bị con phát hiện.”

Nguyên Dương đắc ý sờ mũi, đếm trên đầu ngón tay: “Sơn dược, khoai tím, sữa bò, mật hoa quế. Hôm nay phụ hoàng dạy con làm bánh vô ưu, ăn bánh xong hãy uống canh cho ấm.”

Thẩm Huyền Quân nắm tay nó kiểm tra thấy không có vết thương nào mới yên tâm, dịu dàng: “Sao con đi không rủ ta theo.”

“Phụ hoàng nói hôm nay là ngày rất quan trọng của hai người mà.” Nguyên Dương cười lém lỉnh lấy bánh đưa cho y, hơi tiếc nuối: “Lúc sáng còn thấy hoa sen nở dưới nắng ban mai, đẹp như dương quang bạch ngọc. Vòm trời còn mây tía, cành hoa rung rinh trong gió đẹp không tả xiết. Còn muốn cùng người chèo thuyền ngắm cảnh ăn bánh, không ngờ trời lại mưa.”

Thẩm Huyền Quân nhìn bánh vô ưu hình hoa trong tay, hơi cụng đầu nó: “Đến khi tạnh mưa trời mát đi cũng được.”

Nguyên Dương ở trong lòng y cười khanh khách, nháy mắt với hắn.

Thẩm Huyền Quân tủm tỉm cười: “Đừng ăn hết vội, uống thêm một chén canh đi.”

Y nhìn chén canh không muốn uống, Tưởng Hoàng làm như không thấy: “Hôm nay là ngày ta và phụ thân con làm lễ thành thân, tối nay chúng ta đào mấy bình rượu lên đỉnh Tiểu Nguyệt chơi, con đó tranh thủ buổi chiều ngủ sớm đi.”

Thẩm Huyền Quân nâng mắt nhìn hắn, khóe môi gượng gượng không nhếch nổi. Đây là ngươi y từng một lòng yêu mến, mà giờ muốn nói chuyện với nhau mấy câu cũng phải dùng đứa bé làm bình phong.

Trong lòng y đã không còn tình cảm, thứ còn tràn ngập là bản năng muốn sống, muốn bảo vệ người bên cạnh mà thôi. Có những đêm y gặp ác mộng tỉnh dậy, kêu tên hắn rên rỉ, thứ nhận được chỉ có gió đêm tịch mịch, muôn điều sầu khổ mà thôi.

Hắn đã không còn là người trong lòng y, cho dù tâm tư rối loạn, trái tim đau đến bóp nghẹt cũng không ai ủi an. Những đêm mê man sợ hãi, những ngày tháng cô đơn co ro nơi góc tường

Cả những tủi nhục đã qua, y hận hơn bao giờ hết.

Trời dần chiều, Tưởng Hoàng cũng phê duyệt tấu chương xong. Biên thùy yên ổn, dân chúng làm ăn phát đạt, nơi nơi đều vui vẻ. Tâm trạng hắn thoải mái nhớ đến việc đón y và Nguyên Dương ra xe ngựa, ra cung chơi.

Hắn giúp y chọn áo lông, đợi y tắm nước nóng.

Thẩm Huyền Quân vén rèm châu đi ra, mái tóc vẫn còn hơi ươn ướt, dùng ánh mắt tối đen nhìn hắn. Tưởng Hoàng không dám nhìn ánh mắt dời xuống, bỗng dừng bên eo y.

Một chiếc túi thơm màu xanh sẫm bóng loáng không một chút hình thêu nào. Hắn căng thẳng vừa vui mừng, rồi lại chua xót, đau đến răng hàm cắn chặt. Nín thở một lát mới ngẩng đầu nhìn, trong ánh mắt y ẩn tàng nhiều thứ, nếu như chạm vào sẽ vụn vỡ nhiều nỗi niềm sâu kín rét buốt.

Tưởng Hoàng hơi bối rối: “Lúc trước ca ca cũng tặng ta một cái.”

Hắn thò tay lấy chiếc vòng mang bên mình, chưa kịp lên tiếng đã nghe y cười cười hỏi: “Vậy nó đâu rồi.”

Thân thể hắn run lên cầm không vững đồ trên tay, trong mắt chỉ còn một mảnh tĩnh mịch: “Xin lỗi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.