“Tiếp theo là vật áp trục của buổi đấu giá hôm nay, Dưỡng Nhan đan“.
Lúc giới thiệu lời nói của lão nhân tràn ngập hưng phấn không giống như vừa rồi.
“Công dụng thì đã thông báo từ trước, gồm 47 viên hạ phẩm cùng 10 viên trung phẩm, hạ phẩm chia làm 9 lần đấu giá, mỗi lần 5 viên lần cuối cùng 7 viên, hiện tại đấu giá. Khởi giá 30 vạn hạ phẩm huyền thạch mỗi lần ra giá không thấp hơn 1 vạn“.
Hắn vừa nói lập tức một nữ nhân bưng một chiếc khay đi ra, bên trên nằm yên 5 viên Dưỡng Nhan đan màu trắng tinh.
“35 vạn“.
“40 vạn“.
“45 vạn“.
…
Lần này không đợi người dưới sảnh và khách quý tầng 2 lên tiếng thì tầng 3 đã liên tục lên tiếng.
Mặc dù mỗi lần ra giá không thấp hơn 1 vạn là được nhưng mỗi lần ra giá đều là 5 vạn thậm chí có 10 vạn.
“80 vạn“.
“Oh…“.
Âm thành này là của Lý Hạo, Diệp Thiên từng nghe qua, xem ra tên này là muốn mua cho người nữ nhân kia.
Lúc nãy ngoài cửa Diệp Thiên thấy Lý Hạo đi với người mà Kim Sơn từng yêu Trần Tinh Nhi.
Tên nàng là lúc trước Kim Sơn nói với hắn sau khi quyết tâm cắt đứt với nàng.
“Haiz…“.
Diệp Thiên thở dài rồi tiếp tục xem đấu giá.
Rất nhanh loạt Dưỡng Nhan đan đầu tiên bị Lý Hạo dùng 80 vạn mua xuống.
Tiếp theo lần lượt bị các đại gia tộc mua cùng một ít tiểu gia tộc tranh xuống.
Các tiểu gia tộc đập nồi bán sắt tranh xuống, Diệp Thiên nghĩ là muốn dùng để kéo quan hệ với mấy đại gia tộc.
Chứ nếu không một tiểu gia tộc thu chi một tháng cũng một hai chục vạn mà thôi, mua 5 viên Dưỡng Nhan đan đã là thu nhập một năm muốn phá sản cũng không cần liều mạng như thế.
Không lâu trước đó Diệp Thiên là một kẻ nghèo trắng tay, chỉ trong chốc lát trên tay hắn liền xuất hiện gần 800 vạn, thành một kẻ phú hào một người so với một gia tộc tất nhiên là tiểu gia tộc.
“Hừm hừm, Dương gia cùng Vân gia quan hệ tốt, Lý gia Thạch gia quan hệ cũng không tệ, xem ra trong bóng tối 2 bên rất là gắt nha“.
Trong lúc đấu giá 7 viên Dưỡng Nhan đan Diệp Thiên có chú ý Lý gia và Thạch giá có ý nâng giá để Dương Phượng Vũ mua với giá cao hơn.
“Tiếp theo là mười viên Trung phẩm Dưỡng Nhan đan, chia làm 2 lần đấu giá, bây giờ là lần thứ nhất, khởi giá 50 vạn hạ phẩm huyền thạch mỗi lần ra giá không thấp hơn 1 vạn“.
Lão nhân kích động hô, cũng đúng chỉ mấy viên tam giai hạ phẩm đã gấp hai lần tứ giai binh khí, mấy lần tứ giai đan dược bình thường, như vậy sao hắn không thể không kích động.
“200 vạn“.
Các đại gia tộc còn chưa kịp hô lớn tranh giá thì đã có giọng của nữ nhân vang lên đồng ra giá cao đến kinh ngạc.
“Hoàng tộc Vân gia!“.
Diệp Thiên cùng người của các đại gia tộc ngạc nhiên nhìn đến tầng 4 nơi phát ra âm thanh.
Thiên cấp phòng khách quý của Thiên Nguyệt các chỉ có hoàng tộc của các vương quốc hoặc cường giả tuyệt thế được Thiên Nguyệt các công nhận mới có thể vào.
“200 vạn lần thứ nhất!“.
“200 vạn lần thứ hai!“.
“200 vạn lần thứ ba! Thành giao“.
“Tiếp Theo là lần thứ hai đấu giá, giá cả như cũ mời bắt đầu đấu giá“.
“200 vạn“.
Một lần nữa âm thanh đó vang lên nhưng lần này không phải ở tầng 4 mà ở gần trên đài đấu giá.
“Ah… tham kiến hoàng hậu!“.
“Tham kiến hoàng hậu!“.
Lão nhân chủ trì cuộc đấu giá thấy người đến lập tức nhận ra cúi đầu cung kính, người ở bên dưới sảnh và bên trong các phòng khách quý cũng vang lên âm thanh cung kính.
“Đây là hoàng hậu sao?”.
Diệp Thiên ở trên phòng cũng không có đi ra hành lễ hanh cúi đầu cung kính mà chỉ im lặng quan sát.
- Tên: Liễu Nghi
- Cấp: 48 (Huyền Vân cảnh tầng 8)
Hoàng hậu Liễu Nghi mặc dù đã gần 50 nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp như chỉ vừa 30, có lẽ do ăn nhiều đồ tốt cùng với tu vi không thấp nên cơ thể chưa xuất hiện suy tàn, ngoài xinh đẹp còn mang theo vẻ uy nghi đứng trên vạn người, mỗi cử chỉ đều toát ra sự điềm đạm trang nhã.
“Không cần đa lễ! người mau tuyên bố đi“.
“À vâng! 200 vạn lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ 3 thành giao”.
Lão nhân sốt sắn tuyên bố rồi gõ búa thật nhanh.
“Tốt! ta muốn xem thử hiệu quả đan dược này có như các ngươi nói không”.
Liễu Nghi bước lên trước cầm lấy một viên Dưỡng Nhan đan bỏ vào miệng nuốt xuống.
Ban đầu không có gì xảy ra làm tất cả mọi người còn nghi ngờ hàng giả nhưng chỉ sau một lúc xung quanh Liễu Nghi xuất hiện một làn hơi nước màu trắng bao bọc nàng lại.
Làn hơi nước tồn tại không lâu chỉ một lát liền từ từ mờ dần như sương mù buổi sáng.
“Ực…”.
Nam nhân xung quanh nhìn thấy thân ảnh xuất hiện sau làn sương thì nuốt nước bọt.
Liễu Nghi từ trong xuất hiện trở lại, không còn vẻ đẹp 30 nữa mà hiện tại nàng giống như một thiếu nữ 18-20, khuôn mặt tinh xảo thêm vẻ trưởng thành uy nghi làm sức hút của nàng lớn hơn bao giờ hết, làn da hơi nhạt đã được tô điểm bằng màu hồng kiều diễm, cử chỉ không những trang nhã mà còn nhẹ nhàng thuần khiết như nước.
Nàng đứng trên đài với bộ y phục thích hợp làm nàng như một tiên nữ không ăn khói lửa nhân giang, chỉ một cái nhíu mày chớp mắt đủ để người khác thần hồn điên đảo.
Nàng nhìn xung quanh thấy biểu hiện của người khác thì khẽ vảy tay ngọc lấy ra một chiếc gương đồng nhìn xem chính mình bên trong.
“Ah…”.
“ỰCCC…”.
Nhìn mình trong gương khuôn mặt nàng toát ra vẻ ngạc nhiên từ đó một âm thanh êm ái phát ra làm đám người nuốt nước bọt giữ bình tĩnh.
“Tốt, còn xinh đẹp hơn cả ngày xưa”.
Liễu Nghi hài lòng mỉm cười quyến rũ, tay khẽ vảy lần nữa gương đồng biến mất từng núi nhỏ huyền thạch xuất hiện trên đài.
Làm xong nàng bước đi lướt qua đám người rời đi cùng với cung nữ.