Kim Sơn trợn tròn mắt nhìn trong tay đan dược.
“Hít…”.
Không dám tin hắn mở nắp ra ngửi thử, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi thì tim hắp như trống trận vang ầm ầm trong ngực.
Tam giai đan dược nha, hắn ngày xưa cũng không dám bỏ tiền mua chỉ có vài viên xem như bảo vật cất giấu.
“Nhị giai trận pháp, Tam giai đan dược, thiếu gia đây là nghịch thiên nha”.
Kim Sơn hưng phấn nghĩ, những thiếu niên tài ngoài kia còn đang kiêu ngạo vì tài năng của mình thì so với thiếu gia thì chẳng là cái quái gì.
Hắn Kim Sơn đời nay sợ rằng tất cả vận khí đều dùng vào lần gặp Diệp Thiên.
“Hô…Hô…”.
Thở ra vào hơi lấy lại bình tĩnh hắn cũng theo Diệp Thiên ngồi xuống vận công khôi phục, hắn phải tranh thủ biểu hiện tốt một chút hiện tại chỉ có mình hắn theo Diệp Thiên nhưng sau này thì ai biết được.
Tiếp đó tốn hết một ngày Diệp Thiên dùng hết số dược liệu còn lại, thành công luyện ra tổng cộng 57 viên trong đó 47 viên hạ phẩm cùng 4 viên trung phẩm.
Nhìn đống Tam giai đan dược trên bàn Kim Sơn kích động hỏi.
“Thiếu gia, nhưng đan dược này ngài định dùng làm gì?”.
“Bán”.
Diệp Thiên không do dự nói, hắn hiện tại thiếu nhất là tiền nên mới luyện đan kiếm tiền.
“Vậy đan này có tác dụng gì?”.
Cầm lên một bình chứa đan dược Kim Sơn thắc mắc hỏi.
“Ngươi nghe qua Dưỡng Nhan đan chưa?”.
“Dưỡng Nhan đan? Ta chưa từng nghe nói qua loại đan này không biết dược hiệu ra sao?”.
“Tên như ý nghĩa đan dược này dùng để dưỡng nhan, không hề bổ trợ tu vi cái gì cả”.
Diệp Thiên thần thần bí bí nói.
“Dưỡng nhan? Không phải là để da dẻ trở nên xinh đẹp loại này chứ?”.
Kim Sơn bắt đầu có chút thất vọng.
Nhìn thấy hắn như thế Diệp Thiên không giả vờ nữa mà cầm lên một bình đan giải thích.
“Đó chỉ là một phần công dụng mà thôi, Tam giai hạ phẩm Dưỡng Nhan đan dùng một viên có thể làm cơ thể ngươi trẻ đẹp lại như xưa đồng thời duy trì 1 năm không thay đổi”.
“Trung phẩm Dưỡng Nhan đan một viên có thể duy trì 3 năm, nếu vẫn còn trẻ phục dụng thì nhan sắc càng thêm xinh đẹp, ngươi nói một chút có thể bán được bao nhiêu?”.
Diệp Thiên cười cợt nhìn Kim Sơn.
“Nếu lời thiếu gia là thật thì đem đi đấu giá là tốt nhất, đến lúc đó chắc chắn sẽ đầy người tranh giành”.
Kim Sơn nghe Diệp Thiên nói công dụng của Dưỡng Nhan đan thì kích động nói.
“Ừm, ngươi cứ làm là được nhưng cẩn thận có người để ý thì phiền phức”.
“Thiếu gia yên tâm, ta sẽ làm cẩn thận”.
Kim Sơn tự tin đáp, dù sao hắn từng lăn lộn trong thương trường biết sự nhiều thứ bên trong, sau đó lấy đan dược rời đi.
Diệp Thiên thấy rời đi cũng trở về hoàng cung, trời đã gần tối.
*******
Dương Tiêu ở gần sân viện của Kim Sơn chứng kiến mọi thứ từ đầu đến cuối.
Không xem thì thôi, xem một cái liền giật mình.
“6 tuổi Kiếm khí phóng ngoại, Linh dịch cảnh, Nhị giai trận pháp sư, Tam giai luyện đan sư, mẹ nó tiểu tử này còn có gì không biết sao?”.
Dương Tiêu bị kích thích đến nổi chửi tục.
Từ Luyện thể đến Linh dịch cảnh mặc dù không cao nhưng cho dù mấy con em đại gia tộc kia có đầy đủ tài nguyên tu luyện ngày xưa cũng mười ngày nửa tháng mới có thể thăng một tầng ít nhiều nữa năm mới đột phá Linh Dịch cảnh, tiểu tử này nữa tháng liền đến còn là đang cố gắng luyện kiếm.
Luyện kiếm cũng thôi luyện cái liền kiếm khí phóng ngoại cũng luyện ra rồi, trong cái vương thành này người trẻ nắm giữ kiếm khí đã phượng mao lân giác nói gì kiếm khí phóng ngoại.
Người ta học mười năm hên xui bày ra được nhất giai hắn nửa giờ không đến liền bày ra Nhị giai trận pháp.
Còn kinh khủng hơn, Dương Thiên Vũ tiểu cô nương người ta 14 tuổi nhờ hắn chỉ điểm mấy câu mới luyện ra mấy viên nhất giai đan dược, tên này dùng một ngày thời gian thì luyện ra mấy chục viên Tam giai còn trung phẩm.
“Mẹ nó, tiểu tử này không phải là người, không được ta phải báo váo cho hoàng hậu”.
Dương Tiêu gấp gáp chạy về hoàng cung báo cáo.
*******
Diệp Thiên không hề biết về việc đó hiện tại hắn đang ung dung ngồi trên gường tu luyện chờ đến đêm.
Đến nửa đêm vẩn như trước hắn đến khu rừng luyện tập, do tu vi tăng lên nên tốc độ cũng tăng lên không ít khiến hắn đến đây còn dễ dàng hơn trước.
“Đến lúc thử skill”.
Diệp Thiên hưng phấn xoa tay.
“Đa Trọng Ảnh Phân Thân chi thuật”.
“Bụt…”.
Một làn khói xuất hiện theo sau là một thân ảnh hệt như hắn xuất hiện.
“Ngươi tốt!”.
Phân thân chào Diệp Thiên.
“À… chào, luyện kiếm chứ”.
“Ngươi là chủ thể tât nhiên nghe ngươi“.
Phân thân cười cười cúi xuống nhặt lên một cành cây rồi thủ thế.
“Haha“.
Diệp Thiên cũng cười nhặt lên một cành cây.
“Cạch…cạch…xoẹt…xoẹt…“.
Hai nhánh cây dược truyền huyền lực để tăng độ cứng chắc va chạm nhau, mỗi lần cả hai vung kiếm đều mang theo kiếm khi phóng ra ngoài khiến những vật xung quanh bị các đạo kiếm khí chém nát.
“Haha… như thế mới là luyện kiếm chứ“.
Diệp Thiên vui vẻ tung chiêu liên tục, bình thường hắn luôn luyện kiếm một mình ở đây nhưng kiếm là dùng để chiến đấu nên chiến đấu mới là cách tu luyện nhanh nhất.
“xoẹt…rắc rắc..xoẹt…“.
Các đạo kiếm khí chạm nhau khiến cả hai đứt gãy biến mất còn những đạo khiến khí khác thì chém hụt qua thân thể cả hai rồi chém lên thân cây, tản đá, mặt đất xung quanh.
“Bụt…“.
Gần hai giờ sau phân thân bị chém trúng một nhát kiếm khí thì biến mất.
“Xoạt…“.
Diệp Thiên không quan tâm mà quay người vung cành cây đến thân cây gần đó.
“Tiến bộ rất lớn, quả nhiên chiến đấu mới là cách tu luyện nhanh nhất“.
“Phân thân lại cho ta kinh nghiệm khi biến mất tốc độ tu luyện càng nhanh“.
Diệp Thiên ngồi xuống khôi phục rồi tiếp tục phân thân ra luyện kiếm.