Sau một lúc tuyên bố thắng thua, hai bên chia nhau rời đi trở về sân viện của mình chờ đợi phần thưởng.
Bên Tây, Nam viện 6 người hạch tâm viện ảo não rời đi dưới ánh mắt âm trầm của Lý Hải cùng Thạch Sơn, còn bên này cả đoàn lại được Dương Thiên liên tục vỗ vai khích lệ.
Học viên rời đi hết 4 viện trưởng cùng liếc mắt nhau thả người đi vào học viện hưởng khu trung tâm đi đến.
Đám người của các gia tộc lớn nhỏ nhìn thấy mấy người rời đi thì cũng bắt đầu kết bè kéo cánh rời đi, một chút vẫn còn ở lại để nhận tiền cá cược.
Mỗi năm Học viện tranh tài kết thúc là một cơ hội để làm giàu, một ít đại gia tộc cũng nhờ vào thời gian này kiếm một món hời.
…
Vân Lam học viện khu trung tâm là nơi tổ chức hội nghị khi có việc lớn cần giải quyết.
Bên trong phòng hội nghị, 4 vị viện trưởng cùng phó viện trưởng đều ở đây, 4 viện trưởng ngồi quanh một chiếc bàn tròn, các vị viện phó thì đứng kế bên.
“Hahaha… không ngờ lần nay lại tổn thất nhiều học viên như vậy, thật là đáng tiếc”.
Dương Thiên ngồi vào bàn liền lớn tiếng nói, mặc dù nói chuyện đáng tiếc nhưng miệng hắn lại cười ha hả.
Tây viện cùng Nam viện nghe tiếng cười của thì cực kì âm trầm không nói một lời, bọn hắn biết tên này là muốn mỉa mai họ, bên kia tổn thất người không ít là không giả nhưng bên bọn hắn nội viện học viên đều chết sạch không còn một móng a.
Biết rõ là mỉa mai nhưng bọn hắn không thể làm gì, luật là do bọn hắn mạnh mẽ đặt ra để có lợi cho mình ai ngờ lại như vậy, chết bên trong Vạn Thú sơn mạch không bằng không chứng người ta nói do Huyền thú làm thịt thì cũng chỉ có thể im lặng mất mặt vậy thà không nói còn tốt hơn.
Người đâu lòng nhất là Lý Hải, vì muốn giết Diệp Thiên từ trong trứng nước, bên trong 30 người nội viện thì có hơn 20 người là Lý gia của hắn thậm chí Lý Thông hắn cũng phái ra rồi nhưng cuối cùng tất cả đều một đi không trở lại.
Nội viện dù sao cũng chỉ là Huyền đan cảnh mà thôi, Lý Thông là Huyền Quang cảnh hơn nữa còn sắp đột phá Huyền Ấn cảnh trở thành lực lượng chủ chốt trong một thế lực a.
“Ha…ha… được rồi, tính chuyện phân chia đi”.
Cười đã đời Dương Thiên trở nên nghiêm túc nói.
“Các ngươi thắng theo giao kèo các ngươi có thể chọn trước”.
Lý Hải thở dài không chút sức lực nói ra.
Mỗi năm Lý gia cùng Thạch gia kiếm được rất nhiều từ Khu phía Đông và Nam, hiện tại sợ là phải chắp tay nhường lại cho người ta còn mình phải lấy khu dân nghèo rồi.
“Ta lấy khu phía Tây”.
Liễu Mộc lạnh nhạt nói.
“Ta lấy khu phía Bắc, dù sao Dương gia ta nghề chính là thương gia bình thường hợp tác cùng Thiên Nguyệt các không tệ“.
Dương Thiên cười thần bí nói ra.
Hắn nói không sai, Dương gia bình thường hợp tác với Thiên Nguyệt các kiếm được không ít, mặc dù không bằng Đông và Nam khu nhưng thích hợp với Dương gia hắn.
Còn một điều nữa khiến hắn chọn lựa như vậy là vì không biết thế nào ngày hôm qua Thiên Nguyệt các phái người đến Dương gia hắn bàn chuyện làm ăn lớn hơn nữa ra giá còn cao hơn vài thành khiến Dương gia hắn được lời rất nhiều.
Thiên Nguyệt các siêu cấp thế lực ai không biết, mỗi vương quốc lớn nhỏ đều có phân bộ, không ai đám đắc tội nếu có thể nhờ vào vụ làm ăn này giao hảo với Thiên Nguyệt các thì thương hội Dương gia hắn sẽ càng mở rộng, phát triển.
“Cái gì?“.
Lý Hải cùng Thạch Sơn trợn mắt không tin hỏi lại.
“Bọn ta lấy khu phía Tây cùng phía Bắc người điết sao?“.
Dương Thiên mắng hai người.
“Được rồi, lấy giấy giấy ra ký lẹ một chút ta còn nhiều việc làm lắm không rảnh ngồi chơi với các người”.
Dương Thiên thúc giục nói.
“…”.
“Xong rồi, lão Mộc ta về Dương gia trước ha”.
4 người ký kết xong xuôi Dương Thiên cười ha hả cầm lấy một bản rời đi.
“Vèo…”.
Liễu Mộc cũng không nói gì phi thân rời đi.
Lý Hải cùng Thạch Sơn ngơ ngát nhìn hai người rời đi.
“Chuyện gì thế này? Bọn họ thật sự lấy khu phía Tây cùng khu phía Bắc?”.
Thạch Sơn không thể tin nổi nhìn qua Lý Hải.
“Chắc chắn có yêu, trở về báo cáo”.
Lý Hải suy nghĩ một lúc nói.
Hai người nhìn nhau gật đầu rời đi.
*******
Diệp Thiên sau khi trở về chưa kịp nghĩ ngơi thì mấy người Vân Phong đã chạy sang tiệc tùng chúc mừng một bữa.
Đến tối đen bọn hắn mới ngà say chịu về, Diệp Thiên không uống nhưng tinh thần khá mệt mỏi đi lên phòng.
Mặc dù sau khi giao thủ với Lý Thông tinh thần hơi suy kiệt đã được phục hồi nhưng phải trong coi cái đám nội viện vô dụng kia hắn cũng hơi mệt một chút.
“Bịch…”.
Ngã lưng lệnh giường êm chăn ấm, hắn lập tức ngủ ngay.
“Cốc cốc…”.
Đến tận sáng hôm, nghe thấy tiếng gõ cửa hắn mới lười biếng ngồi dậy đi ra mở cửa.
“Chuyện gì?”.
Diệp Thiên hỏi.
“Liễu viện trưởng nói có việc tìm ngài”.
Kim Sơn nói.
“Ừm… ta xuống ngay”.
Diệp Thiên vệ sinh, thay y phục rồi xuống phòng khách.
Liễu Mộc đã ở đây uống trà chờ hắn.